Chương 61: Là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Dương bước đến một bước, say mê nhìn thân ảnh trước mắt

Phi Hân lạnh lùng chẳng muốn quan tâm cứ thế tìm đường muốn đi qua anh ta

Cánh tay liền bị bắt lại Trình Dương hung hăng kéo cô sát lại người mình

- " Em muốn đi đâu. Muốn trốn tránh không dễ đâu"

Đẩy hắn ta ra, Phi Hân cáu giận quát

- " Buông ra. Tôi với anh không còn liên quan với nhau. Tại sao tôi phải nghe máy của anh"

Trình Dương cười lạnh

- " Chẳng còn liên quan? Cô muốn hủy hôn là hủy. Cô coi tôi là gì. Tội danh ngoại tình của cô tôi chưa nói đến. Cô đã muốn cắt đứt quan hệ với Tôi. Phi Hân cô giỏi lắm"

Nhắc đến chuyện đó mắt Phi Hân đỏ hoe, cô vùng vằng hét lên

- " Trình Dương tên khốn nhà anh. Anh đừng tưởng Tôi không biết anh dàn cảnh hại Tôi. Anh làm điều ghê tởm như thế nào anh tự biết, cả đời Tôi sẽ không tha thứ cho Anh"

Chỉ cần nhớ lại những hình ảnh ô uế đó của anh ta. Phi Hân đã muốn buồn nôn

Trình Dương nhíu nhíu mày cũng không rõ Phi Hân nói gì.

Chỉ là từ lúc bị Phạm Gia từ hôn, Trình Dương nhiều lần tìm kiếm Phi Hân nhưng điều bị cô trốn tránh không ngờ hôm nay lại gặp ở đây

Trình Dương hắn thừa nhận, hắn không muốn rời xa người con gái này. Chỉ vì một chút lăng nhăng nhưng rõ ràng hắn biết hắn rất yêu Phi Hân

Thế bây giờ hắn nhìn ra trong ánh mắt Phi Hân là cả một nỗi chán ghét, một chút yêu thương không hề tồn tại

Lí do là sao chẳng lẽ cô đã biết hắn ngoại tình

Trình Dương dịu giọng cố dỗ dành

- " Hân Hân. Chúng ta quay lại từ đầu được không. Anh sẽ bù đắp cho em. Hân Hân em biết anh rất yêu em mà"

Nụ cười lạnh trên môi Phi Hân càng sâu

- " Trình Dương, nghe cho rõ dù đàn ông trên đời này có chết hết. Tôi cũng sẽ không quay lại với anh"

Sắc mặt hắn tái mét, nghiến răng lạnh giọng

- " Được... Xem hôm nay cô còn mạnh miệng đến đâu"

Nói rồi hắn muốn cúi xuống hôn Phi Hân

Pho Hân hốt hỏang đẩy hắn ra né tránh

- " Buông ra tên khốn này... Buông ra..."

- " Buông cô ấy ra"

Hai người đang giằng co bất ngờ ngừng lại quay đầu nhìn người vừa lên tiếng

Trình Dương sắc mặt liền cứng lại, nhanh chóng buông Phi Hân ra

Pho Hân kéo lại váy không nghĩ nhiều chẳng màn người kia. Cứ thế đá vào gối Trình Dương một cái thật mạnh, mới chạy đến bên cạnh người đàn ông kia

Hành động của cô làm Trình Dương ôm gối hét đau đớn

Còn người kia thì nhếch môi như rất thích thú

Quay đầu hỏi Sở Hân

- " Cô không sao chứ"

Người đàn ông này là người gốc Mỹ hoàn toàn nhưng anh ta lại nói tiếng phổ thông trong nước khá rõ, tuy hơi lớ giọng nhưng Phi Hân nghe rất rõ

Vén lấy tóc lò xò bên chán, Phi Hân khẽ gật đầu

Danile cười cười nhìn khuôn mặt sắc sảo, mang vẻ kiêu ngạo lại hung hăng của cô vừa rồi có chút buồn cười

Quay đầu nhìn Trình Dương, nụ cười liền thu lại

Trình Dương chật vật đứng dậy

- " Ngài Daniel rất vui được gặp anh"

Hắn ta gượng cười nhìn rất khó coi còn có vẻ xua nịnh. Phi Hân ảo não sau lúc xưa cô ta lại yêu người đàn ông này không biết

Dainel cười như không cười

- " Trình thiếu gia tôi đã xen vào chuyện tốt của anh à. Tôi muốn đưa cô ấy đi. Có được không?"

Trình Dương kéo lại quần áo, gượng đau cười cười

- " Vâng"

Daniel nở nụ cười nhạt, trên gương mặt tuấn dật của người đàn ông nước ngoài.

Là vẻ đẹp sắc nét mạnh mẽ góc cạnh, đường nét hài hòa thu hút mãnh liệt

Đôi mắt màu xanh bước biển cuốn hút còn mang vẻ quý tộc khiến người khác cảm giác bừa xa xách lại bí ẩn

Anh ta quay người cứ thế nắm tay đưa Phi Hân theo cùng trước sự ngỡ ngàng của Trình Dương

Gần đến cổng vào sảnh Phi Hân rụt tay lại, ánh mắt hờ hửng chẳng mấy quan tâm đến người cứu mình là ai, hay như bao cô gái khác đắm chìm vào nhan sắc ngoại quốc của Danile

- " Cám ơn anh. Tôi tự vào được"

Daniel nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ kiêu kì của Phi Hân

Nhếch môi nhún vai

- " Tùy cô"

Phi Hân cũng không chần chờ, nắm lấy tà váy cứ thế đi ngang qua Danile một đường đi thẳng vào trong sảnh

Daniel quay người nhìn theo, trong con ngươi xanh nước biển có chút phức tạp

Lúc Phi Hân vào trong đã không thấy Phi Nhung nữa. Nghe Phạm Kính Hùng nói, Mạnh Quỳnh có đưa Phi Nhung qua chào ông, nói chuyện một chút hai đứa ra về trước

Phi Hân có chút mất mát, mới quay đầu xuyên qua đám người đã nhìn thấy người đàn ông vừa rồi, hình như anh ta đang nghe điện thoại

- " Đó không phải là Chủ Tịch của KAI sao. Hiếm hoi lắm mới gặp cậu ta xuất hiện ở các buổi tiệc"

Phạm Kính Hùng nhìn theo ánh mắt Phi Hân, có chút bất ngờ khi gặp người đứng đầu tập đoàn KAI ở đây. Biết là Nguyễn Thị thế lực khổng lồ, đối tác nào không có, chỉ là Daniel là một trong nhưng người cầm quân cao ngạo rất ít khi ai mời được cậu ta đến dự tiệc riêng

Phi Hân thu lại tầm mắt nghiêng đầu nhìn ba mình

- " Ba không lầm chứ?"

Phạm Kính Hùng bật cười

- " Lầm thế nào được. Ba đã từng gặp cậu ta ở Mỹ một lần. Chắc là có quan hệ với Mạnh Quỳnh"

Phi Hân không nói gì thêm, hèn gì Trình Dương gặp anh ta lại khúm núm như vậy

Daniel dĩ nhiên cũng thấy Phi Hân, nhưng anh không đi qua mà ra thẳng lối ra cổng

Trên tay còn cầm điện thoại

- " Quỳnh. Cậu tiếp khách kiểu thế này à. Một chút lịch sự cũng không có"

Bên này Mạnh Quỳnh đang dựa vào xe, còn đang ôm lấy Phi Nhung vào lòng cười khẽ

- " Không phải cậu nói muốn biết mặt người phụ nữ của Tôi sao. Biết rồi thì về thôi. Ở đó làm gì"

Danile nghiến răng ngồi vào xe nhìn đường xá bên ngoài

- " Cậu giỏi lắm, hai ngày nữa Tôi về Mỹ rồi"

Vén lấy tóc Phi Nhung, rồi mới chậm chạp trả lời

- " Mai gặp "

Lúc này Danile mới vừa lòng suy nghĩ gì đấy lại nói

- " Lúc nãy Tôi có gặp một người rất thú vị"

Thú vị?

Manhj Quỳnh nhíu mày

- " Ai thế . Tôi biết không?"

Trong điện thoại tiếng Danile cười khẽ

- " Biết. Thôi Tôi cúp máy đây. Không làm phiền Cậu và bảo bối Cậu nữa"

Mạnh Quỳnh không hỏi tiếp chỉ nhàn nhạt nhắc nhở

- " Đừng vì tổn thương trong quá khứ mà tìm sai người "

Daniel thu lại nụ cười

- " Tôi biết"

Hai người hiểu ý điều tắt điện thoại, Phi Nhung ngẩng mặt nhìn Mạnh Quỳnh

- " Chúng ta về sớm hình như không phải phép đúng không anh?"

Hôn lên đôi môi đỏ hồng của Phi Nhung, anh cười khẽ

- " Hôm nay là ngày vui, phải về sớm một chút"

Phi Nhung lật đật ngồi thẳng người, Mạnh Quỳnh không vui kéo cô ôm lấy

Phi Nhung mặc kệ anh vẫn hỏi

- " Để làm gì?"

Mạnh quỳnh cắn lấy cằm cô bật cười. Ánh mặt thể hiện rõ dục vọng của chính mình.

- " Em nói xem"

Hiểu ra ý tứ của anh, Phi Nhung đẩy anh ra, ngồi sát ra mép ghế, chu môi mắng anh

- " Anh... Anh là quỷ háo sắc"

Mạnh Quỳnh nhún vai, mặc cô tránh né sấn tới ép cô vào cửa kình, liếm lấy vành tai của cô nói khẽ

- " Nhung Nhung. Anh mới biết có một kiểu yêu này hay lắm. Tối nay chìu anh nhé"

Mặt Sở Dao đỏ hơn quả táo, dúi đầu vào ghế che tai lại chẳng thèm nghe cũng không phản bác.

Mạnh Quỳnh bật cười mặt dày ôm lấy cô hôn tới tấp chẳng chịu buông

Cũng may có tấm ngăn cách nếu không Phi Nhung thật xấu hổ đến ngất mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro