Chương 23: Thích Trường Ninh là nữ nhân xấu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?!"

Thích Trường Ninh chậm rãi nhếch môi, cơ hồ muốn cắn bên trên tai của nàng, dùng giọng nói cực kỳ trầm thấp từ tính: "Dục cầu bất mãn."

Khương Xu chậm rãi mở to hai mắt nhìn, sau đó xấu hổ nói: "Tỷ tỷ chớ nói nhảm, loại chuyện này . . . Làm sao lại là dục cầu không thỏa!"

"Những gì ngươi vừa nói vẫn được tính, nếu như ngươi nói 'Cầu tỷ tỷ đánh ta đi ~' . . ."

"Nghĩ cũng không cần nghĩ!" Khương Xu đỏ mặt, trực tiếp đánh gãy nàng.

Nàng cũng không phải là kẻ có bệnh như Thích Trường Ninh, sao lại thích bị đánh?

Khương Xu đứng dậy từ trên giường, không ngờ chân mình yếu hơn nàng nghĩ, chưa bước được hai bước đã suýt ngã xuống. May mà Thích Trường Ninh đã giữ eo nàng từ phía sau, kéo nàng lại vào trong ngực.

Ý cười của Thích Trường Ninh rất sâu: "Ngươi đi đâu vậy?"

Khương Xu thẹn quá hoá giận: "Đi thay y phục ~"

"Không thể thay ngay tại đây sao?"

"Không bao giờ!"

"Thế nhưng là quần ngủ của ngươi còn ở nơi này~ Chẳng lẽ đường đường là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, ngươi dự định không mặc quần ngủ mà ra ngoài?" Thích Trường Ninh ung dung chậm hỏi.

Sắc mặt Khương Xu trắng nhợt, nàng quên . . .

Khương Xu lùi về trên giường, lườm Thích Trường Ninh một cái. Hiện tại nàng rất tức giận Thích Trường Ninh, nhưng lại không dám nói ra.

"Không cho phép nhìn!"

"Ờ."

Thích Trường Ninh lập tức liền xoay người sang chỗ khác, không nhìn nàng nữa.

Mặc dù Khương Xu cũng cảm thấy hai người bọn họ đều là nữ nhân, còn ngày ngày cùng giường chung gối. Nên tránh né hiềm nghi đều không có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện mới vừa phát sinh, sắc mặt nàng liền trở nên như bị bỏng . . . Hoàn toàn không cách nào ung dung bình thản mà đối diện Thích Trường Ninh.

Nữ nhân này nếu có một điểm xấu xí thì không phải là tốt lắm sao . . .

Sau khi Khương Xu chỉnh chu y phục của mình xong, Thích Trường Ninh xoay người lại, đưa bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình cho nàng.

Khương Xu do dự thật lâu mới dám nắm.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Xử lý chính vụ."

"Vậy không cần mang theo ta đúng không?"

Thích Trường Ninh lại một lần nữa khua tay phải trước mắt nàng: "Ai gia không cầm được bút bằng tay trái nên cần ngươi làm thay."

Muốn nàng phê tấu chương?!

Khương Xu có thể tưởng tượng trong triều sẽ có tin đồn rằng nàng vĩ đại đến mức bị Thích Trường Ninh ngụy trang quản thúc tại gia để tiếp xúc chính vụ, xử lý tấu chương. Sau đó một số kẻ thừa cơ trong triều sẽ có những ảo tưởng không mong muốn về nàng, có ý định tiếp xúc và thử thách nàng, muốn đầu hàng và ủng hộ nàng, để chạy theo hầu đế.

Nhưng mà nàng đâu có muốn làm Hoàng đế!

Bất luận Thích Trường Ninh là tay hỏng thật hay là có mục đích gì, loại chuyện này đều sẽ khiến nàng gặp nhiều phiền toái.

"Không thể để cho Kính Chi hỗ trợ sao?"

"Có sẵn Thái hậu phụ chính, vì sao lại không cần?" Thích Trường Ninh phản bác.

Khương Xu biết mình nhiều lời cũng vô dụng, dứt khoát không giãy dụa nữa.

Hai người ngồi lên kiệu phượng đi đến Ngự Thư Phòng, tấu chương đã chồng chất như núi.

Khương Xu nhìn tấu chương liền than thở, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến nàng đối với quyền lực không có hứng thú. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, cuối cùng trách nhiệm sẽ càng lúc càng lớn, nàng không muốn gánh chịu phần trách nhiệm này.

Khương Xu lo liệu lấy sớm khởi công rồi kết thúc sớm như tinh thần của một công nhân. Nàng quyết định trực tiếp mở làm, cầm lấy tấu chương bắt đầu phê duyệt. Thích Trường Ninh thì nhàn nhã nhắm mắt chợp mắt ở bên cạnh nàng.

"À, tỷ tỷ, Ngự Sử Đài của Ngự Sử chất vấn tỷ tỷ có phải là nhốt Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu. Có người trông thấy Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu rõ ràng là nhảy nhót tưng bừng ở trong cung, tuyệt đối không giống như bị trúng độc."

Vị đại nhân này thẳng thắn đến thế sao?! Nếu như so với phụ thân nàng thì giống như tiểu vu gặp đại vu!

Thích Trường Ninh thậm chí còn không mở mắt, "Ngươi trả lời hắn: Ngươi thật là một kẻ ngu xuẩn, làm sao Ngự Sử Đài chỉ có ngươi ra mặt, không bằng xem thật kỹ, nhìn đồng liêu của mình đang làm gì. Cái này 'Có người' chẳng lẽ là ngươi đang tuyển nhãn thần cho cung sao? Nếu đúng như này thì phải bị tội gì?"

Cái quỷ gì . . . Quên đi, quên việc viết đi! Duyệt mấy cái này không giống như trong tưởng tượng của nàng.

"Thượng thư Trần tướng quân viết thư nghiêm túc muốn chinh phạt Cao Ly, Trần tướng quân nói, quân Đại Tề đã lâu không chiến đấu, chỉ sợ không thể chiến thắng quân Cao Ly dũng mãnh thiện chiến."

Những tấu chương này làm sao đều nói chuyện ngay thẳng như vậy? Nàng không bao giờ dám nói chuyện như thế với Thích Trường Ninh! Hay là nói bởi vì làm quan võ không có nhiều khúc mắc như vậy?

"Ngươi nói hắn, Trần tướng quân lo lắng hợp tình hợp lý. Nhưng lần này là ám sát tại Thanh Di viên có hoàng thất của Cao Ly tiến hành. Từ khi tiên hoàng ở đây, bọn họ đã nhiều lần khiêu khích ở biên giới, tiên hoàng đã dung túng, hiện tại bọn họ dám nhúng tay sắp vào cung ta. Trần tướng quân phải hiểu một cái đạo lý, ở giữa chúng ta và Cao Ly, nếu không chiến tức là bại, tiếp tục nhân nhượng dung túng, sẽ chỉ làm bọn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước. Còn khiến các nước nhỏ khác đang chờ đợi coi thường lực lượng của chúng ta! Ta muốn lệnh Trần Ttướng quân làm tiên phong, hỏi hắn có nguyện làm không?"

Khương Xu một bên viết, một bên nghĩ, việc này lại có Cao Ly nhúng tay vào sao? Trong lịch sử ghi chép, Thích Trường Ninh chinh phạt Cao Ly, dù thắng nhưng bởi vì cực kì hiếu chiến mà làm quốc lực suy yếu.

Nàng có chút muốn khuyên nhủ Thích Trường Ninh, nhưng khi viết tấu chương này, nàng cảm thấy trong tình huống này, nếu không phải là người nhìn trước được lịch sử, nàng cũng sẽ đồng ý với cách làm của Thích Trường Ninh.

Bị dòng lũ vận mệnh lôi cuốn, có một số việc có lẽ sớm đã quyết định, nàng khuyên can chỉ là một làn sóng vô hình, trong thời gian ngắn sẽ bị nhấn chìm trong làn sóng lịch sử.

Như thế thôi.

Nàng sớm đã là nhân vật bị loại bỏ, thay đổi vận mệnh mình còn gian nan. Huống chi là Thích Trường Ninh - Một người nắm giữ cả thế giới trong tay và có thể viết lại lịch sử với mỗi bước đi của mình?

"Tấu chương từ trưởng Uông thị tộc ở Huỳnh Dương nói, bọn hắn nghe nói Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu muốn cắt giảm đất phong thị tộc, hỏi thăm việc này là sự thật? Hi vọng đây chỉ là một lời đồn, Thích gia bây giờ cũng là quý tộc, Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu nên là một thể với chúng ta . . ."

Thích Trường Ninh rốt cục cũng mở mắt, đôi mắt tối sầm lại, chậm rãi mỉm cười.

"Viết cho hắn hai chữ, tự nhiên."

Làm sao có thể là tự nhiên? Thích Trường Ninh lừa gạt trưởng Uông thị tộc!

Dựa theo chỗ phân tích của phụ thân, Thích Trường Ninh ra tay mấy cái này đối với quý tộc. Chỉ sợ không chỉ là cắt giảm đất phong đơn giản như vậy. Động đến lợi ích của người khác, những quý tộc này vượt tường và muốn ám sát Thích Trường Ninh, mọi chuyện đều hợp lý và hợp lý.

Xem ra những tấu chương này, tựa như là đang tán gẫu. Chỉ là các đại thần lại có gan lớn nói những lời như vậy. Khương Xu đoán, nếu như để bọn hắn đứng tại trước mặt Thích Trường Ninh, bọn hắn tuyệt đối giống như chính mình, là một con chim cút cái gì cũng không dám nói.

Về sau tấu chương ngoại trừ một chút nhàn thoại, còn có một hai cái vụ án, đại bộ phận đều râu ria, Khương Xu vậy mà xử lý xong những tấu chương này trước thời điểm ăn trưa.

Nhưng là nghĩ đến việc mỗi ngày phải đi làm lâu như vậy, cảm giác nhẹ nhõm ngắn hạn lập tức biến mất.

"Tỷ tỷ, ta không muốn phê duyệt  tấu chương . . ."

Khương Xu xoa xoa chân Thích Trường Ninh, nói một cách vô cùng đáng thương, thực ra là đang dùng thủ đoạn gian xảo.

Thích Trường Ninh cúi đầu nhìn thấy nàng, cười khẽ một tiếng: "Ngươi chăm sóc ta cho thật tốt, vết thương của ta càng hồi phục nhanh thì ngươi càng yên tâm hơn."

"Dù tốt đến đâu cũng chỉ cần mười ngày rưỡi thôi!" Đáng lẽ nàng phải biết mình không nên nghe lời Thích Trường Ninh và không đưa ra quyết định khắc nghiệt như vậy, kết quả cùng hậu quả lại là mình gánh chịu . . .

"Khục." Thích Trường Ninh nhẹ nhàng ho một tiếng, "Nên dùng cơm trưa thôi."

Khương Xu ngồi dậy bàng hoàng như người sắp chết đến nơi.

Đây chẳng phải là còn muốn nàng tới đút?!

Một ngày này, nàng cùng Thích Trường Ninh như hình với bóng. Tay trái Thích Trường Ninh rất thần kỳ, không có thể ăn cơm, không thể mặc áo, không thể viết chữ . . . Cái gì cũng không thể làm, nhưng là có thể kịp thời túm chặn lúc nàng chạy trốn. Còn có thể giam cầm nàng trong vòng tay nàng ấy đến nỗi nàng không thể cử động, Khương Xu càng tin chắc rằng Thích Trường Ninh đang cố ý gây rắc rối cho nàng!

Hơn nữa, nàng cũng đồng ý rằng nàng không có cảm giác thèm ăn, cả ngày trước nàng không thấy có gì để ăn, nhưng bây giờ nàng muốn ăn tất cả mọi thứ. Tây Vực vừa mới tiến cống nho đến, trước kia Thích Trường Ninh nhìn đều sẽ không nhìn một chút mà trực tiếp đưa cho nàng, bây giờ lại yêu cầu Khương Xu cho nàng ăn!

Khương Xu rốt cục nhịn không được bộc phát.

"Thích Trường Ninh, ngươi tàn tật đúng không? Chỉ là một quả nho thôi, dùng tay trái thì có sao đâu?"

Thích Trường Ninh nói: "Nhưng ta muốn lột da vỏ ra."

"Không lột!"

"Không được, muốn ăn quả đã được lột da."

"Ngươi phải ăn từng cái một."

Đột nhiên Thích Trường Ninh bắt đầu phát run.

Khương Xu kinh ngạc nhìn xem nàng, "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"

Sẽ không phải là bởi vì chính mình cự tuyệt yêu cầu vô lý của nàng, mà nàng liền tức giận đến phát run, quyết định một quyền đấm chết mình đi?!

"Ta lạnh . . . "

Không nghĩ tới đáp lại nàng chính là Thích Trường Ninh hút lấy khí lạnh, âm thanh ủy khuất vạn phận.

Một bóng người ngồi xổm trong góc run rẩy hiện lên trong đầu Khương Xu . . .

Không xong rồi! Ẩn tật kia của Thích Trường Ninh lại tái phát.

Vốn là một cái tay đang bị thương, hiện tại còn phát bệnh, điều đó càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn!

"Bảo Bảo." Thích Trường Ninh ngước lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, một đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ đỏ, ôn nhu gọi nàng, không có nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Cả da đầu Khương Xu đều muốn tê dại.

Tại sao đột nhiên lại phát tác cái ẩn tật này trong lúc nàng đang chiếu cố người kia. Sau này sẽ không phải là lỗi của nàng phải không?

Nàng vẫn là nhanh đi tìm Kính Chi đi!

Khương Xu vừa mới chuyển người muốn đi gấp, liền bị người từ phía sau ôm lấy. Thích Trường Ninh cúi đầu xoa xoa cổ nàng, ngửi ngửi mùi hương của nàng, tự hồ kích động như muốn cắn một miếng.

"Đừng!"

Ai biết được Thích Trường Ninh cắn nàng có nhẹ hay là không, vạn nhất cắn chết nàng thì phải làm sao bây giờ?!

"Ta cho ngươi ăn nho có được hay không?" Vừa mới sống chết cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của Thích Trường Ninh. Hiện tại Khương Xu lại hận không thể cầu nàng đáp ứng. Cho Thích Trường Ninh ăn nho, còn tốt hơn là đối phó với Thích Trường Ninh bị bệnh này!

Hai tay Thích Trường Ninh ôm eo nàng, nghe xong, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

"Bảo Bảo dùng miệng đút ta sao?"

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Mặt Khương Xu xạm lại.

Một giây sau liền bị Thích Trường Ninh ôm ngã nhào xuống đất, Khương Xu nhanh chóng giãy giụa dựa vào tủ gần đó, Thích Trường Ninh bắt đầu kéo vạt áo váy của nàng ra.

"Vậy hãy ăn Bảo Bảo đi."

"Đừng!"

Nửa bả vai Khương Xu lộ ra trần trụi, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng. Sau đó nàng dần dần nhớ lại một số chuyện lần trước người nọ bị bệnh, nàng không nên coi người trước mặt như một Thích Trường Ninh bình thường.

"Không cho phép dạng này, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi!"

Quả nhiên Thích Trường Ninh dừng động tác lại, vẻ mặt do dự, không dám động nàng.

Nếu như nàng nhớ không lầm, đợt trước lúc Thích Trường Ninh phát bệnh, nàng ấy còn rất nghe lời nàng nói.

Khương Xu nở nụ cười ác liệt, vậy liền thử lại lần nữa.

"Ngươi đút nho cho ta ăn."

"Được." Thích Trường Ninh nở nụ cười xinh đẹp, đem đĩa bưng đến trước mặt hai người.

Khương Xu lại nói: "Ngươi lột da nho cho ta ăn."

Không phải nàng cố ý bắt nạt người đang bị thương, nàng chỉ muốn kiểm tra xem Thích Trường Ninh có thể sử dụng tay trái hay không.

Sau đó nàng đã nhìn thấy, Thích Trường Ninh đem đĩa đặt sang một bên cạnh. Cầm qua một quả nho, dùng tay phải cùng hai đầu ngón tay bóp lấy, tay trái linh hoạt phi thương lột da nho xuống!

Sắc mặt Khương Xu tối sầm.

"Bà già xấu xa nhà ngươi thật sự là đang lừa dối ta! Có lẽ ngươi cũng có thể dùng thìa, đũa, viết, mặc y phục, nhưng ngươi chỉ là muốn lừa dối ta mà thôi!"

Ngay tại Khương Xu thỏa thích lên án cái nữ nhân xấu xa này, Thích Trường Ninh gọt nho bỏ vào miệng dưới ánh mắt khó hiểu của Khương Xu. Nàng còn đang suy nghĩ Thích Trường Ninh hình như không ngoan ngoãn như vậy. Sau đó, Thích Trường Ninh đè xuống phần gáy nàng mà hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro