Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Niệm Tuyết rời đi, trong điện chỉ còn lại Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi, lúc này đêm đã khuya, Vu Lạc Vũ không một chút buồn ngủ. Nàng ngồi bên cạnh long tháp, nhìn Bùi Ngọc Nhi đang ngủ say, trong lòng bỗng dưng giống như chạm đến một mảnh mềm mại.

"Ai" Vu Lạc Vũ thở dài. Thay đổi rồi. Đều thay đổi cả rồi. Gần đây mình sao thế này, Từ lúc đầu, nguyên nhân giữ Bùi Ngọc Nhi lại rõ ràng không phải như bây giờ, rõ ràng chỉ là bởi nàng ấy có ràng buộc với mình lúc nhỏ cho nên mới muốn dùng nàng để có thể nhớ chuyện trước kia một chút, để mình có thể giống như một người bình thường. Nhưng bây giờ.... Nhưng bây giờ có thể vẫn như trước sau? Mình đối với nàng ấy, cuối cùng là sao đây, nàng chẳng qua chỉ là cấm luyến mình giữ bên người sao? Có thật sự chỉ là như vậy thôi phải không...

Vu Lạc Vũ lắc đầu một cái, thôi thôi, không nghĩ nữa. Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Đời này mình chưa từng nghĩ cho bản thân, chưa từng có được thứ mình chân chính mong muốn. Tuy bây giờ mình không thể hiểu thái độ của mình với Bùi Ngọc Nhi là gì, nhưng khát vọng muốn đem nàng giữ bên người là rất rõ ràng. Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi cười một tiếng, trong lòng lại càng thêm khẳng định, nhất định phải trói chặt nàng bên cạnh mình, bất kể đến khi nào.

Cởi xuống ngoại bào nằm bên người Bùi Ngọc Nhi, động tác của Vu Lạc Vũ vô cùng cẩn thận, rất sợ sẽ đụng đến Bùi Ngọc Nhi. Nhẹ xoay người , Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi rất lâu không thể ngủ được. Có một người khác nằm bên cạnh quả thật có chút không quen. Nghĩ đến đây, Vu Lạc Vũ mới đột nhiên ý thức được, tại sao mình lại để cho Bùi Ngọc Nhi ở cùng một điện với mình chứ? Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, tại sao giờ...A~ lắc đầu một cái, Vu Lạc Vũ thật muốn điên lên đi được, mấy hôm nay mình quả thật là vô cùng khác thường, tình trạng này chưa bao giờ xảy ra trước đây? Vu Lạc Vũ sâu kín nhìn Bùi Ngoc Nhi một cái, nói thầm, tiểu Ngọc Nhi ngươi đúng là thật lợi hại, vốn chỉ muốn để ngươi giúp ta trở thành bình thường một chút, nhưng bây giờ ta càng ngày càng không bình thường.

Lúc Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, cảm giác có chút xa lạ. Đây là đâu? Bùi Ngọc Nhi vốn định xoa mắt, nhưng vừa mới nâng lên một chút, nàng lập tức hít vào một hơi. Đau quá! Lần này, trí nhớ giống như suối trào toàn bộ tràn vào đầu. Bùi Ngọc Nhi trợn to mắt, lập tức nghiêng đầu nhìn xung quanh một lần. Tại ao mình lại ở trong tẩm cung của Lạc Đế?

Quả nhiên...tâm Bùi Ngọc Nhi liền trầm xuống, quả nhiên lại trở lại, vậy mà mình còn tưởng rằng đó chỉ là mộng. Bùi Ngọc Nhi tự giễu cười cười, xem ra tất cả mõi chuyện mơ hồ hôm qua đều là thật, mình trở về hoàng cung, sau đó Lạc Đế thẹn quá hóa giận đem mình nhốt vào thiên lao, sau đó chính là bị dụng hình, từng roi từng roi.

Vậy hôm qua....Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dâng lên mơ hồ, hôm qua giống như trong lúc mình sắp hôn mê đã nhìn thấy Lạc Đế. ..dáng vẻ rất ôn nhu, rất đau lòng. Nhưng mà....Bùi Ngọc nhi đột nhiên cảm thấy có phải bản thân mình đã bị đánh đến loạn trí rồi hay không. Mình đang nghĩ vớ vẫn cái gì vậy, Lạc Đế chỉ muốn mình chết, còn ôn nhu đau lòng gì chứ, thật sự là bị đánh đến ngu muội rồi. Bùi Ngọc Nhi nghĩ, con người Lạc Đế như vậy, nói mình tin chuyện nàng sẽ đau lòng vậy chi bằng tin rằng mặt trời sẽ mọc hướng Tây đi!

Đương lúc Bùi Ngọc Nhi đang mải mê suy nghĩ, Vu Lạc Vũ tiến vào.

"Ngủ có ngong không?" Sắc mặt Vu Lạc Vũ đầy mệt mỏi, thanh âm tương đối lãnh đạm.

"Ừ." Bùi Ngọc Nhi gật đầu, diện vô biểu tình.

Hừ. Vu Lạc Vũ âm thầm phúc phỉ, ngươi trái lại ngon giấc a, bản thân mình lại một đêm ngủ không an ổn.

"Trên người còn đau không?"

"Đau." Bùi Ngọc Nhi gật đầu, vẫn là diện vô biểu tình.

Vu Lạc Vũ hí mắt, hôm nay có hỏi tất đáp, cũng không nháo ầm ĩ? Chẳng lẽ là bị đánh đến ngu người rồi?!

"Ngươi không sao đấy chứ?" Vu Lạc Vũ có chút lo lắng hỏi.

"Không có gì." Bùi Ngọc Nhi lắc đầu.

"Hôm nay có chút khác thường, không giống ngươi a."

Bùi Ngọc Nhi lắc đầu, vẻ mặt không quan tâm nói.

"Không phải đã đáp ứng ngươi, không ngỗ nghịch lại ngươi nữa sao." Cho nên mình sẽ không ầm ĩ, sẽ không phản kháng, cũng sẽ không đối nghịch với nàng ta, lần này nàng ta cũng nên hài lòng đi chứ.

"Ngươi..." Vu Lạc Vũ nheo mắt lại, đi nahnh đến bên người Bùi Ngọc Nhi.

"Ngươi như thế này gọi là vâng lời cô vương sao? Ngươi nhìn lại thái độ của ngươi xem?"

Bùi Ngọc Nhi nâng mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt hung ác của Vu Lạc Vũ, sau đó gằn từng chữ.

"Ta đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, bây giờ ta cũng đang làm đây, tại sao ngươi còn bất mãn chứa? Chẳng lẽ sau khi ngươi đã làm những đó với ta còn muốn bảo ta vui vẻ chấp nhận tất cả sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, cứ giằng co như vậy, ai cũng không có ý định nhún nhường. Hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi thở dài một tiếng, lại nói.

"Tại sao ta lại ở đây, mau cho người đưa ta về Dạ Yêu điện đi."

"Không được, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ cùng cô vương ở tại nơi này, trong Vĩnh Cát điện, không cần phải trở về Dạ Yêu điện." Vu Lạc Vũ mở miệng cự tuyệt.

Bùi Ngọc Nhi cau mày.

"Ngươi không cần như vậy. Tiểu Hổ ca ca vẫn còn ở trong tay ngươi, ta sẽ không chạy trốn nữa."

"Ai nói là bởi vì hắn? Không phải là vì nguyên nhân này." Vu Lạc Vũ phủ nhận, nàng quả thật không có nghĩ như vậy, cũng không cần thiết phải nghĩ, cho dù Bùi Ngọc Nhi không trụ ở Vĩnh Cát điện nàng ấy cũng không trốn được, Vu Lạc Vũ căn bản sẽ không lại để cho Bùi Ngọc Nhi có cơ hội chạy mất.

"Vậy thì vì cái gì?" Bùi Ngọc Nhi nghi ngờ, nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy thì đó là tại sao. Cùng Lạc Đế sống cùng một mái hiên, đồng sàng cộng chẩm, chuyện này....chuyện này sao có thể? Nếu thật là như vậy, mình nhất định sẽ điên mất.

Vậy thì vì cái gì? Vu Lạc Vũ cũng muốn biết là vì cái gì, nàng có vẻ bối rối, sau đó cau mày nói.

"Không có vì sao, cô vương nói sao thì ngươi cứ nghe vậy!"

"Không muốn!" Vu Lạc Vũ vừa nói xong, Bùi Ngọc Nhi liền lập tức mở miệng cự tuyệt, cùng ngươi cùng một chỗ, nói đùa cái gì thế? Chẳng lẽ còn muốn hàng đêm nằm ở trên sàng tháp hài hước chờ đợi người kia lâm hạnh sao?

Vu Lạc Vũ không để ý đến sự phản đối của Bùi Ngọc Nhi, đi thẳng đến bàn trà rót một chung, tự thưởng thức, qua một lúc lâu mới nói.

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể phản kháng sao? Hay là ngươi đã quên những gì vừa nói?"

Bùi Ngọc Nhi cắn răng không nói, cái này bảo nàng phải làm thế nào đây? Biết rõ chờ đợi mình là hậu quả gì nhưng buồn cười là nàng không thể nào phản kháng được, tú tài ngộ kiến binh, đều không thể nói lý, huống chi người mình gặp cũng không phải là binh. Bùi Ngọc Nhi tự giễu cười một tiếng, thôi được, còn có thể làm gì chứ? Dù sao cũng đã bẩn rồi, còn dè dặt cái gì? Hết thảy đều là mệnh, có lẽ đến khi không thể chịu nổi, tự mình sẽ kết thúc tất cả. Cũng đáng để mừng đấy chứ?

"Ngươi dưỡng thương cho thật tốt, chờ đến khi ngươi khỏe lại, cô vương sẽ mang ngươi xuất cung du ngoạn, được không?" Vu Lạc Vủ đột nhiên chuyển đề tài. Thật ra thì chuyện xuất cung này hoàn toàn ý nghĩ đột nhiên xuất hiện thôi. Là bởi vì sau khi nàng nhìn thấy dáng vẻ tịch mịch kia của Bùi Ngọc Nhi mới quyết định mang nàng ấy đi ra ngoài giải sầu.

Dáng vẻ tịch mịch đó làm cho nàng cảm giác có chút tội lỗi. Thật ra chuyện đến mức như hôm nay, Vu Lạc Vũ cũng không muốn, nhưng mọi chuyện cũng không phải chỉ có như vậy, một phần Vu Lạc Vũ cũng muốn nhìn thấy lúc Bùi Ngọc Nhi cười, tuy rằng nàng chưa từng cười với Vu Lạc Vũ một lần.

"Ta không muốn đi." Bùi Ngọc Nhi mở miệng cự tuyệt.

Một câu ta không muốn đi này làm cho Vu Lạc Vũ ngây ngốc tại chỗ, không biết làm sao nói tiếp. Tiểu Ngọc Nhi nói nàng không muốn xuất cung, mình không có nghe lầm chứ?

"Ngươi không muốn đi?" Vu Lạc Vũ hỏi lại một lần.

"Không muốn."

Vu Lạc Vũ cau mày.

"Khong được, cô vương muốn đi, ngươi phải bồi cô vương." Bùi Ngọc Nhi là đang giận lẫy, Vu Lạc Vũ suy nghĩ một chút liền đoán được. Yêu thích tự do như Bùi Ngọc Nhi lại nói không muốn xuất cung, ai tin? Huống chi Vu Lạc Vũ là người có thói quen bá đạo, Bùi Ngọc Nhi càng không đi, Vu Lạc Vũ càng khăng khăng phải đi.

Thấy Bùi Ngọc Nhi không nói lời nào, Vu Lạc Vũ lại nói.

"Chúng ta ra bên ngoài thành săn thú được không?"

Nửa ngày, Bùi Ngọc Nhi mới nói một câu.

"Được." Ngoại trừ đồng ý, nàng còn có thể nói gì.

Vu Lạc Vũ hài lòng cười.

"Vậy ngươi dưỡng thương cho tốt, cô vương có việc, đi trước." Vu Lạc Vũ nói xong, xoay người đi. Nàng nghĩ, trong cung tràn đầy linh đan diệu dược, vết thương trên người tiểu Ngọc Nhi chỉ cần mấy ngày là sẽ hồi phục, mình có phải nên phái người ra ngoài thành tìm chỗ săn thú không.

Yêu đến nhanh, không một lý do, chẳng qua đáng buồn là, Vu Lạc Vũ lại không hề biết, mà Bùi Ngọc Nhi cũng không yêu nàng.

Bùi Ngọc Nhi tuổi còn quá nhỏ, tốc độ khôi phục quả thực rất nhanh. Chưa đến bảy ngày, những đạo vết thương trên người Bùi Ngọc Nhi cũng đã kết vảy sau đó tróc ra. Mấy ngày nay, Bùi Ngọc Nhi cũng rất an tâm dưỡng thương, chẳng qua là nàng cảm thấy rất kỳ quái, Lạc Đế dường như rất khác thường, mình cùng nàng ta đồng sàng nhưng nàng ta cũng không có động tác dư thừa gì, mỗi đêm khuya trở về nàng ta đặt mình xuống liền ngủ mất. Bất quá như vậy cũng tốt, Bùi Ngọc Nhi vui vẻ, sự lo lắng đề phòng mỗi đêm cũng buông xuống không ít.

Nhưng cho dù là vậy, có một số việc Bùi Ngọc Nhi thế nào cũng không vui nổi. Thân thể mình trong gương đồng không còn như trước kia, hoàn mỹ không tỳ vết nữa, từng đạo vết sẹo nhìn thấy mà giật mình. Phàm là nữ tử ai cũng đều yêu thích cái đẹp, thân thể một nữ tử lại biết thành như vậy, điều này làm sao bảo Bùi Ngọc Nhi có thể vui vẻ đây?

Bùi Ngọc Nhi nhìn gương đồng đến nhập thần, ngay cả Vu Lạc Vũ đã bước vào tới cửa cũng không phát hiện. Tất nhiên Vu Lạc Vũ cũng nhìn thấy từng đạo từng đạo vết sẹo đầy trên thân thể người kia, nàng hơi thở dài, đi đến bên sàng tháp cầm lấy y phục của Bùi Ngọc Nhi, sau đó khoác lên trên người nàng.

"Tháng chạp trời đông giá rét, thân thể ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, không sợ sẽ bệnh sao?"

Bùi Ngọc Nhi bị thanh âm của Vu Lạc Vũ làm giật mình, phản xạ có điều kiện nắm thật chặt lấy y phục mà Vu Lạc Vũ đã khoác lên người nàng, che lấy thân thể, sau đó nói.

"Ngươi vào bằng cách nào?"

Vu Lạc Vũ buồn cười, dáng vẻ quẫn bách của Bùi Ngọc Nhi lúc này thật là khả ái.

"Đây là tẩm cung của cô vương, ngươi nói xem cô vương vào bằng cách nào?"

Bùi Ngọc Nhi cau mày, rõ ràng mất hứng.

"Ngươi đi ra ngoài, ta muốn thay y phục."

"Thay đi, cô vương ở một bên xem."

"Ngươi...." Bùi Ngọc Nhi nhất thời cứng họng, người này thật là vô sỉ!

Vu Lạc Vũ cười một tiếng.

"Thân thể tiểu Ngọc Nhi cô vương đều đã nhìn hết rồi, bây giờ còn xấu hổ cái gì?"

"Ngươi im miếng!" Bùi Ngọc Nhi phẫn hận trợn mắt nhìn Vu Lạc Vũ, người này cuối cùng có phải là nữ tử không vậy, làm sao có thể nói ra những lời vô sỉ như thế?

Chẳng qua là Bùi Ngọc Nhi thật hiểu Vu Lạc Vũ, người ta ngay cả những chuyện vô sĩ cũng đã làm rồi, huống cho chỉ là mấy lời này?

Vu Lạc Vũ nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi quả thật là nổi giận, liền cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, vốn dĩ nàng đến đây cũng không phải là vì loại chuyện này, Vu Lạc Vũ cười cười, sau đó nói.

"Tiểu Ngọc Nhi chuẩn bị một chút đi, xong rồi đến thư phòng tìm cô vương, cô vương mang ngươi xuất cung dạo chơi."

Nói xong, Vu Lạc Vũ hướng Bùi Ngọc Nhi mập mờ cười một tiếng, xoay người đi.

Xem ra mấy ngày nay, tiểu Ngọc nhi đã khôi phục gần hết rồi, ít nhiều thì tiểu miêu giương nanh múa vuốt cũng đã trở lại một chút, nói chuyện cũng đã có khí lực. Vu Lạc Vũ nghĩ, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nổi tính tình nhưng chung quy so với không có sức sống nằm trên giường thì tốt hơn.

/rNxU<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro