9. Tôi phóng hỏa. Bố mẹ bị thiêu chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết thúc cuộc gọi chưa?"

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên. Ngữ điệu lịch sự đặc biệt không hài hòa với âm sắc ban đầu, như một người mặc quần áo không vừa vặn với cơ thể. Dowon, người có ký ức đặc biệt mạnh mẽ về giọng điệu miễn cưỡng lịch sự kia, đã bị đóng băng tại chỗ.

Tâm trí anh, vốn đang dao động như sợi chỉ trong nước, lập tức cứng đờ. Anh rời mắt khỏi góc của tập tài liệu, hướng về phía bàn chân người đang di chuyển lại gần. Khi anh nhìn lên, có một người đàn ông mặc áo cổ lọ màu đen và áo khoác nâu dài đến đầu gối đang đứng đó. Một người đàn ông với những vết sẹo bỏng không thể che hết bằng chiếc mũ trùm đầu.

Là hắn. Kẻ tự gọi mình là MJ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, MJ mỉm cười. Một nụ cười lạ lẫm khủng khiếp hệt như giọng điệu lịch sự của hắn.

"Tôi còn lo lắng rằng anh có thể nói những điều vô ích, nhưng thật tuyệt khi anh không làm thế, thưa bác sĩ." (MJ lo rằng Dowon sẽ kể chuyện anh đã gặp mặt kẻ phóng hỏa với vợ cũ)

Người đàn ông đã khóa cửa, vịn tay lên tường và thậm chí còn tắt đèn trong phòng nghiên cứu. Trong không gian tối om, chỉ có ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào qua cửa sổ và soi rõ sàn nhà.

Tiếng người chỉ có thể nghe thấy ngắt quãng xa xa trong viện nghiên cứu đã tan làm từ sớm. Một số ít đồng nghiệp tăng ca cũng say sưa với không khí phấn khích của những ngày cuối năm nên họ thậm chí không quan tâm đến việc đèn trong phòng nghiên cứu của Dowon được bật hay tắt.

MJ đã bước đến gần. Anh ấy thậm chí không thể nghe thấy tiếng bước chân. Tương tự như buổi tối hôm qua, khi cậu ta biến mất không tung tích khỏi ghế sau ô tô. Giống như một con thú hoang, anh không thể nghe thấy tiếng bước chân hay hơi thở của hắn.

Hắn kéo một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện với bàn của Dowon. Sau khi đối mặt với Dowon trong bóng tối một lúc, hắn với tay và bật đèn bàn của Dowon.

Khác với ánh đèn thắp sáng cả phòng nghiên cứu, chỉ có một ngọn đèn nhỏ chiếu xuống mặt bàn gỗ. Ánh sáng thu hẹp lại và mờ đi khi MJ hạ thấp chụp đèn xuống. Chỉ đủ ánh sáng chiếu vào để MJ và Dowon có thể nhìn thấy mặt nhau.

"..... Làm sao cậu vào được đây?"

Không có thẻ ID thì không thể vào được.......

Lần đầu tiên Dowon lên tiếng sau khi nhớ lại hệ thống an ninh của phòng nghiên cứu. MJ nhún vai.

"Bác sĩ à, an ninh nơi này lỏng lẻo hơn khu chung cư nhiều đấy. Chỉ có một camera gắn ở đại sảnh, còn hành lang và phòng nghiên cứu thì không có cái nào. Có phải vì nơi này tiếp nhận bệnh nhân không? Nó là cái gì nhỉ, sự riêng tư? Nên mới không có camera? Không được rồi. Nếu tôi sớm biết nơi này đơn giản như vậy thì đã không tốn công sức tập dượt rồi."

Một bài báo về MJ mà anh ấy đã đọc trong ngày vụt qua tâm trí Dowon.

Quy mô thiệt hại tài sản được biết cho đến nay là tổng cộng 600 triệu won, bao gồm các cơ sở bệnh viện trị giá 200 triệu won và các trang trại lớn......

Thiệt hại về cơ sở vật chất của bệnh viện trị giá 200 triệu won.

Cơ sở vật chất bệnh viện.

Bệnh viện.

Anh cảm thấy hơi kì lạ vì quy mô thiệt hại chỉ tập trung vào bệnh viện chứ không phải nơi nào khác, nhưng anh không nghi ngờ điều đó. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một mục đích đặc biệt nào. Nhưng đó là những buổi tập dượt. Để biết được cấu trúc của bệnh viện nên chẳng lẽ hắn đã lựa chọn bệnh viện để tìm hiểu và tự mình phóng hỏa?

Dowon đột nhiên cảm thấy lo lắng vì dường như tầm mắt và bước chân của MJ có thể chạm tới mọi ngõ ngách trong cuộc sống thoải mái của anh.

MJ mà anh biết cho đến nay là một kẻ không có ranh giới về đạo đức hay xã hội. Cậu ta cũng có thể làm những việc mà xã hội và pháp luật cấm đoán mà không cảm thấy tội lỗi.

Điều đó có nghĩa là bất kể Dowon ở đâu và làm gì, anh ấy đều nằm dưới sự giám sát và kiểm soát của cậu ta.

"Anh đã nói là sẽ tư vấn cho ​​tôi mà. Tôi đến để tiếp nhận nó."

MJ dường như đang có tâm trạng tốt. Giọng hắn cũng nhẹ nhàng và sáng hơn so với lần đầu gặp mặt. Khi nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn của hắn ta, Do Won nhanh chóng lắc đầu.

Người phụ nữ mà anh đã gọi điện lúc trước, Yumi Bin, đang điều tra bí mật một câu lạc bộ săn bắn thực sự được sở hữu súng hợp pháp. Chúng đều là những manh mối vụn vặt, nhưng cũng có thể giúp ích cho Dowon.

Dowon quan tâm đến an nguy của gia đình anh hơn hết thảy. Cô ấy đã nói với Dowon rằng hãy chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, nhưng anh không thể. Vợ cũ và con gái anh còn quan trọng hơn chính mình. Anh thậm chí không thể tưởng tượng ra tình huống họ có thể gặp nguy hiểm dù chỉ một chút.

Nếu anh ấy quan tâm đến bản thân trước thì anh đã thú nhận với cảnh sát Bin Yumi, cảnh sát Park, Cơ quan cảnh sát quốc gia và bất kỳ ai khác rằng anh ấy đã gặp kẻ phóng hỏa.

"MJ."

Đôi mắt của người đàn ông mở to khi nghe thấy tiếng gọi của Dowon. Cậu ta "Ồ" lên một tiếng và nhếch khóe miệng.

"Đây là lần đầu tiên bác sĩ gọi tôi như vậy. Trước đây anh chỉ gọi tôi là này, kia."

"MJ, hãy hứa với tôi một điều."

"Hứa?"

"Trong thời gian tư vấn, cậu không được động vào những người xung quanh tôi."

MJ nhìn chằm chằm vào Dowon. Ngay cả trong không gian thiếu sáng, tròng mắt của MJ cũng bóng loáng, chẳng khác gì động vật hoang dã. Nó giống như lòng trắng trứng luộc kỹ. Hoặc như bánh pudding hay thạch.

Có một chút khác biệt trong cách cậu ta nhìn mọi người. Trong hệ thống nhận thức của MJ, con người dường như được coi là đối tượng cấp thấp trong khi hắn quan sát ở thế thượng phong.

Tại sao? MJ không thể hiểu lời nói của Dowon ngay lập tức. Cậu ta phải diễn giải và hiểu theo cách của riêng mình.

"Bác sĩ đang ra lệnh cho tôi sao?"

Dowon mím môi với MJ, người đang nghiêng đầu hỏi.

"Tôi đang nhờ vả cậu."

"À, nhờ vả."

Thay vì trả lời, MJ nhìn ra phía sau anh. Ở cuối hành lang, ngay cả tiếng nói của nhân viên nghiên cứu từ xa cũng không còn nghe thấy nữa. Không gian trĩnh lặng đến mức anh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nhỏ của đế giày cao su bước nhón chân trên sàn hành lang.

Bên ngoài tòa nhà, chỉ có tiếng gió lay động cửa sổ là đặc biệt rõ ràng. Đèn đường bật sáng thưa thớt trên những con đường đêm tối, và bóng của những cành cây đung đưa trong gió phủ lên phòng nghiên cứu của Dowon.

Ánh sáng, âm thanh và mùi của con người đều tồn tại bên ngoài căn phòng này. MJ chỉ đứng dậy khỏi chỗ ngồi sau khi xác nhận rằng không có ai khác ngoài Dowon và hắn ở trong phòng nghiên cứu tối tăm này.

"Chính bác sĩ đã nói rằng sẽ chấp nhận lời nhờ vả chứ không phải tôi."

Mặc dù hắn đang giả vờ tử tế nhưng giọng nói của hắn không thể che giấu sự đe dọa, thoát ra một cách uể oải.

"Tôi sẽ suy nghĩ về việc không đụng đến những người xung quanh anh. Điều đó tùy thuộc vào cách cư xử của bác sĩ nên đừng thúc ép tôi quá nhiều."

Anh biết những lời đe dọa kia có thể thành hiện thực. Dowon nói một cách kiên quyết.

"Tôi không thể tiến hành tư vấn nếu không có sự tin tưởng."

"Tại sao lại không có lòng tin? Tôi thích anh, tin tưởng anh và sẽ nghe theo anh.

"Ý tôi là tôi....."

MJ cắt lời Dowon.

"Chẳng phải anh bảo tôi nói bất cứ điều gì trong lúc tư vấn cũng được hay sao? Đêm qua tôi không thể ngủ được vì không biết phải nói gì. Tôi muốn nói rất nhiều chuyện, phải làm sao đây. Thật sự vô cùng hưng phấn."

"MJ."

"Đừng nói mãi về niềm tin nữa, không vui chút nào. Tôi muốn nói chuyện này cơ."

MJ cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người. Rồi anh vòng tay nắm lấy gấu áo cổ lọ. MJ cởi áo mà không do dự và thả chiếc áo sơ mi nhàu nát lên bàn.

Ánh đèn leo lắt khiến một phần của chiếc áo tối màu hơn. Có mùi tanh tưởi như da thú hoang dã chứ không phải quần áo người.

MJ đứng trước mặt Dowon. Người đàn ông có thân hình vạm vỡ, kết hợp vừa phải giữa các thớ cơ nhỏ và dày. Không giống như những miếng sôcôla có hình dạng đẹp mắt – Dowon nhớ lại những miếng sôcôla hình vuông mà anh mua ở cửa hàng tiện lợi – các khối cơ ở ngực và bụng của cậu ta có quy tắc và kích cỡ khác nhau.

Đó là sự hoang dã, đối lập hoàn toàn với việc rèn luyện thân thể một cách chủ đích. Mùi tanh kỳ lạ bắt đầu xâm chiếm phòng nghiên cứu tối tăm này không phải là ảo giác của Do Won. Cơ thể trần trụi của MJ thực sự có mùi như bụi bẩn, gió và thịt sống mà anh có thể ngửi thấy ở những vùng núi hoang.

Dowon ngước mắt khỏi cơ thể rắn chắc như động vật. Các vết bỏng bị co kéo và nhăn nheo trên khuôn mặt và các phần trên cơ thể của MJ. Những vết màu hồng chạy dọc trán, tai, gò má và cổ bên trái của cậu ta, dần dần lan rộng hơn xuống ngực và vai trái. Dấu vết đi qua vai và chạy dọc xuống lưng. Khi ngọn lửa bùng lên, có thứ gì đó đổ ập xuống đầu, vai và lưng bên trái cùng một lúc.

Đối với Dowon, đó là một cảnh tượng xa lạ hơn là kinh tởm. Hình ảnh thô thiển, vốn đáng xấu hổ hoặc là điểm yếu đối với người bình thường, nhưng MJ vẫn bình thản ngay cả khi phô bày tất cả mọi thứ. Có lẽ cậu ta đang hạnh phúc.

"Chạm vào đây."

MJ tiến lại gần và nắm lấy tay Dowon.

"Không cần phải làm thế."

MJ không nghe lời từ chối của Dowon mà tùy ý đặt tay anh lên ngực trái của hắn. Bàn tay run lên khi chạm vào cơ ngực rắn chắc.

Mặc dù vết bỏng rất nặng nhưng dường như nó không phá hủy sâu bên trong lớp da. Bên ngoài màu hồng và dai giống như thịt lợn luộc quá chín, như một miếng thịt cấp thấp khô khốc và chỉ còn lại gân.

MJ cúi thấp người hơn nữa. Sau khi nhìn thẳng vào Do Won, người đang ngồi trên ghế, hắn di chuyển tay Dowon từ ngực lên đến mặt. Lòng bàn tay của Dowon lần lên cổ MJ và từ từ chạm vào má, tai và nửa đầu của hắn.

Trái tim Dowon đập loạn trước cảm giác kỳ lạ. Anh cố gắng bình tĩnh đối mặt với MJ, người đã phơi bày những vết sẹo của mình. Cậu ta có thể làm điều này để nhận được sự đồng cảm hoặc vì tò mò, nên anh phải hành động cẩn thận.

Dowon đã bối rối khi nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của MJ, nhưng không thể hiện ra điều đó. Dù anh ấy có biết hay không, MJ vẫn hài lòng với bàn tay của Dowon đang chạm vào cơ thể hắn.

"Thế nào? Anh phát biểu chút cảm nghĩ đi."

Dowon suýt cau mày vì cái cách cậu ta nũng nịu như một đứa trẻ.

Anh biết rằng cậu ta không có những suy nghĩ đúng mực về đạo đức và xã hội, nhưng dường như cảm xúc của cậu ta cũng có những điểm kỳ lạ. Đây không phải thứ tình cảm thiện chí dành cho bác sĩ tư vấn. Những cảm xúc sâu sắc hơn thế, dày đặc như sương mù phủ xuống đến tận mắt cá chân của anh.

Nó không chỉ đơn thuần là sự đồng cảm hay tò mò. MJ đang tạo ra một tình huống cho phép Do Won can thiệp sâu vào bên trong cậu ta.

"Bác sĩ."

Dowon hỏi, không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của MJ.

"Vì sao cậu lại có vết bỏng này?"

"Ồ, tôi định kể chuyện đó sau. Tôi muốn biết bác sĩ cảm thấy thế nào hơn."

"Đó không phải là vết thương mà có thể dễ dàng tìm thấy. Hơi lạ lùng và kì lạ."

"Không ghê tởm sao?"

"Thật kỳ lạ, nhưng tôi không cảm thấy như vậy."

"May thật đấy."

"Sao?"

"Các giác quan ở nơi này đều đã chết, nên tôi không thể cảm nhận được nhiệt độ, xúc giác hay bất cứ thứ gì tương tự. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nếu lóc thịt ra thì các tế bào khỏe mạnh bên dưới sẽ ghi nhớ được cơn đau. Nhưng khi được bác sĩ chạm vào, tôi cảm thấy rất sướng."

Quyết tâm không biểu lộ bất cứ điều gì của anh ấy đã bị lung lay.

Anh hoang mang nhìn MJ, người đang cảm nhận, suy nghĩ và phản ứng theo cách không thể đoán trước. Vì lý do nào đó, anh không thể hiểu được cơ sở hành vi của MJ.

MJ buông một tiếng thở dài uể oải khi hắn từ từ di chuyển lòng bàn tay của Dowon như thể cọ xát vào cơ thể trần trụi.

"Lần đầu tiên tôi nghĩ rằng mình không cần phải lóc lớp thịt ra. Nếu bác sĩ cảm thấy ghê tởm thì tôi sẽ buồn lắm. Bác sĩ đã nói không sao nên anh có thể giữ yên như thế này không? Anh thấy ổn chứ?"

Không, chờ đã, tại sao lại quyết định như vậy.

Dowon hầu như không thể nắm bắt được tình huống hiện tại. Không bệnh nhân nào mà anh tư vấn lại​​ có thái độ như vậy. Khoảng cách quá gần. Khi bệnh nhân tin tưởng và nghe theo người tư vấn thì họ cũng thường thân thiết và gần gũi hơn về măt tình cảm. Nếu liệu trình tư vấn kéo dài hơn vài tháng, có trường hợp những người tin tưởng và coi bác sĩ tư vấn như cha mẹ hay anh chị em của mình.

Tuy nhiên, đó không phải là một phản ứng thông thường ngay từ ban đầu. Sự nhầm lẫn chỉ tăng lên khi quy trình tư vấn điều trị không được tuân thủ. Những bệnh nhân đến gặp bác sĩ tư vấn thường là những người đã có gia đình hoặc có người yêu sẵn sàng chăm sóc đầy đủ cho họ về mặt tình cảm. Trong trường hợp này, thông tin không đầy đủ về bệnh nhân có thể được thu thập được thông qua người thân tại thời điểm tư vấn.

Tuy nhiên, MJ ưu tiên cảm xúc và hành vi của anh ấy trong khi không có đủ thông tin. Đó là tốc độ mà Dowon khó có thể theo kịp một cách hợp lý.

MJ buông tay Dowon ra với vẻ tiếc nuối. Dowon nhìn lại bàn tay của mình một cách lạ lẫm. Mặc dù nó là một phần cơ thể của Dowon, nhưng các giác quan của anh dường như đã bị bóp méo trong bàn tay to lớn của MJ. Dowon nghĩ rằng đó là một trải nghiệm kỳ lạ, như thể cơ thể mình đã bị tước quyền quyết định cảm giác.

"Nhà tôi đã bị cháy khi tôi còn nhỏ."

MJ đáp lời trong khi mặc lại bộ quần áo mà hắn đã cởi ra.

"Tôi là người đầu tiên ra khỏi nhà nhưng mãi sau tôi mới biết. Rằng con chó của tôi vẫn còn ở bên trong."

Hắn tiếp tục với giọng điệu có chút hào hứng vì muốn kể câu chuyện này cho Dowon biết bao nhiêu.

"Tôi thực sự thích con chó đó. Tên của nó là Dick. Bởi vì dương vật của Dick to ngang ngửa con người. Haha, đó là cái tên mà cha tôi rất tự hào. Anh không thấy cái tên đó rất phù hợp à?"

MJ đặt chiếc áo khoác lên bàn của Dowon và xắn tay áo lên đến khuỷu. Dowon có thể tưởng tượng cổ mình bị bẻ gãy bởi cẳng tay gân guốc lộ ra ngoài của anh ta.

"Dick vẫn ở trong ngôi nhà đang cháy. Tôi liều lĩnh quay vào nhà. Nó đang lăn lộn trên sàn phòng khách với bộ lông bén lửa. Tôi ôm chặt nó và chiếc tủ đổ ập xuống phía bên trái và khiến cơ thể tôi bốc cháy."

Cậu ta đã ở hiện trường vụ cháy với con chó của mình.

MJ không giấu được niềm vui khi chứng kiến ​​Dowon đơ người trước câu chuyện.

"Đột nhiên độ đạc rơi xuống nên tôi không thể chạy ra khỏi cửa và ừm, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Lính cứu hỏa đã cứu tôi hay tôi tự mình thoát ra? Dù sao thì khi tôi tỉnh lại, Dick vẫn còn sống. Tôi nghĩ thế là đủ."

Dowon, người đang lắng nghe câu chuyện, chậm rãi mở miệng.

"Tại sao nhà cậu bị cháy?"

MJ vẫn cười vui vẻ.

"Tôi phóng hỏa. Bố mẹ bị thiêu chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro