Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ đi đông đến, đảo mắt Bùi Ngọc Nhi đã rời đi trăm ngày. Hè nóng bức lại chuyển sang đông lạnh, bốn mùa luân phiên, Vu Quốc vẫn là Vu Quốc, nhìn đâu cũng không thay đổi, rồi lại nhìn kỹ đã thay đổi rất nhiều.

Bùi Ngọc Nhi vẫn ở tại tiểu viện lúc trước đã thuê khi rời khỏi hoàng cung, lần này nàng tìm đến chủ nhân của tiểu viện, trực tiếp mua viện tử này. Ẩm trà, luyện võ, xem hoa nở hoa tàn. Ngồi, nằm ở trong viện nhìn trời nhớ lại chuyện cũ, đây là cuộc sống nửa năm qua của Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi thường xuyên cười nhạo chính nàng, thật sự là thân mình mười tám, tâm hai mươi tám. Lúc nhỏ hiếu động, hiện tại theo thời gian tăng trưởng dần dần trở nên lười biếng, lại không quá nhiều tinh lực đi dạo chơi tứ phương gì, đi khắp cái gì đại giang nam bắc. Thậm chí dần dần ngay cả số lần đứng trước cửa cung nhìn xa xa cũng thiếu rất nhiều. Nhìn lại có ích gì, người muốn thấy luôn không thấy.

Khôn Bát những khi rảnh rỗi sẽ đến tiểu viện nhìn Bùi Ngọc Nhi, uống một chén trà nàng pha, ngồi cùng nàng ăn bữa cơm, trò chuyện chút chuyện trong cung, nhưng luôn không hề đề cập tới Vu Lạc Vũ người này. Lúc đầu đã quyết định không nói, liền cho các nàng khoan dung lớn nhất đi. Nếu không, để hai người biết tình hình của nhau, nhất định là phải sầu càng thêm sầu. Phải nói Khôn Bát bị kẹp ở giữa cũng đúng là khó chịu, tình cảm giữa Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi nàng đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Vốn còn tưởng rằng sau chuyện này, Bùi Ngọc Nhi sợ là khó chịu hơn, ăn mà không biết mùi vị, trên trán thêm vài sợi tóc bạc. Lại không ngờ, Bùi Ngọc Nhi không có việc gì, trái lại tình huống của Vu Lạc Vũ khiến nàng khó xử đến cực hạn.

Vừa nghĩ đến Vu Lạc Vũ, Khôn Bát liền không khỏi sầu lo, liên tục than thở. Ngọc Nhi đi rồi, lúc đầu Vu Lạc Vũ cũng vẫn ổn, nhưng dần dần lại thay đổi, bắt đầu thích uống rượu, khát uống rượu, ăn cơm uống rượu, khổ sở uống rượu, không có việc gì cũng uống rượu, quả thực là không rượu không vui. Như thế cũng được đi, Khôn Bát biết Vu Lạc Vũ là khó chịu không muốn thanh tỉnh, chỉ có dùng rượu hồ đồ chính mình. Nhưng sau đó, Vu Lạc Vũ thay đổi càng trở nên tàn bạo hơn, triều đình bắt đầu trở nên khủng hoảng, các đại thần mỗi ngày vào triều luôn lo lắng đề phòng, nói cũng không dám nói một tiếng. Khôn Bát biết, Vu Lạc Vũ là hận các đại thần này, hận bọn hắn bức Bùi Ngọc Nhi rời đi. Cho nên Vu Lạc Vũ chọn xương bên trong trứng gà, luôn có thể bắt được chút sai, có lỗi liền phạt, nhẹ thì dùng trượng hình, nặng thì chém đầu. Đến cuối cùng, Vu Lạc Vũ ngay cả lâm triều cũng không lên, nửa đêm say rượu rồi ngủ, mặt trời lên cao mới tỉnh. Nàng thì không sao, nhưng thật ra làm Niệm Tuyết nóng vội, Tiếu công công qua lại loạn chuyển, ai cũng không biết trong lòng Vu Lạc Vũ nghĩ cái gì, bảo vệ vương vị, nàng không ngoan ngoãn ngồi, như bây giờ, không phải là cho địch nhân thừa cơ lợi dụng sao?!

Khôn Bát một đường chậm rãi trở về Vĩnh Cát Điện, gặp được Niệm Tuyết, Niệm Tuyết lôi kéo Khôn Bát bảo nàng vào nội điện, nói là bệ hạ cho gọi. Khôn Bát gật đầu, đã biết Vu Lạc Vũ gọi chuyện gì, liền bước nhanh vào nội điện. Thấy Vu Lạc Vũ, nàng giống như đã say đến không trụ được, hai tròng mắt vô thần nhìn bóng đêm tràn lan ngoài cửa sổ , tóc đen trút xuống trên lưng, không giống Vu vương uy nghi, nhìn như một thê tử mảnh mai độc thủ phòng không.

Nhìn Vu Lạc Vũ sửng sốt một chút, liền vội vàng thỉnh an. Hành lễ xong, Khôn Bát sắc mặt xấu hổ, bộ dáng này của Vu Lạc Vũ đã thường xuất hiện nửa năm, nhưng chính nàng mỗi khi nhìn lại luôn cảm thấy trong lòng đau đớn, có lẽ ngày thường đã quen thấy dáng vẻ kiên cường của một người, giờ lại lộ ra đau thương, mới càng khiến người ta vì đó đau lòng.

Nghe thấy Khôn Bát thỉnh an, Vu Lạc Vũ thờ ơ, cũng thật lâu sau mới thản nhiên nói:

"Vẫn tốt chứ?".

"Tốt".

Một chữ này của Khôn Bát, nhưng lại khiến thân thể cứng nhắc của Vu Lạc Vũ thoải mái lên rất nhiều, Vu Lạc Vũ khoát tay, ý bảo Khôn Bát có thể lui xuống. Vừa ra đến cửa điện, cũng là trong nháy mắt cửa điện đóng lại nghe thấy Vu Lạc Vũ khẽ ngâm:

"Giác thanh hàn, dạ lan san.

Phạ nhân tầm vấn, yết lệ trang hoan.

Man, man, man*."

Khôn Bát thở dài, xoay người rời khỏi Vĩnh Cát Điện. Nàng biết Vu Lạc Vũ sợ là đã sớm biết nàng cùng Bùi Ngọc Nhi vẫn giữ liên hệ, Vu Lạc Vũ mặc dù nhìn say, nhưng cũng rất thanh tỉnh. Mỗi khi sau khi gặp Bùi Ngọc Nhi trở về, Vu Lạc Vũ đều sẽ triệu kiến Khôn Bát.

"Vẫn tốt chứ?"

'"Tốt."

Hai câu nói, không nhiều cũng không ít. Chỉ hai câu nói, cũng có thể làm cho tâm tình của Vu Lạc Vũ dịu đi vài ngày.

Đêm khuya thanh vắng, lòng nặng nề. Khôn Bát không hiểu Vu Lạc Vũ vì sao không hỏi một chút Bùi Ngọc Nhi nàng ở đâu, làm cái gì? Nàng là Vu vương, hạ thánh chỉ ai lại dám vi phạm, nói lời nói dối gì. Vì sao không hỏi, vì sao không hỏi?

Là sợ tâm huyết của Bùi Ngọc Nhi trôi theo dòng nước sao? Vậy vì sao lại không quý trọng vương vị mà Bùi Ngọc Nhi đã giúp ngươi bảo vệ, chà đạp bản thân đây?

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, rửa mặt một phen, Vu Lạc Vũ lại cầm lấy bầu rượu. Nhìn nhìn bầu rượu trong tay một chút, Vu Lạc Vũ vung tay đập vỡ. Khó chịu, hiện giờ ngay cả say rượu đều không thể giảm bớt đau đớn trong lòng. Nên làm cái gì bây giờ? Suy sụp ngồi trên ghế, trong đầu Vu Lạc Vũ đều toàn là Bùi Ngọc Nhi.

"Ta đây cũng tương tư thành tật sao?" Thì thào nhìn hai tay mình, nhưng trong lòng bàn tay cũng lại xuất hiện bộ dáng Bùi Ngọc Nhi.

Đột nhiên hung hăn hất văng cái bàn trước mặt, Vu Lạc Vũ bỗng chốc hai hàng thanh lệ. Gương mặt cương cứng dần dần hiện ra nụ cười châm chọc, ý cười càng lúc càng rõ, đến cuối cùng ôm bụng cười cười to.

"Ha ha ha ha... Tự tạo nghiệt a Vu Lạc Vũ, tự tạo nghiệt a!" Đáng! Vu Lạc Vũ ngươi xứng đáng! Xứng đáng biến thành bộ dáng hiện tại như thế, không phải vương vị quan trọng sao? Không phải chính trị quan trọng sao? Ngươi nhìn ngươi xem, hiện giờ đã thành cái dạng gì?! Không phải cảm thấy bản thân lãnh huyết sao? Không phải cảm thấy có thể quên Bùi Ngọc Nhi sao? Ngươi xem ngươi hiện tại cả ngày sống ở trong thế giới hư vô chỉ có Bùi Ngọc Nhi. Ngươi xứng đáng! Biết thời biết thế lợi dụng tình yêu cùng cảm thông của Bùi Ngọc Nhi! Ngươi xứng đáng biến thành bộ dáng người không ra người như vậy! Ngươi có giang sơn, có quyền lợi, có những thứ nhìn không thấy sờ không được gì đó. Vui vẻ đi!! Khoái hoạt đi!!

"Ha ha ha ha..." Lại cất tiếng cười to một trận, đập nát tất cả mọi thứ trong phòng. Từng bước một lui về phía sau ngã ngồi trên mặt đất, Vu Lạc Vũ dùng hết tất cả khí lực, đây là ngươi muốn, ngươi đã được toại nguyện chiếm được.

Niệm Tuyết nghe tiếng mà đến, lúc đẩy cửa tiến vào nội điện đã thấy nhưng không thể trách, đồ sứ quý báu trong điện đã đổi mấy lần, Vu Lạc Vũ cách vài ngày liền sẽ ném vỡ mấy lần. Bước khẽ đi đến bên người Vu Lạc Vũ, thấy bộ dáng đờ dẫn của Vu Lạc Vũ, lại một trận đau lòng.

"Đứng lên đi bệ hạ, trên đất lạnh".

"Chuyện gì." Vu Lạc Vũ xoa xoa mắt, từ dưới đất đứng lên. Nàng đã sớm cho tất cả mọi người trong Vĩnh Cát Điện biết, không có mệnh lệnh của nàng không cho phép hầu ở ngoài cửa.

"Tiểu vương gia tiến cung, hiện tại đang chờ ở ngoài điện...".

Vu Lạc Vũ hơi ngẩn ra, liền gật đầu nói:

"Thay cô vương chuẩn bị một phen."

Thời điểm nhìn thấy Vu Lạc Khải, Vu Lạc Vũ đã cảm giác có chút không nhận ra hắn, cuối cùng đã trưởng thành, khí thế không ít.

Vu Lạc Khải một thân nguyệt bạch* trường sam, thân hình cao gầy thẳng tắp đứng trên đại điện. Hắn nghe được động tĩnh, thấy Vu Lạc Vũ mặc long bào chậm rãi đi tới, tiều tụy không ít. Bất động thanh sắc tiến lên thỉnh an, Vu Lạc Khải thân thiết nói:

(*Xanh nhạt)

"Bệ hạ không việc gì đi? Nhìn tiều tụy không ít."

Vu Lạc Vũ không để ý đến lời nói ân cần của hắn, lạnh lùng mở miệng:

"Không có ý chỉ của cô vương, ngươi tự tiện tiến cung, phải bị tội gì?".

Nghe vậy, Vu Lạc Khải vội vàng quỳ xuống đất.

"Thần đệ lần này cũng thật sự không có biện pháp, nghe nói Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, thần đệ ở Lỗ Dương chờ bệ hạ triệu kiến cũng không có tin tức, thần đệ thật sự tâm niệm Thái hoàng thái hậu, cho nên mới tùy tiện tiến cung, thỉnh bệ hạ thứ tội."

Vu Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn đến trong cung làm gì, nhưng không có mệnh lệnh của mình lại tự tiện rời đi Lỗ Dương vốn phải bị luận tội. Nhưng bách thiện hiếu vi tiên*, Vu Lạc Khải đã quỳ xuống nói thành thật trước, hắn hiếu thuận như thế, Vu Lạc Vũ còn có lý do gì lấy cớ đến khiển trách hắn đây? Vu Lạc Khải rốt cuộc đã trưởng thành cơ trí.

(*trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu)

"Đứng lên đi, niệm tình ngươi một mảnh hiếu tâm, lần này cô vương không giáng tội ngươi, lần sau không được viện cớ này nữa."

Vu Lạc Khải thật mạnh dập đầu.

"Tạ bệ hạ!"

Sau khi Vu Lạc Khải đứng dậy, Vu Lạc Vũ liền nói tiếp:

"Đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu chưa? Bà, thân thể tốt hơn chút nào không?".

Vừa nói đến bệnh tình của Thái Vương Thái hậu, sắc mặt Vu Lạc Khải càng thêm trầm trọng.

"Bây giờ vẫn không cách nào xuống đất, nhưng ngự y nói so với hai ngày trước khí sắc tốt hơn một chút, điều trị chút thời gian hẳn sẽ không có việc gì."

Vu Lạc Vũ gật đầu.

"Không có việc gì thì tốt, cũng đã thỉnh an, ngươi đi xuống đi".

Vu Lạc Khải gật đầu chắp tay.

"Thần đệ cáo lui".

Đợi Vu Lạc Khải đi rồi, đại điện lại trở nên an tĩnh, các cung nhân đều đứng tại chỗ không phát ra một tiếng. Gương mặt vốn tiều tụy của Vu Lạc Vũ lại càng thêm ngưng trọng, trong lòng luôn có chút bất an. Vu Lạc Vũ không biết Vu Lạc Khải đột nhiên tới trong cung là có dự mưu gì, nàng không tin Vu Lạc Khải. Cũng không tin tưởng Hoàng tổ mẫu, mấy ngày trước đây còn thân thể cường tráng, làm sao đột ngột liền ngã bệnh? Là thật lớn tuổi? Hay là lấy cớ khiến Vu Lạc Khải vào cung đây?

Vu Lạc Vũ gọi Khôn Bát đến, bảo nàng đi thăm dò một phen.

Thời gian chớp mắt trôi qua, lúc Khôn Bát hồi bẩm, sắc trời đã dần dần tối. Uống một ít rượu, Vu Lạc Vũ đã có hơi hơi men say, nhưng sau khi nghe được tin tức Khôn Bát thu thập, nàng lại lập tức thanh tỉnh. Khôn Bát đã đi dò hỏi ngự y điều trị cho Thái hậu, Thái Vương thái hậu trong người có bệnh, điểm này không giả. Còn Vu Lạc Khải, lần này hắn vào trong cung, bên người chỉ dẫn theo cận thị. Mà ngoài Vu thành mấy dặm, cũng không có binh mã âm thầm tụ tập.

Vu Lạc Vũ lông mày nhíu lại, nói như vậy... Vu Lạc Khải thật sự chỉ là thăm bệnh Hoàng tổ mẫu sao? Chẳng lẽ là mình quá đa tâm? Ngẫm lại cảm thấy cũng có khả năng, dù sao Khảm Lục ở Lỗ Dương cũng sẽ gửi thư báo cho chính mình biết, Lỗ Dương bên kia có động tĩnh gì. Người trong Dạ Tập Tổ đều là ám vệ nhiều năm bên người Vu Lạc Vũ, cho nên quy kết cho điểm này, Vu Lạc Vũ cuối cùng vẫn là thoáng yên tâm.

Lại hai ngày trôi qua, trong cung vẫn như thường lệ, mà bệnh tình của Thái Vương Thái hậu cũng dần dần khang phục. Bởi vì Vu Lạc Khải vào cung, hai ngày này Vu Lạc Vũ lâm triều, nhưng như cũ không có tinh thần gì. Tiếu công công cũng giống như trước, cao giọng trên đại điện hô có tấu chương thì dâng, không có thì bãi triều. Các đại thần hai mặt nhìn nhau, lại thủy chung không ai dám đứng ra, Tiếu công công vừa thấy như vậy, liền biết hôm nay sợ lại là trống trơn, một quyển tấu chương cũng không.

Kỳ thật, thật sự không có tấu chương sao? Nếu là quốc gia thật sự vô sự, vậy trước đó mỗi ngày tấu chương như núi lại là từ đâu đến? Tiếu công công âm thầm lắc đầu, sợ là gần đây các đại thần thấy bệ hạ khí sắc không tốt, sợ long nhan giận dữ, nên ngầm âm thầm đem tấu chương cần tấu ngăn mang về. Quay đầu hỏi ý Vu Lạc Vũ, mà Vu Lạc Vũ chính là khoát tay ý bảo bãi triều. Tôn ý của bệ hạ, Tiếu công công lại là hô lớn một tiếng, bãi triều. Tiếu công công âm thầm thở dài, bệ hạ có tâm mặc kệ, nhắm một mắt mở một mắt, mình còn có thể nói gì đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro