Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thích thú xem xét mấy món đồ bày trên quầy hàng, một đôi tay vô cùng thân thiết đặt trên đầu vai của tôi, giọng nói trầm ấm mang theo cả sự cưng chiều vang lên bên tai tôi: "Tiểu Diệp, nhìn gì vậy?"
Tôi vui vẻ quay đầu, mỉm cười hạnh phúc.
"Việt Phong, cái này hay không?" Tôi giơ chiếc chuông gió xinh xắn lên, tay khẽ chuyển động, tiếng chuông "đinh đinh đang đang" du dương.
"Ừ, đẹp đấy!" Trần Việt Phong gật gù, ngả đầu lên vai tôi, cùng tôi đùa nghịch những món đồ muôn hình vạn trạng trên quầy hàng.
"A, cái này thật đáng yêu quá, Việt Phong, anh xem!"
"Ừ, được đấy!"
"Ha ha ha, độc đáo nha!"
Đây là cách mà tôi và Trần Việt Phong ở chung một chỗ. Ngọt ngào, ấm áp!
Đương nhiên cũng có lúc...
"Anh nói này, em còn ăn nhiều như vậy sẽ biến thành một con heo nhỏ mập mạp đấy! Anh sẽ không còn yêu em nữa đâu!" Trần Việt Phong bất mãn nhìn miệng tôi đang đầy ắp chả cá viên, không kiêng nể gì lại cắn thêm một ngụm.
"A!" giây tiếp theo, anh vuốt cái gáy vừa bị ăn đau, vẻ mặt bất mãn nhìn tôi: "Ơ kìa, em đi theo dì anh học mấy chiêu này đấy à?"
Bởi vì hẹn hò với Trần Việt Phong, tôi và cô giáo cũng bắt đầu qua lại. Cô giáo thường dạy tôi vài cách để trị anh, đương nhiên, tôi cũng học rất nhanh!
Tôi nghịch ngợm lè lưỡi, thừa dịp anh không chú ý, đoạt lại chả cá viên của mình: "Em mới không sợ đâu!"
Anh làm khó dễ được em sao?
Dứt lời, tôi đưa chả cá vào miệng cắn, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống, Trần Việt Phong bỗng xoay người tôi vào lòng anh, đôi môi ấm áp đặt lên môi tôi. Khi tôi vẫn còn đang ngây dại, đầu lưỡi linh hoạt của anh đã nhẹ nhàng cuốn lấy, chả cá lập tức ngoan ngoãn lăn vào trong miệng anh!
"Trần Việt Phong!" Mặt tôi đỏ bừng, ảo não nhìn cây que trụi lủi trước mắt, còn cả vẻ mặt đang đắc ý kia nữa. Vì cảm xúc còn đọng lại trên cánh môi mềm mại vừa rồi mà khẽ run rẩy!
"Tiểu Diệp, sau này chúng ta dùng cách này để ăn đi! Ngọt qúa!"
Dường như thấy tôi còn chưa đủ thẹn thùng, Trần Việt Phong híp mắt lại, dáng vẻ như đang tính kế, liếm liếm khóe miệng, làm cho người ta mơ màng!
Tôi lại bị anh chỉnh , khuôn mặt đỏ bừng như táo chín!
Xú tiểu tử!...
"Diệp Sương Phi!" Người đang đứng trước mặt khiến tôi như bị điện giật, vội buông tay Trần Việt Phong ra. Bạn học, là bạn học trung học của tôi!
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt, tôi thậm chí còn không dám nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trần Việt Phong.
Đối phương dường như cũng nhận ra sự khó xử của tôi, nhìn người đứng bên cạnh tôi là Trần Việt Phong, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi đến á khẩu, sau đó, cô ấy xấu hổ ân cần thăm hỏi tôi một tiếng rồi thức thời rời đi. Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được bàn tay Trần Việt Phong phóng tới đầu vai tôi, nắm thật chặt.
"Bạn học sao?" Tôi nghe không ra cảm xúc trong giọng nói của Trần Việt Phong, trên mặt anh cũng không có biểu tình gì.
"Ừm, bạn học... trung học!" Tôi ấp úng, ánh mắt bối rối không sao che dấu được sự chột dạ.
"Ừ!" Trần Việt Phong lôi kéo tay của tôi, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên, chúng tôi tiếp tục đi trên đường, anh vẫn cười nói, nhưng trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ, cảm giác kia tựa như bị người ta nặng nề đánh cho một bạt tai. Vẫn là không thể, không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, quá khứ hiện diện chân thực quá, có một số người, một số việc đều như muốn nhắc nhở tôi về cái quá khứ u ám kia.
Có lẽ, nếu như... tôi chủ động nói với Việt Phong.
Tôi do dự liếc nhìn Trần Việt Phong một cái, anh nhíu mày: "Có chuyện gì à?"
"Không... Không có!" Không được, không được, nếu Việt Phong không thể chấp nhận, nếu trong lòng anh thấy khúc mắc thì sao, tôi không thể mất anh được! Sau khi anh mang đến hạnh phúc cho tôi, tôi dường như bắt đầu trở nên tham lam!
Ngay khi trong lòng tôi đang đấu tranh dữ dội, ông trời lại lần nữa đùa giỡn với tôi.
Phía trước bỗng có một người đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi giương mắt, Lí Thịnh Mân kinh ngạc đứng ở cách đó không xa nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi chuyển qua vị trí tôi và Trần Việt Phong đang tay trong tay. Tôi thực sự khiếp sợ.
Trời ơi, tôi khóc thét trong lòng.
Hôm nay là ngày gì vậy, ông trời muốn tôi chết sớm sao? Tại sao thành phố lớn như vậy, hai năm đều không có người quen xuất hiện, hôm nay lại lần lượt gặp lại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro