Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đêm, đô thị lại thay một tấm áo khoác bằng ánh sáng như ngọc. Một chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay trên đường lớn, mạo hiểm xẹt qua rất nhiều chiếc xe khác. Dọc theo đường đi, tiếng phanh xe bén nhọn đột ngột vang lên giữa trời đêm, kéo theo đó là một loạt tiếng mắng nhiếc của mọi người. Nhưng chiếc xe thể thao kia vẫn không có chiều hướng ngừng lại mà càng tỏ ra hăng hái, trên xe căn bản chính là một kẻ không cần mạng sống!
Tôi theo gương chiếu hậu nhìn chiếc xe thể thao đang phóng tới ngày càng gần kia, lạnh lùng nói: "Tới rồi sao?" Sau đó thong dong khởi động xe, nắm chặt tay lái, nhìn mũi xe đang tới gần.
Khóe miệng khẽ cong lên, tôi đẩy mạnh chân ga, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít vang đến tận trời. tôi xoay mạnh vô lăng, dưới lốp xe toát ra một làn khói trắng, xe lao thẳng ra mặt đường, ngang ngạnh, đơn độc mà phóng đi, chiếm giữ vị trí trung tâm ngay giữa đường lớn. Lúc này, xe thể thao màu đen kia cách tôi còn chưa đến mười thước. Nó nhanh chóng vọt lên, không hề giảm bớt tốc độ, trên xe truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai...
Đối phó với kẻ điên thì so với hắn phải càng điên cuồng hơn.
Tôi không tắt máy, thân xe bắt đầu xoay trên đường cái, chuyển hướng theo chiếc xe thể thao kia. Tôi lập tức phóng nhanh đuổi theo nó, nếu cả hai đều không thỏa hiệp, như vậy thì sẽ lưỡng bại câu thương!
Thỏa hiệp, tôi tuyệt đối sẽ không!
Cuối cùng, trong thời khắc chỉ mành treo chuông, xe thể thao màu đen rốt cục cũng xoay tay lái, hai chiếc xe mạo hiểm xẹt qua nhau.
Vừa lòng nhìn chiếc xe thể thao kia quặt vào hướng bồn hoa trung tâm, tôi cười cười, tắt máy, mở cửa xe, tao nhã dựa vào thân xe, ung dung nhìn hai bóng người chui từ trong xe thể thao ra.
"Diệp Sương Phi, chị đúng là đồ điên!" Chật vật đi về phía tôi, chàng trai cao lớn có gương mặt đẹp ấn tượng, môi hồng răng trắng, dáng vẻ giống như mỹ nam đang thịnh hành đương thời, đáng tiếc, cũng chỉ là tên không nói lý, còn thường xuyên mắng người khác là máu lạnh!
"Lão gia muốn cậu trở về tron hôm nay!"
"Trở về làm gì? Lão già sắp toi rồi à? Trở về để chia tài sản chắc?" Không chút để ý sẽ quấy nhiễu tới tôi, Giang Minh vững vàng đứng bên cạnh, thuần thục rút ra một điếu thuốc, thản nhiên nhả khói.
Tôi nhíu mi, chán ghét mùi này. "Hôm qua bác sỹ riêng của gia đình vừa khen thân thể lão gia nhà cậu vẫn còn tốt! Tôi nghĩ cậu sẽ không thể được như ý nguyện trong một thời gian rồi. Dù sao, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, căn cứ theo luật thừa kế, tất cả tiền bạc của cậu đều sẽ được giao cho người giám hộ tiếp quản!" Cậu ta dám nói ra, tôi đương nhiên dám trả lời, vẫn là nghiêm túc một chút.
Không hề tỏ ra ngạc nhiên, Giang Minh nặng nề cười cười. "Đừng quên nha nàng, chỉ còn một tháng nữa là tôi đã đủ mười tám tuổi, đến lúc đó tôi chính là người thừa kế duy nhất của ngàn triệu tài sản, có hứng thú nịnh bợ tôi một chút không?" Cậu ta quay đầu, nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn xé bỏ gương mặt tưởng như vô tà kia.
Tôi lạnh lùng liếc cậu ta một cái. "Nếu nhất định phải thế, tôi nghĩ nên trực tiếp nịnh bợ lão gia của cậu, hiệu quả đảm bảo sẽ tốt hơn!" Nói xong, tôi mở cửa xe, khởi động. "Theo tôi đi đi!"
Giang Minh dang hai tay ra, mất hứng nhún nhún vai, ngồi vào bên người tôi, ra vẻ bi thương: "Cô nàng máu lạnh này, uổng công tôi hết lần này đến lần khác thuyết phục chị, chị không có trái tim sao?"
Tôi siết chặt tay lái, không nói câu gì, trong đầu hiện lên hình ảnh quen thuộc.
Mắt thoáng nhìn đến bóng người đang tiến gần về phía chúng tôi, tôi hảo tâm nhắc nhở Giang Minh: "Ồ! Bạn gái cậu có vẻ như đang rất tức giận?" Tôi trào phúng hừ hừ, lại đổi người mới? Hôm trước vẫn là cô gái tóc vàng mắt xanh.
Giang Minh vòng hai tay dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói với vẻ tự đắc: "Thứ nhất, trừ chị ra, không có cô gái nào tỏ ra tức giận với tôi, bọn họ đều là một bộ dáng ngoan hiền. Thứ hai, bạn gái chính là cô ta tự xưng hô, một chút trò chơi kích thích đã sợ tới mức hét chói tai, thật không thú vị!"
Một chút kích thích? Tôi nghĩ nếu không phải gan dạ sáng suốt hơn người, đối mặt với tình cảnh như vậy, chỉ sợ là rất khó ngồi yên mà trong lòng không hoảng loạn.
"Cho nên mới nói..." Giang Minh bỗng nhiên nhích người tới, nhìn tôi, khóe miệng cong lên cười: "Cũng chỉ có động vật máu lạnh như chị mới thích hợp với tôi, tôi cũng không ghét bỏ chị già nha, cho nên chị cũng đừng tự ti!" Cuối cùng, cậu ta làm bộ sẽ vòng tay qua ôm tôi.
Lúc này, cô gái kia cũng đã chạy tới, gõ gõ cửa kính xe, còn tăng thêm lực, hung tợn trừng mắt nhìn tôi. Cùng lúc đó, Giang Minh vừa vặn đặt tay lên vai tôi, khuôn mặt mềm mại đáng yêu trong nháy mắt bỗng dấy lên liệt hỏa.
"Mặc kệ cô ta đi!" Giang Minh ấn nút mở cửa kính xe, hướng về phía cô gái cúi chào rồi lại nhìn tôi. "Tôi đã nói rồi, cô ta không phải là bạn gái của tôi, không cần để ý tới!"
Thật đúng là tuyệt tình!
Bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái chợt biến đổi, ấm ức nhìn Giang Minh, không quên thuận tiện nhìn chằm chằm tôi, sau đó cô đơn lui lại.
"Không tệ, cũng là một cô nàng chơi đẹp!" Không nghĩ rằng cô gái đó lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, Giang Minh như thể gặp chuyện lạ gật gật đầu, nhưng giọng điệu lại có một chút nuối tiếc.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng...
"Ba" một tiếng nổ, cửa sổ phía sau xe bị một khối đá hung hăng tạp đến, kính thủy tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ, phân tán khắp xung quanh. Chúng tôi nhanh nhẹn tránh được, ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt tức giận đỏ bừng bừng của cô gái kia, môi đỏ mọng chu lên, phẫn hận nhìn bên trong xe một đôi "cẩu nam nữ", tay phải còn có một khối đá lớn, thật đúng là nghi ngờ, thân mình cô ta gầy yếu như vậy, sao có thể ra tay mạnh đến thế!
"Đây là sự ngoan hiền mà cậu nói?" Tôi lầm bầm một tiếng, nhanh chóng đạp chân ga, xoay vô lăng, rời đi ngay lúc cô gái kia cầm đá ném về phía chúng tôi.
Phía sau lập tức vang lên tiếng chửi rủa đầy trời, trên mặt kính chiếu hậu, cô gái cởi giầy đáp về phía xe chúng tôi, lớn tiếng nguyền rủa, khóc kêu!
"Lòng của phụ nữ thật đúng là như kim dưới đáy biển!" Trên mặt kẻ đầu sỏ gây nên chuyện có một chút chật vật, nhưng một lát sau lại làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, vô tâm không quản!
"Một ngày nào đó, cậu sẽ vì cây kim nào đó mà thương tích đầy mình!" Ông trời mau phái một cô gái xuống chỉnh cậu ta đi, kẻ cuồng vọng này!
"Duyệt Duyệt, vẫn là chị tốt nhất!" Hắn cười hì hì tới gần tôi, thân mình cao lớn làm ra vẻ buồn cười, dựa trên vai tôi. Tôi xoay mạnh vô lăng, xe nhanh chóng quay ngược trở lại, thân mình Giang Minh bị hất ra, nặng nề đánh vào cửa xe.
"Đau... Chị đúng là động vật máu lạnh!" Hắn vuốt vuốt phía sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Tôi không có hứng thú với kẻ biến thái!" Tôi cũng không thèm nhìn xem cậu ta thế nào.
Xú tiểu tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro