Chương 5: Khẩu vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: anhanhle

Cuộc sống mới của Thẩm Kiều tính ra vẫn thuận lợi.

Từ Vân Phương đối cô có vài phần thưởng thức. Cô cùng những thợ may khác có phần không giống nhau, cô có sáng kiến của chính mình. Có đôi khi chẳng ngại tác phẩm lớn, cô cũng thích thêm vài chi tiết theo ý chính mình.

Lúc Từ Vân Phương cùng cô nói chuyện phiếm, kiểu dáng mà cô chỉnh sửa cải tiến, lượng tiêu thụ so lúc trước tốt hơn, tăng lên rất nhiều.

Có thể được bà chủ thưởng thức, Thẩm Kiều tự nhiên là cao hứng.

Kiêm chức làm được vui vẻ thuận ý, công việc chính thức miễn cưỡng có thể đi qua.

Từ ngày Khang Trạch vì cô nói nói mấy câu sau, trong công ty chuyện về hai người đồn đãi càng thêm xôn xao. Các loại phiên bản suy đoán ùn ùn không dứt, tất cả đều miêu tả rất sống động, có đầu có đuôi.

Có vài vị bát quái(1) còn tới tìm cô hỏi thăm tin tức, Thẩm Kiều điểm này tiểu khôn khéo còn có, vừa không làm sáng tỏ cũng không phủ nhận, đi theo bọn họ đoán.

(1) Chỉ những người nhiều chuyện

Trong triều có người dễ làm sự(2), cô không đi đối phó Nghê Phi, một giây sẽ bị cô ta tìm cách đuổi đi, nếu thật có thể nhờ tổng giám đốc giúp một tay, cái khác không nói liền bảo trụ bát cơm vẫn là có thể.

(2) Ý nói trên đời không thiếu người đến gây chuyện.

Nghê Phi muốn nhìn cô bị chê cười, cô phải nghĩ cách để cô ta xem không thành.

Khang Trạch bên kia hẳn là cũng nghe tới lời đồn đãi rồi, nhưng hắn cũng không làm rõ, phảng phất cam chịu giống nhau. Có đôi khi Thẩm Kiều cũng rất hiếu kì, cô thiệt tình không quen biết người đàn ông kia, vô luận đối với khuôn mặt kia, thấy thế nào, cũng nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.

Tổng không thể lúc còn nhỏ từng có duyên phận đi.

Nghe nói Khang Trạch hơn cô sáu bảy tuổi, giờ mới ba mươi đi, hiện tại còn tính đồng lứa, nếu khi còn nhỏ đó chính là quan hệ giữa đại ca ca cùng tiểu đậu đinh.

Không có khả năng gặp qua a.

Như vậy soái đại ca ca, nếu gặp qua cô như thế nào sẽ không ấn tượng.

Qua mấy ngày công ty lại có tin tức mới truyền ra, nói lúc trước Khang Trạch tuyển cô vào, là vì cùng tổng công ty phái tới tổng giám đốc mới Phan giám đốc có liên quan.

Phan giám đốc là nữ nhân bốn mươi tuổi, nghe nói cực kỳ khôn khéo có năng lực. Ở tổng công ty Dân Cơ điền sản cũng có tiếng. Lúc này bị phái tới nơi này, hiển nhiên là phía trên cố ý đè nặng Khang Trạch kêu hắn không thể thi triển tay chân.

Phan giám đốc gần nhất liền đao to búa lớn(2) tiến hành cải cách nhân sự, nơi nơi xếp vào người của mình, liền ngay cả lễ tân cũng không buông tha. Khang Trạch dưới sự giận dữ cũng sử chút thủ đoạn, dù cho không xếp vào người của chính mình, cũng không thể để nữ nhân họ Phan kia được như ý.

(2) Đao to búa lớn: chỉ sự việc phô trương, phóng đại, to lớn

Đương nhiên này đó đều là nghe đồn, là thật là giả khó mà nói.

Thẩm Kiều liền nghĩ, làm không tốt người bị thương sẽ là chính mình.
Sử liền sử đi, có giá trị lợi dụng tổng vẫn là tốt.

Trừ lần đó ra chỉ có chuyện Lâm Ức làm cô phiền lòng. Cô nhắc nhở quá vài lần, nhưng nhẹ nhàng bâng quơ như thế làm sao có thể thức tỉnh cô dâu chờ gả. Lâm Ức biết cô làm ở chổ Từ Vân Phương càng hưng phấn, ước gì tìm bộ áo cưới xinh đẹp nhất thế giới, kêu cô làm một bộ giống như vậy.

Thẩm Kiều liền nghĩ, chuyện này thật tàn nhẫn, mặc kệ có hay không nói cho cô ấy, Lâm Ức đều sẽ chịu kích thích.

Đau dài không bằng đau ngắn, chuyện này vô luận như thế nào nói uyển chuyển, nói ra đều là mang tội người phá hoại.

Vì thế một buổi tối nọ hai người ở nhà Lâm Ức ăn qua cơm chiều, Thẩm Kiều thấy đối phương bộ dáng ngày mai phải lãnh giấy chứng nhận, thật sự không nhịn nỗi nữa, liền đem chuyện ngày đó nhìn đến sự tình đều nói.

Lâm Ức lúc đầu giống nghe thiên thư, nghe xong lúc sau sờ sờ cái trán của cô: "Thẩm Tiểu Kiều, cậu không có việc gì đi."

"Tớ thực hảo, không uống rượu cũng không uống thuốc. Tớ nói tất cả đều là thật sự, cậu tin tớ hay không?"

"Cậu cảm thấy tớ nên tin sao?"

"Rất khó tin tưởng, bất quá là nên tin. Đi nhầm một bước thua hết cả bàn cờ."

Lâm Ức sắc mặt biến đổi: "Thẩm Kiều, chúng ta làm chị em tốt nhiều năm như vậy."

"Liền bởi vì là chị em tốt mới nói như vậy, tớ không nghĩ cậu về sau hối hận."

"Hối hận cái rắm."

Lâm Ức ở phòng khách buồn bực mà đi tới đi lui, đột nhiên bước chân một đốn: "Thẩm Kiều, cậu có phải hay không ghen ghét tớ?"

Thẩm Kiều nghe không hiểu.

"Cậu cùng Mạc Hoài An chia tay, liền không nghĩ cho tớ cùng Dương Nhất Thành thành đôi có phải hay không?"

Thẩm Kiều đột nhiên sáng tỏ Mạc Hoài An lúc trước có nói qua. Quả nhiên nữ nhân phải làm cô dâu, cản cũng ngăn không được.

"Cậu có phải hay không sợ tớ kết hôn liền xa cách cậu? Tớ không phải là người như vậy, Thẩm Kiều, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt nhất."

Thẩm Kiều dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ tớ ấu trĩ như thế."

Cục diện lâm vào bế tắc, Lâm Ức một bộ dầu muối không ăn, Thẩm Kiều nhìn thật thây cô ấy mà sốt ruột.

"Cậu nghe tớ nói, Dương Nhất Thành thật sự có vấn đề. Yêu nhau hai năm không phát sinh quan hệ còn chưa tính, liền chỉ hôn môi hai lần đều là cậu chủ động, cậu cảm thấy thích hợp sao? Một người nam nhân lại giữ mình, đối bạn gái của mình cũng không rụt rè như vậy đi."

"Kia thì thế nào, là anh ấy tôn trọng tớ."

"Cậu không sợ kết hôn sau hắn vẫn là như vậy tôn trọng cậu?"

Lâm Ức nghẹn lời, ngẫm lại hình ảnh kia liền không nỡ nhìn thẳng. Nhưng kêu cô từ bỏ sao có thể, chân trước vừa vào của chân sau liền từ hôn, cô về sau như thế nào làm người.

Thẩm Kiều như cũ tận tình khuyên bảo: "Dương Nhất Thành chính là cái hố lửa, cậu hiện tại đúng lúc thu chân, nhiều nhất thiêu hủy giày. Nếu là thật nhảy vào, quần áo liền thịt đều sẽ bị thiêu không còn."

"Vậy còn cậu, biết rõ Mạc Hoài An là cái hố lửa, cậu không phải cũng nhảy xuống!"

Cái này đến lượt Thẩm Kiều nghẹn lời. Cô sắc mặt có chút trắng bệch, cố nén không phát tác, cuối cùng đứng dậy cầm túi hướng cửa đi, đi được vài bước quay đầu lại nói: "Lâm Ức, cậu cho rằng tớ nguyện ý nhảy vào cái hố kia sao? Lúc trước nếu trước mặt tớ còn có hố khác để chọn, tớ tuyệt sẽ không chọn Mạc Hoài An."

Một cuộc gặp mặt tan rã trong không vui, Thẩm Kiều rốt cuộc không có thể thuyết phục Lâm Ức.

Nhiều tình bạn nhiều năm tạm thời mắc cạn, Thẩm Kiều lại bực bội lại bất đắc dĩ, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cô cũng không tin hai năm tới, Lâm Ức đối Dương Nhất Thành không có một tia hoài nghi.

Nam nhân ngây thơ, đó không phải là Dương Nhất Thành.

Nghĩ lại, cũng liền ở Từ Vân Phương chỗ đó quá đến nhất vui sướng.

Từ Vân Phương vẫn luôn đối kỹ thuật may của cô có điểm tò mò. Đầu năm nay cô gái trẻ tuổi, biết này đó không nhiều lắm, giống cô tốt như vậy càng là lông phượng sừng lân, mấu chốt là Thẩm Kiều đối thiết kế áo cưới có cách giải thích, không phải giống nhau chỉ biết máy móc theo sách vở.

Cô trong tối ngoài sáng hỏi thăm vài lần, Thẩm Kiều luôn là lảng tránh vấn đề này. Nhắc tới đến cái này phải nhắc tới người trong nhà, nói lên gia tộc của cô, lại là một đống chuyện rách nát.

Thẩm Trọng Nghiệp chính là làm áo cưới lập nghiệp, cô mưa dầm thấm đất muốn học cũng không khó.

Đương nhiên, cô cũng cảm thấy hứng thú. Nếu không phải chuyện dì cả cùng cha thông gian bại lộ ra tới, từ trước cô vẫn luôn nghĩ lên đại học học thiết kế, tốt nghiệp sau liền công tác ở công ty của cha.

Con kế nghiệp cha sao.

Hiện tại lời này nghe thật nhiều châm chọc.

Thẩm Kiều làm tốt, Từ Vân Phương liền cố ý đề bạt nàng, muốn tìm cô thiết kế mấy kiểu mới cho ra thị trường.

"Cả ngày sao mẫu người khác cũng không tính, cửa hàng áo cưới này cùng ta giống nhau, nhưng tương đồng quá cao đối thị trường này chúng ta liền tính không lớn. Em sẽ vẽ mẫu thiết kế sao?"

Thẩm Kiều sẽ, còn vẽ không ít. Cùng Mạc Hoài An ở bên nhau hai năm, tâm tình cô chịu áp lực, thường thường sẽ vẽ vài mẫu giết thời gian. Cô có một tập thiết kế áo cưới hoàn chỉnh, tất cả đều là hai năm kia chậm rãi vẽ.

Từ Vân Phương vừa nói như vậy, nhưng thật ra nhắc nhở cô. Thẩm Kiều cùng ngày trở về liền đi tìm tập tranh kia, trong ngoài tìm kiếm, cũng không tìm ra.

Thẩm Kiều liền nghĩ hỏng rồi, nhất định là ở chổ Mạc Hoài An. Kia tập tranh không tính là trân bảo, tốt xấu cũng là tâm huyết, ném như thế cũng có chút tiếc.

Nhưng cô đi gần một tháng, kia phòng ở phỏng chừng trong ngoài đã bị người quét tước, nơi nào còn nữa.

Thẩm Kiều liền có chút uể oải, ngồi ở trên bàn tưởng lại dựa theo ký ức cấp Từ Vân Phương lại vẽ mấy bức.

Nhưng linh cảm thứ này chính là cái tiểu yêu tinh, ngươi kêu nó nó không tới, như thế nào đều không tới.

Vẽ đến nửa đêm cũng không vẽ ra cái quỷ gì, Thẩm Kiều hôm sau đi làm không có không tinh thần, nghỉ trưa gọi cho dì Trần người giúp việc hồi trước.

Dì Trần là người nhiệt tình, nhận được điện thoại liền bắt máy: "Không có không có, đồ vật đều còn ở, không có đem bỏ. Mạc tiên sinh kêu ta cứ theo thời gian lúc trước mà quét tước...... Đúng đúng, ta còn đi, hôm nay buổi tối a? Ta ở nha, cô cứ đến. Không có quan hệ, Mạc tiên sinh là người tốt như vậy, sẽ không so đo."

Thẩm Kiều tắt máy liền suy nghĩ, dì Trần là nói Mạc Hoài An tẩy não đi, hắn người này cùng chữ "Hảo" không quan hệ đi.

Buổi tối Thẩm Kiều gọi cho Từ Vân Phương nói mọi chuyện, ngồi xe đến Bích Tam hoa viên.

Nơi này toàn người trong giới thượng lưu, cửa bảo an san sát. Cũng may Thẩm Kiều đi không lâu vẫn còn có người nhận ra cô, dễ dàng cho cô vào cửa.

Thời điểm cô tới cửa đại khái 6 giờ rưỡi, gõ cửa liền có người ra mở cửa, dì Trần đứng ở nơi đó, sắc mặt có điểm khó xử, mở cửa không lớn cho cô đi vào.

Thẩm Kiều hướng bà mỉm cười: "Dì Trần, ta cố thể tiến vào sao?"

"Lúc này sợ không tiện a. Mạc tiên sinh đã trở lại, mang theo bạn gái trở về, ta này, ta này không hảo làm chủ."

Thẩm Kiều không muốn gặp Mạc Hoài An, xoay người muốn đi, có thể tưởng tượng đi tìm "Tâm huyết" của mình thật khờ.

Từ Vân Phương nói, cô thiết kế áo cưới bán đều tốt, sẽ được hưởng phần trăm.

"Ta có thể cùng Mạc tiên sinh nói nói sao?"

"Cậu ấy say, lúc này đang ở trong phòng ngủ, ta sợ......"

"Dì, ai tới?"

Một nữ nhân đi tới, từ sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt. Thẩm Kiều phản ứng đầu tiên, người này không phải Nghiêm Hiểu Đình sao, phản ứng tiếp theo là Mạc Hoài An khẩu vị khi nào biến nặng như vậy.

Dáng người quyến rũ như thế, khuôn mặt như gái hồng lâu, nữ nhân này thật đúng là không chỉ xinh đẹp bình thường.

Dì Trần lại tựa hồ không thích cô ta, cố ý nói thầm một câu: "Thẩm tiểu thư tới, cô ấy lúc trước ở nơi này."

Nữ nhân trước mắt sáng ngời, bắt đầu đánh giá Thẩm Kiều: "Cô có chuyện gì?"

"Không, có chút đồ vật muốn tìm tìm, không quan hệ, ta đi trước."

"Không có việc gì, cô vào đi."

Nữ nhân kéo cửa ra, thoải mái hào phóng mời Thẩm Kiều vào nhà.

Thẩm Kiều liền căng da đầu đi vào. Đồ đặt ở phòng ngủ, Mạc Hoài An đang ở bên trong ngủ, khi Thẩm Kiều đẩy cửa ra phá lệ có chút tâm tư, sợ làm đối phương thức.

Cô trước tiên dựa tường đến ngăn tủ, không có tạo tiếng động, lại đi đến mép giường đi mở tủ đầu giường.

Mạc Hoài An hôm nay ngủ ở chổ cô ngày thường thường ngủ bên kia, Thẩm Kiều ở mép giường ngồi xổm xuống, tinh tường ngửi được mùi rượu trên người anh.

Nhưng trừ bỏ mùi rượu, còn có hương vị khác.

Đó là mùi đặc trưng của Mạc Hoài An, khi trước lúc hai người thân mật cô tổng có thể ngửi được.

Mùi đàn ông, nhưng không làm người khác chán ghét.

Thẩm Kiều thất thần một chút, đột nhiên một bàn tay phủ lên mu bàn tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro