Chương 26: Độc này vô phương cứu chữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nương, bao nhiêu tiền một bộ?"

Vị phụ nhân áo trắng, vừa nói vừa móc tiền từ trong túi ra.

Phượng Chỉ U mỉm cười đáp lại: "Một bộ bốn mươi văn, chỗ tôi chỉ có mười bộ."

"Hả? Đắt như vậy! Vậy...... Thứ này ta không lấy nữa có được không?"

Hiển nhiên là vị phụ nhân này đang hơingượng ngùng, vừa rồi Phượng Chỉ U đã bận rộn hơn nửa ngày giúp nàng ta trang điểm, vừa rửa vừa thoa, nhưng giá tiền này thật sự là quá đắt!

Phượng Chỉ U ra vẻ không có việc gì nói: "Không có việc gì, đại tỷ, thứ này vốn có thể dùng thử miễn phí mà, mua hay không cũng không sao."

Vị phụ nhân áo đen bên cạnh lúc này không kiềm chế được, nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng nói: "Sao lại đắt như vậy? Không thể giảm giá chút sao?"

Phượng Chỉ U mỉm cười lắc đầu: "Vị đại tỷ này, thứ này của tôi hàng thật giá thật, hàng nào của nấy, hiệu quả thì các vị cũng thấy rồi đó, hơn nữa trong tay tôi chỉ có mười bộ, để sản xuất ra một bộ như này vô cùng phí tâm huyết, cho nên kính xin các vị cũng thông cảm cho tôi một chút."

Khách hàng chính là thượng đế, Phượng Chỉ U cũng không có bởi vì giọng điệu đối phương không tốt mà giận dữ, vẫn thủy chung dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, người đã lên tiếng hỏi, chính là đã có nhu cầu, bảo đảm đây chính là khách hàng đầu tiên của nàng.

Vị phụ nhân áo đen cười cười, quay đầu lại nhìn gương mặt của người vừa mới thử nghiệm trang điểm kia, vui vẻ nói: "Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, còn gọi ta là đại tỷ gì nữa, nể tình cái miệng ngọt này của cô, lấy cho ta một bộ đi."

Phượng Chỉ U nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại tỷ ngài nói gì vậy, ngài không già chút nào, cả ngày chỉ biết vất vả vì gia đình, không có thời gian trang điểm mà thôi, thứ này của tôi ngài cứ yên tâm dùng, trẻ hơn mười tuổi tám tuổi không thành vấn đề, một bộ năm món, nếu như dùng hết, lại có thể đến tìm tôi."

Vị phụ nhân được khen ngợi cười đến nỗi miệng cũng không khép lại được.

Sau khi thu được bốn mươi văn đầu tiên, Phượng Chỉ U tỉ mỉ giảng giải lại phương pháp sử dùng một chút, cũng dặn dò kiên trì dùng hiệu quả sẽ càng ngày càng tốt.

Sau khi có người mở hàng, tình cảnh trong nháy mắt bùng nổ!

"Cho ta cũng một bộ."

"Ta cũng muốn một bộ."

"Ta lấy hai bộ."

Trong nháy mắt, toàn bộ mười bộ mỹ phẩm đã bán hết.

Mọi người cũng đều lần lượt tản ra, chỉ là có những người không mua được, vẻ mặt vẫn hơi không cam lòng.

Mà vị phụ nhân thử nghiệm sản phẩm kia, lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt: "Cô nương, cái này thật sự chỉ có mười bộ thôi à? Trong tay cô còn nữa không? Cô xem, ta là thật sự thành tâm mua, nhưng chính là không có nhiều tiền như vậy, cô nương, cô xem có thể giảm giá cho ta một chút không, sau này ta sẽ thường xuyên tới chỗ cô mua hàng."

Phụ nhân này tự cho rằng rất biết quy tắc buôn bán, vật hiếm thì càng quý, nghĩ rằng trong tay cô nương này nhất định còn có hàng nữa.

Phượng Chỉ U cười tươi như hoa: "Đại tỷ, tổng cộng tôi chỉ làm được từng đó thôi, nếu ngài muốn mua, chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa, chẳng qua vấn đề giá cả này...... thật sự là không thể rẻ hơn được nữa."

Phụ nhân cắn răng, cực kỳ hối hận, sớm biết thế vừa rồi nàng ta đã không nên tự cho mình là thông minh như vậy.

Nàng ta thở dài một hơi: "Vậy được rồi, lần sao ta lại đến vậy."

"Được ạ."

Phượng Chỉ U cảm thấy vui vẻ mỹ mãn mà thu dọn đồ đạc, nhìn quầy bên cạnh bán bánh bao nóng hầm hập, nàng liền đi tới.

Bản thân kiếm được tiền rồi, cũng không thể để đệ đệ nhà nàng phải khổ sở nữa, còn có... vị cu li kia của nhà nàng nữa.

Trừ đi tiền mua bánh bao, tiền ngồi xe bò và chi phí mỹ phẩm, nàng kiếm được 360 văn!

Nhưng khi Phượng Chỉ U vừa về tới cửa thôn, chợt nghe thấy giọng nói tha thiết của một vị phụ nhân: "Lam đại phu, cứu lão gia nhà ta với, ta van cầu ông, ta quỳ xuống cầu xin ông."

Lúc này trong đại não Phượng Chỉ U bỗng nhiên phát ra một tiếng đinh: "Chủ nhân, gần đây có người trúng độc, không tính là quá nặng."

Phượng Chỉ U dừng lại, lần gần nhất hệ thống này nói chuyện với nàng là từ khi cứu Túc Tử Thần.

Theo bản năng nàng nhìn qua, đó chính là nhà Thạch đại gia ở đầu thôn, ở trong thôn, cả nhà Thạch Hoài cũng không có tiếng xấu gì, vì thế Phượng Chỉ U dứt khoát đi đến nhìn xem.

Lúc Phượng Chỉ U đi vào, trong viện đã vây đầy người rồi, mà Ngô Lệ Lệ tự nhiên cũng đã đứng ở nơi đó.

Phượng Chỉ U nhìn qua cửa sổ thấy mặt Thạch Hoài xanh mét, môi tím tái nằm trên giường.

Mà thê tử của ông ta là Lý Tú Lan đang quỳ gối giữa sàn nhà, nắm lấy ống quần của Lam đại phu khẩn thiết cầu xin: "Lam đại phu, cứu trượng phu của ta đi, Lam đại phu ông nhất định có cách mà, ông nói đi, ta van cầu ông, ông nói đi mà! Tôi có tiền, tôi đều đưa tiền cho ông, ông mau cứu ông ấy, cứu ông ấy đi..."

Lam đại phu vội vàng ngồi xổm xuống: "Phu nhân, bà đây là làm cái gì, không phải là ta thấy chết không cứu, ta thật sự không có cách nào mà!"

Một phụ nhân bên cạnh thấy bà ta sắp nghiêng người về phía trước, vội vàng đi qua đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro