Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tiếng rống giận này quá mức đột ngột, làm cho Vương Vũ thất kinh, cũng kinh động đến Bùi Ngọc Nhi. Vương Vũ thất kinh là vì không hiểu ra sao, mà Bùi Ngọc Nhi khi nghe thấy âm thanh đó liền ức chế không được muốn rơi lệ. Đó là thanh âm của Lạc đế, nàng đến cứu mình!

Vương Vũ mặc dù không hiểu ra sao nhưng cũng pha lẫn thất bại, đây là người nào? Trong địa bàn Vương phủ mà lại dám gọi tục danh của bản thiếu gia, mà lại còn ở thời khắc quan trọng như vậy! Vương Vũ mới vừa nghiêng đầu chuẩn bị to miệng mắng, ai ngờ sau đó liền bị một roi quất vào trên cổ!

"Chát" một tiếng rất chói tai, roi này lực đạo vô cùng lớn, trực tiếp quất Vương Vũ nổ đom đóm mắt, nước mắt chảy ròng! Hắn bị đánh đến mức phải té lăn mấy vòng, té xuống đất gào khóc kêu to.

....

Vu Lạc Vũ quất xuống một roi, ngay sau đó liền nhanh phóng đến trước người Bùi Ngọc Nhi. Tay chân Bùi Ngọc Nhi bị trói chặt, co rút dưới nền nhà băng lãnh, mái tóc xốc xếch, y phục trên người bi xé rách không ít, nhưng vẫn còn tốt....có thể che thân.

Lúc này ánh mắt như nước mùa thu của Bùi Ngọc Nhi hiện lên lệ quang, nhìn thật khiến người khác đau lòng. Bùi Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt ôn nhu của Vu Lạc Vũ, đáy lòng phút chốc cảm thấy rất ủy khuất, ngực nóng lên, chóp mũi cay cay, cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc lên. Mỗi lần....mỗi lần, người đến cứu mình luôn là nàng, bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận đối thủ là ai, cuối cùng nàng luôn có thể đột nhiên xuất hiện cứu được mình, mà mỗi lần đều là dáng vẻ này, hận không thể ngay lập tức xẻo thịt người ức hiếp nàng...Nàng ấy chính là đau lòng nàng, quan tâm nàng, nếu một mặt ngày thường là nàng, vậy thì bây giờ làm sao không phải là nàng?

Dáng vẻ đầy lệ của Bùi Ngọc Nhi rất ủy khuất, Vu Lạc Vũ nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi khóc đến lê hoa đái vũ, đáy lòng cảm thấy một nỗi đau lòng cùng tức giận nói không ra lời. Nàng vội vàng ngồi xuống, cởi xuống sợi dây cùng cái khăn trong miệng Bùi Ngọc Nhi, ngay sau đó liền ủng nàng vào lòng, tay phải nhẹ vỗ lưng của nàng, miệng không ngừng an ủi.

"Ngọc Nhi đừng sợ, cô vương đến rồi, không sao, không sao."

"Ô...ô...ô...." Bùi Ngọc Nhi nằm trong lòng Vu Lạc Vũ, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng sự ôn nhu tràn đầy của nàng, thoáng chốc lại cảm giác rất ủy khuất, nếu nàng đến trễ chút nữa, mình thật sự liền không kiên trì nổi mà đã bị tên dã man tặc tử kia khi dễ rồi...

"Đừng khóc đừng khóc, không sao nữa rồi Ngọc Nhi, đều đã qua rồi, cô vương ở đây, không sợ..." Vu Lạc Vũ đau lòng, lại tăng thêm một phần lực đạo ôm Bùi Ngọc Nhi thật chặc. Ngọc Nhi thật sự đã phải chịu ủy khuất, tên tặc tử hèn hạ kia bẩn thiểu như thế...

Cơn tức giận của nàng càng cháy càng lớn, ôm chặt người kia vào lòng.

"Ngọc Nhi đừng khóc nữa, cô vương nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tặc tử kia!"

Tên Vương Hổ kia ở một bên nằm trên đất vừa che cổ vừa gào khóc nửa ngày, cảm giác đau rát của cuối cùng cũng dần dần rút đi, vết thương tê dại, Vương Hổ cũng rất tức giận, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, lại dám ở Vương phủ kêu to gọi nhỏ, hiện giờ còn dám đánh bị thương mình! Hắn che cổ vừa muốn đứng lên, còn chưa mở miệng mắng người, đột nhiên cảm giác được bên cổ một mảnh băng lãnh, lãnh khí từ thanh kiếm thấu vào xương cốt, khiến cho cả người Vương Hổ nổi da gà. Vương Hổ mở mắt ra, nhìn thấy một hắc y nữ tử tay cầm trường kiếm đang đặt lên cổ nàng, thân người hắn chợt run rẩy, hắn lại nhìn sang Bùi Ngọc Nhi...Long bào kim ti ám hồng bất ngờ đập vào mắt, mà người mặc long bào kia lại đang ngồi xổm dưới đất đưa lưng về phía mình, Vương Hổ lúc này không thể nói ra giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy đầu óc như có bầy ong đang tác loạn, người lập tức nhũn ra....

Toàn thân run rẩy, Vương Hổ vội vàng điều chỉnh thân người, quỳ trên đất, miệng không ngừng hô vang:

"Bệ hạ vạn tuế, bệ hạ vạn tuế!"

Vu Lạc Vũ không để ý đến Vương Hổ, tiếp tục ôm lấy Bùi Ngọc Nhi vào lòng, an ủi nàng, hiện giờ Vu Lạc Vũ không có quá nhiều tâm tư quản một Vương Hô sắp chết, chờ nàng dỗ dành tốt Bùi Ngọc Nhi xong thì đó chính là ngày giỗ của Vương Hổ!

Thời gian từng giây trôi qua, tiếng khóc của Bùi Ngọc Nhi cũng nhỏ dần, chuyển sang khóc sụt sùi rồi đến không còn tiếng vang nữa, nàng có lẽ là đã khóc mệt rồi... Vu Lạc Vũ nhẹ giông than thở, ôm ngang lấy Bùi Ngọc Nhi, sau đó nàng xoay người, nhìn thấy Vương Hổ đang quỳ ở một bên. Một Vu Lạc Vũ còn tràn đầy nhu tình vừa nãy bỗng chốc liền thay đổi, ánh mắt kia hiện ra hàn quang, khí thế toàn thân bỗng chốc biến thành đóng băng ba thước, nàng từ trên cao nhìn xuống, tức giận đạp Vương Hổ, hận không thể lập tức đem hắn ngũ mã phanh thây!

Vương Hổ quý dưới đất cũng cảm nhận được từng trận lãnh ý, hắn cảm giác có một đạo ánh mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm mình, không ngừng làm hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, cả người héo rũ...khiếp đảm nâng đầu lên. Vương Hổ vừa nâng mí mắt nhìn một chút, thế nhưng vừa lén nhìn liền hận không thể đem lá gan của hắn vọt ra ngoài! Gương mặt đó hắn không thể nào quen thuộc hơn, tên công công mà hắn tân tân khổ khổ ở ngoài cung chờ nửa năm, thế nào lại là người trước mắt, mà nàng một thân long bào, Không...không phải là...Đương kim nữ đế - Vu vương đó sao!!!

Vương Hổ không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái liền rụng rời tay chân, một màn trước mắt này quá mức kinh hoàng, Vu vương ôm một nữ nhân còn an ủi nàng, mà nữ nhân kia lại chính là bị mình bắt đến, lại còn chuẩn bị.....Vừa nghĩ đến đây, Vương Hổ cảm thấy đáy quần nóng lên, rốt cuộc đã bị kinh sợ đến ra quần....

Vương Hổ run rẩy cúi thấp đầu, mà Vu Lạc Vũ lại tràn đầy chán ghét, nàng cũng lười nhìn hắn. Mới như vậy đã bị dọa sợ đến mức này? Vậy chốc nữa có phải sẽ bị dọa đến ngất sao.

"Mang hắn giam vào ngục, tốc chém!" Vu Lạc Vũ đạm nhiên mở miệng, nói xong liền ôm Bùi Ngọc Nhi xoay người rời đi.

Khôn Bát đáp lời, lôi cổ áo của Vương Hổ cứng rắn lôi hắn dậy, mà lúc này Vương Hổ đang mất hồn nhưng cũng bất chấp hết thảy lớn tiếng quát to.

"Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta!" Vương Hổ cuồng loạn rống to. Mình không thể chết, mình nhất định sẽ không chết, ca ca vẫn còn ở Lỗ Dương đánh giặc cho ngươi, ngươi không thể giết ta. Đúng! Không thể giết ta!

Nghe vậy, Vu Lạc Vũ dừng bước, nói:

"Nga? Cô vương vì sao không thể giết ngươi?"

"Ca ca ta còn đang đánh giặc cho ngươi!"

"Vậy thì như thế nào?"

"Ngươi giết ta, sẽ không sợ ca ca ta sau khi biết chuyện sẽ khởi binh tạo phản sao?" Vương Hổ rống to, hắn càng nói càng cảm thấy bản thân chiếm lý. Ca ca Vương Khuê củ mình tay cầm trọng binh, nếu mình chết, hắn nhất định sẽ báo thù cho mình, đến lúc đó Vu quốc nhất định sẽ loạn trong giặc ngoài, cho nên nàng sẽ không giết mình, nhất định sẽ không.

Vương Hổ nghĩ như vậy nhưng không ngờ, Vu Lạc Vũ khi nghe đến những lời này lại cất tiếng cười.

Nàng cười cái gì?

Tất nhiên là cười sự ngu xuẩn của Vương Hổ, dám uy hiếp trên đầu mình.

"Tạo phản? Ngươi e là đã quên cô vương là ai, chức vụ của Vương Khuê là cô vương ban cho, binh quyền của Vương Khuê cũng là cô vương cho hắn, hắn lấy cái gì tạo phản?" Vu Lạc Vũ xoay người, mặt đầy châm biếm.

"Hôm nay đừng nói là ca ca ngươi, cho dù ngươi có mời đến Ngọc Hoàng Đại đế cũng vô dụng! Động đến nữ nhân của cô vương, ngươi chết chưa hết tội! Hừ!" Vu Lạc Vũ nói đến đây liền ôm Bùi Ngọc Nhi xoay người rời đi, nàng không sợ Vương Khuê làm phản, nàng ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng không sợ, vậy thì trên đời này còn có ai đáng giá để nàng sợ!

Bước ra khỏi cửa, lúc lên ngựa, Bùi Ngọc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh một chút, đến khi ngồi xong lại tựa vào trong lòng Vu Lạc Vũ tiếp tục nhắm mắt ngủ, Vu Lạc Vũ cưỡi ngựa đem Bùi Ngọc Nhi bảo bộc trong ngực mình, lòng mới trở nên bình tĩnh lại. Một lần nữa mất rồi lại tìm được Bùi Ngọc Nhi, vào cung ngắn ngủi mấy tháng, Bùi Ngọc Nhi một lần lại một lần mấy lần rời đi? Vu Lạc Vũ không hiểu, chẳng lẽ là do mình bảo hộ nàng ấy chưa tốt hay sao? Mình rõ ràng là Vu vương, trên đời này người có quyền lực lớn nhất chính là mình, vì sao bản thân minh như vậy mà ngay cả một nữ tử cũng không thể hộ chu toàn được?

Mà mình thì sao, trong lòng vừa nói không thể có yêu, nhưng lại không quản được mình, theo tâm ý của bản thân mà làm. Nhưng cũng không biết phải làm thế nào, rốt cuộc yêu một người cần phải thế nào chứ? Mà tất cả những thứ này, xét đến cùng chỉ là khách quan. Chủ quan là, Bùi Ngọc Nhi không yêu mình, thậm chí còn hận mình! Vinh hoa phú quý đều cho nàng, tại sao vẫn không được? Rõ ràng trong lòng mình cũng có nàng, tại sao nàng lại không biết?

Một đường chậm rãi trở về cung, Bùi Ngọc Nhi đều chưa từng tỉnh lần nào, Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi đang ngủ say trên giường nhỏ, lại cảm thấy một trận mệt mỏi không tên dâng lên. Hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, ngày mai mình phải lên đường đi ra chiến trường chủ trì đại cục, đi lần này không biết là mấy tháng, mà chiến sự sau khi kết thúc rồi, sau đó Hoàng tổ mẫu lại sẽ bắt đầu nhấc lên sóng to gió lớn. Ngọc Nhi cùng ngôi vị Hoàng đế, bỏ gì lấy gì? Nếu ngày đó, mình chọn Ngọc Nhi mà không phải là giang sơn, nàng cũng sẽ đi theo mình sao? Tất cả những chuyên này đè nặng trong lòng Vu Lạc Vũ, cũng không trách sao nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi...

Ngự y giúp chữa tri, Niệm Tuyết hầu hạ Bùi Ngọc Nhi, dùng khăn lạnh lau toàn thân nàng một phen, cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, Bùi Ngọc Nhi chưa từng phát ra một âm thanh nào. Niệm Tuyết nhìn thấy vậy, trong lòng cũng không quá thoải mái. Từ sau khi nàng biết bệ hạ là thật lòng yêu tiểu chủ, liền cũng không ngăn trở gì. Lần này Niệm Tuyết quả thật là xem Bùi Ngọc Nhi như tiểu chủ mà đối đãi, nàng lại nhiều lần xảy ra chuyện, tiểu chủ không thoải mái, bệ hạ cũng không thoải mái, khiến nàng cũng không thoải mái theo.

Ngự y kiểm tra xong hướng Vu Lạc Vũ bẩm báo một phen, trên người tiểu chủ không có vết thương nặng gì, chẳng qua là có vài chỗ bị bầm, mà dược tính của mê dược kia quá lớn, hiên giờ thân thể tiểu chủ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hết, hơn nữa nàng bị kinh hách quá độ, nghỉ ngơi một hai ngày thì sẽ không sao.

Nửa trái tim vẫn treo của Vu Lạc Vũ cuối cùng cũng được hạ xuống.

Nàng không sao thì tốt rồi, lần này mình rời đi cũng có thể yên tâm.

Lại ngây người không lâu, Vu Lạc Vũ liền dẫn Niệm Tuyết rời khỏi Dạ Yêu Điện.

Lúc này bầu trời đã tối đen, nhưng trong cung đăng hỏa sáng choang, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mờ nhạt, thỉnh thoảng sẽ thấy nhiều đội binh lính tuần tra, nhìn thấy Vu Lạc Vũ đều vội vàng thỉnh an. Vu Lạc Vũ nhìn thấy tất cả những thứ bản thân có, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, thế nhưng đó là gì chứ?

Đi được một lúc, Vu Lạc Vũ lại đột nhiên dừng bước, lúc nàng xoay người liền dọa Niệm Tuyết giật mình, biểu tình của Vu Lạc Vũ rất nghiêm túc, giống như lại xảy ra đại sự gì vậy. Niệm Tuyết sững sờ đứng tại chỗ chờ Vu Lạc Vũ lên tiếng, nhưng không ngờ qua một lúc lâu sau, Vu Lạc Vũ lại nói với Niệm Tuyết một câu.

"Niệm Tuyết, ngươi hiểu từ 'yêu' này không? 'Yêu' rốt cuộc phải làm những gì?"

Trái tim Niệm Tuyết đột nhiên đập mạnh, Vu Lạc Vũ thế này làm nàng hoảng sợ, nhưng Niệm Tuyết chưa kịp trả lời, Vu Lạc Vũ lại vội vàng khoát tay, nói:

"Ngươi từ nhỏ cũng lớn lên cùng cô vương trong cung này, lại làm thế nào biết 'yêu' là gì." Vu Lạc Vũ cười cười, mình thật đúng là bị vấn đề này dây dưa đến hồ đồ rồi.

Chẳng qua là, Vu Lạc Vũ mới vừa xoay người đi còn chưa đến hai bước, Niệm Tuyết phía sau lưng liền vội vàng gọi nàng, Vu Lạc Vũ có chút khó hiểu xoay người lại nhìn nàng.

Nàng ấy muốn nói cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro