End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi vào Mộ thư quán. Bạch công tử thoại bản đã lâu không có ra quyển mới, bởi vì trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự là không rảnh lo, Tuyết Văn Hi đã nhiều ngày liền chạy nhanh viết《Tình Khởi Nguyệt Ngữ Phong Chi Xứ》  thoại bản cuối cùng, mang đi đưa cho Triều chưởng quầy.

Ai ngờ mới vừa vào cửa liền gặp Phong Thừa Tuấn cùng đệ đệ Văn Bân mình. Hai người nhìn thấy Tuyết Văn Hi vội vàng tiến lên.

“Bân đệ!” “Tỷ tỷ, Mục tỷ tỷ”

“Đệ bân đệ ở bên cạnh đệ”

“A, xin lỗi, Hi muội. Không biết Hi muội tới đây là muốn mua thư hay là?”

“Ta tới đưa cho triều chưởng quầy thoại bản cuối cùng . Thời gian thật mau a, 《Tình Khởi Nguyệt Ngữ Phong Chi Xứ》 kết thúc rồi”

“Đúng vậy. Đúng rồi, Hàn tiểu thư ở đây mở học đường nữ tử, muốn hay không đến xem.”

“Thật không, Tiểu Mạn, chúng ta đi.”

Tuyết Văn Hi đi vào lầu hai, liền thấy Hàn Thục Mẫn cầm luận ngữ,trước các nữ tử đọc sách.

Thấy mấy người đã đến, Triều chưởng quầy đón tiếp

“Phong công tử, Mục cô nương, biệt lai vô dạng a. Không biết vị cô nương này là?”

Tuyết Văn Hi đem thoại bản đưa cho triều chưởng quầy, bày ra tiểu biểu tình “Văn Nân”

“Triều chưởng quầy!”

Triều chưởng quầy ngây dại, nhìn nhìn thoại bản trên tay lại nhìn nhìn Tuyết Văn Hi, miệng lớn lên đại đại, nửa ngày chưa nói ra một câu. Tuyết Văn Hi khép miệng hắn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Văn Văn Văn Văn Bân!”

“Ta mới là Văn Bân.”

Tuyết Văn Bân tiến lên cùng Triều chưởng quầy đánh đối mặt, Triều chưởng quầy vẫn là không phản ứng lại.

Mục Tiểu Mạn nhìn Triều chưởng quầy biểu tình, che mặt cười cười.

“Triều chưởng quầy, lý giải, lý giải.”

Thời điểm Triều chưởng quầy kinh ngạc đến ngây người, Hàn Thục Mẫn đi ra.

“Triều chưởng quầy, làm sao vậy?”

“Không hiểu, không hiểu, Văn Bân như thế nào chính là nữ, sau đó lại ra tới một cái nam văn bân.”

Triều chưởng quầy vừa nói vừa chạy hướng dưới lầu, Hàn thục mẫn vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn hoảng loạn chạy trốn thân ảnh.

“Phong công tử. Mục cô nương.”

“Hàn tiểu thư.” “Hàn tiểu thư.” “Hàn tiểu thư.”

Trừ bỏ Mục Tiểu Mạn cùng Phong Thừa Tuấn, Tuyết Văn Hi cũng đúng lễ. Hàn Thục Mẫn lúc này mới nhìn về phía
Tuyết Văn Hi

Hàn Thục Mẫn chỉ cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng chính là nghĩ không ra, bất quá hồi tưởng Triều chưởng quầy vừa mới nói, Hàn Thục Mẫn cũng hoảng sợ, bất quá nàng cũng không có như Triều chưởng quầy giật mình như vậy

“Cô, cô là cô là Văn Bân!”

“Ừm, ta là Tuyết Văn Hi.”

“Thì ra là thế, đa tạ…… Đa tạ Hi tỷ tỷ dạy học phương lược, học đường nữ tử chúng ta mới có thể chính thức mở cửa giảng bài. Vậy…… Văn Bân trước kia đâu?”

Tuyết Văn Hi về phía sau nhìn nhìn, Tuyết Văn Bân tiến lên chắp tay thi lễ, vẻ mặt ý cười nhìn về phía Hàn Thục Mẫn.

“Tại hạ là Tuyết Văn Bân.”

Hàn Thục Mẫn nhìn nhìn Tuyết Văn Hi lại nhìn nhìn Tuyết Văn Bân, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Mục Tiểu Mạn nhìn nhìn Hàn Thục Mẫn, cười cười. Mở miệng trêu ghẹo nói.

“Xem ra, ta cùng Văn Hi rời đi Vân Châu, nhà này cũng sẽ không quạnh quẽ, Văn Bân công tử hôn sự sợ là…….”

Hàn Thục Mẫn quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Mạn, trong giọng nói lộ ra một tia oán trách.

“Mục Tiểu Mạn, nói bừa cái gì vậy? Từ từ, cô nói cô cùng Hi tỷ tỷ muốn…… rời khỏi Vân Châu.”

“Ân, chúng ta muốn đi du sơn ngoạn thủy, đi khắp đại giang nam bắc.”

“2 người các người?”

“Đương nhiên là tiếp tục ở bên nhau lâu, hôn lễ không tổ chức, chính là quy ẩn núi rừng, làm một đôi tự do thần tiên quyến lữ.”

“Đúng là,hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vậy Thục Mẫn liền chúc Mục tỷ tỷ cùng Hi tỷ tỷ hạnh phúc lâu dài đi.”

“Đa tạ” “Đa tạ”

Trở lại Tuyết phủ không lâu, hai người đi tế bái Tuyết Định Khôn còn có vợ chồng Mục Giang. Mấy ngày sau, Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn liền quyết định xuất phát, mọi người tiến đến đưa tiễn hai người.

Vũ Lạc Huyên cùng Lôi Trạch Tín dặn dò thật nhiều.

“Sư đệ, về sau có người khi dễ đệ liền nói cho ta.”

“Văn Bân, về sau có chuyện kiếm tiền nhớ rõ viết thư nói cho ta.”

“Biết rồi. Sư huynh hoà thuận vui vẻ Huyên Quân như thế nào cũng trở nên  dễ dàng thương cảm như vậy”

Cùng Lôi Trạch Tín Vũ Lạc Huyên từ biệt lúc sau, Phong Thừa Tuấn tiến lên ôm ôm Tuyết Văn Hi, có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Bân đệ, lúc trước ta đối với đệ…… đệ yên tâm, đều đã qua, chúc đệ cùng Mục cô nương hạnh phúc.”

“Không có việc gì, Phong ca, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh ở học đường đối với ta trợ giúp cùng chăm sóc, huynh cũng nhất định sẽ đạt được hạnh phúc.”

Tuyết Văn Hi nhìn nhìn Hàn Thục Mẫn, đưa tai đối Phong Thừa Tuấn nói:

“Phong ca, huynh lại không ra tay, Hàn tiểu thư chính là sẽ bị Văn Bân mang đi a, có điểm nguy cơ ý thức. Bất quá…… Hàn tiểu thư làm đệ muội ta cũng không tồi.”

“Hi muội, muội đừng trêu chọc ta. Ta sẽ nỗ lực, các đệ bảo trọng.”

Bên kia, Tiểu Thanh cùng Tiểu Khiết có chút không tha Mục Tiểu Mạn

“Tỷ tỷ, tỷ cùng Văn công tử phải sống tốt đó, tụi muội sẽ thay tỷ xử lý tốt Mây Tía Cư, nhớ rõ nhiều trở về xem tụi muội.”

“Hảo, hai muội cũng phải tự mình chăm sóc bản thân thật tốt đó”

Ba người ôm nhau. Mục Tiểu Mạn lại đi hướng Hàn Thục Mẫn.

“Thục Mẫn, chuyện phụ thân cô ta rất xin lỗi, cô cần phải hảo hảo sinh hoạt đó”

“Không sao,ông ấy là gieo gió gặt bão, ta sẽ không trách cô, cô cùng Hi tỷ tỷ trên đường chú ý an toàn.”

“Cái kia……” Mục Tiểu Mạn đưa tai cùng Hàn Thục Mẫn lặng lẽ nói nói mấy câu.

“Phong công tử cùng Văn Bân công tử đều là tuấn tú lịch sự, cô như thế nào chọn a?”

“Ta……”

“Người đều không tồi, cân nhắc tốt tự mình cảm tình liền gả đi, bất quá ta chính là hy vọng cô làm đệ muội ta a ~”

“Đệ muội? A, Mục Tiểu Mạn, cô lại trêu chọc ta.”

“Hảo hảo, phải tự mình chăm sóc bản thân tốt đó,chúng ta đi đây”

Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi đứng chung một chỗ, hướng mọi người cáo biệt, Tuyết Văn Hi lên ngựa, nhìn Mục Tiểu Mạn cùng Tiểu Thanh Tiểu Khiết lại ôm 1 lần lúc sau liền kéo nàng lên ngựa.

“Các vị, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Dứt lời quay đầu chạy về phía ngoài thành, đi được tới cửa thành ngoại đình, Tuyết Văn Hi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Châu thành phương hướng, nhẹ nhàng mở miệng.

“Các vị bảo trọng!”

“Chúng ta còn sẽ trở về.”

“Ân, sẽ trở về”

“Hi Nhi, chúng ta kế tiếp đi đâu?”

“Chỉ cần có nàng ở bên người, đi đâu đều được.”

Mục Tiểu Mạn quay đầu lại mãn nhãn tình yêu nhìn Tuyết Văn Hi, Tuyết Văn Hi cũng nhìn lại nàng. Chậm rãi Tuyết Văn Hi ham quá mức, hôn lên môi Mục Tiểu Mạn

Hai người rời đi, chậm rãi biến mất ở đường nhỏ trong rừng

Tuyết Văn Hi tiến vào Vân Thượng học đường đúng là ngoài ý muốn, nhưng nàng dùng thông minh tài trí của mình, xông qua một cái một cái cửa ải khó khăn, cũng kết bạn rất nhiều bằng hữu. Mà quan trọng nhất chính là nàng cũng gặp người đáng giá để nàng dùng cả đời bảo hộ. Từ đây thiên hạ to lớn, nhậm các nàng tiêu dao tự đắc. Ta lại không cấm nhớ tới câu kia : Sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.

Nguyện mọi người đều có thể tìm được người đáng giá để mình bảo hộ cả đời !

End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro