Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại Dạ Yêu Điện, được các cung nữ hầu hạ, Bùi Ngọc Nhi đầu óc choáng váng đem bữa tối cho dùng xong. Tắm rửa một phen, Bùi Ngọc Nhi thế nhưng còn trong bồn tắm đang ngủ, nước lạnh Bùi Ngọc Nhi cũng không phát hiện, nếu không phải cung nữ hầu hạ ngoài cửa cảm giác không đúng nên tiến vào đánh thức Bùi Ngọc Nhi, nàng thật sự sẽ nằm trong thùng nước đang lạnh dần, ngủ cả đêm.

Ai ngờ không ngủ còn tốt, một khi tỉnh lại Bùi Ngọc Nhi cảm thấy càng khó chịu, Bùi Ngọc Nhi khẽ ngáp, nhu nhược nói:

"Giúp ta thay y phục đi".

Gì? Hai cung nữ giật mình không nhỏ, chớp chớp mắt nhìn nhau, sau khi phát hiện không có nghe sai, các nàng mới nhanh chóng cất tiếng đáp lời, giúp đỡ Bùi Ngọc Nhi lau thân mình, thu thập hết thảy.

Các cung nữ có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái. Tuy Bùi Ngọc Nhi vào cung đã lâu, nhưng nàng sẽ không để người khác hầu hạ chuyện tắm rửa, cho tới giờ đều là tự nàng làm tất cả, các tiểu cung nữ chỉ cần hầu ngoài cửa là được. Hôm nay lại trở thành dáng vẻ như vậy, xem ra Bùi Ngọc Nhi thật sự rất mệt.

Đần độn trở lại nội điện, Bùi Ngọc Nhi ngã đầu xuống liền ngủ, ngay cả y phục cũng không thoát. Mấy chậu băng lớn trong điện, làm cho cả phòng tỏa ra lành lạnh, cực kỳ thoải mái. Mới chỉ trong chớp mắt, Bùi Ngọc nhi lần nữa tiến vào mộng đẹp.

-----

Sau khi Vu Lạc Vũ đã xử lý xong tấu chương, bầu trời cũng đã chập tối. Buông bút lông, Vu Lạc Vũ nâng tay đỡ thắt lưng, mệt mỏi quá. Niệm Tuyết bên cạnh đi lên trước thay Vu Lạc Vũ xoa bóp bả vai, giúp nàng thư hoãn mệt mỏi.

"Niệm Tuyết chuẩn bị giường cho bệ hạ nhé?" Niệm Tuyết nói.

Vu Lạc Vũ thoải mái nhắm lại hai mắt, qua một lúc sau nàng mới lười biếng nói:

"Không được, bãi giá Dạ Yêu Điện đi một chuyến?" Vu Lạc Vũ nửa câu đầu là trả lời Niệm Tuyết, nửa câu sau lại như lầm bầm lầu bầu, đi Dạ Yêu Điện gặp Bùi Ngọc Nhi một chút, mấy ngày gần đây nàng vội vàng luyện múa, mà chính mình cũng bận rộn xử lý chính sự, ngẫm lại cũng vài ngày không gặp. Hình ảnh của Bùi Ngọc Nhi thoáng hiện trong đầu, như vậy thật đúng là làm cho Vu Lạc Vũ nghĩ đến lòng ngứa ngáy, Vu Lạc Vũ khẽ cong khóe môi.

"Vậy bãi giá Dạ Yêu Điện một chuyến."

Ra Vĩnh Cát Điện, gió đêm từ từ thổi tới, tóc mây phiêu tán, cảm giác mát dào dạt tràn cõi lòng Vu Lạc Vũ. Trời nóng như vậy, cũng chỉ có ban đêm mới mát mẻ không ít, cũng không biết buổi sáng tiểu Ngọc Nhi như thế nào luyện múa, nàng có tìm nơi râm mát hay không? Nghĩ đến đây, Vu Lạc Vũ lòng tràn đầy lo lắng, nàng cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra mình cũng có một ngày sẽ vì một người mà suy nghĩ, cảm giác này... Thật sự là thật rất kỳ diệu.

Bước vào Dạ Yêu Điện, hai công công đang gác đêm bên ngoài. Thấy Vu Lạc Vũ đến, hai công công vội vàng thỉnh an, Vu Lạc Vũ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Tiểu chủ đâu?".

"Bẩm bệ hạ, tiểu chủ dùng cơm xong đã ngủ từ sớm."

Sớm như vậy? Vu Lạc Vũ có chút kinh ngạc, hiện tại trời chỉ mới chập tối, sao lại ngủ rồi, nhưng lập tức vừa nghĩ, Vu Lạc Vũ liền hiểu được, có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi rồi.

"Không cần thông truyền." Vu Lạc Vũ nhỏ giọng nói.

"Vâng." Hai vị công công lên tiếng, liền lui xuống một bên.

Vu Lạc Vũ xoay người nói với Niệm Tuyết.

"Ngươi cũng hồi Vĩnh Cát Điện đi, cô vương buổi tối sẽ không trở về." Vu Lạc Vũ nói xong, lại xoay người hướng đi đến nội điện.

Nhẹ nhàng cửa ra, Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, Bùi Ngọc Nhi đang ngủ say. Vu Lạc Vũ lắc đầu thở dài, có bao nhiêu mệt? Ngoại sam cũng không thoát, có bẩn hay không...

Vỗ nhẹ Bùi Ngọc Nhi hai lần, không phản ứng... Vu Lạc Vũ ngồi xuống, tay xoa hai má Bùi Ngọc Nhi, khẽ gọi:

"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi...".

"Ngô..." Mơ mơ màng màng khẽ ngâm một tiếng, Bùi Ngọc Nhi uốn éo, xoay mặt, thoát khỏi sự quấy rầy của Vu Lạc Vũ.

"Ngọc Nhi...".

"Ngô... Ta buồn ngủ quá." Bùi Ngọc Nhi híp mắt, bĩu môi, nhỏ giọng than thở.

"Ngoan, cởi ngoại sam ra đi, mặc ngủ sẽ không thoải mái." Vu Lạc Vũ nhẹ giọng dụ dỗ, sau đó ôm Bùi Ngọc Nhi ngồi xuống, cởi bỏ nút thắt vạt áo, đem ngoại sam thoát đi. Sau khi đã làm xong hết, Vu Lạc Vũ cũng cởi đi ngoại sam của mình, cất bước vào giường nằm cạnh Bùi Ngọc Nhi.

Bị động tác thoát y này ép buộc tỉnh, Bùi Ngọc Nhi uốn người chui vào lòng Vu Lạc Vũ, ngửi hương khí trên người Vu Lạc Vũ nhỏ giọng nói:

"Sao ngươi lại đến đây?".

"Vài ngày không gặp, nhớ nàng nên đến. Tiểu Ngọc Nhi nhớ cô vương sao?".

"Chỉ có một chút." Bùi Ngọc Nhi chu môi.

"Đúng rồi, nữ vương gia Diệu Nghiêm gần đây thế nào?" Bùi Ngọc Nhi nhớ tới nữ vương gia kia, đã nghĩ nói bóng nói gió hỏi một chút Vu Lạc Vũ. Vương gia kia hành động thật sự quái dị, làm cho Bùi Ngọc Nhi sờ không được, đến tột cùng nàng ta muốn làm cái gì.

"Nàng a..." Vu Lạc Vũ ngâm nga một tiếng.

"Gần đây cô vương bận rộn chuyện khác, không thường chú ý nàng. Nàng vào cung chỉ dẫn theo một cung nữ không có công phu, sẽ không làm ra chuyện lớn gì."

"Bận rộn chuyện khác? Ngươi gần đây không phải đều bận rộn chuyện hai nước Vu - Diệu chuẩn bị nghị hòa sao?".

Vu Lạc Vũ cười, sủng nịch chỉ chỉ cái trán Bùi Ngọc Nhi

"Tiểu Ngọc Nhi chẳng lẽ đã quên quân sư thần bí giúp Diệu Nghiêm?".

Bùi Ngọc Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

"Nga ~~ ra là chuyện này, thế nào thế nào? Tra được chút gì sao?" Bùi Ngọc Nhi thanh âm lược hiển vội vàng xao động, nàng cũng rất muốn biết chân ngoài dài hơn chân trong, đến tột cùng là người ra sao.

Nói tới đây, Vu Lạc Vũ sắc mặt đột biến âm trầm

"Hắn thật sự là người thực thông minh." Vu Lạc Vũ lầm bầm lầu bầu thì thào một tiếng, lại nói:

"Quân sư thần bí quả thật là đại thần Vu Quốc, nhưng thời gian hắn lui đến giữa nước Vu Diệu không ngắn, cho nên cô vương tìm Niệm Tuyết đi đến các bộ điều tra những đại thần xin nghỉ vượt trên năm ngày trong mấy tháng trước, thế nhưng lại không có người này, nàng nói xem có quái dị hay không?"

"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi tựa hồ cũng là kinh ngạc giật mình, chỉ là lập tức cảm thấy kỳ quái.

"Ngươi đã nói là đi tới đi lui hai nước Vu Diệu, hắn vì sao lưu lại đại nhược điểm như vậy đây, rõ ràng có thể dùng bồ câu đưa tin, hoặc là tìm những người khác đi a, tự hắn, chẳng phải càng dễ dàng bại lộ sao?".

"Không." Vu Lạc Vũ vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Ngọc Nhi, nói:

"Nữ vương gia mặc dù không thông minh nhưng cũng không ngốc, chim bồ câu hoặc là người khác, tự nhiên sẽ không bằng tự hắn đi có sức thuyết phục hơn, vì lẽ đó hắn nhất định phải gặp vương gia một lần. Mà hắn rõ ràng đi Diệu Nghiêm, thế nhưng lại không có ghi chép xin nghỉ, huống hồ cô vương lúc ấy cũng không phát hiện gì, nàng nói xem, đây không phải là chỗ thông minh của hắn sao?" Ngọa hổ tàng long Vu Quốc a, nhưng là lại khiến Vu Lạc Vũ đau đầu, không lẽ người này có phép thuật hay sao?

"Hình như là như vậy." Bùi Ngọc Nhi cũng hiểu được Vu Lạc Vũ nói có lý, xem ra người nọ thật đúng là rất thông minh, ngay cả như Vu Lạc Vũ cũng đều tra không ra quân sư kia đến tột cùng là ai, vừa nghĩ đến đây Bùi Ngọc Nhi nhất thời lại có chút hoảng hốt, người thông minh như vậy muốn gây bất lợi cho Vu Quốc, vậy đối với hiện tại Vu Lạc Vũ mà nói, là hố ngầm lớn thế nào a.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Vu Lạc Vũ thấy nét mặt Bùi Ngọc Nhi đầy hoảng hốt, cũng không nguyện để nàng suy nghĩ việc này nhiều lắm. Nói sang chuyện khác, Vu Lạc Vũ nhéo nhéo cái mũi cao cao của Bùi Ngọc Nhi, sẳng giọng

"Vừa rồi cái gì gọi là chỉ nhớ cô vương một chút? Nhớ là nhớ, không nhớ sẽ không nhớ, tại sao lại có một chút?" Xem thường nhìn Bùi Ngọc Nhi, thật là một người kỳ quái.

"Ân —" Bùi Ngọc Nhi dài ừ một tiếng, vội vàng bày ra dáng vẻ thực nhu nhược.

"Luyện múa mệt mỏi quá nga, ánh mặt trời thật gắt."

"Ân, đem tiểu Ngọc Nhi phơi nắng đến đen rồi." Vu Lạc Vũ phụ họa. Giả vờ! Nàng đổ muốn nhìn Bùi Ngọc Nhi có thể giả trang đến bộ dáng gì

"Luyện múa thế nào rồi?".

"Cũng đã ổn, động tác đều nhớ kỹ, chỉ chờ Niệm Tuyết tìm nhạc công đến, luyện trên vài lần là ổn thỏa."

"Ân, vậy nàng nghỉ ngơi đi a, cũng đừng quá mệt mỏi, nhìn nàng như vậy cô vương đau lòng".

"Ngươi đau lòng, ta cũng mệt." Bùi Ngọc Nhi tiếp tục nhu nhược.

"Ngô..." Lần này Vu Lạc Vũ không nói gì, Bùi Ngọc Nhi như vậy là làm nũng? Ngữ khí này nghe cũng thật không giống nàng bình thường, thì ra khi Bùi Ngọc Nhi làm nũng chính là như vậy? Vu Lạc Vũ thầm đắc ý, sủng nịch nói:

"Vậy cô vương xoa bóp cho nàng nha?".

"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi giật mình ngẩng đầu, nửa lộ ra đôi mắt mông lung.

"Ngươi là Vu vương, lại muốn giúp ta xoa bóp?" Có phải rất...

Vu Lạc biết trong cái đầu nhỏ của nàng lại nghĩ cái gì, oán trách nhìn nàng một cái, nói tiếp:

"Nàng là quan tâm duy nhất của cô vương, không xoa bóp cho nàng thì cho ai?".

"Nhưng là..." Bùi Ngọc Nhi vẫn có chút do dự, không biết làm sao. Bởi vì Vu Lạc Vũ dù sao cũng là vương.

"Không nhưng gì cả, đây là cô vương hạ chỉ".

'Xì' một tiếng, Bùi Ngọc Nhi bị lời của nàng chọc cho bật cười, nào có người buồn cười như vậy, chính mình hạ chỉ, để bản thân xoa bóp cho người khác, nàng cũng không biết ngượng mà nói ra miệng.

"Đừng cười." Vu Lạc Vũ nghiêm túc ngắt lời.

"Mau thoát y phục, cô vương cũng không muốn nhìn thấy tiểu Ngọc Nhi nửa sống nửa chết." Vu Lạc Vũ nói xong, nâng tay định cởi bỏ nội sam của Bùi Ngọc Nhi.

Bùi Ngọc Nhi vội vàng vàng vươn tay ngăn trở.

"Chờ một chút... chờ đã...".

"Nàng lại chờ cái gì?" Nhiều vấn đề như vậy.

"Ngươi cứ xoa bóp là được rồi, sao lại muốn cởi y phục của ta?" Bùi Ngọc Nhi nói xong, còn cô cùng khoa trương dùng hai tay che ngực. Đừng trách nàng nghĩ nhiều, Bùi Ngọc Nhi dò xét nhìn Vu Lạc Vũ ngồi dậy, nàng thật sự rất giống dâm tặc mưu đồ gây rối!

"Ách..." Vu Lạc Vũ không biết nên như thế nào trả lời, nhưng nàng ách xong, linh cơ vừa động đột nhiên nói:

"Cách nội sam như thế làm sao xoa bóp? Thịt đều nắm không được, nàng còn hưởng thụ cái cái gì." Vu Lạc Vũ cuống quít giải thích xong, cũng không chờ Bùi Ngọc Nhi nói chuyện, liền giở trò đi thoát nội sam của Bùi Ngọc Nhi, vừa thoát vừa nói:

"Đừng nói nữa, cô vương cam đoan thành thành thật thật xoa bóp cho nàng, được không?"

Bùi Ngọc Nhi âm thầm quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, có quỷ mới tin ngươi. Thành thật thuận theo Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi đã muốn không khí lực đi so đo nhiều nữa. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy, nếu Vu Lạc Vũ thực sự có tâm tư ở phương diện kia, hôm nay cũng sẽ phải từ bỏ thôi, bởi vì nàng đã bắt đầu cảm thấy mí mắt đều không mở ra được, chỉ sợ trong chốc lát Vu Lạc Vũ giúp nàng xoa bóp, nàng thật sự có thể ngủ thiếp đi.

Giúp đỡ Bùi Ngọc Nhi thoát đi nội sam, lòng Vu Lạc Vũ bắt đầu không thăng bằng, nàng cũng biết trong lòng Bùi Ngọc Nhi nghĩ nàng như thế nào, nhưng quả thực là oan uổng cho Vu Lạc Vũ, nàng thật sự chỉ thấy Bùi Ngọc Nhi mệt như vậy, cho nên muốn giúp nàng giãn giãn gân cốt, dù sao Vu Lạc Vũ vẫn thích một tiểu Ngọc Nhi hoạt bát.

Nội sam trượt xuống, cái yếm ngay sau đó cũng bị Vu Lạc Vũ cởi đi, một bộ mỹ nhân đồ liền hiện ra ở trước mặt. Da thịt kia tựa như nước, dáng người mảnh khảnh, còn có bộ dáng Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt lười biếng . Nuốt khẩu nước miếng, trái tim Vu Lạc Vũ đập lợi hại, ý tưởng vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy, chính mình thật đúng là loại người trong lòng tiểu Ngọc Nhi nghĩ sao? Vu Lạc Vũ vừa nghĩ, vẫn cảm thấy bản thân không phải như Bùi Ngọc Nhi đã nghĩ, ai bảo nàng toàn thân không mặc y phục, dụ dỗ mình đây! Đều là lỗi của Bùi Ngọc Nhi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro