Chương 1810: Sư thúc 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kiếm Đoạn Phong chạy đi đâu rồi?" Ninh Thư hỏi Dịch Ưu Toàn.

Một ngọn núi lớn như vậy nói thu liền thu, Dịch Ưu Toàn muốn lên trời đi.

"Không biết." Dịch Ưu Toàn tuỳ ý mà nhún vai, tươi cười trên mặt lại không hề che giấu được, đối với chuyện Ninh Thư hỏi chỉ nói cho có lệ.

Ninh Thư: ...

Ninh Thư tức không nhịn được muốn đấm ngực a, má ơi, tâm ma của ta muốn phát tác.

Kỳ Thừa đuổi tới cũng ngạc nhiên vô cùng, nhìn thấy Kiếm Đoạn Phong biến mất, "Núi đâu?"

"Sư phó, đệ tử thật không biết, vừa tới nơi đã không thấy tăm hơi rồi, con hoài nghi có người đem ngọn núi chuyển đi rồi."

Ninh Thư mặt vô cảm nói, "Ah nha, chắc có bỗng nhiên xuất hiện khiêng một toà núi lớn, một hơi liền chạy mất không dấu tích!"

Ngươi kể chuyện đùa ah.

Hiển nhiên Kỳ Thừa cũng không phải đầu đất, Kiếm Đoạn Phong cũng không phải dễ khiêng đi như vậy, thực lực ba người bọn họ còn chưa làm gì được nó.
Hơn nữa Kỳ Thừa cho rằng bản thân cũng không hề yếu, nhưng không có biện pháp đụng được ngọn núi này chút nào, tự nhiên lại nhảy ra một người khiêng núi chạy?

"Thật sự?" Kỳ Thừa có chút không tin tưởng lắm.
Dịch Ưu Toàn nhịn không được nói, "Sư phó, chẳng lẽ người không tin con, đệ tử có thể làm gì với ngọn núi lớn như vậy?"

Kỳ Thừa cảm thấy đệ tử của mình tuy thực lực không kém, nhưng muốn đem ngọn núi biến mất vẫn là không có khả năng.

Ninh Thư vô cùng muốn lấy búa đập vào đầu Kỳ Thừa, rõ ràng chỉ có Dịch Ưu Toàn ở đây, không phải cô ta thì còn ai nữa.

Ninh Thư cảm giác bực bội.

"Sư phó có muốn hay không đuổi theo?" Dịch Ưu Toàn hỏi.

Kỳ Thừa nhìn xung quanh tối mờ mịt, biết tìm ở chỗ nào đây.

Trở về làm sao ứng phó với chưởng môn đây, chẳng lẽ nói ngọn núi không cánh mà bay?

Ninh Thư càng thêm khó chịu, đi đâu mà tìm, Dịch Ưu Toàn cũng biết nói hươu nói vượn tới mức đó hay sao.

"Không có tung tích nào lưu lại, không thể truy tung được, ngươi có manh mối gì không?" Kỳ Thừa hỏi Dịch Ưu Toàn, đệ tử hắn là người đầu tiên tới đây.

Dịch Ưu Toàn lắc đầu, "Đệ tử tới đây cũng không thấy Kiếm Đoạn Phong, con cũng không biết tại sao ngọn núi này lại không thấy tăm hơi."

Kỳ Thừa nhịn không nổi muốn vò đầu, dù là gặp quỷ cũng không ly kỳ như vậy đi.

Ninh Thư ôm ngực, ai ui ai ui, tâm ma ta lại phát tác nữa rồi, còn chưa kịp nhìn đến thứ gì ở bên trong đã bị Dịch Ưu Toàn trộm mất không còn thấy tăm hơi.
Biết sớm thứ này có thể thu vào túi trữ vật, cô đã sớm làm rồi.

Vì người khác may áo cưới, chính mình tiền công đều không có một xu, cảm giác này thật là, con bà nó, tức chết ta. 

Ninh Thư nói: "Nói không chừng là người nào đó thu lại rồi, dùng túi trữ thu vào không gian, nếu không phải thì không còn cách nào giải thích được tại sao ngọn núi lại biến mất, hơn nữa lúc đầu ở đây chỉ có mỗi một người là ngươi."

"Ngươi hoài nghi ta đem đồ giấu đi hay sao, ngươi có tận mắt thấy ta làm gì không, ngươi nói phải có trách nhiệm giải thích." Dịch Ưu Toàn nhíu mày, "Cũng chỉ là đoán già đoán non liền kêu ta đem đồ giấu mất, ngươi đầu óc có bệnh hay không, có bệnh thì chữa đi, không cần há mồm cắn lung tung."

Dịch Ưu Toàn không hề sợ hãi mà nhìn Ninh Thư, dù sao thứ này đã bị nàng thu vào trong tiên phủ, cho dù có lật tung chỗ này lên cũng chẳng tìm ra được manh mối gì.

"Dừng lại, đừng náo loạn nữa, nếu không có chứng cớ thì không cần nháo nữa." Kỳ Thừa nói.

Ninh Thư trợn ngược trừng hai người, Kỳ Thừa chỉ biết nói 'dừng lại', ' đừng náo loạn'.

Lần nào cũng ba phải như vậy, luôn giải vây cho đệ tử của mình, Ninh Thư cảm giác bực bội, "Ta là người thông tri tông môn, hiện tại đồ vật không thấy, hơn nữa vừa khéo hai người tới đã không còn tung tích, chuyện này muốn ta đối chất với tông môn như thế nào đây?"

"Không thấy là không thấy, ta còn có biện pháp nào khác đâu. Nói tới nói lui, ngươi có phải hay không lại hoài nghi ta đem ngọn núi này dọn đi. Đúng là người si nói mộng, sao ngươi không nói do nó bị ông trời lấy lại." Dịch Ưu Toàn kiêu căng nói.

Từ xưa tới nay, bảo vật đều là cường giả đoạt lấy.
Ninh Thư yên lặng nhìn Dịch Ưu Toàn, "Ta thấy ngươi chính là ông trời đó."

"Được rồi, đừng náo loạn." Kỳ Thừa mở miệng nói.
Ninh Thư nói thẳng: "Người trừ bỏ câu đừng náo loạn, còn có thể nói thêm cái gì khác không, ngươi không phiền nhưng ta thì có."

Ninh Thư biết Dịch Ưu Toàn đánh chủ ý gì, đơn giản là giả ngu đem đồ vật nuốt vào, trắng trợn tự mình phát tài, cùng cô không có một tia quan hệ.

"Ngươi cùng sư phó ta lớn tiếng cái gì, cũng không phải sư phó đem đồ vật giấu riêng, ngươi muốn hoài nghi sư phó của ta, ta còn nghi ngờ ngươi đem đồ vật cất nơi nào rồi, dựa theo suy nghĩ của ngươi ai cũng có điểm hiềm nghi." Dịch Ưu Toàn che chở sư phó của mình.

Ninh Thư chỉ ha hả một tiếng, "Nếu chúng ta đều có hiềm nghi, vậy hồi tông môn tiếp thu điều tra, thứ này hiện tại là đồ vật của tông môn, do ta báo lên chưởng môn, ai muốn lấy chính là trộm, không hỏi tự lấy cũng là trộm."

"Ngươi như vậy là kêu ta cùng sư phó là trộm đúng không, ngươi nói phải có chứng cớ." Dịch Ưu Toàn lạnh nhạt nói, "Ta có thể đánh ngươi một lần liền đánh ngươi lần hai, không cần nhảy nhót đùa giỡn trước mặt ta."

Ai ui, cô muốn bạo nổ.

Ninh Thư chống nạnh, "Ta thích như vậy đó, dựa trên những gì đã xảy ra, ta hoài nghi Kiếm Đoạn Phong là di tích viễn cổ Thần đạo tông môn."

Viễn cổ Thần đạo tông môn không phải chỉ có một nhà độc đạo, tưa như hiện tại các tu tiên môn phái nhiều không đếm xuể, chẳng qua không biết vì nguyên do gì đã xuống dốc.

Thủ đoạn của họ không phải người tu tiên hiện tại có thể chống đỡ, một cái tu tiên, một cái tu thần không thể so sánh.

Ninh Thư nói Kiếm Đoạn Phong là di tích Thần đạo tông môn, thần sắc Dịch Ưu Toàn hiện lên một tia khác thường, chớp mắt một cái liền không thấy nữa.
Ninh Thư vẫn luôn quan sát Dịch Ưu Toàn nên nhận ra tia biến sắc đó, cô xác định quả thật là Dịch Ưu Toàn đã giấu ngọn núi rồi.

"Thần đạo tông môn?" Kỳ Thừa sắc mặt liên nghiêm túc, nếu thật sự như vậy, vô luận là bí tích hay đan dược, vũ khí đều là những thứ mà người tu tiên luôn tha thiết mơ ước có được.

Nói không chừng còn có đan dược thay đổi căn cốt, bí tịch có thể làm người kém cỏi trở thành cường giả, chưa kể tới viễn cổ thiên tài địa bảo các loại.

"Ngươi lại không thể xác định đó có phải là di tích viễn cổ Thần đạo tông môn hay không, nếu là đúng chẳng lẽ tới lượt ngươi phát hiện ra." Dịch Ưu Toàn cười nhạo, "Cũng không cần khoa trương như vậy, thế giới rộng lớn, đâu có ai vỗ ngực đảm bảo chuyện gì cũng biết."

Ninh Thư: (╯°□°)╯ ┻━┻

Đây là trần trụi được tiện nghi còn khoe mẽ, ngươi cảm thấy trần đời này không có ai làm gì được ngươi đúng không?

Cảm thấy núi nằm bên trong tiên phủ liền an toàn, những người khác đều không thể tìm thấy đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro