chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tử Dương và Viên Điệp Ảnh hàn huyên một hồi, liền cáo từ, tính toán quay về tiểu viện của mình. Khi đi đến trước tiểu viện, Trình Tử Dương thấy rất nhiều nhân công rất bận rộn, Trình Tử Dương đột nhiên nghĩ tới, hoàng thượng vì để cho công chúa thoải mái, phái nhân công một lần nữa trang trí lại tiểu viện của mình.

Phòng của mình không vào được, Trình Tử Dương đang do dự muốn đi đâu nghỉ tạm, thì lại thấy được Đỗ Ái Phi hướng chỗ mình đi tới, Trình Tử Dương thấy Ly Quân Khánh không có theo bên người, không suy nghĩ nhiều liền bước nhanh nghênh đón: "Đại tẩu... ."

Đối với thanh âm"Đại tẩu" này của Trình Tử Dương, Đỗ Ái Phi vô cùng thấy chói tai, sắc mặt trầm xuống, có điểm oán trách: "Ngươi kêu đại tẩu rất thuận miệng a!"

Trình Tử Dương ngẩn ra, không có ý cười, trong lòng khó chịu, ngươi đều trở về, không gọi đại tẩu thì kêu gì? Thế nhưng lời này nàng cũng không dám nói.

Oán giận qua đi, Đỗ Ái Phi trên mặt có điểm bi thương, thanh âm khe khẽ hỏi: "Công chúa đâu?" Bởi vì ở phòng thời gian, Đỗ Ái Phi tới tương đối trễ, nên không nghe được Ly Thịnh Đường hỏi về chuyện của công chúa.

"Rời kinh." Trình Tử Dương đơn giản đáp, hiện tại chuyện đó không phải trọng điểm, trọng điểm là: "Ngươi vì sao lựa chọn trở về?"

Đỗ Ái Phi ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trình Tử Dương, một hồi lâu mới nói: "Bởi vì chỉ có ở chỗ này, mới có thể tìm được hạnh phúc của ta."

Không rõ tâm tư nàng, những lời này quá dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, mà Trình Tử Dương lại hiểu lầm. Nguyên lai, nàng cũng không phải là đối đại ca không có tình cảm, xem ra Ngưng Yên là quá lo lắng, bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần yêu, sẽ mới hạnh phúc. Nếu đối phương đều nói như thế, Trình Tử Dương cảm giác mình cũng không cần nói nhiều hơn nữa, chỉ cần chúc phúc là đủ rồi. Vì vậy, Trình Tử Dương trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Hi vọng ngươi hạnh phúc."

Trình Tử Dương cho rằng đối phương sẽ nói "Cảm tạ", thế nhưng cũng không phải, ngoài dự liệu của mình, đối phương dĩ nhiên tức giận quát: "Ngươi cũng không biết hạnh phúc của ta từ đâu mà đến."

Bị nàng rống, Trình Tử Dương cảm thấy mơ hồ, nàng thừa nhận mình xác thực không biết. Chỉ có mở to đôi mắt nhìn giống như muốn đòi mạng, mang theo tia nghi hoặc nhìn Đỗ Ái Phi.

Đỗ Ái Phi trong mắt mang theo bi oán, thật sâu nhìn chăm chú vào Trình Tử Dương, qua một hồi lâu, đáy lòng thầm than một trận, dời tầm mắt nhìn về phương xa, sâu kín nói: "Ngươi cũng không cần hiểu, dù ngươi biết, ngươi cũng không sửa đổi được cái gì." Đúng vậy! Người ngươi thú là công chúa. Hết thảy đều không phải do ngươi làm chủ, dù ngươi biết thì thế nào? Còn nữa, thân phận của chúng ta, không cho phép chúng ta cùng một chỗ đi? Đến lúc đó ngươi phải chống đối với toàn bộ người trong nhà, lưng bêu danh... Không được, ta không thể cho lưng ngươi đeo những... Thế nhưng...

Khi hai người quấn quýt nói chuyện, Viên Điệp Ảnh tay cầm giỏ trúc hướng bắc viên nơi tiểu viện Trình Tử Dương mà đến. Tuy rằng tiểu viện Trình Tử Dương đang được trùng tu lại, nhưng Viên Điệp Ảnh đoán được đối phương sẽ ở đó. Khi nàng nhất bước vào cửa bắc viên liền thấy đứng xa xa hai người đang nói chuyện. Viên Điệp Ảnh kỳ quái, nhìn hai người cũng không giống như biết sơ sơ. Trên mặt Đỗ Ái Phi còn cực lực ẩn chứa bi thương, không cần đoán, Viên Điệp Ảnh cũng nhìn ra được hai người kia sớm đã quen biết nhau. Thế nhưng nếu như sớm đã nhận thức, vì sao lúc ở đại đường phải làm bộ không biết chứ? Giải thích duy nhất, chính là bọn họ không muốn để cho bất luận kẻ nào biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng là giữa bọn họ là quan hệ như thế nào mà không muốn người khác biết đây?

Viên Điệp Ảnh biết mình bất tiện tới đó, vì vậy lén lút lui ra, thế nhưng ra khỏi bắc viên, đi vài bước liền thấy Ly Quân Khánh hướng phía mình mà đến. Viên Điệp Ảnh trong lòng thất kinh, sợ bị Ly Quân Khánh thấy một màn kia mà dẫn đến tranh chấp, vội vã nghênh đón: "Quân Khánh, ngươi là muốn đi đâu a?"

Ly Quân Khánh không nghĩ tới tam nương luôn luôn yên lặng không thích nói chuyện đột nhiên chủ động chào hỏi hắn, ngực sinh nghi, nhưng vẫn trả lời: "A! Ta đi tìm Phi nhi." Nguyên lai vừa Đỗ Ái Phi cùng hắn đi hoa viên. Đỗ Ái Phi đột nhiên nói muốn ở hậu hoa viên, để cho hắn giúp nàng đi lấy cái áo khoác, nhưng sau khi trở về, lại nhìn không thấy Đỗ Ái Phi, vì vậy mới tìm qua đây.

"Ái Phi không phải là đi cùng ngươi sao?" Viên Điệp Ảnh biết rõ còn hỏi.

"A! Mới vừa rồi còn cùng một chỗ, ta đi lấy áo khoác giúp nàng, nhưng sau khi trở lại hoa viên liền nhìn không thấy nàng, ta đoán nàng đi dạo ở phụ cận, ta phải nhanh đi tìm nàng, đem áo khoác cho nàng, miễn cho nàng bị cảm lạnh." Ly Quân Khánh lại nói. Nói xong, Ly Quân Khánh còn nâng bước hướng bắc viện đi đến, bởi vì bắc viện không chỉ có tiểu viện Trình Tử Dương, còn có tiểu viện Ly Y Dịch, còn có thể thông với một giả sơn và hồ nhân tạo, ở nơi đó còn có từ đường, thờ phụng linh vị tổ tiên Ly gia. Mà giả sơn với hồ nhân tạo cũng là nơi phong cảnh ưu mỹ yên lặng, có tiểu đình, có bàn đá ghế. . . Cho nên Ly Quân Khánh mới đoán rằng Đỗ Ái Phi có đúng hay không đi tới chỗ đó, nên mới đi hướng bắc viện.

"Quân Khánh, ta mới từ bắc viện đi ra, Ái Phi không ở bên đó, ngươi nhanh đi địa phương khác tìm một chút đi!" Nhìn đối phương muốn đi về hướng bắc viện, gấp đến độ Viên Điệp Ảnh nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

Ly Quân Khánh nghi hoặc quay người lại nhìn Viên Điệp Ảnh, hắn kỳ quái, tam nương luôn luôn đều ít lời nhưng mà dĩ nhiên hôm nay chủ động cùng hắn nói nhiều như vậy. Tuy rằng hắn là nghĩ kỳ quái, thế nhưng hắn không có hoài nghi đối phương là đang lừa hắn, bởi vì hắn thực sự nghĩ không ra đối phương có gì lý do muốn gạt hắn. Cho nên sau khi suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy Tam Nương chỉ là có ý tốt, sợ mình uổng công đi một chuyến mà thôi, bởi vì tựa hồ chỉ có lý do này mới tương đối hợp tình hợp lý.

Ly Quân Khánh gật đầu: "Cảm tạ tam nương." Nhấc chân liền đi đến chỗ khác.

Nhìn bóng lưng Ly Quân Khánh rời đi, Viên Điệp Ảnh ngầm thở phào, tâm rốt cục cũng nhẹ nhỡm, sau đó cũng ly khai.

Nhưng Viên Điệp Ảnh đúng dịp ngăn cản Ly Quân Khánh, cũng không ngăn được Ly Y Dịch.

Sau khi Viên Điệp Ảnh rời đi, Ly Y Dịch ở chung quanh không tìm được Trình Tử Dương, liền chạy đến bắc viện, nhưng khi bước vào cổng môn bắc viện, liền bị một màn trước mắt làm sợ choáng váng. Bởi vì, nàng nhìn thấy đại tẩu mình rơi lệ, mà nhị ca của nàng khẩn trương lấy khăn tay ra đưa cho đại tẩu. . . Một màn này cho người ta phản ứng đầu tiên chính là đại tẩu bị nhị ca khi dễ mới khóc, nhị ca khẩn trương dụ dỗ đối phương...

Ly Y Dịch cũng không giống như Viên Điệp Ảnh lặng lẽ ly khai, mà là kinh ngạc vọt tới: "Nhị ca, ngươi thế nào làm đại tẩu khóc?"

Hai người kia bị Ly Y Dịch rống lên, đều cả kinh không nhẹ, Đỗ Ái Phi mau chóng lau sạch nước mắt, rất sợ bị đối phương thấy nước mắt của mình, tuy rằng nàng biết đối phương đã thấy. Trình Tử Dương đem khăn tay tay đưa lên giữa không trung, vậy nói là nói cái gì, ta lúc nào khi dễ nàng? Là nàng không giải thích được sẽ khóc chứ? Ta còn không biết tại sao vậy chứ a! Trình Tử Dương cảm thấy mình rất oan uổng, thế nhưng, nàng cũng biết một màn này làm cho người khác chứng kiến, làm cho người không hiểu lầm thật khó a.

Ly Y Dịch nhìn vẻ mặt tránh né Đỗ Ái Phi, lại nhìn mình nhị ca ngây người, tự cho là mình thông minh nên cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không bình thường. Lẽ nào đại tẩu đào hôn, nhị ca đáp ứng cùng Huân nhi tỷ tỷ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cũng bởi vì hai người có tình ý với nhau? Ý nghĩ này, khiến cho Ly Y Dịch kinh ngạt muốn tát vào mồm, như bị kinh sợ vậy trợn mắt nhìn hai người.

Nhìn Ly Y Dịch phản ứng như thế, Trình Tử Dương biết nàng tất nhiên hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Đỗ Ái Phi. Vì vậy nhanh chóng giải thích: "Cũng không phải ngươi nghĩ như vậy, ngươi hiểu lầm..."

"Nhị ca, cái gì đều không cần nói, Dịch Dịch cái gì đều hiểu, ngươi yên tâm đi! Dịch Dịch sẽ không nói ra, ngươi yên tâm đi! Ngươi giúp Dịch Dịch, Dịch Dịch tự nhiên cũng sẽ giúp ngươi." Ly Y Dịch căn bản không chờ Trình Tử Dương giải thích, tự mình đa tình, tự cho là đúng mà vỗ bộ ngực đáp ứng vì ca giấu diếm. Nàng nói qua, ngoại trừ Huân nhi tỷ tỷ, mặc kệ là chuyện gì, ta sẽ đứng ở bên phía nhị ca, để hắn hạnh phúc, nàng không tiếc hi sinh tất cả, đương nhiên vẫn như cũ là ngoại trừ Huân nhi tỷ tỷ.

Trình Tử Dương buồn bực, việc này cũng không thể bị hiểu lầm a! Truyền đi ra, thật là phiền phức lớn, đau đầu mà Trình Tử Dương mau nói: "Dịch Dịch, ngươi thực sự hiểu lầm...."

"Được rồi được rồi! Ngươi không cần phải gấp gáp giải thích, ngươi đây là không tin Dịch Dịch sao? Nhị ca giữ lời, lẽ nào Dịch Dịch nói liền không tính toán gì hết sao?" Ly Y Dịch lại lần nữa cắt đứt Trình Tử Dương.

Trình Tử Dương đau đầu nhức óc, người này thế nào sẽ không nghe một chút giải thích chứ?

"Nguyên lai người nhị ca thích là Ái Phi tỷ tỷ a! Hắc hắc! Trách không được a! Bất quá Dịch Dịch thấy được các ngươi rất xứng a!" Ly Y Dịch kẻ trộm cười, nhưng câu nói sau cùng kia, thế nào nàng không muốn nói ra, kỳ thực tất cả mọi người cho rằng nhị ca cùng Huân nhi tỷ tỷ của nàng càng xứng đôi chứ?

Trình Tử Dương bị Ly Y Dịch một phen lí do thoái thác thật nhanh muốn khóc, nha đầu kia tư nghĩ thế nào mà không thể đơn thuần một điểm chứ!"Ta và Ái Phi thật không phải là ngươi nghĩ như vậy."

"Ái Phi" đều gọi thân mật như thế, còn nói chỉ là quan hệ thông thường chứ! Ly Y Dịch ngực cười thầm, nàng tự cho rằng nhị ca tất nhiên xấu hổ, cộng thêm sợ bị người nhà biết mới vội vã giải thích. Tuy rằng nhị ca thích đại tẩu, đối tượng của nhị ca không thể nghi ngờ là một trái bom. Nếu như bị gia nhân biết chắc sẽ nổi lên phong ba bão táp, thế nhưng, ái tình vật này là rất khó nói, yêu chính là yêu, yêu và hạnh phúc là phải đi tranh thủ. Nếu như không thể chung một chỗ với ái nhân, tất nhiên sẽ không vui vẻ hạnh phúc. Mà nếu như cùng với người không thương mình, cũng tất nhiên không cảm giác được cái loại ấm áp mà ngọt ngào này. Sở dĩ, đây đối với ai đều là không công bình, có thể, đại ca không có đại tẩu, sẽ tìm được một nữ tử tốt hơn chứ? Càng nghĩ, Ly Y Dịch vẫn cảm thấy mình có lý, yêu sẽ cùng một chỗ.

Ly Y Dịch cười "Hì hì": "Được rồi được rồi! Điều không phải thì không phải! Các ngươi tiếp tục đi! Ta đi trước a!" Dù sao Ly Y Dịch đã nhận định như thế rồi, mới mặc kệ Trình Tử Dương giải thích như thế nào. Ly Y Dịch nghĩ nhị ca khó có được một lần trở về, vậy cấp thời gian để cho hai người bọn họ ở chung đi! Tương tự Ái Phi tỷ tỷ đang khóc? Ừ! Ta tới tất nhiên không phải lúc, phải sớm một chút ly khai! Để cho bọn họ thật dễ nói chuyện. Mặc dù mình làm như vậy thật có lỗi với đại ca, nhưng ngẫm lại đại ca cố chấp bắt Ái Phi tỷ tỷ gả cho hắn. Vì vậy trong lòng cũng liền bình thường trở lại.

Đợi đến Ly Y Dịch đi rồi, Trình Tử Dương nhìn bóng lưng của nàng biến mất, trong lòng là càng phiền muộn, chính mình gặp phải đều là những chuyện gì đâu a! Nàng thế nào cảm giác lần này trở về, chuyện gì đều không thể nào thuận lợi chứ! Đầu tiên là gặp phải Đỗ Ái Phi đào hôn, sau là không hiểu được bị hoàng thượng tứ hôn, tiếp theo muội muội của mình nói với mình người mà nàng thích nhân lại là thê tử trên danh nghĩa của mình. Hiện tại, lại bị người hiểu lầm sẽ tự mình dữ tẩu tử cấu kết... Cấu kết? Cái mũ này nàng nhưng mang không nổi... Còn có cái kia vương gia, cũng khiến cho toàn thân mình khó chịu...

Trình Tử Dương thở dài thật sâu, nhìn Đỗ Ái Phi: "Ngươi vì sao vừa không giúp ta giải thích chứ?" Kỳ thực Trình Tử Dương cho rằng, thứ trọng yếu nhất của nử tử là danh tiết đi? Lẽ nào nàng không khẩn trương khi bị phá hư danh tiết sao?

Ai biết Đỗ Ái Phi lại đáp trả: "Chỉ cần nàng không nói ra đi không phải tốt sao? Như thế nào đi nữa, cũng chỉ có nàng một người biết mà thôi." Đỗ Ái Phi cố ý không cần hai chữ "Hiểu lầm", bởi vì nàng nghĩ, coi như hắn không hiểu nàng đối với hắn có tình cảm. Nhưng trong lòng của mình thủy chung đều có hắn, vậy rốt cuộc cũng không hiểu lầm đi?

Trình Tử Dương suy nghĩ một chút, hình như lời đối phương nói cũng có đạo lý. Chỉ cần các nàng là trong sạch, cái hiểu lầm này không có truyền đi, vậy cũng cũng không sao đi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc, ngày hôm nay ra chương mới sớm thật là tốt a ~~ ha ha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro