1810: Sư thúc 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biến mất rồi" Dịch Ưu Toàn tùy ý mà nhún vai, nhưng ko che giấu được tươi cười trên mặt, tính sẵn trong lòng, trả lời có lệ với Ninh Thư.

Ninh Thư....

Ninh Thư thật nhịn ko được muốn đấm ngực, má ơi, tâm ma của ta muốn phát tác á

Kỳ Thừa theo sau, lúc tới cũng kinh ngạc ko thôi, nhìn Kiếm Đoạn Phong biến mất "Núi đâu"

"Sư phụ, ta cũng ko biết, thời điểm ta tới đây, ngọn núi đã ko thấy tăm hơi, ta hoài nghi có người dịch chuyển ngọn núi đi rồi"

Ninh Thư mặt lạnh tanh "Khiêng một tòa núi lớn, chạy mất cả màu luôn à"

Ngươi kể chuyện cười đấy à.

Hiển nhiên Kỳ Thừa cũng ko phải là người đầu đất, Kiếm Đoạn Phong cũng ko dễ dàng khiêng đi như thế, lấy thực lực cả ba người bọn họ, đều ko thể di chuyển được nó.

Hơn nữa Kỳ Thừa cho rằng thực lực của mình ko yếu, đều ko có biện pháp ảnh hưởng đến ngọn núi, tự nhiên có người ở đâu khiêng ngọn núi chạy?

"Thật sự?" Kỳ Thừa có chút ko quá tin tưởng.

Dịch Ưu Toàn nhịn ko được nói: "Sư phụ, chẳng lẽ người ko tin con, người cảm thấy con có thể làm gì 1 ngọn núi chứ?"

Kỳ Thừa cảm thấy đồ đệ của mình tuy rằng thực lực ko tồi, nhưng đem ngọn núi đi mất, vẫn là chưa có khả năng ấy.

Ninh Thư thật muốn lấy cây búa gõ vỡ đầu Kỳ Thừa, rõ ràng cũng chỉ có Dịch Ưu Toàn, ko phải nàng ta thì là ai?

Ninh Thư cảm thấy cả người ko khỏe.

"Cần đuổi theo hay ko ạ?" Dịch Ưu Toàn nói với Kỳ Thừa.

Kỳ Thừa nhìn xung quanh tối đen như mực, lại là buổi tối, đi đâu mà tìm giờ.

Lúc trở về muốn báo cáo với trưởng môn thế nói, nói ngọn núi ko cánh mà bay?

Ninh Thư mặt mày lạnh tanh, đi đâu mà tìm, Dịch Ưu Toàn cũng thật có ý tứ?

"Cái gì mà tung tích cũng ko lưu lại, ko tìm được, ngươi có manh mối gì ko?" Kỳ Thừa hỏi Dịch Ưu Toàn, là người đến đây trước mọi người.

Dịch Ưu Toàn lắc đầu "Lúc con tới thì Kiếm Đoạn Phong đã ko thấy tăm hơi, con cũng ko biết sao lại thế"

Kỳ Thừa nhịn ko được mà vò đầu, liền tính gặp quỷ cũng chẳng ly kỳ như vậy.

Ninh Thư ôm ngực, ai ui, tâm ma của ta phát tác đến nơi, mẹ nó ta còn chưa nhìn thấy bên trong có cái gì, đã ko thấy tăm hơi, Dịch Ưu Toàn liền thu vào người.

Nếu thứ này mà chuyển được vào giới tử ko gian dễ như vậy thì cô đã sớm rat ay.

May áo cưới cho người khác mà chẳng có tiền công, loại cảm giác này quá xót ruột.

Ninh Thư nói: "Nói ko chừng là người nào thu đi rồi, dùng giới tử ko gian, bằng ko hoàn toàn ko thể giải thích lí do nó đột nhiên biến mất, hơn nữa lại chỉ có mình ngươi ở đây"

"Ngươi hoài nghi ta thu đồ vật vào tay, con mắt nào của ngươi nhìn thấy, nói phải chịu trách nhiệm với lời nói chứ" DỊch Ưu Toàn nhíu mày "Cũng chỉ là đoán mò, liền nói ta thu đồ vật đi, đầu óc ngươi có bệnh à, có bệnh thì phải xem bệnh, đừng có há mồm nói lung tung"

Dịch Ưu Toàn ko sợ hãi mà nhìn Ninh Thư, dù sao thứ này đã vào bên trong tiên phủ của nàng, liền tính những người này tìm cũng ko thấy.

"Nào, đừng náo loạn, nếu ko có chứng cứ, vậy ko cần nháo" Kỳ Thừa nói.

Ninh Thư muốn trợn trắng mắt, Kỳ Thừa đúng là biết nói, gì cơ, đừng náo loạn.

Lần nào cũng ba phải, giải vây cho đồ đệ mình, Ninh Thư cảm thấy hơi bực bội "Là ta thông báo cho tông môn, hiện tại núi ko thấy, hơn nữa là sau khi hai người tới thì biến mất, chuyện này bàn giao cho tông kiểu gì?"

"Đồ chính là ko thấy, chúng ta có biện pháp nào, nói đến nói đi, ngươi có phải hoài nghi ta thu ngọn núi kia, quả thực là người si nói mộng, sao ngươi ko lên trời đi?" Dịch Ưu Toàn kiêu căng mà nói.

Từ xưa đến nay, bảo vật đều là cho người có năng lực.

Ninh Thư yên lặng mà nhìn Dịch Ưu Toàn "Ta xem ngươi kiêu căng đến bao giờ"

"Được rồi, đừng náo loạn" Kỳ Thừa lại mở miệng nói.

Ninh Thư nói thẳng: "Ngoại trừ câu đừng náo loạn, ngươi có câu nói khác ko? Nói nhiều phiền đau cả đầu"

Nói qua nói lại có lợi ích gì, cũng ko ra được hướng giải quyết.

Ninh Thư biết chủ ý của Dịch Ưu Toàn, đơn giản chính là muốn giả heo ăn thịt hổ, nuốt vật vào bụng, còn ko muốn dính líu đến mình, chậm rãi mà phát tài.

Nhưng mà thứ này, là cô báo cho tông môn, là tài sản thuộc về tông môn, quan trọng nhất là Dịch Ưu Toàn tựa hồ đến cặn cũng ko muốn cho người khác hưởng một chút.

Muốn một mình độc chiếm rồi nuốt vào bụng.

"Ngươi náo loạn với sư phụ ta làm gì, cũng ko phải sư phụ đoạt núi, ngươi muốn hoài nghi sư phụ ta đúng ko, ta còn nghi là do ngươi lấy đồ đi, dựa theo logic này của ngươi, tất cả chúng ta đều có điểm khả nghi đấy" Dịch Ưu Toàn che chở sư phụ mình.

Ninh Thư chỉ ha hả một tiếng, tức giận có rắm dùng "Nếu chúng ta đều có hiềm nghi, vậy trở lại tông môn điều tra, thứ này hiện tại thuộc về tông môn, là ta báo lên trên, cần phải bắt trộm"

"Nhìn ngươi nói như vậy, là quy cho ta và sư phụ ko khác gì trộm cướp, thế lấy chứng cớ ra đây" Dịch Ưu Toàn lạnh nhạt nói "Ta có thể đánh ngươi 1 lần, có thể đánh ngươi lần hai, vai về thì đừng có mà nhảy nhót"

Ai ui, đây là muốn phát bực à.

Ninh Thư chống nạnh "Ta đây cứ nhảy đấy, Kiếm Đoạn Phong việc này ta hoài nghi chính là di tích của tông môn thần đạo viễn cổ."

Tông môn thần đạo viễn cổ lại ko phải chỉ có một môn phái, giống như tu tiên, môn phái san sát, chẳng qua ko biết vì lí do gì mà thoái trào.

Có một vài thủ đoạn của thần đạo mà tu tiên hiện tại ko thể phá giải.

Một bên tu tiên, một bên tu thần, ko thể so sánh.

Thời điểm Ninh Thư nói Kiếm Đoạn Phong là di tích của thần đạo tông môn, thần sắc Dịch Ưu Toàn hiện lên sự khác thường, thế nhưng cũng chỉ trong chớp mắt rồi biến mất.

Ninh Thư vẫn luôn chú ý Dịch Ưu Toàn, nhìn thấy sự thay đổi trong chớp mắt ấy, cơ hồ có thể xác định thật là Dịch Ưu Toàn đang giữ đồ vật.

"Thần đạo tông môn?" Thần sắc Kỳ Thừa nghiên túc lên, nếu thật như vậy, vô luận là điển tàng bí tịch, đan dược hay vũ khí, đều là những thứ mà tu tiên thời đại này mơ ước.

Nói ko chừng một viên đan dược có thể thay đổi được gân cốt, một quyển tu tiên bí tịch khả năng tạo ra một cường giả, lại còn có thiên tài địa bảo viễn cổ.

"Ngươi lại ko thể xác định chắc chắn là thần đạo tông môn viễn cổ đồ vật, nếu là thật, ngươi còn có thể phát hiện ra" Dịch Ưu Toàn cười nhạo một tiếng "Cũng đừng làm quá mọi thứ lên, thế giới này lớn bao nhiêu, ai cũng ko thể đảm bảo bản thân cái gì cũng biết"

Ninh Thư....

Ninh Thư vỗ ngực, đây chính là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ, liền cảm thấy ko ai có thể đối phó với ngươi có phải ko?

Cảm thấy đồ đã ở bên trong tiên phủ của ngươi, ko cần quan tâm đến người khác chứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro