Chương 10: Độc dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Changyeong

"Bệ hạ bận rộn trị quốc, gầy đến như vậy sao, khiến tổ mẫu đau lòng." Trong hoàng cung, Thái hậu Jeong-soon đang nếm thử loại trà Longjing hảo hạng nhất được mang về từ đoàn sứ thần của triều đình đến Thanh Quốc. Khuôn mặt xinh đẹp thể hiện một nụ cười khắc sâu, dường như không thể hiện sự xấu xa ẩn chứa bên trong. Duy chỉ có đôi mắt ấy là lộ ra vẻ lạnh lùng dường như có thể khiến người ta lạnh sống lưng.

"Đúng vậy, thưa nãi nãi. Kể từ khi Thượng quan Jo Youngjung và quận trưởng Kim Guijoo của  Hanyang nghỉ hưu, ta dường như giống như một đứa trẻ không được chăm sóc, thiếu sự hỗ trợ.

Ta phải đích thân lo liệu nhiều việc, hiện tại ta đang chuẩn bị một việc khá lớn và quan trọng, ta chỉ muốn thông báo với người," Nhà vua thoải mái nói, một không khí tao nhã và điềm tĩnh bao trùm quanh người.

Ngài mỉm cười với 'gia đình' này của mình. Ngài đã quen và không sợ những ánh mắt đó chút nào.

"Ồ, có chuyện gì vậy thưa bệ hạ? Thần cũng có một tin vui muốn thông báo với ngài." Có một ẩn ý trong cuộc trò chuyện này.

"Ồ, vậy xin hãy nói cho cháu trai của người biết tin tốt lành gì trước. Ta khá tò mò. Tin tức do nãi nãi đích thân truyền đạt nhất định phải là một tin tốt lành."

"À," Jeong-soon không vội, khẽ mỉm cười và nhấp thêm một ngụm trà. Bà ấy đặt tách trà xuống một cách lịch sự và lấy ra một cuộn tranh từ sau lưng.

"Bệ hạ, người còn nhớ thần có nói qua là thần thích tranh vẽ của họa sư đặc biệt không? Họa sư đó nhất định là độc nhất vô nhị. Trước đây, giới nghệ thuật có tin đồn rằng hắn thực sự là phụ nữ và ta thậm chí còn nghĩ rằng tin đồn đó là sự thật. Haha, người từng là một trong những họa sư đã thực hiện bức ngự chân của phu thân ngài, Thái tử Sado, Hyewon Shin Yun-bok," Jeong-soon nhẹ nhàng nói. Nhưng cả hai mắt của bà đều quan sát từng cử chỉ, hành động, cảm xúc và biểu cảm của nhà vua.

"Ồ, người lại nghĩ tới hắn rồi, ta luôn cảm thấy hắn đối với hội họa kỹ năng thật sự không tệ, nhưng phong cách của hắn thật sự quá ngông cuồng phóng túng. Hắn ta thậm chí còn phá hủy ngự chân mà ta đã mong đợi vài năm trước và làm xáo trộn các quy tắc của sở đồ họa. Tuy nhiên, vì hắn ta đã giúp ta vẽ ngự chân của phụ thân ta, nên ta chỉ đuổi hắn ta khỏi sở đồ họa và ta thậm chí còn ra chiếu chỉ không được phép nhắc đến người này nữa. Nhưng tại sao bây giờ người lại nhắc đến hắn ta, thưa Tổ mẫu?" Nhà vua vẫn nói chuyện một cách vui vẻ và thậm chí ngài trông có vẻ khá tò mò và dường như háo hức tiếp tục chủ đề này với Jeong-soon. Thậm chí không có một chút hoảng sợ trong mắt ngài.

"Vâng, thưa bệ hạ." Danwon, người đã quỳ phía sau Nhà vua, nhẹ nhàng đứng dậy và nhận bức tranh do tỳ nữ thân cận của thái hậu trao cho, và với sự tôn trọng và từ tốn, ông ấy đã xoay bức tranh ngay trước mặt mình mà không hề vội vàng.

"Ha, đúng là như vậy, thưa bệ hạ. Bức tranh này chắc chắn được vẽ bởi Hyewon mặc dù nó chỉ là một bức tranh thông thường. Nó thực sự rất đẹp," Hongdo nói trong khi nhìn bức tranh rất cẩn thận. Ông liên tục gật đầu với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và hạnh phúc.

"Danwon, khanh đã xem và kiểm tra rõ chưa, khanh có chắc đây là do Hyewon vẽ thật không?" Phản ứng của Danwon hoàn toàn không như những gì Jeong-soon mong đợi.

"Thưa Bệ hạ, chắc chắn không có gì nhầm lẫn. Xin hãy nhìn xem. Như ngài có thể thấy từ các đường nét trong bức tranh này, tất cả đều rất tinh xảo và mượt mà. Đó là phong cách của Hyewon. Màu sắc được sử dụng cũng nhẹ nhàng và trang nhã. Về nội dung của bức tranh này, nó thực sự mang phong cách thường thấy của Hyewon, Haha, lại là về tình yêu nam nữ hay thậm chí là những cuộc gặp gỡ riêng tư giữa họ với nhau. Đó là lý do tại sao người ta luôn nói rằng tranh của hắn không phù hợp với những đại sảnh sang trọng. Người trong bức tranh này cũng có đôi mắt phượng, khuôn mặt được tạo hình nhỏ nhắn, đường nét thanh tú. Nó thực sự giống với cách của hắn khi vẽ chúng. Và hãy nhìn vào con dấu này. Là tự tay thần khắc cho đồ đệ mình, làm sao không nhận ra? Ngoài ra, dòng chữ này được viết ở đây. Không thể nhầm được chữ viết tay. Đó là lý do tại sao thần chắc chắn và có thể đảm bảo rằng đây thực sự là bức tranh của Hyewon Shin Yun-bok, thưa Thái hậu," Danwon giải thích từng chi tiết một cách chậm rãi, không có bất kỳ sự khẩn trương nào để chứng minh rằng bức tranh này thực sự là của Hyewon.

"Có vẻ như đó thực sự là bức tranh của Hyewon, thưa Thái hậu. Vì người rất thích tranh của Hyewon, hay là để ta mang hắn về và để hắn làm họa sư riêng cho người?" Nhà vua tiếp tục, cười dịu dàng.

"Ồ, thần nói đùa thôi mà, hắn đã bị đuổi khỏi sở đồ họa, làm sao có thể triệu hồi hắn trở về? Ngài là người cai quản cả một quốc gia, sao thần có thể bắt ngài làm trái lời của chính mình? Thần nghĩ chúng ta sẽ để nó ở đó. Thần sẽ thưởng thức những bức tranh của Hyewon với ngài trong tương lai. Có vẻ như thần đã thực sự thua trong vòng này.Thần nghĩ rằng Hyewon thực sự là một người đàn ông? Hắn thậm chí đã từ bỏ mạng sống của mình vì một người phụ nữ? Thần chưa bao giờ nghĩ rằng hắn là một người có tình cảm sâu sắc như vậy và giờ hắn đã chết, thần biết lấy người đâu ra để đưa hắn trở lại sở đồ họa?" Jeong-soon từ chối lời đề nghị của Nhà vua.

"Ồ, Tổ mẫu thực sự quan tâm đến ta. Không có vấn đề gì, khi người muốn triệu tập hắn trở lại, xin vui lòng làm như vậy. Ta sẽ không đi ngược lại mong muốn của người," Nhà vua nói một cách bình tĩnh, điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

"À đúng rồi, không phải ngài có chuyện quan trọng muốn nói với thần sao? Là chuyện gì?" Jeong-soon tự hỏi lần này Jeongjo nghĩ đến việc gì nữa.

"Ồ, chuyện là thế này. Ta muốn chuyển lăng mộ của phụ hoàng ta, Thái tử Sado từ lăng mộ hoàng gia Donggureung của Hanyang đến Núi Hwasan của Suwon ở tỉnh Gyeonggi. Đồng thời, ta muốn xây dựng một ngôi mộ cho mình bên cạnh lăng mộ của phụ hoàng để Ta có thể bầu bạn với ông ấy ngay cả sau khi ta chết. Công trình xây dựng lăng mộ là một dự án lớn và phức tạp, và ta cần những người có kỹ năng hữu ích để xử lý công việc này một cách cụ thể. Nhưng vấn đề là, không có ai phù hợp với vị trí này, đó là lý do tại sao ta nghĩ đến việc tìm kiếm những người tài năng từ những người bình thường của đất nước chúng ta.

Nãi nãi nghĩ sao, thưa nãi nãi?" mỗi khi Jeongjo nghĩ đến việc phụ hoàng đã chết một cái chết khủng khiếp như thế nào trong thùng gạo sau khi bị buộc tội bởi các viên quan cùng với Vương gia Kim là chủ mưu chính, ngài không ngừng nhắc nhở mình phải quyết tâm và mạnh mẽ hơn nữa để giành lại quyền của hoàng gia thực sự.

"Thái tử Sado đã qua đời và được chôn cất. Tại sao lại ngài lại muốn quấy rầy sự bình an của người? Tuy biết bệ hạ là một người con hiếu thảo, nhưng chuyện đã qua rồi, ngài không thể để người ra đi thanh thản sao? Tại sao ngài luôn phải suy nghĩ về nó?" Jeong-soon nói, với ẩn ý trong câu nói đó của bà ấy.

"Nãi nãi, ngày nào ta cũng nhìn thấy ảnh của phụ hoàng, giống như người chưa từng rời xa ta dù chỉ một giây, làm sao ta quên được? Cho dù có một ngày nào đó ta chết, ta cũng muốn ở bên phụ hoàng. " Đương nhiên, thù hận tích tụ bao nhiêu năm, làm sao có thể cứ như vậy xóa bỏ?

"Được rồi, bệ hạ, hãy làm theo kế hoạch của ngài. Làm sao thần có thể không hiểu những gì ngài đang cảm thấy?" Jeong-soon nói với vẻ thanh lịch điềm đạm thường thấy.

'Vì ngài muốn chiến đấu đến cùng và ta không có đường để rút lui, ta sẽ tham gia vào việc này cho đến cùng. Vì gia đình, vì cuộc sống của mình, ta sẽ mạnh mẽ đến cùng, vì ta đã hứa với người đó. Dù thế nào ta vẫn phải tiếp tục sống, phải sống', vào lúc này, một cảm giác bi thương và trang trọng mãnh liệt khuấy động trong trái tim Jeong-soon.

"Tốt, trước tiên cảm ơn nãi nãi. Xin người giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu không, ta với tư cách là cháu trai sẽ rất lo lắng.Thái hậu, hôm nay ta xin phép cáo từ." Giọng điệu của Jeongjo vui vẻ và thoải mái, tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng.

"Như mọi khi, người duy nhất quan tâm đến thần là Bệ hạ. Xin đừng lo lắng. Thần rất khỏe mạnh. Thần sẽ luôn như vậy, luôn đồng hành cùng Bệ hạ, ngài đừng lo lắng về điều đó, xin cứ tự nhiên rời đi."

Sau khi trải qua một cuộc trò chuyện như vậy mà ý nghĩa ẩn giấu được khắc sâu trong từng câu và mỗi từ được thốt ra đều có tác động đến cuộc sống tương lai của họ, cuối cùng thì Nhà vua đã thắng thế. Tuy nhiên, đây có thực sự là kết quả cuối cùng? Ai biết được trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu và ai sẽ là người chiến thắng? Khi đến thư phòng của Vua Jeongjo, Hongdo vẫn im lặng suy nghĩ.

"Danwon, khanh vẫn ổn chứ?" Nhà vua khá lo lắng khi quan sát Hongdo, có một cái bóng đen bao trùm người họa sư.

"Tạ ơn bệ hạ, thần không sao." Jeongjo càng lo lắng hơn khi cuối cùng cũng thấy Hongdo đang che giấu sự kích động của mình.

"Bệ hạ, thần thực lòng mong rằng bệ hạ có thể cho phép thần đi, đến một nơi," Hongdo yêu cầu.

"Tôi biết nơi khanh muốn đến, tuy nhiên, khanh phải quay lại. Ta đã mất một người bạn đã giúp đỡ ta. Ta không thể mất thêm một người bạn như khanh nữa. Trong tương lai, sẽ còn nhiều trận chiến nữa. Ta vẫn cần sự giúp đỡ của khanh .. Và cũng là vì đất nước đang thụt lùi này, khanh thực sự phải quay trở lại, khanh có hiểu không?"

Đối với Jeongjo, hai họa sư đã liều mạng để lấy lại bức ngự chân của phụ hoàng nhiều năm trước và tìm thấy bằng chứng cho thấy phu hoàng đã bị đóng khung, họ không chỉ là những quan chức trung thành với anh. Họ cũng không chỉ là những họa sư mà anh ngưỡng mộ và họ không chỉ là những người đàn ông tử tế, kiên quyết và mạnh mẽ. Họ còn là những người bạn đáng tin cậy đối với anh ấy. Vì điều này, Jeongjo, người đã phải đối mặt với những trở ngại và khó khăn suốt thời gian qua, thực sự đánh giá cao tình bạn này. Đó là lý do tại sao nhiều năm trước, mặc dù triều đại của anh ta đang gặp nguy hiểm, anh ta đã nói dối để bảo vệ bạn mình và không lấy mạng của cô ấy.

"Bệ hạ, thần hiểu. Chỉ là thần thực sự cần phải đích thân xem xét. Thần thực sự phải đi. Tuy nhiên, thần xin hứa với bệ hạ, thần nhất định sẽ trở lại," Hongdo quả quyết nói.

"Bức tranh đó, có thật là tác phẩm của Hyewon không?" Jeongjo thở dài.

"Thần rất chắc bức tranh đó thực sự là tác phẩm của Hyewon," Hongdo nói một cách trung lập.

"Điều này có nghĩa là những tin đồn là sự thật. Có phải cô ấy đã chết?" Jeongjo cảm thấy thật đáng tiếc khi người phụ nữ cực kỳ tài năng này lại phải trải qua những khó khăn như vậy trong đời.

"Thưa Bệ hạ, điều đó tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người. Họa sư Shin Yunbok, người đã giúp vẽ bức ngự chân của thái tử, thực tế đã chết, phải không? Đây là cách cô ấy cảm ơn ngài vì đã tha mạng cho cô ấy. Giúp ngài không phải ngoái nhìn sau lưng mỗi khi quyết định điều gì đó. Cô ấy có ý tốt, xin đừng đổ lỗi cho cô ấy vì đã xuất hiện trở lại sau ngần ấy thời gian, thưa Bệ hạ," Danwon bình tĩnh nói.

"Danwon, đi đi. Nếu cô ấy thực sự đã chết, hãy thay mặt ta bày tỏ lòng kính trọng với cô ấy," Jeongjo gật đầu trầm ngâm nói.

"Bệ hạ, thần thay mặt Hyewon cảm ơn ngài." Danwon cúi đầu ra khỏi phòng làm việc. Không để phí thời gian. Lúc này đã là ban đêm, dưới ánh trăng trong veo. Trên đường từ Hanyang đến Bình Nhưỡng, một người đàn ông trung niên đang phi ngựa thật nhanh. Khi giục ngựa đi nhanh hơn, cảm giác hoảng sợ lúc này lại nổi lên. Cảm giác đó hành hạ Hongdo, "Yuna (Yunbok), ta muốn gặp nàng. Ta phải gặp nàng. Ta không muốn nàng chết. Ta muốn nàng sống. Ta chỉ muốn nàng được sống."

Shin Yun-bok

Bức tranh thứ mười ba - Độc dược

Anh nắng ban mai cùng với tiếng chim hót líu lo chiếu vào mặt Yunbok. Đã nhiều năm rồi chàng mới có cơ hội được ngủ ngon như vậy. Chàng không bị quấy rầy bởi bất kỳ cơn ác mộng nào. Không biết là do chàng đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng hay là do người phụ nữ đi cùng chàng. Chàng cảm thấy mình đã có một giấc ngủ thật ngon và cảm giác bừng sáng để lại cho chàng một cảm giác hạnh phúc. Chàng đẩy tấm chăn ấm áp ra.

"Chàng tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một lát?" ánh nắng khá chói mắt nên Yunbok phải quay mặt sang một bên trước khi mở mắt. Jeong-hyang đang ngồi bên cạnh chàng, trông như thể nàng ấy đã thức dậy khá lâu vì nàng đã có một vẻ ngoài sạch sẽ và tươi tắn.

"Aigoo, nàng chăm chỉ thật đấy. Nàng dậy sớm thế hả? Đừng nói là nàng nhìn ta từ nãy giờ đấy nhé?" Yunbok nói một cách chậm rãi.

"Sư phụ, mẫu thân con nói muốn chuẩn bị thuốc và bữa sáng cho thầy nên phải dậy sớm," cái đầu nhỏ của Bok nhỏ ló ra sau lưng nàng và mỉm cười tinh nghịch khi nói chuyện với Yunbok.

"Có vẻ như Yeombok cũng dậy sớm nhỉ. Hehe, chăm chỉ hơn sư phụ nhiều đấy" Yunbok nháy mắt trêu chọc bé Bok.

"Để ta lau mặt." Jeong-hyang có một chiếc khăn tay ướt trên tay. Yunbok nhìn cô với vẻ kinh ngạc khi có vẻ như nàng sẽ làm điều đó cho chàng. Chàng với lấy chiếc khăn tay,

"Ta tự làm được. Ta sẽ tự làm được."' dù thế nào đi chăng nữa, chàng nhận thức rất rõ rằng Bok nhỏ đang ở ngay bên cạnh mình. Khi có Bok nhỏ, dường như sư phụ của nó đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

"Chàng đừng cử động," Jeong-hyang ra lệnh, không cho Yunbok cơ hội phản đối. "Hey!" chiếc khăn tay ấm và ướt nhẹ nhàng lau mặt và cả hai tay. Nó khiến chàng hoàn toàn sảng khoái. Chàng hơi đỏ mặt trong khi bé Bok giấu nụ cười khúc khích của mình.

"Ta sẽ lấy thuốc. Bokya, hãy để mắt đến sư phụ của con và đừng để thầy ấy di chuyển lung tung." Jeong-hyang nghiêm khắc ra lệnh.

"Vâng thưa mẫu thân," bé Bok gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cầm chậu nước ấm đó, Jeong-hyang mỉm cười lắc đầu và bước ra ngoài.

"Mẫu thân con thật sự không thể xem nhẹ, con có sợ không?" Yunbok nói đùa và cười lặng lẽ với học trò nhỏ của mình.

"Con đương nhiên không sợ. Mẫu thân yêu con nhất. Đúng rồi, sư phụ, mẫu thân của con rất đẹp đúng không? Con không lừa gạt người chứ?" bé Bok đắc thắng khoe khoang.

"À, đúng vậy, mẫu thân của con thực sự là người phụ nữ xinh đẹp nhất," Yunbok nhớ lại cảnh cả hai gặp nhau lần đầu. Rõ ràng như thể nó đang diễn ra ngay trước mắt chàng. Chỉ là lúc ấy chàng không ngờ cô nương xinh đẹp vừa qua cầu lại cùng chàng kể một câu chuyện éo le như vậy. Và chàng chưa bao giờ nghĩ rằng cô nương ấy lại trở thành người mà chàng sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cô ấy. Bok nhỏ cắt ngang suy nghĩ của chàng. "Sư phụ, uống nước đi, người phải nhanh chóng hồi phục một chút." Cậu nói, bưng ra một chén trà.

"Yên tâm đi, sư phụ rất nhanh sẽ khỏe lại thôi." Có thể là do chàng đã nằm quá lâu nhưng khi Yunbok đẩy người lên, chàng cảm thấy thật sự kiệt sức. Chầng nghiến răng và chịu đựng cơn đau khi chàng cố gắng hết sức. Chàng cảm thấy đầu mình quay cuồng và lồng ngực như bị nén lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chàng cảm thấy một cơn đau dâng trào. Chàng cảm thấy một dòng máu ùng ục trào lên, chàng có thể nếm được nó khi nó sủi bọt. "Ah a!" nói xong, Yunbok phun ra một ngụm máu vào tách trà mà Bok nhỏ đang cầm.

"Sư phụ!" Cậu bé Bok kinh hoàng khi nhìn thấy máu tươi và khi cậu nhìn lại sư phụ của mình, một giọt máu rỉ ra từ khóe môi của sư phụ khi Yunbok yếu ớt ngã về phía trước.

"Mẫu thân-, sư phụ, ng... người không sao chứ? Người,..." cậu đánh rơi chiếc cốc và nắm lấy tay sư phụ của mình, không biết phải làm gì.

"Đừng... đừng sợ, Bokya. Ta không sao. Ta không sao, ta.. ta xin lỗi," Yunbok thở hổn hển, cố gắng mở mắt và giữ chặt tay Bok nhỏ, cố gắng trấn an cậu bé và biết rằng mình đã thất bại. Chàng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Bok nhỏ và biết rằng đứa trẻ chắc hẳn đang rất sợ hãi. Mặc dù đã cố gắng hết sức mỉm cười để làm đứa trẻ bình tĩnh lại, nhưng chàng đã ngất đi. Bok nhỏ không nhận được phản hồi khi cậu ấy gọi. Nước mắt trào ra và cậu chạy ra khỏi phòng.

"Mẫu thân! Mẫu thân, mau tới, mau tới!" cậu ấy hét lên.

"Họa công, họa công," Jeong-hyang, người vừa quay vào phòng trong với khay thuốc vội chạy vào khi nghe thấy tiếng khóc của con trai mình. Nàng cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy Yunbok bất tỉnh.

"Yeombok, đi mau, đi gọi phu nhân ngay. Mau gọi phu nhân đến đây, nhanh lên!"

Bok nhỏ chạy đi ngay khi nàng đặt khay xuống và lao đến Yunbok. Trái tim nàng thắt lại khi nhấc chàng lên và nhìn thấy máu chảy ra từ miệng chàng. Sợ hãi, nàng đặt chàng nằm xuống và cúi xuống lắng nghe. Chàng còn thở, nàng lau vết máu và cố lay chàng dậy.

"Sao, sao lại thế này? Họa công!"

Phu nhân Min chạy vào sau đó. Cô nhanh chóng kiểm tra mạnh đập của chàng.

"Cái này, cái này, cái này sao có thể? Làm sao có thể trúng độc? Đây là triệu chứng trúng độc!" cô ấy nói một cách hoài nghi. "Ngươi nhìn xem, tròng trắng mắt của hắn biến thành màu vàng. Chỗ giữa hai lông mày biến thành màu đen, hơi thở ngày càng cạn, mạch đập không ổn định. Là bởi vì hắn trúng độc! Hắn ăn cái gì? Uống cái gì?"

"Ta từ uống đến ăn đều chuẩn bị cho chàng, chàng làm sao có thể trúng độc? Làm sao có khả năng? Họa công, họa công!" chàng không phản ứng với những cái lắc của nàng. Đối với Jeong-hyang, thế giới đã tối tăm khủng khiếp, rơi xuống một nơi mà nguy hiểm dường như đang rình rập khắp mọi nơi.

"Đừng hoảng sợ," phu nhân Min khuyên nhủ, cố gắng thu thập suy nghĩ của mình.

"Chờ một chút. Để ta nghĩ, nghĩ cách giải quyết, đừng hoảng," cô an ủi Jeong-hyang trước khi vội vã chạy ra ngoài, gọi Joongho.

"Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?" Cheonsang, người đang luyện kiếm trong sân, chạy vào khi nghe thấy tiếng la khẩn cấp của tỷ tỷ mình.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Joongho bước ra khỏi phòng làm việc và nhìn thấy vợ mình đang hoảng loạn như thế nào.

"Vừa rồi thiếp vừa định đi xem Seo đệ thì gặp ngay trước cửa là Bok nhỏ đang nói sư phụ của nó nôn ra máu, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.Lúc này đệ ấy đang bất tỉnh. Phu quân, chàng rốt cuộc đã làm gì trong kế hoạch? Hắn làm sao lại trúng độc?" Min phu nhân đi thẳng vào vấn đề.

"Không có ! Bọn ta không sử dụng bất kỳ loại chất độc nào trong kế hoạch đó của mình," Cheonsang đã rất ngạc nhiên trước diễn biến này. Joongho đứng như trời trồng, mặt tối sầm lại khi nghĩ đến sự bồn chồn và nghi ngờ không ngừng nghỉ của mình.

"Ta biết mà! Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Seo đệ là do lão Ryu gài bẫy. Hôm đó trong sự kiện hội họa, rượu mà lão Ryu mời chắc chắn đã bị bỏ độc." nỗi sợ hãi của anh ấy rằng có điều gì đó không ổn đã trở thành hiện thực.

"Làm sao bây giờ, tỷ tỷ, không có thuốc giải sao?" Cheonsang rất buồn và tức giận vì đã không lường trước được việc ngăn cản lão Ryu.

"Ta cũng nghĩ rằng chất độc không thể nằm trong kế hoạch của chàng. Điểm chính là ta không biết nó là loại chất độc gì. Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là cố gắng thử các loại thuốc," Phu nhân Min quay người và vội vã quay vào phòng. Joongho nhìn Cheonsang.

"Cheonsang, ta không quan tâm đệ cần sử dụng phương pháp gì, hãy đến chỗ của lão Ryu và xem có loại thuốc giải nào không hoặc ít nhất là thử tìm hiểu xem chúng ta đang giải quyết loại độc nào."

"Đệ cũng nghĩ như vậy. Tên trùm Ryu đó đúng là một tên cặn bã hèn hạ vô dụng. Hôm nay đệ phải thật sự phải cho hắn một bài học", Cheonsang cau có dữ dội, ước gì kẻ gian ở trước mặt mình để hắn có thể lấy đầu ra. Nắm chặt thanh kiếm của mình, anh ta rời đi, gọi thuộc hạ và con ngựa của mình.

Sau khi kiểm tra kỹ các dấu hiệu sinh tồn của Yunbok, phu nhân Min sai tỳ nữ pha thuốc rồi từ từ đút cho chàng, nhỏ từng muỗng từng muỗng xuống cổ họng chàng trong khi Jeong-hyang đỡ cơ thể chàng ở tư thế thẳng đứng để dễ nuốt hơn. Bok nhỏ lo lắng nhìn sư phụ của mình được đặt trở lại giường. Nàng bồn chồn không yên, sốt ruột chờ Yunbok tỉnh dậy. Phải mất khá lâu trước khi có bất kỳ dấu hiệu chuyển động rõ ràng nào từ chàng.

"Tỉnh rồi. Chàng tỉnh rồi. Họa công," Jeong-hyang nói khi thấy Yunbok từ từ mở mắt.

"Vậy thì tốt, xem ra ta đoán không sai, uống xong bát thuốc này, tựa hồ có chút tác dụng tích cực."

Chỉ là, hiện tại, nó chỉ có thể áp chế công kích của độc dược, nhưng không biết có thể duy trì bao lâu."

Phu nhân Min thở ra một hơi sau khi bận rộn đặt kim châm cứu. Cô biết rằng cô chỉ có thể kéo dài cuộc sống của Yunbok trong một khoảng thời gian ngắn. Nó sẽ nằm ngoài khả năng của cô ấy.

"'Đệ bị đầu độc, phải không?" Yunbok lẩm bẩm khi tỉnh lại, mơ hồ nhớ lại việc nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cả hai khi chàng tỉnh lại.

"Họa công...", Jeong-hyang bắt đầu rồi dừng lại, nàng không thể thốt ra từ nào khác.

"Ta đã phát hiện ngày hôm qua nhịp tim của ngươi không đều, nhưng ta chưa từng nghĩ tới ngươi trúng độc." Min phu nhân cảm thấy thật đáng tiếc về sự sơ suất của mình, thở dài trong lòng. Tại sao cuộc sống của Yunbok lại khó khăn và khốn khổ như vậy?

"Ha ha, xem ra là, đệ cũng không còn sống được bao lâu a, tỷ tỷ?" Yunbok yếu ớt hỏi. Bé Bok nãy giờ im lặng, nghe vậy bắt đầu thút thít.

"Họa công," Jeong-hyang không thể nghe thêm nữa. Min phu nhân cúi đầu không nói một lời.

"Tỷ tỷ, nhất định có biện pháp cứu chàng, cứu chàng !" Jeong-hyang cầu xin, giọng nói đau đớn khiến Yunbok cảm thấy rất buồn. Chàng đã thua canh bạc này. Con đường của chàng đã kết thúc và chàng rất tiếc vì điều đó đã xảy ra vì chàng biết cái chết của mình sẽ quật ngã Jeong-hyang. Chàng có một ý niệm mơ hồ về những gì nàng có thể làm nếu mọi việc không suôn sẻ kể từ đêm nàng chơi đàn gayageum cho chàng nghe. Chàng không muốn nàng phải lựa chọn như vậy. Có điều gì khác sẽ cho nàng sức mạnh để tiếp tục sống, Chàng phải thuyết phục nàng về điều đó.

"Tỷ tỷ, đệ, đệ muốn cùng Jeong-hyang nói chuyện một chút."

Phu nhân Min nhìn cả hai và thở dài. Cô quay sang an ủi cậu bé Bok đang khóc trong khi lặng lẽ dẫn cậu ra ngoài, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Yunbok. Đôi môi của chàng đã trở nên tím tái. Chàng cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân run rẩy và mồ hôi lấm tấm trên trán. Jeong-hyang kéo chàng sát vào mình, vòng tay quanh người chàng.

"Họa công, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với chàng như vậy? Đối xử với ta như vậy? Tại sao?"

Chàng cười nhạt nói: "Nàng thật là ngốc . Số phận của ta không phải luôn như vậy sao? Xem ra, trước mắt vẫn là không tránh khỏi. Thời gian không còn nhiều đâu, để ta nhìn nàng cho kỹ." Chàng quay sang nhìn nàng, tay nhấc lên rồi lại hạ xuống như không còn một chút sức lực, nàng nhẹ nhàng kéo tay chàng lên rồi áp lên má nàng.

"Sao nàng lại đẹp như vậy, đẹp như vậy?" chàng cảm thấy khao khát khi nhìn vào mắt cô.

"Họa công." nàng nắm chặt tay chàng, sợ hãi.

"Nàng đừng khóc nữa. Nàng không biết rằng điều ta sợ nhất chính là khi nhìn thấy nước mắt của nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng buồn ta sẽ đau lòng, nhưng mỗi lần như vậy ta lại cảm thấy rất vui." khi ta nghĩ rằng nàng đang khóc vì ta." Chàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng. "Ta xin lỗi. Ta luôn muốn làm nàng vui nhưng lại cứ mang đến cho nàng nỗi buồn, nàng có thể tha thứ cho ta được không?" Đôi mắt nàng lóe lên sự tức giận.

"Không, nếu như ngươi cứ như vậy rời bỏ ta đi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, không bao giờ!"

"Làm ơn đừng khóc nữa. Nếu ta chết đi mà nàng còn khóc nữa, ta sẽ rất buồn." Không còn chịu đựng được nữa, Jeong-hyang không ngừng thút thít, Yunbok không kìm được dùng chút sức lực còn lại ôm chặt lấy nàng.

"Không được, chàng không thể nhẫn tâm như vậy, chàng còn chưa trả nợ cho ta. Chàng đã hứa với ta, không thể lừa ta, chàng không được chết."

"Ta cũng không muốn rời đi. Ta muốn nghe nàng chơi đàn Gayageum, ăn những gì nàng nấu, dạy Bokya vẽ, nắm tay nàng khi ta đi ngủ mỗi ngày. Ta không muốn rời bỏ nàng ngay cả dù chỉ là trong một giây. Ta không muốn rời đi." chàng thì thầm.

"Ta mặc kệ, ngươi đi nơi nào, cho dù chết ta cũng sẽ đi theo chàng." Chàng nhăn mặt trước câu trả lời kịch liệt của nàng.

"Đừng như vậy, nếu như ta không ở đây nữa, nàng còn có Bokya bên cạnh, nàng không thể bỏ mặc nó, nó cần nàng."

"Ta mặc kệ. Ta không quan tâm cái gì khác, ta không muốn ngươi chết, ta muốn ở bên cạnh chàng, chỉ muốn đi theo chàng, cho dù là chết. Chàng không thể bỏ mặc ta như vậy được. Phải có cách, phải có cách, Ta không muốn chàng chết." nàng biết những gì chàng khuyên nàng làm là đúng nhưng nàng không thể tưởng tượng đến việc sống trong một thế giới không có Yunbok. Nỗi sợ mất chàng, nỗi sợ hãi về khoảng trống mà nàng sẽ phải đối mặt gần như lấn át tâm trí nàng.

Lúc đó, chàng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nàng siết chặt đến mức chàng phải dùng sức. Chàng ôm lấy đầu nàng trong tay để nhìn vào mắt nàng dò xét. Khi họ chia tay nhiều năm trước, Jeong-hyang không hề có cảm giác sợ hãi và lạc lõng. Nhưng bây giờ, chàng nhìn thấy tâm trạng u sầu khốn khổ của nàng. Tất cả những khó khăn mà nàng đã trải qua trong tám năm qua đã khiến nàng mạnh mẽ và quyết tâm hơn nhưng cú đánh này là một vết cắt quá sâu đối với nàng. Chàng biết chắc chắn rằng nếu..khi chàng chết, nàng cũng sẽ tự sát. Và điều đó là sai, sai. Đầu chàng choáng váng, chàng cố nói nhưng không thể. Cánh tay chàng run lên và chàng ngất đi, hình ảnh cuối cùng trước mắt chàng là đôi mắt của nàng.

"Mọi chuyện thế nào rồi, Cheongsang? Đệ đã bắt được Ryu chưa?" Joongho đang bận nghiền ngẫm những cuốn sách y học trong thư viện của mình, tìm kiếm manh mối nhỏ nhất để xác định chính xác bản chất của chất độc có thể cứu Yunbok thì Cheongsang giận dữ xông vào. Phu nhân Min ngước mắt lên khỏi cuốn sách y học mà cô đang đọc.

"Quá muộn rồi. Đêm qua hắn bỏ trốn, chỉ mang theo thê thiếp yêu thích và một tên hầu mà hắn tin tưởng. Căn nhà bừa bộn và thứ duy nhất còn sót lại là một vài thê thiếp tranh giành một số tài sản của nhà hắn. Không ai biết hắn ở đâu ," Cheonsang gầm gừ giận dữ, đập mạnh thanh kiếm xuống bàn. Joongho nhìn xuống, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt anh.

"Có một ngày ta sẽ tìm được hắn, đến lúc đó ta sẽ lột da hắn rút gân!"

"Đừng lãng phí sức lực để trút giận. Ưu tiên bây giờ là nghĩ cách cứu Seo đệ. Nhất định phải có giải pháp", phu nhân Min đặt sách xuống và nắm tay và an ủi người chồng.

"Vì ta không biết đó là loại độc gì, nên ta chỉ có thể chuẩn bị thuốc giải khi có triệu chứng nhưng tất cả những thứ này đều chỉ để kiểm soát các cuộc tấn công của chất độc. Với vết thương của đệ ấy, nhiều nhất đệ ấy chỉ có thể sống được khoảng mười ngày. Chúng ta thực sự phải nghĩ ra một cái gì đó."

"Tại sao chúng ta không tìm kiếm sự giúp đỡ từ các đại phu khác?" Cheonsang đề nghị.

"Nếu ngay cả tỷ tỷ cậu cũng không thể làm được gì, thì các đại phu khác cũng không thể có cách nào tốt hơn," Joongho lắc đầu, trước khi phu nhân Min trả lời. Thật tốt khi cô ấy không phải nghĩ ra một cái cớ để giải thích tại sao không thể hỏi ý kiến ​​các đại phu khác.

"Hiện tại chỉ có một việc, phu quân, ngày mai thiếp đi tìm sư phụ, chuyện này ông ấy nhất định phải có biện pháp." Joongho gật đầu.

"Được rồi, nhưng Sư phụ của nàng luôn đi ngao du. Nếu ông ấy không ở chùa, thì Seo đệ sẽ ra sao...", Joongho nói nhỏ, nhìn đi chỗ khác.

"Với tình hình hiện tại, thiếp chỉ có thể thử vận ​​may của mình về điều này.

Không còn cách nào khác," Phu nhân Min nói, suy nghĩ quay cuồng, 'Vì ông trời phải thấy và để cả hai người đoàn tụ sau bao khó khăn, chẳng lẽ lại tiếp tục làm cả hai phải xa cách mãi mãi sao? Dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhất, thiếp phải giúp họ.' Cô cảm thấy không còn nhiều thời gian cho họ.

"Tôi sẽ gặp Seo đệ. Tối nay. Tối nay thiếp sẽ hành động," cô nói một cách kiên quyết.

"Tốt thôi, tỷ tỷ. Đệ sẽ cùng tỷ đi tìm sư phụ của tỷ. Đệ có thể đánh xe ngựa nhanh. Đệ sẽ chuẩn bị xong ngay bây giờ," Cheonsang bật dậy, háo hức muốn làm điều gì đó hơn là ngồi một chỗ cảm thấy bất lực.

"Được rồi, hãy làm theo lời nàng đề nghị. Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm tên cặn bã đó với sự giúp đỡ của Min Dae. Hãy để Cheonsang đồng hành cùng nàng để có một chuyến đi an toàn và nhanh chóng." Joongho nói, thầm cầu nguyện khi vợ anh rời khỏi phòng làm việc.

Yunbok vẫn bất tỉnh khi Min phu nhân đến, cô ấy mang theo bát thuốc mà cô ấy đã pha chế.

"Đây là thuốc hôm nay, mau cho hắn uống đi. Ta đã dặn dò gia nhân cách pha thuốc trong ba ngày này."

Cô nương yên tâm, hiện tại độc đã được khống chế, một lát nữa hắn sẽ tỉnh. Tuy nhiên, nó thực sự vượt quá khả năng của ta, để cố gắng loại bỏ hoàn toàn chất độc. Ta sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ sư phụ của ta. Hai ngày, nhiều nhất là ba ngày, ta hy vọng sẽ mang lại phương pháp điều trị," Phu nhân Min lặng lẽ nói với Jeong-hyang, người trông có vẻ dễ bị tổn thương và mất mát.

"Tỷ tỷ, tính mạng của cả hai chúng ta đều nằm trong tay tỷ. Tiểu nữ rất biết ơn," Jeong-hyang quỳ xuống và cúi đầu thật sâu trước phu nhân Min."Phu nhân Min một lần nữa xúc động khi giúp Jeong-hyang đứng dậy. "Xin hãy cẩn thận trên đường đi."

"Tôi sẽ như vậy và cô cũng phải tự chăm sóc bản thân mình," Phu nhân Min lo lắng nói. "Ai sẽ chăm sóc hắn nếu cô ngã bệnh?" cô ấy chạm vào cánh tay Jeong-hayng để động viên trước khi rời đi. Tiếng xe ngựa nhỏ dần khi Jeong-hyang ngồi xuống với Bok nhỏ lặng lẽ bên cạnh Yunbok. Chàng vẫn bất tỉnh. Jeong-hyang ôm Bok nhỏ, lặng lẽ nhìn Yunbok. Lúc này, nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng mặc nước mắt vẫn chảy dài. Những ký ức về quá khứ lướt qua mắt nàng, từ cái nhìn đầu tiên họ thấy nhau ở cây cầu nhiều năm trước cho đến những khó khăn hiện tại mà họ đã trải qua. Tất cả những nỗi đau và nỗi buồn, có phải là tất cả sẽ kết thúc sớm vậy sao?

Bok nhỏ ngập ngừng đưa tay chạm vào vai Yunbok. "Mẫu thân, sư phụ, rốt cuộc người bị làm sao vậy?" cậu đã vô cùng sợ hãi trước những gì cậu đã thấy và nghe vào ngày hôm nay. Cậu gần như sợ hãi khi nghe mẫu thân cậu xác nhận nỗi sợ hãi rằng cậu sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại sư phụ của mình trong tương lai, tuy nhiên, cậu phải hỏi vì cậu không muốn tin điều đó. Nàng nhìn Bok nhỏ với sự dịu dàng và vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu trong khi nàng mỉm cười với cậu,

"Bokya, con đã tám tuổi rồi. Bây giờ con đã lớn rồi phải không?"

"Vâng, mẫu thân, Yeombok đã lớn rồi," cậu không hiểu tại sao mẫu thân cậu lại thay đổi chủ đề nhưng cậu vẫn trả lời.

"Nếu không có mẫu thân ở bên, con phải nghe lời người lớn và ngoan ngoãn. Không được liều lĩnh và nghịch ngợm. Ăn đồ còn ấm. Khi trời lạnh nhớ mặc thêm nhiều lớp áo. Đừng đánh nhau với người khác. Đừng ham muốn những thứ của người khác. Học giỏi và làm người tử tế khi trưởng thành. Hiểu chưa?" nàng ấy nói với ánh mắt nhìn xa xăm. Bok bé nhỏ bối rối.

"Yeombok sẽ ngoan ngoãn nhưng mẫu thân ơi, mẫu thân đi đâu? Tại sao mẫu thân không thể ở bên cạnh Yeombok? Mẫu thân không thể mang Yeombok theo cùng sao?" cậu hỏi trong sự bối rối và sợ hãi. Mẫu thân cậu nói như thể bà sẽ đi đâu đó thật xa và bà sẽ không đưa cậu theo.

"Bokya là một cậu bé ngoan. Nơi mà mẫu thân muốn đến, mẫu thân không thể đưa con đến đó. Lớn hơn một chút con sẽ hiểu. Con phải nhớ mẫu thân trông như thế nào. Hãy nhớ tất cả những gì mẫu thân đã nói với con. Con phải nhớ rằng mẫu thân rất yêu con," nàng nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ của cậu, không cầm được nước mắt.

"Mẫu thân, sao mẫu thân lại buồn? Mẫu thân đang lo lắng cho sư phụ của con sao? Mẫu thân đừng sợ," cậu dùng đôi tay nhỏ bé của mình lau đi những giọt nước mắt trên mặt mẫu thân.

"Bokya, con phải luôn nhớ. Mẫu thân không muốn xa con. Con phải luôn nhớ đến mẫu thân. Đừng bao giờ quên khuôn mặt của mẫu thân, và xin đừng, đừng bao giờ ghét mẫu thân", nàng ôm chặt lấy con trai và khóc nức nở. Bok nhỏ ngày càng trở nên kích động.

"Mẫu thân, mẫu thân đi đâu vậy? Đừng bỏ con một mình", cậu sợ hãi nói.

Một giọng nói vang lên làm cả hai mẹ con giật mình. "Bokya, hãy là một cậu bé ngoan. Mẫu thân của con sẽ không bỏ rơi con." Yunbok đã thức dậy một lúc trước và đang lắng nghe cuộc trò chuyện. Chàng quay đầu lại nhìn cậu bé

"Bokya, con có thể giúp sư phụ một việc được không?" chàng cười một chút khi chàng nói điều đó. Gương mặt của Bok nhỏ bừng sáng khi thấy Yunbok đã tỉnh, cậu háo hức từ bỏ cuộc nói chuyện đáng sợ với mẫu thân mình.

"Dạ? Sư phụ, người tỉnh rồi, người muốn con làm cái gì?"

"Con mang cây đàn gayageum của mẹ con vào đây giúp sư phụ được không? Nó ở trong phòng của sư phụ. Con chỉ cần hỏi các tỷ tỷ quanh nhà là sẽ biết nó ở đâu. Ta thực sự muốn nghe mẫu thân con chơi đàn gayageum."

"Được rồi, con sẽ về ngay," bé Bok quả quyết nói, vùng khỏi vòng tay của mẫu thân và chạy ra khỏi phòng. Jeong-hyang tránh ánh mắt của Yunbok khi chàng nhìn nàng chằm chằm.

"Làm sao nàng có thể chịu được khi nói với Bokya những điều như vậy? Nàng có muốn để một đứa trẻ buồn không?" Chàng hỏi một cách cay đắng. "Nàng đang khiến nó khiếp sợ với những gánh nặng mà nó chưa sẵn sàng. Nó sẽ tìm đến ai nếu nàng bỏ nó lại? Yeombok khiến ta nhớ lại chính mình ở độ tuổi đó. Tuy nhiên, không giống như ta, nó có nàng để là một gia đình ấm áp, yêu thương và ổn định. Nàng thực sự có thể chịu được khi gây ra một vết thương nghiêm trọng như vậy với nó sao?"

"Ta không thể chịu đựng được điều đó nhưng ta không thể để chàng một mình, sau tất cả là vì ta mà ra đi như thế. Hơn nữa, không, ta không thể làm thế," cô nói với vẻ mặt đanh lại, cuối cùng quay lại nhìn chàng. Đôi mắt nàng ánh lên sự mạnh mẽ và dịu dàng. "Chàng có thể vứt bỏ mọi thứ vì ta. Đối với ta cũng vậy. Nơi chàng đến tối tăm, lạnh lẽo và cô đơn, làm sao ta không ở bên chàng? Không có chàng bên ta, ta còn hy vọng gì? Ta đã từng hứa với chàng, ta sẽ đi theo chàng, bất kể chàng đi đâu, ta cũng sẽ đi theo chàng."

"Nàng..." Yunbok bắt đầu, nghĩ rằng anh phải đánh thức nàng bằng một cách nào đó thì có tiếng ai đó thở hổn hển ở cửa.

"Aigoo, nặng quá mẫu thân ơi, gayageum của mẫu thân nè." bé Bok bước vào với cây đàn. Yunbok có vẻ như sẽ kết thúc cuộc tranh luận của mình bằng cách này hay cách khác nhưng Jeong-hyang đã ngắt lời chàng, sử dụng sự hiện diện của Bok nhỏ để ngăn chàng lại.

"Đừng nói nữa, thuốc này chàng phải uống." Chàng trông có vẻ khó chịu nhưng ánh mắt chàng hứa với nàng rằng họ sẽ kết thúc cuộc thảo luận sau. Khi nàng giúp chàng đứng dậy. Chàng cầm chiếc bát run rẩy trong tay và vội vàng đưa nó lên môi trong khi Bok nhỏ nhìn chàng đầy kinh ngạc. Chàng nhăn mặt trước mùi vị kinh khủng và quan sát khi nàng đặt gayageum vào vị trí.

"Để ta chơi đàn gayageum cho chàng nghe," nàng bình tĩnh cúi đầu và bắt đầu chơi. Bok nhỏ rón rén đến bên Yunbok, chăm chú nhìn xem sư phụ đã bình phục chưa. Yunbok mỉm cười với cậu bé, choàng tay qua đôi vai bé nhỏ của cậu để trấn an cậu. Họ nhìn người phụ nữ ngồi phía sau gayageum.

Những ngón tay của nàng nhảy múa trên nhạc cụ của mình và những nốt nhạc được chơi thật đẹp. Tiết tấu nhanh, mạnh thể hiện cảm xúc của người chơi. Tức giận và một chuỗi đau khổ, như thể một người phụ nữ đang hỏi ông trời, 'Tại sao, tại sao người quá bất công? Có rất nhiều kẻ ác trên thế giới này nhưng họ không chết. Những kẻ ăn cắp không chết. Những người coi thường và bắt nạt người khác không chết. Những người đã phạm tội không chết. Tại sao người muốn hành hạ con người tốt bụng và đầy lòng trắc ẩn này? Tại sao ta chỉ mong muốn giữ chàng bầu bạn cũng không thể được thực hiện? Ý nghĩa của sự sống là gì và ý nghĩa của cái chết là gì? Người đang nói với ta rằng cả hai điều này là đủ để chia cắt hai ta sao?' Nỗi thống khổ của nàng có thể được nghe thấy qua âm nhạc của nàng.Trái tim Yunbok vỡ tan tành. Nhịp điệu của giai điệu ngày càng nhanh hơn. "Dang," một trong những sợi dây đàn gayageum đứt và nó quất vào mu bàn tay nàng, một dòng máu lập tức hình thành trên làn da trắng.

"Mẫu thân ơi," Bok nhỏ bị sốc hét lên.

"Ta ổn. Ta sẽ tiếp tục," nàng thậm chí không nhìn lên khi tiếp tục chơi một bản nhạc mới thậm chí còn mạnh mẽ và khẩn trương hơn. Cả hai tay của cô ấy trông như thể chúng là hai con bướm đang bay xung quanh cây đàn." Dang,' một sợ dây khác lại đứt, không thể chịu được áp lực từ ngón tay của nàng. Vết cắt thứ hai sâu hơn vết đầu tiên, Yunbok cảm thấy rõ ràng vết cắt đó như thể nó giáng vào mình.

"Dừng lại! Dừng chơi lại!' Chàng nhanh chóng đưa tay ra bấm vào dây đàn gayageum. Nàng ngước nhìn chàng, nước mắt rơi xuống tay chàng. Hai tay nàng run run, nàng gạt tay chàng ra: "Ta không chơi cái này nữa." . Không ai khác có thể nghe nhạc của ta ngoài chàng. Nếu chiếc đàn gayageum này rơi vào tay một kẻ không biết quý trọng nó, thà phá hủy nó còn hơn."

Chàng nắm lấy tay nàng, kéo mạnh để buộc nàng phải nhìn chàng khi nàng đang nhìn xuống chiếc đàn gayageum. "Không, chúng ta vẫn còn thời gian. Vẫn còn một chuỗi hy vọng, phải không? Tỷ tỷ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu ta. Đừng bỏ cuộc. Chúng ta có thể cùng nhau sống đến già, được không?" Chàng nhìn nàng chằm chằm, mong nàng mạnh mẽ và dũng cảm.

"Được rồi, họa công, chỉ cần có một chút cơ hội, chúng ta sẽ đợi. Nhưng chàng cũng phải hứa với ta, cho dù kết quả như thế nào... chàng không được, không được phép rời xa ta." Nàng kiên định nhìn lại chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro