Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

×××

......

North Blue – ngọn núi sau đảo Enshi

"...Này, cô có thể dạy tôi cách trở nên mạnh mẽ hơn không? Có một người mà tôi muốn giết bằng mọi giá."

Sau khi loại bỏ được con Hải Vương khổng lồ chỉ trong ít phút , đồng thời tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh đáng sợ và sự nhạy bén trong chiến đấu cuả Yoko , Law cuối cùng cũng không nhịn được mà nói.

...Phải, hắn sẽ giết Doflamingo bằng mọi giá.

Trên hòn đảo tuyết đó, cậu đã sâu sắc hiểu về khoảng cách sức mạnh giữa mình và người đàn ông đó .

Dù là sức chiến đấu hay thể lực , cậu ta vẫn còn quá nhiều thứ phải học hỏi.

Hơn nữa, nếu muốn giết Doflamingo, cậu nhất định không thể sử dụng những gì mà người đàn ông đó truyền dạy cho cậu ! Cậu muốn sử dụng tất cả những gì Corazon đã cho và những gì mình đã học....... Nghĩ đến đây, ánh mắt Law dần dần trở nên nham hiểm.

Yoko, người vừa cõng Law trên lưng vừa kéo con cua, dừng lại, nghe thấy yêu cầu đột ngột của Law, cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không giỏi."

Yoko ngữ khí có chút xa cách, nàng cụp mắt xuống, nghĩ nghĩ liền nhét khoai lang vào trong tay Law: "Nếu có thời gian suy nghĩ những chuyện linh tinh này, cậu cũng có thể giúp tôi cầm khoai lang đi."

"hả?"

"Cậu nghĩ bây giờ ai đang cõng cậu?"

"Biết rồi......"

Bị trực tiếp phớt lờ, Law có chút bất mãn.

Dù vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nhận những gì Yoko đưa cho mình.

Dù sao thì anh ta cũng nên làm theo sự chỉ dẫn của Yoko để lấy khoai tây từ dân làng, và cậu ta không nên đi theo Yoko đến địa điểm làm nhiệm vụ mà không được phép, không những không giúp đỡ mà còn lamg vướng chân , vì vậy nếu bây giờ cậu ta không hợp tác, có lẽ cậu ấy sẽ bị Yoko vứt lại đây.

Về việc để Yoko dạy mình luyện tập... Law cau mày, tuy muốn thuyết phục cô lần nữa nhưng vẫn không tìm được cách khiến Yoko lạnh lùng thỏa hiệp nên chỉ có thể nuốt lời vào trong.

——Dù sao sau này nhất định sẽ làm cô ta đồng ý!

Law tức giận nghĩ, ôm củ khoai lang, há hốc không nói được lời nào.

Yoko , người đang cõng Law trên lưng, hài lòng khi thấy cậu ta cuối cùng cũng ngừng nói, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh và nhìn lại con đường.

​Muốn giết một người dù bất cứ giá nào sao ?...

===========================================================================

, Citrus Village.

Trở về làng với con cua khổng lồ và Law trên lưng, Yoko đánh bại thành công con Vua biển đã gây náo động trong một thời gian dài. Tin tức lan truyền khắp hòn đảo , khi họ nghe tin loài vua biển hung dữ luôn cản trở dân làng đi đánh cuối cùng đã bị giết, dân làng tất cả đều bày tỏ lòng biết ơn cao nhất đối với Yoko.

"Yoko-chan, ta cam đoan với cháu , ngày mai sẽ mang thêm nhiều đồ ăn đến nhà cháu!"

Người nói là trưởng làng của Citrus Village, ông ta vỗ vai Yoko cảm kích rồi đưa một túi khoai tây trong bao tải vào tay cô , vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ vui mừng. Những người dân làng khác ở Citrus Village đều ra khỏi nhà và nhìn thấy con Vua Biển mà họ ghét cuối cùng cũng đã chết , tất cả đều vui vẻ đi vòng tròn và nhảy múa để ăn mừng.

"...Ừm." Không bị ảnh hưởng bởi khung cảnh lễ hội, Yoko , người vẫn luôn bị tê liệt, bình tĩnh gật đầu và ném mười ký khoai tây cho Law đang đi theo cô. Không thèm để ý đến những lời phàn nàn của cậu ta, cô nói một cách chân thành hỏi trưởng làng hỏi: " Nhân tiện, trưởng làng, ông có thể trả lời tôi một câu hỏi được không?"

"...Cháu nói đi!" Trưởng thôn cười vui vẻ, lại vỗ vỗ cánh tay Yoko .Nói đến đây mới nhớ , lúc con bé mới đến thôn, ông còn cho rằng đứa bé xa lạ này là người xấu? Nhưng hóa ra con bé lại là một đưa trẻ mạnh mẽ, có thể làm bất cứ công việc gì, đồng thời cũng là người lương thiện, biết nghe lời, từ khi đến đây nó đã giúp dân làng giải quyết rất nhiều vấn đề trong làng và trở nên nổi tiếng.

"Ừm... Cua nấu như thế nào mới ngon? Cháu muốn lấy đi một cái càng cua." Yoko vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi về cua. Nhìn thấy đôi mắt xanh của cô ấy đang nhìn trưởng thôn một cách chân thành, tuy miệng không cười và vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng không hề khó chịu.

"HAHAHAHA. Cháu..... vẫn tham lam như vậy a! Chế biến thế nào cũng tươi ngon hết! Nấu thành canh thịt cua cũng là một ý kiến hay ." Trưởng thôn suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp đọc công thức: "Trước tiên lấy cua ra vỏ và lấy thịt cua ra thêm một ít rượu để khử mùi tanh, có thể thêm các nguyên liệu khác như là đậu phụ, trứng và rau củ luộc trong nước dùng... Phần thịt cua còn lại cũng có thể dùng làm cơm chiên... Đợi đã , cháu đã biết lột càng cua chưa?! Cháu một người có thể ăn hết được không?

"Cháu sẽ ăn cùng cậu ấy." Yoko không nhịn được chạy đến chỗ con cua và dùng ô để loại bỏ toàn bộ vỏ cua trong lúc trò chuyện với trưởng thôn, mặt vô cảm trả lời, trong khi Law nhìn chằm chằm vào hành động thô lỗ này của cô , nhìn dân làng thản nhiên như đã hoàn toàn quen với nó ,cậu cũng phải tự thôi miên bản thân rằng mọi thứ mình nhìn thấy trước mắt đều bình thường...

Không, một con bé đang chảy nước dãi, cầm một chiếc càng cua to gấp mười lần mình, là bình thường à ? ? Law khinh bỉ nhìn cô.

"Cách Yoko-chan chuẩn bị nguyên liệu cũng rất điêu luyện nha..." Dân chúng trong làng chứng kiến ​​tất cả chuyện này xảy ra với vẻ mặt bình thản.

"..." Law cảm thấy khó chịu.

=================================================

Sau khi giúp dân làng lột vỏ cua, Yoko và Law trở về nhà với những nguyên liệu khổng lồ.

Sau một ngày mệt mỏi, Law, người giúp khiêng hai mươi cân khoai tây, cuối cùng đã gục xuống sàn vì kiệt sức.

Yoko , người có sức mạnh thể chất không giới hạn , tự nhiên bắt đầu xử lý bữa tiệc thịt cua của mình ngay lập tức.

"Này, có phải tất cả chủng tộc Night Rabit đều ăn một lượng lớn thức ăn như vậy không?"

"Không ăn nhiều thì làm sao có sức chiến đấu." Yoko mặt không biểu tình giơ tay cầm dao làm bếp lên, không nói một lời, đánh ra một vết nứt trên cái càng của con cua khổng lồ.

"..." Law đờ đẫn suy nghĩ một hồi, cậu ngoan ngoãn đi gọt vỏ khoai tây.

"Cậu dùng dao khéo đấy ." Yoko liếc nhìn cậu ta dùng dao gọt vỏ khoai tây một cách hoàn hảo, thậm chí không gọt bỏ phần thịt dư thừa mà đánh giá cao nó một cách vô cảm.

Law cụp mắt, nhìn con dao trên tay, hình ảnh cậu ta dùng dao mổ mổ xẻ những con vật nhỏ trong vô thức hiện lên trong đầu .

"Tôi đã quen với nó."

"Cậu quen với việc gì?"

"Tôi luôn thích mổ xẻ xác chết để nghiên cứu."

"Ừm."

Yoko vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt rơi vào quầng thâm trên hốc mắt Law, tiếp tục dùng dụng cụ moi hết thịt cua ra.

"Cậu không thấy tôi rất kỳ quái sao?" Nhìn thấy cô gái phản ứng đờ đẫn, Law lại ngẩng đầu nhìn nàng, không động tay nữa.

"Bình thường." Yoko thản nhiên trả lời: "Mọi người ai cũng đều kỳ lạ."

Kể cả cô, từ khi còn nhỏ cô cũng chưa bao giờ coi mình là người bình thường.Cũng không có người bình thường nào xung quanh cô, và cô cũng không sống một cuộc sống bình thường.Cho nên ,dù hiện tại thêm hai hay ba người sống chung không bình thường đi nữa , thì cũng chẳng có gì khiến cô bất ngờ nữa

"Cậu , hôm nay khi tôi nói muốn giết người, vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh." Law nhìn chằm chằm vào bóng lưng cuảYoko, rõ ràng cô ấy trông bằng tuổi cậu, nhưng cô luôn khiến cậu ta cảm thấy cô ấy trưởng thành hơn cậu.

Yoko không trả lời câu hỏi của Law mà chỉ chăm chú tập trung đổ rượu gạo vào thịt cua.

Mà Law đứng bên cạnh cô, cậu ta thấp hơn cô một chút nên có cảm giác như là em trai cuả Yoko.

Nhưng dù vậy, Law vẫn nói chuyện với Yoko mà không có kính ngữ.

"Nghe nói cậu đến Gen sớm hơn tôi một tuần?" Hôm nay hắn nghe được chuyện này từ dân làng, hắn cũng rất kinh ngạc - khó trách trong nhà này chẳng có gì ngoài những thứ cơ bản, hóa ra Yoko cũng là người mới như cậu ta....

"Ừ." Feng Xin gật đầu và ném vỏ cua đi.

"Vậy cậu đến từ đâu? East Blue ?" Lạc nhìn nàng trừng mắt hỏi.

"..." Feng Xin ngừng xử lý thịt cua trong tay.

--Phải rồi, cô đến từ đâu nhỉ?

Yoko sửng sốt , khẽ cau mày.

Viện nghiên cứu nơi cô ở ban đầu là một hòn đảo nổi trên biển, không có tọa độ cụ thể, có lẽ là gần North Blue . Nhưng cô không rõ mình đến đảo Enshi bằng cách nào, dù sao sau vụ tai nạn, sau khi tỉnh lại, cô đã ở trên đảo, thân thể lại trở về mười hai mười ba tuổi. Theo như thời gian cửa thế giới này , thì cô quả thực đã quay về quá khứ.

Vì vậy, câu trả lời cho câu hỏi này có thể nói là...

Là cô đến từ "tương lai" à?

Nhưng theo trí nhớ của cô, lúc cô mười hai, mười ba tuổi, cô không ở trên đảo Enshi này mà ở trên hành tinh của...Night Rabit.

Law có tin vào câu trả lời mơ hồ như vậy không?

Mà Law nhận thấy sự im lặng đột ngột của Yoko , vẻ mặt bối rối không giấu giếm ,trong lòng cậu ta hiện lên một tia lo lắng.

Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt như vậy trên khuôn mặt của Yoko trong nửa tháng họ ở bên nhau Cô ấy thường rất điềm tĩnh và im lặng, Làm sao cô ấy có thể làm ra bộ dạng choáng váng như vậy ? Là vì câu hỏi của cậu ta ?

"Câu hỏi này có gì khó à ?" Law bối rối hỏi.

"Không," Yoko định thần , cụp mắt xuống và trả lời: "Nhưng tôi không biết mình từ đâu đến."

"Sao cô có thể không biết?" Law cau mày, đang định mở miệng nói thêm thì bị Phong Tín cắt ngang.

"So với tôi, năng lực Trái ác quỷ của cậu là gì?"

Đặt trực tiếp những câu hỏi mà cô không thể nghĩ ra trong đầu, Yoko ném các loại nguyên liệu khác nhau vào chiếc nồi sắt khổng lồ, và bắt đầu cắt đậu phụ, rau và các nguyên liệu khác thành từng miếng vừa ăn.

Sau đó, cô hỏi một câu hỏi khác mà vừa rồi cô có chút lo lắng ở sau núi.

——Cô có nhớ Law đã nói rằng có một người dù thế nào đi nữa cậu ta cũng phải giết?

Tuy rằng cậu ta thoạt nhìn chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy không chút do dự. Hơn nữa, còn là người sử dụng Trái ác quỷ nên không sợ loại Hải Vương đó, mặc dù thực lực của hắn rõ ràng không thể địch lại nó, nhưng cô nghĩ hắn nhất định đã từng xuống biển.

Quả nhiên, đứa trẻ mà cô ngẫu nhiên nhặt được có lẽ trước khi được đưa đến đây đã trải qua một số chuyện, không thể so sánh cậu ta với những đứa trẻ khác trong làng.

Nghĩ đến đây, Yoko cũng quyết định thay đổi chủ đề không liên quan gì đến mình mà hỏi về Law .Không hỏi về quá khứ mà chỉ hỏi về năng lực trái ác quỷ của Law.

"...Đừng có đổi chủ đề!" Law vẻ mặt bất mãn, Vốn dĩ sự chú ý của cậu là nơi sinh của Yoko . Tại sao đột nhiên đổi chủ đề sang tôi?

Kể ra thì, cậu ta cũng không muốn nói cho Yoko về năng lực trái ác quỷ của mình.Vì, khi nói về nó , Nó sẽ gợi lại một kỷ niệm đau buồn cho cậu ta.

Nó sẽ nhắc nhở cậu về sự hy sinh của Corazon, nó sẽ nhắc về sự máu lạnh của Doflamingo, nó sẽ nhắc cho anh nhớ về căn bệnh mà mình từng mắc, và quá khứ bị khinh thường của cậu ta...

Nghĩ tới đây, tay cầm dao của Law đột nhiên run lên.

"... Tôi không đổi chủ đề, tôi chỉ tò mò thôi." Yoko ngồi xổm trước bếp, ném củi vào, sau đó bình tĩnh nhìn Law đang run rẩy: "Tôi không thể trả lời câu hỏi ban đầu cậu hỏi tôi ."

Nhân tiện, cậu ta có vẻ đang hỗn loạn à? Nhắc đến trái ác quỷ khiến cho cậu ta bị kích thích vậy sao ?Có vẻ như Trái ác quỷ này có liên quan đến nỗi đau trong quá khứ của cậu ta.

Nghĩ tới đây, trong mắt Yoko hiện lên một tia không rõ ý nghĩa, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng: "Là loại Paramecia ? Zoan ? Hay là... loại Logia ?"

"Trái ác quỷ của tôi..." Law hô hấp dồn dập dần , ánh mắt có chút mơ hồ, trong đầu dần dần nhớ lại cái đêm mùa đông Corazon đút thứ trái cây hình trái tim khó ăn vào miệng, ép cậu ta ăn——

Mùi vị tệ đến mức buồn nôn, chuyện xảy ra tiếp theo, cậu........ Hơi thở của Law dần trở nên nhanh hơn, nhìn cô gái có vẻ ngoài điềm tĩnh trước mặt, cuối cùng, không thể nhịn được nữa cậu ta tức giận cầm dao lao về phía của Yoko dùng dao chém vào người cô: "Việc đó liên quan gì đến cô? Đừng hỏi nữa!"

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Law, Yoko tự nhiên dễ dàng né tránh, cô né sang trái sang phải và để mặc Law tấn công mình, nhưng đôi mắt cô vẫn không ngừng nhìn cậu ta.

Cậu ta trông giống như một con thú nhỏ đầy sẹo, dùng chút sức lực cuối cùng của mình để điên cuồng vùng vẫy để bảo vệ thứ gì đó.

Hồi lâu sau, cuối cùng bằng tay không cô nắm được con dao, siết chặt để ngăn Law lấy dao ra.

"Nếu nó làm cậu đau lòng thì không cần nói." Yoko nắm con dao, lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng bàn tay cô, máu tràn ra từ lòng bàn tay.Đã quen với đau đớn từ lâu, chuyện nhỏ này cũng không khiến cô cảm thấy gì nhiều.

Ngược lại là Law, từ khi phát hiện mình đột nhiên tấn công Yoko, thất bại ngã xuống đất, buông con dao trên tay, ánh mắt hỗn loạn.

So với cơn thịnh nộ của cậu ta, Yoko chỉ ném con dao dính máu sang một bên, sau đó lấy một miếng băng gạc sạch quấn vào tay: "Tôi không nhất thiết phải biết chuyện của cậu."

Law hơi giật mình, sau đó nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô gái, khuôn mặt trắng nõn của cô được ánh lửa màu cam của bếp lò làm cho khuôn mặt trở nên ấm áp hơn, cô nhẹ nhàng cúi xuống nhặt con dao dính đầy máu lên .Ánh lửa nhảy múa phản chiếu trong đôi mắt xanh của cô

làm cho cô ấy trông sống động hơn bình thường.

"Mặc dù tôi hỏi cẫu những điều này , nhưng kỳ thật lúc mang cứu cậu về, Tôi không có suy nghĩ hay kỳ vọng nào khác dành cho cậu , Tôi cũng chẳng quan tâm đến quá khứ của cậu Tôi như vậy là vì.....Yoko nghĩ nghĩ. Suy nghĩ một chút, cô nhìn Law: " Sức mạnh trái ác quỷ sẽ tồn tại với cậu đến suốt đời Dù cậu có muốn hay không thì nó vẫn sẽ là năng lực của cậu kể từ bây giờ

"Đó là lý do tại sao tôi lại hỏi như vậy——"

"Bởi vì tôi nghĩ nếu cậu thực sự muốn giết đối tượng mà cậu căm thù..."

"Cậu không thể làm được điều đó nếu như không chấp nhận và học cách sử dụng những năng lực mà mình có."

Yoko nói nhẹ nhàng nhưng trong câu lại nghiêm túc.

"Chấp nhận bản thân là bước đầu tiên để trở nên mạnh mẽ hơn."

"Nếu cậu muốn tôi luyện tập cùng cậu thì ít nhất hãy làm được việc này trước đã."

Thái độ của cô cũng khá chân thành.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro