Chương 17: Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Khiến Ngô Đàm Tuyết vừa yêu vừa giận..

Lý trí tuy bảo rằng cô ta chỉ cần gật đầu chào hỏi, rồi cất bước rời khỏi nơi đây.

Nhưng không hiểu sao đôi chân lại không nghe lời. Khi Ngô Đàm Tuyết tỉnh táo trở lại đã thấy mình đứng trước mặt Mạnh Quỳnh...

Sở Dao có chút chua chát, trong lòng khó chịu khó giải thích thành lời..

Đôi mắt to tròn hết nhìn Ngô Đàm Tuyết lại lén quan sát Mạnh Quỳnh...

Cũng đã bước đến rồi Ngô Đàm Tuyết hít thở sâu cười nhạt..

- " Anh đến gặp ông sao? "

Lại đưa mắt nhìn Phi Nhung đứng phía sau Mạnh Quỳnh...

Lén giấu sự đau lòng dâng trào nghiêng đầu nói tiếp..

- " Đây là cô gái nhỏ báo chí đưa tin sao.

Không phải anh nên giới thiệu một chút à.."

Cô gái nhỏ? Cách gọi của Ngô Đàm Tuyết làm cho Phi Nhung có chút khó chịu..

Cô rõ ràng đã trưởng thành không nhỏ tý nào..

Còn có đôi mắt cô ta nhìn chồng người khác một cách tình ý dạt dào không hề che giấu..

Trong lòng Phi Nhung buồn bực rất muốn quay lưng mà đi cho hai người họ có cơ hội mà tâm tình..

- " Nhung Nhung..."

Bất ngờ lúc này Mạnh Quỳnh lên tiếng gọi cô.

- " Dạ.."

Phi Nhung ngây ngốc bước lên trên, Mạnh Quỳnh nắm lấy tay cô khẽ nói..

- " Em chào chị dâu đi. Đây là vợ chưa cưới của anh trai anh."

Hai tay Ngô Đàm Tuyết nắm chặt túi xách.

Tiếng chị dâu trong miệng anh nghe mỉa mai làm sao..

Còn có cử chỉ ngọt ngào anh dành cho cô gái kia.

Thật lòng mà nói cô không thấy được sự vấn vươn hay nổi giận, oán hờn từ Mạnh Quỳnh.

Nếu oán giận tức anh đã từng yêu thích cô ta.

Tại thời điểm này trong mắt anh một chút gợn sóng cũng không có.

Phi Nhung lại rất thích tiếng Chị Dâu này. Cô cười ngọt ngào lễ phép..

- " Chị Dâu. Em tên là Phi Nhung..."

Ngô Đàm Tuyết choàng mắt vì nụ cười quá đỗi ngọt ngào ngây thơ của cô gái trước mắt..

Một chút tâm cơ không hề có hay vì ngoài hình cô gái này quá đỗi trong sáng nên mới khiến Mạnh Quỳnh bị mắc bẫy..

Ngô Đàm Tuyết sâu sắc nhìn Phi Nhung không rời mắt. Trong lí trí luôn suy nghĩ, làm sao có thể một cô gái trẻ như thế này lại chấp nhận chung sống với một người tàn tật. Tất cả chỉ là vì tiền mà thôi..

Phi Nhung có chút mất mát, gượng gạo thu lại nụ cười của mình vì chờ mãi vẫn không thấy Ngô Đàm Tuyết có ý muốn trả lời.

Ngô Đàm Tuyết đúng là có ý không muốn thân thiết chỉ cười nhạt..

- " Chào em."

Phi Nhung cũng không quản tâm trạng của cô ta. Cô đây chỉ là biết trước biết sau mới chào hỏi cho phải phép.

Thu lại ánh mắt không thiện cảm dành cho Phi Nhung. Ngô Đàm Tuyết nhìn Mạnh Quỳnh, đắn đo một chút lại hỏi anh..

- " Là anh đưa clip cho Ông?"

Cái này đã thấu vẫn còn hỏi.

A Kiên đưa mắt nhìn Cẩn Trúc cười lạnh.

Không cần nói cũng biết cô ta vừa bị Nguyễn Lão gia gọi đến..

Mạnh Quỳnh đan hai tay vào nhau nghiêng đầu không né tránh..

- " Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?"

Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, biết là một chuyện nhưng khi nghe anh thừa nhận, không khác gì nhát dao đâm xoạt vào tim cô ta..

Nước mắt long lanh, Cô ta đau lòng hỏi..

- " Sao đến mức tuyệt tình với em như vậy.?"

Mạnh Quỳnh cười nhẹ, nụ cười đầy ẩn ý..

- " Chị dâu. Đều là người lớn hết rồi. Chị nên làm chủ bản thân mình một chút. Đây chỉ là tôi giúp Chị chấn tỉnh bản thân mình mà thôi. Xin lỗi chúng tôi đi trước.."

Ngô Đàm Tuyết giận đến nghẹn giọng..

A Kiên tiến đến đẩy xe của Mạnh Quỳnh.

Phi Nhung chớp chớp mắt tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẻ yếu đuối đau lòng của Ngô Đàm Tuyết, khiến cô có chút đồng cảm.

Nhưng lúc này bất ngờ giọng nói Ngô Đàm Tuyết uất ức pha lẫn tức giận hét lớn phía sau lưng bọn họ..

- " Anh đừng tưởng cô ta thật sự muốn bên cạnh anh. Cô ta cũng chỉ là ham tiền của anh mà thôi. Anh nghĩ cô ta hạnh phúc bên cạnh một kẽ tật nguyền hay sao.."

Bước chân Phi Nhung chửng lại muốn xoay người nhìn Ngô Đàm Tuyết, bàn tay bất ngờ được Mạnh Quỳnh nắm lấy..

Anh cảm nhận sự run rẩy của cô. Thần sắc chợt lạnh đi đôi phần..

- " Chị Dâu nên uốn lưỡi bảy lần trước khi phát ngôn. Chị không biết tác hại của việc nói mà không suy nghĩ sẽ ra sao đâu.

Nhung Nhung là loại người nào tôi là người hiểu rõ. Lần đầu tôi sẽ thông cảm cho Chị. Nhưng lần thứ hai nếu tôi nghe được những gì không tốt từ miệng của Chị nói về vợ Tôi.

Thì cả Ngô Gia và mười Mạnh Quân cũng không cứu nổi Chị..."

Toàn thân Ngô Đàm Tuyết run rẩy, chiếc túi xách cũng rơi xuống đất..

Há hốc miệng trơ mắt nhìn bọn người Mạnh Quỳnh khuất dần..

Từ nhỏ dù cô ta ngỗ nghịch ra sau. Mạnh Quỳnh cũng chưa một lần nổi giận với Cô ta..

Ngày hôm nay vì người con gái khác. Anh không ngại lên tiếng bảo vệ người đó.

Còn tuyệt tình cắt đứt mọi liên quan đến tình nghĩa của hai người họ...

Phi Nhung... Cô ta là ai chứ. Sự xuất hiện của cô ta làm sao sánh bằng hơn mười năm tình cảm sâu sắc của bọn họ..

Sao anh có thể vì người phụ nữ xa lạ mới quen biết đấy mà tàn nhẫn phủi bỏ mọi thứ..

Hàm răng cắn chặt vào nhau. Nước mắt đau lòng, tổn thương tuôn ướt đẫm khuôn mặt diễm lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro