THE SOUL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô biết lẽ ra mình không nên đồng ý làm việc đó. Khi Boruto gợi ý rằng họ nên cùng nhau trải qua lễ Halloween như một đội, cô đã từ chối. Cô không thích ngày lễ này. Cô không thích đồ ngọt cũng như không khí ma quái. Thật không may, vì quá phiền phức nên cuối cùng cậu đã thuyết phục được cô, cậu cũng hứa rằng họ sẽ dành cả buổi tối trong căn hộ của Mitsuki. Cô không có kế hoạch nào khác hôm nay, ChouChou đang đi làm nhiệm vụ, mẹ trực ca đêm trong bệnh viện và bố cũng không ở trong làng.

Cô đồng ý, còn giờ thì hối hận. Buộc phải mặc cả với bà già chủ cửa hàng tạp hóa lập dị, bởi vì rõ ràng với Mistuki, cô không thể tưởng tượng được một bữa tiệc mà không có bánh bao từ Thổ quốc.

.......................

Khắp nơi tối tăm, khắp nơi im lặng, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì sẽ xảy ra?

........................

Boruto không thể kiềm chế sự phấn khích của mình. Cậu đã lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay từ lâu.

Mitsuki đã cho cậu xem một quyển trục thư một tháng trước, cậu ấy tìm thấy nó khi về thăm cha mẹ mình. Cuộn giấy này cho phép chủ nhân của triệu hồi linh hồn của người chết. Được viết bằng một ngôn ngữ lạ, nhưng đồng đội tóc xanh của cậu tuyên bố có thể giải mã nó. Cậu bé Uzumaki ngay lập tức có ý tưởng sử dụng nó trong bữa tiệc Halloween, họ đã lên kế hoạch với Inojin và Shikadai. Thật không may, Đội 10 đã nhận được một nhiệm vụ dài ngay trước cuối tháng 10. Vì vậy, từ bữa tiệc của các chàng trai, họ quyết định biến nó thành một buổi tối thắt chặt mối quan hệ trong đội của mình. Vấn đề là Sarada ghét sự kinh hoàng. Nhưng cậu thực sự ngạc nhiên khi cuối cùng cô cũng đồng ý đến.

Cậu và Mitsuki trang trí phòng. Tất cả đồ nội thất được đẩy vào chân tường, tạo ra nhiều không gian nhất có thể trên sàn nhà. Họ đặt một tảng đá lớn ở giữa phòng. (Chàng trai tóc vàng không biết bạn của mình đã lấy nó từ đâu, nhưng cậu không muốn hỏi.) Ngồi xuống bên cạnh, cậu lấy những vật dụng cần thiết cho nghi lễ ra khỏi túi. Sợi lanh, một vòng hoa mà Himawari đã giúp cậu làm từ các loại cỏ và hoa trong vườn, còn có thức ăn mà Hinata chuẩn bị cho họ.

"Ừm... cậu ..." Cậu bắt đầu đặt câu hỏi khi cậu bé mắt vàng đặt một chai vodka bên cạnh. Boruto gần như nhảy cẫng lên vì lo lắng, nếu mẹ cậu biết được sẽ giết họ mất. "Làm thế nào cậu có được nó?"

"Hn? Không khó đâu...", chàng trai mắt rắn đáp với nụ cười đáng sợ.

Họ nghe thấy tiếng gõ cửa. Sarada đứng trong hành lang cáu kỉnh với chiếc hộp trên tay. Chàng trai tóc vàng mỉm cười để cô vào trong.

"Tớ biết cậu sẽ mua được chúng mà." CẬU thở dài, gãi đầu

"Tớ hy vọng nó đáng giá," cô trả lời, đặt hộp thức ăn vào căn bếp nhỏ. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ hơi giống với cách hóa trang của cô trong nhiệm vụ của họ ở lâu đài của Hozuki. Cậu không thể kiềm lại suy nghĩ rằng cô trông thật dễ thương. Uchiha vào phòng khách chào chủ nhà. Ánh mắt cô quét khắp phòng.

"Đừng nói rằng cậu đang lên kế hoạch cho một cuộc thi chạy marathon kinh dị?" Cô hỏi, cố giấu vẻ lo lắng.

"Chúng tớ có nhiều ý tưởng hay hơn," Mitsuki trả lời, rút ​​cuộn giấy ra. Tuy nhiên, ngay lúc đó ánh mắt của cô gái tóc đen dừng lại ở chai rượu.

"Cậu đang đùa chắc !? Không đời nào chúng ta đang có rượu ở đây được! Cậu lấy nó từ đâu vậy!?" cô hét lên, tiến về phía lối ra.

"Không phải như vậy!" Boruto nắm lấy cổ tay cô. "Chúng ta sẽ không uống nó! Nó dành cho một thứ khác..."

"Chắc chắn rồi, nhưng để làm gì?"

"Chúng tôi sẽ triệu hồi linh hồn ma đấy." Cậu bé tóc xanh tham gia cuộc trò chuyện, Sarada nhìn cậu sửng sốt.

"Đó là một phần của nghi thức mà Mitsuki tìm thấy trong chuyến thăm nhà, chúng tớ muốn thử nó," cậu bé tóc vàng nói. Cô kinh ngạc nhìn họ như thể họ bị điên. Cuối cùng, cô gạt tay bạn mình ra rồi bước về phía cửa.

"Tớ về nhà đây. Hai người muốn làm gì thì làm!" tay cô chạm vào tay nắm cửa khi nghe thấy giọng nói của Uzumaki.

"Tớ đã nói với cậu rằng cậu ấy sẽ sợ hãi mà," cậu nói với người bann còn lại, nhưng đủ to để cô nghe thấy. Cô sững người, bởi vì mặc dù đúng là cô sợ, nhưng cô không thể cho cậu ta aự hài lòng và thừa nhận điều đó.

"Ai sợ chứ." đi vài bước cô lại ở bên cạnh cậu "Tớ sẽ ở lại"

"Cậu có chắc không?" Con trai của Orochimaru hỏi với giọng nghiêm túc. "Một khi nghi thức bắt đầu, nó không thể bị gián đoạn, cũng như không ai được rời khỏi phòng."

Cô vô thức nuốt nước bọt xuống.

"Tớ chắc," cô đáp, cố tỏ ra tự tin.

....................

Khắp nơi tối tăm, khắp nơi im lặng, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì sẽ xảy ra?

..................

Khi họ ngồi xuống xung quanh phiến đá, Mitsuki mở cuộn giấy và bắt đầu đọc.

"Đóng cửa phòng, tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, đừng để ánh trăng lọt vào đây." Cậu ấy cao giọng nói.

"Cậu có thể nói điều đó trước khi bọn tớ ngồi xuống mà..." Boruto thở dài khi đứng lên đi về phía cửa.

"Đó là một phần của nghi lễ," cậu bé trả lời.

"Làm gì với con mèo đây?" Uchiha hỏi trong khi kéo rèm lại, thấy nó đang ngủ trên bộ tản nhiệt.

"Tớ nghĩ nên ôm nó vào bếp sẽ an toàn hơn" cô làm theo lời cậu. Con mèo vùng vẫy một chút, nhưng khi nhìn thấy thức ăn, nó quên mất hang ổ ấm áp kia.

Khi căn phòng hoàn toàn tối và không có mèo, đóng vai một thầy phù thủy, Mitsuki lập lại.

"Bóng tối khắp nơi, im lặng khắp nơi, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Trong bóng tối, Sarada khó có thể kiềm chế việc kích hoạt Sharingan, tin chắc rằng bạn của cô sắp làm điều gì đó để dọa cô. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm để ngăn chúng run lên, lúc này Uzumaki tiến lại gần và hơi nghiêng người về phía cô, anh thì thầm với nụ cười trêu chọc "Đừng lo, tớ sẽ cứu cậu khỏi mấy ma."

Cô trả lời bằng một tiếng "Chậc chậc". Tuy nhiên, cô đã cảm thấy tự tin hơn một chút khi có cậu gần gũi. Tất nhiên, cô không thể thừa nhận điều đó.

"Linh hồn ở phía bên kia, với những việc chưa hoàn thành, muốn liên lạc với người sống, bọn ta gợi ý cho ngươi, mời ngươi đến với đêm trước của Tổ tiên!" Mitsuki hét lên "Đặt sợi chỉ lên một hòn đá và đốt nó đi" cậu ấy hướng dẫn những người bạn của mình.

Họ nhanh chóng làm theo. Ngọn lửa nhanh chóng quét qua rồi tắt ngúm. Trong phòng tối trở lại. Họ đang ngồi yên thì đột nhiên có hai luồng sáng xuất hiện trên trần nhà. Sarada khẽ thở dài, nhưng khi ánh sáng đáp xuống những viên đá, lain biến thành hai đứa trẻ. Tiếng hét xé toạc căn phòng. Trước khi cô có thời gian để nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô đã bị một cậu bé tóc vàng sợ hãi nắm chặt.

"Họ là những con ma thực sự!" Cậu loạng choạng, tránh xa khỏi họ.

"Chà, đó là những gì chúng ta làm, chúng ta triệu hồi các linh hồn..." cô trả lời, cố gắng không cười. Mặc dù thực tế là bản thân cô cũng sợ hãi, nhưng sự tò mò ngày càng tăng trong cô.

Cô bé tóc đỏ nói: "Em thật không tin cháu mình lại nhát như thế đấy."

"Ôi Kushina, chúng ta đã làm bọn nhỏ ngạc nhiên. Anh cũng không ngờ rằng hôm nay chúng ta sẽ được đến thăm thế giới của người sống..." cậu bé mắt xanh trông rất giống Boruto trả lời. "Đó là một điều thú vị, chúng ta không thể chạm được bất cứ thứ gì ngoại trừ đồ ăn, và nó cũng đưa chúng ta đến đây trong một phiên bản trẻ con này ..."

"Em không thể mười một tuổi được! Thật là xấu hổ khi em còn nhỏ hơn cháu trai của chính mình!" Cô bé Uzumaki thở dài.

"Nó sẽ hết hiệu nghiệm khi gà gáy tiếng đầu tiên, hai người sẽ trở về thế giới bên kia." Mitsuki nói.

"Đừng nói chuyện với họ một cách bình tĩnh như vậy, hai người là ai?" Con trai của Hokage hỏi, vẫn ôm chặt lấy Sarada, người đã cố trấn an cậu bằng cách nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Không phải rõ ràng sao? Mặc dù cháu có thể sẽ không đoán được, giống như Naruto của ta. Ta là bà nội của cháu Kushina Uzumaki, và đây là ông nội Minato Namikaze ..." Kushina giải thích.

Cậu sửng sốt nhìn họ.

"Ngài Đệ Tứ? " cô gái tóc đen ngạc nhiên hỏi.

Cựu Hokage mỉm cười với cô.

"Cháu là ai thế? Bạn gái của cháu trai ta à?" ông hỏi.

"Không đời nào!" cả hai hét lên đáp lại, nhanh chóng đẩy mình ra xa nhau.

"Hả? Lần trước ta cũng đoán sai." Minato thở dài.

"Không không. Lần này có gì đó..." cô gái tóc đỏ tham gia.

"Vậy hai người định vào thế giới của chúng tôi để làm gì?" Mitsuki ngắt lời họ.

"Thực ra, điều duy nhất ta muốn là được gặp các cháu và con dâu của mình, có lẽ chúng ta cũng có thể về thăm làng?" Kushina trao đổi ánh mắt với chồng.

"Anh nghĩ chúng ta sẽ có đủ thời gian cho việc đó..." ông trả lời "Chúng ta chỉ cần rời đi ngay lập tức" ông nói thêm, nhìn cháu trai "Ta tin rằng con trai chúng ta đã nuôi dạy cháu rất tốt, nhưng nếu ta có thể cho cháu một lời khuyên, nó sẽ đáng để đấu tranh cho tình yêu."

"Cũng đừng quá cố chấp, không cần phải bin bắt cóc mới để ý yêu người!" bà của cậu nói thêm trước khi cả hai biến thành những tia sáng và biến mất khỏi phòng.

"Hn ... Tớ thậm chí không cần phải nói ra," chàng trai tóc xanh ngạc nhiên.

"Uh... Lời khuyên này nghĩa là gì nhỉ?" Uzumaki đỏ bừng mặt hỏi.

Không ai trả lời cậu. Mitsuki đang bận với một câu thần chú khác, Sarada quá đỏ mặt để nhìn về phía cậu.

"Những linh hồn bị thanh trừng, những người vì tội lỗi của họ mà cuối cùng bị xiềng xích với thế giới này, nếu chúng ta có thể rút ngắn thời gian tra tấn cho bất kỳ ai trong số họ" – cậu bé nói rồi rót rượu vào cái bát đặt trên hòn đá, ném một que diêm vào đó. Chiếc cốc ngay lập tức bị ngọn lửa bao phủ nhanh chóng lan rộng. Một bàn tay thò ra từ bên trong, trông như thây ma trong phim kinh dị. Một lúc sau, một người đàn ông trưởng thành xuất hiện từ ngọn lửa. Thân thể ông ta đang trong tình trạng phân hủy một phần, quần áo rách nát. Cả Boruto và Sarada đều di chuyển ra xa nhất có thể, ngay cả Mitsuki cũng lùi lại vài bước.

"Ngươi là ai?" Người triệu hồi hỏi.

"Ngươi không biết ta sao!? Ta đã từng là người quan trọng nhất trong ngôi làng này, ta đã được bổ nhiệm làm Hokage đệ (h)lụ(t)c! Ta là Danzo Shimura"

Khi nghe thấy tên đó, Uchiha Sarada cảm thấy ớn lạnh. Cô vô cùng sợ hãi, cảm giác ghê tởm người đàn ông đó và một cơn thịnh nộ mạnh mẽ mà cô  không thể giải thích được xuất hiện. Đột nhiên, quạ, cú, đại bàng và các loài chim khác xuất hiện từ ngọn lửa. Những con vật vồ lấy linh hồn, xé xác ông ta bằng móng vuốt của chúng.

Người đàn ông chỉ cười, một tiếng cười khô khốc.

"Điều duy nhất có thể cứu ta là lòng thương xót dành cho ta đối với người mà ta đã làm hại. Ngươi không thể làm gì cho ta..." ánh mắt ông rơi vào Sarada, người đã vô tình kích hoạt Sharingan của mình.

" NGƯƠI! Cho ta chút gì đó để ăn đi!" Ông hét lên chỉ tay vào cô. Một làn sóng cảm xúc khác cuộn qua cơ thể cô. Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, hận thù tất cả mãnh liệt như thể nó không đến từ cô mà đến từ hàng trăm, hàng ngàn người. Cô cảm thấy khó thở.

Danzo tiến một bước về phía cô, nhưng rồi Boruto đứng giữa họ với thanh kunai trên tay.

"Mitsuki, chúng ta phải phá vỡ nó bằng cách nào đó!", Cậu hét vào mặt người bạn đang lo lắng tìm kiếm dòng chữ trên quyển trục thư.

"Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đáp ứng yêu cầu của ông ấy," cậu bé miễn cưỡng trả lời.

"Tại sao lại phải là Sarada??" Chàng trai tóc vàng gầm gừ, che chở người bạn bằng chính cơ thể của mình.

"Ta phải được tha thứ..." bóng ma thiếu kiên nhẫn trả lời, những con chim xung quanh ông ta bắt đầu tấn công dữ dội hơn.

"D-để làm gì? Ông đã làm gì vậy?" Cô gái tóc đen hỏi, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không biết thì không nên hỏi... Ngươi thực sự cho rằng ta đáng chịu số phận như vậy sao? Cơn đói vĩnh viễn và sự xé nát da thịt!?"

Cô gái cứng người lại, hình như không ai đáng phải chịu số phận như vậy và làm sao cô có thể đánh giá một người đàn ông mà cô không hề quen biết. Cô cẩn thận đứng dậy, cầm lấy bát cơm. Cô chậm rãi đưa tay về phía bóng ma, cố gắng ngăn cơ thể mình khỏi run rẩy. Nhưng ngay khi cô ấy đến gần người đàn ông, một trong những con quạ, biến thành một cậu bé nắm chặt cổ tay cô, đủ chặt để ngăn cô lại nhưng không quá mạnh để khiến cô bị thương. Anh ta không lớn hơn họ bao nhiêu, mái tóc đen xoăn với những chiếc lông đen rối bù giữa chúng, và móng tay của anh ta giống móng vuốt của một con chim săn mồi. Hốc mắt anh trống rỗng, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy như thể anh đang nhìn vào tâm hồn mình. Đáng ngạc nhiên là cô không hề sợ anh.

"Ông ta không xứng với lòng thương xót của cháu," anh nói với giọng bình tĩnh. Tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu. Đầu gối cô cảm thấy yếu đi. Người đàn ông quạ đen cẩn thận giúp cô ngồi vào vị trí của mình bên cạnh Boruto, trước khi quay sang cựu thủ lĩnh ANBU. Hào quang của anh ngay lập tức trở nên nham hiểm.

"Ngươi không thích chết đói? Nhưng ngươi có nhớ sự khao khát quyền lực và danh hiệu Hokage như thế nào không, bằng cách lừa dối ngươi đã lấy đi con mắt của ta, và kết án tử cho người thân của ta và ta không? Ngươi đã lấy đi cơ hội duy nhất để giải quyết xung đột mà không phải đổ máu như thế nào? Rồi lại dùng đứa trẻ của gia tộc ta và kết án em ấy cho số phận của một kẻ phản bội làng, thảm sát cả gia tộc? Chẳng có lòng thương xót nào cho ngươi cả!" Anh tiến lại gần Danzo hơn sau mỗi từ anh ấy nói. Một tiếng hét phát ra từ cổ họng của những con chim đồng bộ với giọng nói của anh ta.

"Này những con cú, đại bàng và quạ, chúng ta cũng không thể nhân từ! Chúng ta hãy xé thức ăn thành từng mảnh, và nếu không đủ, chúng ta hãy xé xác thành từng mảnh. Hãy để những bộ xương trần trụi tỏa sáng!"

Một con chim khác biến thành người. Một cậu bé với mái tóc hoa râm đeo mặt nạ cú ANBU. Anh ta chộp lấy cánh tay của vị Hokage hụt bằng móng vuốt của mình, xé toạc da và cơ bắp của ông ta.

"Ngươi không thích chết đói? Ngượ có nhớ cách ngươi huấn luyện những đứa trẻ mồ côi của Konoha để sử dụng cho riêng cho bản thân mình ra sao không? Làm thế nào mà ngươi lại kết án họ trong những cuộc đấu huynh đệ tương tàn với danh nghĩa tạo ra những đội ninja trung thành và vô cảm? Chẳng có lòng thương xót nào dành cho ngươi cả!"

"Này những con cú, đại bàng và quạ, chúng ta cũng không thể nhân từ! Chúng ta hãy xé thức ăn thành từng mảnh, và nếu thức ăn không đủ, chúng ta hãy xé xác thành từng mảnh. Hãy để những bộ xương trần trụi tỏa sáng!"

Chúng mổ và cào cấu cơ thể Danzo. Tiếng hét đau đớn của ông lan khắp phòng. Đội 7 kinh ngạc nhìn cảnh tượng tàn khốc kéo dài cho đến khi cơ thể ông ta chỉ còn lại một bộ xương. Sau đó, tất cả những con ma biến mất trong ngọn lửa đã mang chúng đến. Trong phòng lại hoàn toàn tối đen. Câun bé tóc vàng trông có vẻ sốc khi nhìn vào chiếc cốc rỗng. Một tiếng nức nở nhẹ nhàng lấp đầy sự im lặng. Ánh mắt cậu chuyển sang người bạn của mình, theo bản năng ôm lấy và kéo cô vào lòng.

"Mitsuki, cái quái gì vậy?" Cậu quay sang cậu bé tóc xanh.

"Tớ cũng không lường trước được điều này..." cậu ấy giải thích, chuẩn bị vòng hoa cho nghi lễ tiếp theo.

"Cậu đang làm gì đấy!? Cậu có muốn tiếp tục sau những thứ như thế này sao?" Uzumaki gầm gừ.

"Nếu chúng ta không hoàn thành ngay bây giờ, chúng ta cũng có thể phải sang thế giới bên kia..."

"CÁI GÌ?!"

"Tớ đã nói khi chúng ta bắt đầu, sẽ không thể quay đầu lại..."

"Không đời nào! Cậu thấy nó dẫn đến chuyện gì không?" Boruto hỏi, tay ôm cô gái tóc đen chặt hơn.

"Không sao đâu," Sarada thở dài, lau nước mắt và ngồi xuống chỗ của mình. "Tiếp tục đi..."

Boruto hơi bĩu môi khi cô gái rời khỏi vòng tay cậu, nhưng cậu mừng vì giờ mình đã cảm thấy tốt hơn. Tuy nhiên, cậu vẫn không thả tay phải của cô ra, đề phòng cô lại sợ hãi... không phải do cậu thích cô hay gì đâu...

Mitsuki thắp sáng vòng hoa và đưa tay lên trên nó, bắt đầu đọc: "Ôi cỏ dại thần thánh..."

Uchiha quở trách cậu bé tóc vàng bằng đôi mắt của mình. Cậu gãi đầu thầm thề rằng họ không mang theo bất kỳ thứ bất hợp pháp nào.

"Với sức mạnh của ta, ta triệu hồi một linh hồn bị mắc kẹt giữa hai thế giới, linh hồn đã vượt lên quá cao so với thế giới của con người, nhưng lại quá thấp so với thế giới của các vị thần!"

Ngọn lửa phía trên những bông hoa chuyển sang màu xanh lam, lan tỏa khắp phòng như hào quang của mặt trăng. Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu trắng và cặp sừng giống tai thỏ xuất hiện trên phiến đá.

"Đó là..." - cậu bé mắt xanh bắt đầu, nhưng linh hồn đã ngắt lời.

"Ta là Kaguya... Mẹ của thế giới ninja này. Các ngươi nên biết ta chứ" bà ấy nói khi quan sát ba genin bằng Byakugan của mình.

"Chà, lần này, tớ thực sự đã quá tay rồi, lần cuối cùng bà ấy được triệu hồi, thế giới gần như đã kết thúc..."

"Mitsuki?!" Đồng đội của cậu đồng loạt lên tiếng.

"Đừng sợ, ở dạng này ta không thể làm hại các ngươi..." bà trả lời, nhìn chằm chằm vào tay phải của Uzumaki Naruto "Momoshiki sao... Ta đoán, đây không phải là lần cuối chúng ta gặp nhau... Biết đâu, biết đâu các con ta sẽ dùng hết sức gọi ta trở lại cõi đời này..."

"Tại sao chúng tôi lại phải làm điều này? Bà muốn phá hủy hành tinh của chúng tôi! "Sarada đáp.

Mẹ thỏ nhìn vào bàn tay vẫn đang ôm lấy nhau của Uchiha và Uzumaki.

"Ta yêu hành tinh này và những cư dân của nó... Nhưng chính họ đã phản bội ta và ta phải trừng phạt họ, nhưng ta vẫn ghét bộ tộc của mình hơn cả con người các ngươi... Những trục thư của ta vẫn ở trên mặt trăng. Những đứa con của Ashura và Indra sẽ có thể xử lý nó..." bà ấy nói và biến mất giống như cách bà xuất hiện, để lại Đội 7 trong sự kinh ngạc.

Người dẫn đầu nghi lễ nhìn vào cuộn giấy một lần nữa.

"Về cơ bản thì mọi chuyện đã kết thúc... chúng ta chỉ cần để phần thức ăn còn lại ra khỏi cửa cho những linh hồn yếu hơn," con trai của Orochimaru nói và ném những thứ trong hộp bento do Hinata chuẩn bị cho họ qua cửa sổ.

"Mitsuki!" Cậu bé tóc vàng đáng thương rên rỉ, một giọt nước mắt cô đơn lăn dài trên má. Nếu mẹ cậu biết chuyện, mẹ sẽ giết cậu đấy! "Đó là sự kết thúc của đêm nay." Mitsuki trả lời khi mở rèm cửa. Những tia nắng đầu ngày chiếu vào phòng. Hai genin còn lại bận rộn dọn dẹp phần thức ăn thừa, bỗng bóng dáng của một chàng trai trẻ với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa xuất hiện trên bàn thờ đá.

Nhận thấy anh ta, Boruto hét lên.

"Thật kỳ lạ, điều này không nên xảy ra... Chắc chắn không phải trong thời gian..." chàng trai tóc xanh thở dài, "Anh cần gì?"

Tuy nhiên, con ma không nói gì, chỉ đứng nhìn thẳng vào Sarada. Bất chấp sự kỳ lạ của khung cảnh, cô không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, sự hiện diện của linh hồn này khiến cô tràn ngập sự bình yên và ấm áp.

"Cậu đã nói rằng nó kết thúc rồi kia mà!" Boruto gầm gừ với bạn mình.

"Đúng ra là như vậy... Anh cần gì? Món ăn? Hay đồ uống!"

Tuy nhiên, linh hồn hoàn toàn phớt lờ họ, tiến một bước về phía Sarada.

"Mitsuki!"

Trong cơn tuyệt vọng, con trai của Orochimaru chộp lấy một trong chiếc bánh bao và ném vào con ma. Thức ăn văng ra khỏi áo choàng của anh, nhưng anh ấy chỉ nhìn họ với vẻ cáu kỉnh và tiếp tục bước đi.

"Không thể nào... Linh hồn này quá mạnh!"

"Gì? Điều đó nghĩa là gì? Chúng ta cần làm gì đó! Sarada, tại sao cậu không chạy trốn khỏi anh ta?" Uzumaki trẻ tuổi bắt đầu hoảng sợ.

"Tớ nghĩ... tớ nghĩ tớ biết anh ấy..." cô đáp, con ma khẽ mỉm cười với cô. Đôi mắt của anh khiến cô nhớ đến cha mình, mặc dù bóng ma có lẽ cách cô cả mét, cô vẫn không rời xa anh. Cô không hề nao núng khi anh đưa tay ra gõ nhẹ vào trán cô rồi biến mất. Một lúc sau, cô cảm thấy ai đó nắm chặt lấy cánh tay mình.

"Sarada? Này, cậu có thể nghe thấy tớ không? Anh ta đã làm gì cậu vậy?!" Khuôn mặt của Boruto áp sát vào cô khi cậu kéo cô vào vòng tay của mình, cô có thể thấy cậu đang lo lắng như thế nào.

"Mọi thứ đều ổn," cô đáp, ôm lấy mặt anh để anh nhìn cô và ngừng hoảng sợ."Tớ ổn..." cô vừa ngáp vừa nói thêm.

"Đã sáu giờ sáng rồi, hai người ngủ một chút trước khi về nhà đi, trên ghế salon có rất nhiều không gian, thảm sàn cũng khá thoải mái." Mitsuki đề nghị.

"Đó là một ý kiến ​​hay...cứ như một bữa tiệc ngủ vậy..." Uchiha Sarada đáp, bởi vì cậu bé tóc vàng vẫn còn quá bận rộn để có thể trả lời.

Chủ nhà ra khỏi phòng để lấy chăn từ tủ quần áo. Tuy nhiên, việc kéo chúng ra khó hơn cậu tưởng. Trong khi những chiếc kệ với những cuộn giấy từ cha mẹ cậu được sắp xếp ngăn nắp, thì tủ quần áo lại hoàn toàn lộn xộn. Cuối cùng khi kéo được chúng ra, Mikazuki cọ vào chân anh và bắt đầu cào cửa căn hộ. Cậu bé thở dài và đặt thứ đang ôm trong tay xuống để mở chúng cho nó. Con mèo nhìn câun rồi nhìn cánh cửa, rồi lại nhìnacauj, không nhúc nhích một chút nào. Cậu bé tóc xanh đảo mắt và muốn đóng cửa lại khi con mèo con quyết định ra ngoài. Cuối cùng khi trở lại phòng, cậu thấy những người bạn của mình đang nằm trên đi văng. Boruto đang dựa vào lưng ghế, một tay ôm lấy eo Sarada đang tựa vào vai mình, ôm lấy thân mình. Cả hai đều ngủ ngon lành. Mitsuki đắp chăn cho họ và chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh mà cha mẹ cậu đã tặng cậu nhân dịp kỉ niệm hai năm sống bên ngoài lồng ấp. Cậu nhìn bức ảnh cười thật tươi.

"Có thể là chưa chính thức, nhưng họ chắc chắn là OTP của tôi..."

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro