Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Bin đi rồi cậu ở nhà cũng không cách nào ngồi yên. Cứ ra ra vào, đi đi lại lại trong phòng khách.

- Cậu chủ. - Quản gia gọi cậu.

- Anh ấy về rồi à ? - Cậu vui mừng nói.

- Vẫn chưa ạ.

Cậu lại ủ dột ngồi thu một cục trên ghế sô pha.

- Cậu uống chút sữa đi rồi ông chủ sẽ về.

- Cháu không muốn uống.

- Ông chủ ra ngoài chút rồi về đâu phải đi luôn đâu mà cậu chủ phải sốt ruột như vậy.

- Bác không biết đâu !

Có ai hiểu được cậu đang lo lắng cái gì ? Cậu là sợ Han Yi đang cố quấn lấy hắn, dụ dỗ hắn. Sợ hắn ngốc nghếch bị cô dụ. Sợ hắn rời xa cậu.

Lúc này ngoài sân có tiếng xe của hắn. Cậu như cỗ máy lên dây, bất ngờ chạy thật nhanh ra ngoài sân. Đứng trước đầu xe hắn.

Hắn hốt hoảng vì hành động của cậu, vội vàng xuống xe chạy lại phía cậu. Ôm cậu vào lòng.

- JinHwan em sao vậy ? Sao không ở trong nhà mà ra đây. Ngoài này lạnh lắm biết không hả ?

Cậu bất ngờ cọ cọ vào ngực hắn khóc.

- Nè... nè... em sao lại khóc ? Nín đi.

Hắn lau nước mắt cậu.

- Em ghét anh... hức... hức... sao không nói... với em anh đi đâu !

Cậu đánh vào ngực hắn.

- Không phải anh về rồi đây sao ? - Hắn mỉm cười.

- Đi luôn đi !

Cậu đẩy hắn ra dậm chân dậm cẳng hùng hậu bước vào nhà.

Hắn ngây người cười lớn vì sự trẻ con của cậu.

Cậu hậm hực vào phòng khóa trái cửa lại.

Hắn đi lên.

- JinHwan, mau mở cửa cho anh.

- Không

- Em mở ngay bây giờ không sẽ hối hận đấy!

- Không hề.

- Ngoan, nghe lời anh thương.

- Không cần.

- Đó là do em nói đó nha. Đừng trách anh.

Cậu bên trong im lặng. Hắn bên ngoài cũng im lặng.
Bên trong cậu thấy hắn im lặng cũng hơi tò mò bước xuống giường đi về phía cửa, áp lỗ tai mình lên cửa để nghe ngóng tình hình.

Bất ngờ 'Rột rột'

Hắn bước vào dơ chìa khóa trước mặt cậu.

- Hả ? Anh... anh...

Cậu run sợ lùi người về phía sau.

- Hối hận rồi sao ? - Hắn cười gian.

- Đâu... đâu... có !

Hắn cười lớn sau đó bước về phía cậu.

- Ví dụ bây giờ anh muốn làm tình thì có thể bạo cúc em không? - Hắn cười nói

- Ví dụ em muốn từ chối ví dụ của anh có được không?

- Không.

Và... đêm đó cậu lại lần nữa dưới thân rên rỉ...

-------

Sáng sớm tiếng điện thoại kêu làm đầu óc hai con người kia muốn nổ tung.

- Aishh !! - Hắn cau mày.

- Ưm... ồn quá !!

Cậu khó chịu bịt lỗ tai mình lại, vùi sâu vào trong ngực hắn.

Tiếng điện thoại cứ reo liên hồi làm hắn bất lực đành phải ngồi dậy nghe điện thoại.

- Alo - Hắn vẫn nhắm mắt nói.

- Là mẹ đây ! - Bà Kim gọi cho hắn.

- Gọi cho tôi làm gì ?

Lúc này cậu lên tiếng

- Han Bin à ai vậy... ưm... mau nằm xuống đi. - Cậu giọng ngái ngủ nói.

Giọng cậu hơi to nên lọt vào trong điện thoại làm mẹ hắn nghe được.

- Bạn gái con sao ? - Bà Kim mỉm cười.

- Không phải chuyện của bà. Có gì mau nói đi!

Hắn nằm xuống ôm cậu vào lòng rồi nói tiếp.

- Con có cần phải lạnh lùng vậy không... ? Ta là mẹ con đó! - Giọng bà hơi buồn.

- Là mẹ thì đã sao. Bà đối xử với tôi như thế nào bà quên rồi à ?

- Được rồi mẹ không chấp với con nữa. Cuối tuần này ta và bố sẽ đến nhà con.

- Không cần !! Cứ như trước là được rồi.

- Han Bin, con có bạn gái rồi không định cho bố mẹ xem mặt sao ?

- Không phải chuyện của hai người !! - Nói rồi hắn cúp máy.

- Binnie... Binnie - Bà Kim ngán ngẩm lắc đầu.
.
.
.
- Ai gọi cho anh vậy ?

- Là mẹ anh.

- Bác gái có nói gì không ?

- Không có gì, em ngủ thêm đi.

- Ừm.

-------------------

Tại hòn đảo hoang vu trống vắng. Những cơn sóng biển dữ dội đập mạnh vào bờ. Những tiếng gió thổi mạnh tạo tiếng xì xào.

Cô một thân tàn nằm ven bờ biển bị những đợt sóng mạnh làm cho bừng tỉnh.

- Aaa !!

Cô cố gắng gượng dậy.
Vết xẹo trên mặt do lúc chống cự với bọn chúng vô tình tự cô làm thẹo cho chính mình.

Nước biển mặn cộng với cát tác động vào làm cô đau rát.

- Đây là đâu ?

Nhìn thấy bao quanh là biển cô hơi hoang mang.

Cô hoảng loạn chạy dọc cả bờ biển miệng gào khóc không ngừng.

- Kim Han Bin! Kim Jin Hwan Tôi hận hai người... !! Đồ đàn ông xấu xa, khốn nạn... !! Có chết tôi nhất định sẽ ám các người... !! Lũ chó má... !!

Cô tức giận chửi bới họ.
.
.
.
.
Sáng ra hắn và cậu vô cùng nhàn rỗi ngồi ghế sôpha uống trà xem tin tức

- Ắt xì !!

Cả hai cùng hắt xì một cái.

- Trùng hợp quá nha ! - Cậu cười nói

Hắn không nói gì chỉ nhìn cậu cười vì hắn biết hẳn là Park Han Yi đang nguyền rủa bọn họ.

Lúc này có tin tức dự báo thời tiết

- A... anh xem... chuẩn bị có bão... mà còn lớn nữa !!

- Vậy sao? Như thế cũng tốt.- Hắn mỉm cười.

- Bộ anh điên à ?! Bão sẽ chết người đó, tốt là tốt thế nào!

- Không phải có ở đảo hoang sao?

- À đúng rồi, cũng may thật !

Sau khi cậu và hắn kết thúc việc mới sáng uống trà bàn chuyện thời sự xong thì cậu quyết định rủ hắn ra ngoài đi dạo bộ với mình

-----------------------

Số phận của Park Han Yi thật tội nghiệp =)) đã bị tống raa đảo rồi còn gặp bão :)) Mọi người không cần lo nữa nhé ^^ Park Han Yi không quay lại được nữa đâu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro