Chương 7: Anh, hôn hôn em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến mang thai, anh rất ít ra ngoài, nhiều nhất là đến công ty của Vương Nhất Bác đưa đồ ăn cho hắn, chờ hắn tan sở, hoặc rủ bạn bè đi mua sắm ở các trung tâm thương mại gần đó.  Ngày hôm đó anh nhận được điện thoại của Vương ba mời anh và Vương Nhất Bác về nhà ăn cơm.

Cha Vương và mẹ Vương đã sớm ly hôn, cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ là do gia đình ép buộc, có con trai là hoàn thành nhiệm vụ, không lâu sau họ lại ly hôn, ra ngoài lập gia đình riêng.  Vương Nhất Bác được ông bà nuôi dưỡng từ nhỏ, quan hệ với bố mẹ rất bình thường, tuy lớn lên thỉnh thoảng vẫn ăn cơm cùng nhau, nhưng vẫn như gặp người lạ, không thân thiết lắm.

Cha Vương lúc này gọi điện cho Tiêu Chiến vì biết con trai không thân với mình, có khi không nghe điện thoại, gọi con dâu mang con trai đến thì khả thi hơn.

Bận bịu cả ngày, mặt tấm một ngày,, trên đường về nhà đi ngang qua một cửa hàng hoa, mua một bó hoa tặng vợ.  Hắn biết vợ thích sự lãng mạn và những thứ đẹp đẽ nên khi nhìn thấy món đồ nào mà hắn nghĩ vợ sẽ thích, miễn là tiền tiêu vặt cho phép, hắn sẽ mua tặng vợ.

"Bảo bảo ~ em về rồi, anh có nhớ chồng không?" Vương Nhất Bác ôm bó hoa, vừa thay giày vừa cúi đầu gọi Tiêu Chiến bằng giọng điệu bồng bềnh.  Tiêu Chiến không ra đón, Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, "Bảo bảo?"

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len kaki và quần tây đen, dưới lớp áo len rộng thùng thình vẫn có thể nhìn thấy cái bụng đang phình ra .  Sau khi mang thai, làn da của Tiêu Chiến trở nên nhạy cảm hơn một chút, anh thường mặc quần áo ở nhà thoải mái và mềm mại, và chỉ thay áo len khi ra ngoài, thấy Tiêu Chiến mặc áo len, Vương Nhất Bác đã hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"

Tiêu Chiến mỉm cười, "Em về rồi," anh nói, nhận lấy bó hoa trong lòng Vương Nhất Bác, "lại mua hoa rồi, hoa mấy ngày trước vẫn cắm trong bình."

"Em chỉ còn một ít tiền tiêu vặt thôi." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến cười nói: "Đổi cách xin tiền tiêu vặt sao?"

"Không, sao em dám." Vương Nhất Bác ôm lấy vai Tiêu Chiến, bàn tay to lớn cọ cọ vào cánh tay Tiêu Chiến.

"Hôm nay là sinh nhật của bố em, chúng ta qua ăn cơm đi." Tiêu Chiến nói.

Nụ cười của Vương Nhất Bác cứng đờ trên mặt, "Không đi."

"Anh không nấu ăn." Tiêu Chiến nói.

"Vậy em sẽ đói thôi," hắn nói, nhìn Tiêu Chiến đầy ủy khuất, "Em không ăn một hôm cũng không sao, sẽ không dạ dày đâu, bảo bảo, anh đừng lo."

Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác, "Được rồi, lâu rồi em không đến thăm bố, bố nói nhớ em."

Vương Nhất Bác mím môi, không tin lắm.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến đến chỗ của cha Vương.  Nhà Vương Nhất Bác cách nhà cha Vương không xa, lái xe đến đó mất hơn mười phút, trước đây cha Vương cũng không ở Bắc Kinh, nhưng gần đây ông mới mua một căn nhà ở đây, cố ý mua cách nhà Vương Nhất Bác không xa.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ra khỏi xe, bảo vệ bụng Tiêu Chiến, đứng ở cửa nhìn một lúc mới nhấn chuông cửa.

Không lâu sau, Mạc Hiểu, vợ của cha Vương, đến mở cửa.  Mạc Hiểu kém cha Vương mười tuổi, với mái tóc xoăn dài, đã gần năm mươi tuổi và trông vẫn rất trẻ, không có một sợi tóc bạc nào.  Vương Nhất Bác biết Mạc Hiểu rất được cha Vương yêu thương, bao gồm cả con trai cô, em trai cùng cha khác mẹ của Vương Nhất Bác, Vương Vũ Thành, là một omega, cũng rất được cha Vương yêu quý - chỉ cần nhìn vào vòng bạn bè của Vương Vũ Thành đều biết.

"Nhất Bác, A Chiến, đến rồi, vào đi, vào đi." Mạc Hiểu nhiệt tình mời hai vợ chồng vào, "Lâu rồi không gặp, bụng to như vậy, khi nào thì đến ngày dự sinh vậy?"

"Đầu năm sau." Tiêu Chiến nói.

"Sắp đến rồi," Mạc Hiểu cười nói, "Thật tốt, mau vào đi, cha con đang chờ."

Cha Vương đứng dậy khỏi ghế sô pha đi về phía trước, "Nhất Bác, A Chiến, đến đây."

Tiêu Chiến lịch sự chào hỏi, bảo Vương Nhất Bác đưa món quà mà hắn mang đến cho Ba Vương.

"Được, con trai, cảm ơn con," cha Vương vỗ vai Vương Nhất Bác, "Sắp làm cha rồi, cũng ổn định hơn rất nhiều."

Mạc Hiểu cười: "Nói chuyện đi, em gọi Tiểu Thành, đang ở trong phòng." Sau đó đi về phía phòng.

Vương Nhất Bác che chở Tiêu Chiến và ngồi trên ghế sofa,  cùng cha Vương trò chuyện .

"Bụng A Chiến giống bụng lúc mang thai Tiểu Thành của dì con, là con trai sao?" Vương ba hỏi.

"Chúng con không kiểm tra giới tính, muốn giữ bí ẩn một chút." Tiêu Chiến cười nói.

"Cũng tốt," bố Vương gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Công việc của Nhất Bác gần đây thế nào? Bố đã xem trực tiếp buổi lễ thường niên của công ty con, khá tốt."

"Thế thôi, không có gì thay đổi cả." Vương Nhất Bác nói.

Vừa nói chuyện, Mạc Hiểu liền mang Vương Vũ Thành đi ra ngoài, Vương Vũ Thành vừa mới tốt nghiệp đại học, mặc một chiếc áo len màu trắng, tóc chải ngược, nhìn qua có chút xanh.  Mỉm cười chào Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, "Anh, anh dâu."

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu lịch sự, nhưng Vương Nhất Bác không trả lời.

Tiêu Chiến bắt đầu hối hận vì ngay từ đầu anh đã không từ chối cha Vương, vốn dĩ nghĩ sinh nhật trưởng bối, đến chúc mừng mang theo lễ vật đến là kễ phép , nhưng có vẻ như Vương Nhất Bác không thực sự muốn ở lại đây.  Tiêu Chiến không biết tại sao Vương Nhất Bác mâu thuẫn với cha Vương hơn trước.

Trong bữa ăn, Mạc Hiểu và Tiêu Chiến nói chuyện phiếm, chủ yếu là chuyện mang thai, gặp chuyện cần chú ý, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh lắng nghe, mặc dù không nói nhưng vẫn nhớ những lưu ý mà Mạc Hiểu đã dặn.

"Để Nhất Bác ở cùng con, càng về sau, càng cần alpha pheromone." Mạc Hiểu nói.

Vương Nhất Bác nở nụ cười hiếm thấy, nói với Tiêu Chiến: "Nghe thấy chưa? Ở với em nhiều hơn, anh còn đuổi em đi làm."

Tiêu Chiến cho hắn một cái nhìn hờn dỗi, định nói nói với hắn thật khó chịu khi em bám lấy anh cả ngày, nhưng có trưởng bối ở đây, anh sẽ không nói thế. Vương Nhất Bác im lặng cười.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên hòa thuận hơn, Mạc Hiểu mỉm cười múc một bát canh nhỏ cho Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, ăn thử canh này đi."

Vương Nhất Bác nhận canh nói cảm ơn.

Thấy bầu không khí hòa thuận, cha Vương đặt đũa xuống, "Nhất Bác, nói đến việc đi làm, em trai con cũng tốt nghiệp rồi, lại là một omega làm việc bên ngoài, cha không yên tâm, có công việc nào thích hợp không? Giới thiệu cho em, ở bên canh con, cha cũng yên tâm."

Cha Vương giữ thể diện cho con trai, thực ra học lực của Vương Vũ Thành chỉ ở mức trung bình, thời đại học cũng lười đi thực tập, bây giờ đã tốt nghiệp, không muốn thi tuyển sinh sau đại học cũng không được, không tìm được việc làm.  Lúc này quan hệ rất quan trọng, quan hệ an toàn và tiết kiệm nhất đương nhiên là anh trai Vương Nhất Bác, cho dù không thể làm việc trong công ty của Vương Nhất Bác thì cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền khi nếu người dẫn chương trình ở đài T được thành lập bởi Vương Nhất Bác, tất nhiên, tiền đề là Vương Nhất Bác phải sẵn sàng hỗ trợ cậu.

Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, Vương Nhất Bác không nói gì, bầu không khí lại rơi vào bối rối.

"Nếu như có sở thích nào mà đặc biệt yêu thích, có thể thử mở một phòng phát sóng trực tiếp và tìm những người hâm mộ trên đài T. Nếu có người hâm mộ, bộ phận tuyên truyền của công ty sẽ tìm đến để ký hợp đồng." Tiêu Chiến nói.

Cha Vương xua tay, "Phát sóng trực tiếp đứng đắn, thà ở công ty làm việc thực tế, những cái kia đều không tính."

Tiêu Chiến dừng lại một lúc, không trả lời, im lặng.

"Người livestream cũng dựa vào năng lực của chính mình để thu hút sự chú ý. Ban đầu, trạm T của chúng con có sự hỗ trợ của những người livestream này để từng bước đi đến vị trí hiện tại. Bây giờ tất cả các nền tảng lớn đều đang săn trộm người livestream của chúng con. Con rất biết ơn họ vì họ sẵn sàng ở lại." Vương Nhất Bác nói , đặt tay lên eo Tiêu Chiến, an ủi anh, "Ít nhất họ có thể phát huy hết sở thích của mình và tạo ra giá trị, còn tốt hơn một số người không biết làm gì. "

Cha Vương nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói gì, lại cầm đũa lên ăn.  Mạc Hiểu vội vàng nói: "Cái đó, cha con rất ít lướt web, cho nên cũng không biết chuyện này, lúc ăn cơm cũng đừng nói chuyện này. A Chiến, con ăn nhiều một chút đi, một người ăn hai người.".

"Vâng... được..." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, muốn nhìn Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, vừa định quay lại, lại thấy Vương Nhất Bác môi đỏ lên, "Nhất Bác? sao vậy?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, lấy tay nhéo cổ anh, "Cổ họng hơi ngứa..."

Tiêu Chiến ngay lập tức nhận ra chuyện gì , chỉ vào món súp trước mặt Vương Nhất Bác hỏi Mạc Hiểu, "Dì, đây là súp gì vậy?"

"Là canh chả tôm, sao vậy, không tươi sao?" Mạc Hiểu vội vàng hỏi.

"Nhất Bác bị dị ứng với tôm," Tiêu Chiến nói, nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt lo lắng, anh đưa tay vuốt ve lưng Vương Nhất Bác, "Em không sao chứ, có cảm thấy khó chịu không?"

"À, dì không biết... Ba con thực sự thích những viên tôm này, dì nghĩ con cũng thích," Mạc Hiểu nói, nhìn bố Vương một lần nữa, "Anh thật là, không nói với em một tiếng. Nhất Bác, không sao chứ? có muốn đến bệnh viện không?"

Cha Vương không nói gì.

"Để con đưa em ấy về trước." Tiêu Chiến đứng dậy, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Chúng ta về trước nhé? Em không thoải mái sao?"

Vương Nhất Bác không nói, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Tiêu Chiến.

Ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác đau lòng ôm lấy Tiêu Chiến, "Bảo bối... khó chịu quá..."

"Anh đưa em đến bệnh viện xem, được không?" Tiêu Chiến trên mặt tràn đầy đau lòng, "Lần sau anh sẽ thử xem nó là gì trước khi để em ăn..."

"Hôn em, hôn em đi." Vương Nhất Bác nhân cơ hội này làm nũng, cầu xin được ôm và an ủi.

"Đã lúc nào rồi?" Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, vẫn là rướn người hôn hắn, "Như vậy được không?"

"Thêm một nụ hôn nữa."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn hôn hắn, như thể anh nghĩ hôn sẽ thực sự khiến hắn đỡ hơn.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không đến bệnh viện, hắn biết mình sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, chỉ là dị ứng nhẹ thôi, Tiêu Chiến đau lòng không chịu được, làm bộ dạng rất nghiêm trọng, khiến Mạc Hiểu vô cùng hoảng sợ.

Về đến nhà, tình trạng sưng đỏ ở môi đã giảm bớt, cổ họng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Tiêu Chiến vẫn không thể an tâm cho đến khi kiểm tra lại nhiều lần để đảm bảo mọi thứ đều ổn.

"Em không sao chứ? Có còn sưng không? Có khó chịu không? Cổ họng thế nào rồi?" Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, nhìn trái nhìn phải, "Em không sao chứ?"

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, và chiếc bụng tròn xoe của anh, hắn không thể dính vào Tiêu Chiến, nhưng lại có thể cảm nhận được chuyển động của tiểu bảo trong bụng người yêu mình.

"Có sao, lớn chuyện rồi, em đói." Vương Nhất Bác bực bội áp lên trán Tiêu Chiến.

"Không phải em vừa ăn sao?" Tiêu Chiến cười nói.

"Không có gì em thích ăn."

Dù sao Mạc Hiểu nấu ăn theo sở thích của chồng và con trai, cũng không thể đúng ý Vương Nhất Bác.

"Anh nấu cho em một bát mì được không?" Tiêu Chiến thoa kem cho Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro