Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Khê ngẩng đầu lên, hai mắt chứa đầy nước mắt, tầm mắt bị nước mắt ngăn cản, chỉ mơ hồ thấy một mảnh mông lung, mở to mắt nhìn, nước mắt chảy xuống hai má, há miệng thở dốc, cuối cùng mới nói một tiếng "Ngài... Sư phụ..."

Ngọc Thanh cứng ngắc nâng tay áo mềm mại lên, cuối cùng cũng xác định được người này thật sự đứng trước mình. Cứ như không chịu được mà ngồi xuống, nước mắt chảy mãi không ngừng, nước mắt vẫn rơi nhưng không có tiếng nức nở.

Một lần lại một lần, thần kinh của Liễu Khê căng thẳng tới cực hạn, chỉ cần đụng nhẹ một cái, không chừng hỏng thật.

Gặp được người này, tất cả áp lực, thương cảm, khổ sở, tủi thân, sợ hãi, tuyệt vọng đều xuất hiện, nàng biết, người này có thể dựa vào, hắn là chốn an toàn của nàng.

Ngọc Thanh hoảng hốt, nhìn đệ tử khóc không ra tiếng, hắn cảm thấy đau lòng vô cùng, hắn cảm thấy ngay cả thở cũng không thể.

"Đừng khóc..." Ngọc Thanh cứng ngắc nói, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo và rét lạnh, có điều âm cuối lộ nỗi lòng của hắn, nàng khóc khiến ta khó chịu.

Cảm xúc này thật sự rất lạ! Từ khi hắn bước vào con đường tu tiên thì mấy thứ tình cảm đã không còn ảnh hưởng tới hắn, nhưng bây giờ, chẳng qua chỉ là những giọt nước mắt yếu đuối của đồ đệ cũng có thể đánh bại hắn.

Hắn lau nước mắt trên mặt Liễu Khê, ngón tay bị những giọt nước mắt làm ướt run lên, đầu ngón tay như đụng phải Cửu Thiên Huyền Hỏa, nóng tới mức không chịu nước, giống như muốn thiêu cháy lấy hắn.

Đem người ôm chặt vào lòng, Ngọc Thanh thở nhẹ.

Liễu Khê ngoan ngoãn ôm cổ Ngọc Thanh, cuộn người vào lòng hắn, cái ôm ấm áp này khiến nàng cảm thấy rất yên lòng.

Ngọc Thanh dùng một tay ôm Liễu Khê, tay còn lại cầm vòng cổ kia, cảm nhận được hơi thở đáng ghét từ vòng cổ, hắn nâng tay tính ném đi.

"Sư phụ, con không thích vòng cổ đó, nhưng thứ này rất kỳ lạ, ngay cả Phương sư thúc cũng không thể hủy được nó" Liễu Khê buồn chán mở miệng, nàng cảm thấy hệ thống đang trốn trong hạt châu kia, thủ đoạn ở giới tu chân rất nhiều, chắc có thể xử lý được nó.

Ngọc Thanh nghe vậy, dùng phù chú đặt lên vòng cổ, sau đó ném vào túi giữ vật, người chợt lóe, một lát đã biến mất.

Một lát sau, chưởng môn và mấy trưởng lão đuổi tới Lăng Hư Phong, chưởng môn nâng tay vuốt chòm râu nói "Nơi này còn hơi thở của Ngọc Thanh sư đệ, nhìn tình huống này hẳn là về động phủ rồi"

"Tu vi của Ngọc Thanh sư huynh lại tăng không ít, nhìn uy áp lúc nãy chắc hẳn đã tới Đại Thừa hậu kỳ rồi. Ba năm sau cũng là lúc trận pháp thượng cổ mở ra, có Ngọc Thanh sư huynh ở đây, mấy đệ tử kia cũng được đảm bảo một chút" Phương trưởng lão lớn giọng khen Ngọc Thanh không dứt.

"Đúng vậy, Ngọc Thanh sư đệ vừa xuất quan, chúng ta không nên tới quấy rầy, tháng sau vừa vặn là cuộc tỷ thí của môn phái, bảo hắn tới nhìn một chút, cả ngày cứ bế quan như vậy tính cách càng ngày càng âm u" Chưởng môn mỉm cười nói.

Đám sư huynh đệ bọn họ lớn lên với nhau, tình cảm không phải là tốt bình thường, mặc dù bình thường cũng có chút tranh chấp nhưng luôn lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không vì bản thân mà làm hư môn phái.

Động phủ của Ngọc Thanh ở trên ngọn núi cao nhất của Lăng Hư Phong, vừa tới gần Liễu Khê đã cảm nhận được một cỗ linh khí mạnh mẽ đập vào mặt. Lúc đi vào động phủ, nàng có thể nhìn thấy từng đợt gợn sóng, dĩ nhiên là có trận pháp tinh diệu bảo vệ.

Động phủ này rất rộng, thạch đá bóng loáng, ánh sáng tản ra từng đợt mông lung, dịu dàng nhưng sáng ngời làm động phủ sáng rực như ban ngày. Phần lớn trong động là những lỗ nhỏ, mỗi cái đều có từng dòng suối chảy qua, một góc của thạch động có ba con thiềm thử [1] há miệng to, khói trắng từ đó tản ra.

[1] thiềm thử: cóc.

Ngọc Thanh đi vào trong động, sau đó thả Liễu Khê xuống, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Liễu Khê nhưng người bị bệnh sạch sẽ nặng như hắn lại không chút chán ghét, tùy ý lấy vải dệt Huyền Băng Tằm Ti trân quý từ trong túi giữ đồ ra, xé một mảnh, chăm chú lau mặt cho Liễu Khê.

Liễu Khê ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, cảm giác được sự mềm mại của mảnh lụa, mặt hơi đỏ, người cũng buông lỏng.

Ngọc Thanh thấy nàng bình tĩnh lại, sự sợ hãi và bất an lúc nãy đã biến mất không ít, con ngươi mang theo sự quyến luyến và tình yêu, tâm trạng trầm trọng lúc nãy cũng tốt hơn nhiều.

Liễu Khê lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ con đường sau này. Lúc này cũng đã tới tu chân văn, nàng nhớ rõ hệ thống từng nói, nếu qua được kịch bản này nàng có thể cầm được đạo cụ mang ý thức linh hồn đi.

Nếu như đã tới tình trạng này vậy hợp lại một chỗ cũng được. Nàng mơ hồ cảm thấy mỗi kịch bản đều có hệ thống nhúng tay đẩy nhanh, vậy thì tại sao hệ thống phải phí sức vào kịch bản với nàng?

Có ước thúc tức là có sơ hở, huống chi lúc này lại ở tu chân văn, nơi này có không ít dị thuật khiến người khác hoa mắt, nàng không tin không đấu lại hệ thống.

Liễu Khê nghĩ thông suốt, khuôn mặt mang theo mấy phần kiên định, thậm chí trong đầu cũng buông thả không ít, con ngươi trở nên có thần sáng chói.

"Sư phụ, chúng ta nói chuyện thế này người bên ngoài có thể nghe được sao?" Liễu Khê hít hít cái mũi, khàn khàn nói.

Theo tầm mắt của Liễu Khê, Ngọc Thanh cầm cái túi giữ đồ của mình, mày đẹp nhíu lại.

Thứ này lại khiến cho đồ đệ của hắn kiêng kị và sợ hãi như vậy sao? Đệ tử của Ngọc Thanh hắn từ lúc nào đã chịu ủy khuất như vậy? Thật buồn cười!

Cảm xúc của Ngọc Thanh luôn được giấu rất kỹ, cho dù hắn có tức giận bao nhiêu đi chăng nữa thì khuôn mặt vẫn bình thản, không nhìn được vui giận.

Lấy một cái túi lớn xinh xắn theo phong cách cổ xưa ra, hai tay bấm vào pháp quyết, gói đồ to kia phát ra ánh sáng thản nhiên, ánh sáng đó bao phủ một lát, cỗ sức mạnh mạnh mẽ của vòng cổ bị nó hút vào.

Mà oán hận kia liên tục bị gói to kia phong ấn lại. "Đừng sợ" Ngọc Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc Liễu Khê, dịu dàng an ủi.

"Vâng, có sư phụ ở đây, con không sợ" Liễu Khê cọ cọ cái đầu nhỏ vào trong lòng bàn tay lớn rộng của Ngọc Thanh.

"Sư phụ biết hệ thống sao?" Liễu Khê nhỏ giọng hỏi.

"Hệ thống?" Ngọc Thanh nhắc lại hai chữ này, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng không có ấn tượng gì, ngạc nhiên nói "Nó là tên của hạt châu kia?"

"Sư phụ không có ấn tượng sao?" Liễu Khê nghĩ, quả nhiên là vậy, lần nào hắn cũng mất trí nhớ, hắn phải yêu nàng sâu tới mức nào mới có thể khắc sâu nàng vào lòng, lần nào cũng có thể nhận ra nàng dù không nhớ rõ nàng là ai?

"Nếu con e ngại mấy thứ này, yên tâm, sư phụ nhất định sẽ hủy nó. Đồ đệ của ta, cho tới bây giờ đều rất hăng hái" Ngọc Thanh ngạo nghễ nói, tu vi của hắn lúc này hoàn toàn được xưng là người mạnh nhất giới tu chân, lời nói này của hắn không khiến người khác không tin mà lại khiến người khác cảm thấy rất khí phách.

Không chút do dự đem túi phong ấn có hạt châu ra, quăng nó vào trong cái lồng lửa, trong nháy mắt, một ngọn lửa đỏ tươi liếm cái túi, thiêu cái túi thành tro, lộ hạt châu màu bụi sắc. Đây là một trong ba ngọn lửa mạnh mà Ngọc Thanh lấy từ trong di tích thượng cổ ra, cho dù là người tu chân cũng bị nó đốt cháy thành tro, chỉ vậy đủ hiểu được uy lực của nó.

Hạt châu bị thiêu kêu mấy tiếng bùm bùm, Ngọc Thanh "Di" một tiếng, không nghĩ tới hạt châu này lại cứng rắn như thế, ngay cả một trong ba ngọn lửa mạnh cũng không thể thiêu nó.

Hệ thống chịu đựng ngọn lửa đang thiêu mình, độ ấm quá cao khiến nó chịu không nổi, trong lòng thầm thấy may mắn, may mắn mà nó đã chuẩn bị, lựa chọn hạt châu có thể chịu nóng chịu lạnh, chỉ cần có chút bùn đất thì nó có thể mọc rễ nẩy mầm, bắt đầu sinh trưởng.

Hai người kia thật sự quá đáng, dùng lửa đốt cháy hạt châu này. Hệ thống tức giận nghĩ, làm người quản lý nó dễ dàng qua lắm chắc? Đợi người sáng lập không có trách nhiệm kia trở về, nó sẽ mãnh liệt yêu cầu nâng cao quyền hạn, yêu cầu nâng cao phúc lợi.

Liễu Khê ngây ngô nhìn động tác của Ngọc Thanh, thần sắc phức tạp, hi vọng có thể hủy diệt được thứ này, nếu như không thể hủy diệt nó thì nàng chỉ còn một biện pháp cuối cùng.

Trong đầu bắt đầu xuất hiện ý nghĩ ác độc, nàng tuyệt đối không cho phép hệ thống phá hư. "Sư phụ!" Con ngươi trong trẻo của Liễu Khê nhìn Ngọc Thanh, dịu dàng gọi hắn.

Ngọc Thanh nhìn đôi mắt còn chút nước mắt của Liễu Khê, mũi nàng đỏ bừng, cả người duyên dáng, sợ hãi, một viên ngọc châu cũng có thể dọa nàng sợ vậy sao? Vốn tính trách cứ nàng không đủ định lực, nhưng lòng hắn bây giờ giống như có lông chim quẹt qua, ngứa vô cùng, không hiểu tại sao muốn ăn hiếp nàng một chút.

Nghĩ thế, hắn lập tức kéo Liễu Khê vào lòng, thân thể mềm nhỏ vừa vặn nhập vào lòng hắn, thật sự giống như một đôi trời sinh.

Ngọc Thanh tò mò nâng tay vuốt cằm, cổ, xương quai xanh của Liễu Khê, tay dần dần trượt xuống, mơn trớn bộ ngực no đủ, cái bụng phẳng lì.

Thân thể trong lòng không quá nóng bỏng, cũng không tinh tế, trong giới tu chân này có không ít người xinh đẹp, mềm mại hơn Liễu Khê nhưng Ngọc Thanh lại thấy bộ dạng thanh tú của Liễu Khê hấp dẫn mình vô cùng.

Liễu Khê bị Ngọc Thanh sờ tới hai má đỏ bừng, thân thể mềm như bãi nước xuân, dựa vào lòng Ngọc Thanh, thở hổn hển, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Ai biết qua một hồi rất lâu, Ngọc Thanh chỉ vuốt ve thân thể Liễu Khê, chọc cho thân thể nàng mềm nhũn, nàng thậm chí còn cảm giác được dục vọng cứng rắn nóng rực của Ngọc Thanh đang không ngừng cọ xát ở mông của mình.

Liễu Khê mở hai mắt nhìn đôi mắt thâm trầm đầy dục vọng của Ngọc Thanh, trong mắt mang theo mấy phần khó hiểu.

"Giúp ta..." Ngọc Thanh khàn khàn nói, giọng nói mang theo mấy phần gợi cảm, liên tục chà xát Liễu Khê, thật thoải mái...

Liễu Khê mở to hai mắt, không lẽ... hắn không rõ?

Mẹ nó, muốn nàng tự mình chỉ đạo người đàn ông này nên 'yêu' nàng thế nào sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro