Chương 72: Ký ức ngủ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn nên Kỳ Mặc Vũ không để Khuất Tĩnh Văn đưa đón mà quyết định ngồi xe buýt. Khuất Tĩnh Văn cũng không có phản đối nhưng âm thầm nói với Tô Tử Phong nhìn ngó một chút.

Giờ tan làm, dòng người tấp nập ra về. Kỳ Mặc Vũ đứng trước bậc thang, vươn vai hít một hơi thật sâu.

"Tiểu Vũ, không về còn đứng đó làm gì?"

Hàng Minh lên tiếng.

Kỳ Mặc Vũ xoay người cười cười: "Em về ngay đây ạ."

Hàng Minh nghe vậy cũng không nói gì thêm, vẫy vẫy tay với nàng.

Thong thả đi đến trạm chờ xe, từ đầu đến cuối gương mặt của nàng vẫn vô cùng rạng rỡ, cho đến khi tiếng thắng xe vang dội vang lên.

Chúc Viên thò đầu qua cửa sổ, lại bắt đầu mỉa mai: "Ah, không phải nhà lớp trưởng giàu lắm sao? Không mua nỗi chiếc xe à?"

Kỳ Mặc Vũ giống như không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa với chiếc lá dưới chân.

Chúc Viên vô cùng tức giận, vừa định mở cửa thì tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau. Cô ta chỉ có thể liếc xéo nàng một cái rồi đạp ga rời đi. Kỳ Mặc Vũ chỉ lắc đầu, không để cô ta vào mắt.

Từ cổng ngoài về đến nhà còn phải đi bộ một đoạn nhưng Kỳ Mặc Vũ tỏ ra vô cùng hưởng thụ. Ngày đầu tiên đi làm xem như yên ổn, nếu không đụng phải Chúc Viên xem ra còn trọn vẹn hơn. Nhưng mà biết làm sao được, ít nhất ba tháng thực tập nàng sẽ khó tránh khỏi phải chạm mặt thêm vài lần.

Chờ đến khi nàng về đến nhà, mở cửa ra liền rơi vào cái ôm ấm áp. Giống như một thói quen, nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt hưởng thụ.

Đông Đông và Hạ Hạ cũng vây xung quanh, có lẽ là muốn nhìn xem hai vị chủ nhân này của mình muốn làm gì.

"Mệt không?"

Kỳ Mặc Vũ dụi dụi vào hõm vai Khuất Tĩnh Văn: "Rất mệt ~"

Thật ra là không mệt, nhưng nàng muốn làm nũng một chút.

Khuất Tĩnh Văn liền kề vào lỗ tai nàng, khẽ hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Đuôi chân mày cong cong, nàng đẩy ra cái ôm rồi hướng ngay môi của cô mà hôn lên. Khuất Tĩnh Văn vô cùng phối hợp, biến một nụ hôn tưởng chừng bình thường dần dần trở nên ướt át.

Khi hai người tách ra, đôi mắt Kỳ Mặc Vũ càng trở nên lấp lánh, cả khuôn mặt đều ửng hồng.

Nàng liếm môi: "Như vậy liền hết mệt."

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch xoa đầu nàng: "Lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm."

Kỳ Mặc Vũ lại hôn lên má cô một cái rồi mới ngoan ngoãn chạy lên lầu.

Bữa cơm hôm nay Khuất Tĩnh Văn chuẩn bị rất kỳ công, nói là muốn chúc mừng ngày đầu tiên nàng đi thực tập. Kỳ Mặc Vũ nói đùa có phải sau này thực tập xong hay ngày đầu đi làm chính thức có phải đều sẽ như vậy hay không. Khuất Tĩnh Văn liền không do dự gật đầu.

Ăn cơm không nhắc chuyện công việc nhưng khi đã cơm nước xong xuôi, nàng liền không nhịn được đem hết mọi việc ngày hôm nay kể cho cô nghe.

"Em được phân vào bộ phận Chiến lược Kinh doanh, người phụ trách của em tên là Hàng Minh, tính tình rất tốt. Trong bộ phận chủ yếu là đàn ông đã có gia đình, đều rất ga lăng. Em có cảm giác rất được cưng chiều."

Nàng hồn nhiên luyên thuyên không ngừng, không có để ý người bên cạnh đang mím môi thành một đường thẳng. Cô rõ ràng biết đây chỉ là công việc, đám người kia chắc cũng không có ý gì nhưng vẫn nhịn không được có chút chua. Thế là Khuất Tĩnh Văn không nói không rằng đem nàng ôm chặt hơn một chút.

Kỳ Mặc Vũ chỉ cho rằng đây là một động tác bình thường nên vẫn tiếp tục: "Còn nhớ em nói với chị gặp lại bạn học cũ không? Cô ta tên là Chúc Viên, ngày trước học chung lớp cấp ba với em. Có một lần em với cô ta đánh nhau, còn bị mời phụ huynh. Cứ tưởng tách ra rồi sẽ không gặp lại, ai ngờ bây giờ lại vào cùng một công ty."

Khuất Tĩnh Văn để ý trọng điểm: "Tại sao lại đánh nhau?"

Kỳ Mặc Vũ giải thích: "Lần đó cô ta cho rằng Giai Nghê quyến rũ đàn anh khóa trên mà cậu ta lại rất thích anh ấy. Thế là liền đem đồng bọn đi chặn đánh Giai Nghê. Em thấy chuyện bất bình liền ra tay trợ giúp, cũng từ đó mà quen biết Giai Nghê. Chị thấy em có ngầu không?"

Nàng nói xong còn không quên dùng ngón tay cái quẹt mũi, giống như mấy đại ca học đường trong phim.

Khuất Tĩnh Văn cũng không biết nên nói gì. Dù sao trẻ tuổi biết bênh vực kẻ yếu là chuyện nên làm. Vậy là cô liền không chớp mắt hướng nàng gật đầu: "Rất ngầu."

"Chị còn nhớ mấy năm trước sau khi về nước có đến Vĩnh Thành một chuyến. Hôm đó dì chị không ở nhà nên chị đến trường chào hỏi bà ấy, cũng vô tình bắt gặp một chuyện tương tự. Hình như..."

Khuất Tĩnh Văn đang nói thì dừng lại nhìn sang Kỳ Mặc Vũ, vẻ mặt khó tin.

Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt, đang rất mong đợi Khuất Tĩnh Văn rốt cuộc là có bắt được trọng điểm hay chưa.

Nàng nâng mặt cô: "Khuất lão sư, đã nhớ ra được gì rồi?"

Khuất Tĩnh Văn cảm giác có một chiếc lá khẽ rơi xuống trên mặt hồ, tạo thành từng cơn sóng lăn tăn rồi đem những ký ức mơ hồ năm xưa phơi bày ra hết thảy.

"Cho nên, chúng ta từng gặp nhau?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu hai cái.

"Cho nên, người hôm đó là mẹ em?"

Kỳ Mặc Vũ lại gật đầu.

"Cho nên em đã sớm nhận ra chị?"

"Dạ phải."

Kỳ Mặc Vũ đáp.

Khuất Tĩnh Văn từ từ giãn ra chân mày đang nhíu chặt, véo mũi nàng: "Tại sao không nói sớm, hửm?"

Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng vùi mặt vào ngực cô: "Quá xấu hổ."

Khuất Tĩnh Văn không cho phép nàng trốn, túm nàng lôi ra ngoài: "Tại sao lại xấu hổ?"

Rõ ràng biết còn cố hỏi.

Nhưng mà Kỳ Mặc Vũ vẫn ngoan ngoãn thành thật: "Chính là bị đứng phạt ở hành lang, còn bị mời phụ huynh, rất xấu hổ ah."

Khuất Tĩnh Văn lại hỏi tiếp: "Bây giờ thì không xấu hổ sao?"

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Bây giờ đã có thời gian để giải thích, không bị gắn mác tiểu quỷ quậy phá."

Nàng nói xong thì trở người, biến Khuất Tĩnh Văn thành cái gối đệm: "Nhưng mà Khuất lão sư, chị không nhận ra em, chuyện này nên tính thế nào đây?"

Kỳ Mặc Vũ rõ ràng biết Khuất Tĩnh Văn không nhận ra mình cũng là chuyện dễ hiểu nhưng nàng cứ cố tình giở trò, để xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng Khuất Tĩnh Văn cứ như vậy mà dung túng, cô dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc của nàng, nhỏ giọng: "Em muốn tính thế nào cũng được."

"Vậy..."

Kỳ Mặc Vũ kéo dài âm điệu, gương mặt cũng dần đỏ lên.

"...Chị đêm nay hãy thực hiện lời hứa của mình đi."

Khuất Tĩnh Văn cong môi: "Được."

Có lẽ nàng đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, lâu đến mức có chút xúc động. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, nàng biến đôi bàn tay xinh đẹp của bản thân thành ngòi bút, từng bước cẩn thận phác họa từng đường nét cơ thể của cô. Kỳ Mặc Vũ thầm cảm thán, người yêu của nàng xinh đẹp đến mức thần tiên cũng phải ngước nhìn. Cô giờ đây có hơi nhắm nghiền đôi mắt, dung túng nàng, đem hết mọi thứ giao cho nàng. Đây chính là lời tuyên thệ ngọt ngào nhất mà Kỳ Mặc Vũ từng nghe thấy.

Một đêm rất dài.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỳ Mặc Vũ tinh thần phơi phới. Nàng nở nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai, đôi mắt dính chặt trên sườn mặt của Khuất Tĩnh Văn. Nàng rất muốn hôn cô nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc. Dù sao nàng cũng đã từng trải qua cảm giác này, rất tiêu hao sức lực.

Nghĩ vậy Kỳ Mặc Vũ liền lưu luyến nhảy xuống giường, đơn giản mặc quần áo vào rồi tìm đến nhà bếp. Khuất Tĩnh Văn lớn tuổi hơn nàng nhưng vẫn cần được chăm sóc. Nàng không nên cứ ỷ lại vào cô, bắt cô dung túng mình.

Cho nên khi Khuất Tĩnh Văn tỉnh dậy thì đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn kèm theo một tờ giấy note: Bữa sáng tình yêu, nhớ ăn hết nha. Moazzzz

Khuất Tĩnh Văn vừa đọc vừa không tự chủ mỉm cười, nghĩ đến dáng vẻ của nàng bận rộn trong bếp liền không nhịn được muốn nhìn thấy nàng. Thế là cô lấy điện thoại nhắn cho Kỳ Mặc Vũ cái tin nhắn sau đó gọi cho Tô Tử Phong rồi mới bắt đầu ăn hết bữa sáng trên bàn.

...

Kỳ Mặc Vũ vừa đến công ty liền bị Hàng Minh tóm đi dự thính. Bộ phận của họ hầu như họp liên tục, Kỳ Mặc Vũ là người mới, chưa hiểu rõ về công ty nên việc ngồi lắng nghe các tiền bối thảo luận thế này giúp ích rất nhiều.

Nàng nghiêm túc cẩn thận ghi chép, thấy vấn đề nào chưa hiểu liền ghi chú lại, đợi lát nữa sẽ hỏi Hàng Minh.

Trần Chí Khiêm là Giám đốc Chiến lược nhưng từ đầu đến cuối chỉ ở một bên quan sát, Kỳ Mặc Vũ cũng nhất thời quên mất còn có vị lãnh đạo này tồn tại.

Sau khi họp xong hắn cũng lập tức rời đi, đến khi quay lại thì liền đến trước bàn làm việc của Kỳ Mặc Vũ gõ gõ: "Khuất tổng gọi em."

Kỳ Mặc Vũ đưa ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình: "Em?"

Khuất Trạch Nguyên gọi mình làm gì chứ?

"Đúng vậy, mau đi đi. Đừng để Khuất tổng đợi lâu."

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy lập tức đứng lên, tìm đến thang máy.

Trần Chí Khiêm nhìn theo hướng nàng rời đi, có hơi nhíu mày. Chính bản thân hắn cũng không biết Khuất tổng tại sao lại tìm một thực tập sinh nhỏ bé làm gì.

Nhìn trúng sao?

Đến khi nhìn sang bên cạnh lại thấy rất nhiều ánh mắt tò mò cũng đang nhìn về phía hắn. Trần Chí Khiêm nghiêm mặt: "Làm việc đi."

Văn phòng Hội đồng quản trị và Ban Tổng giám đốc nằm ở hai tầng cao nhất của Tòa nhà Khuất thị. Kỳ Mặc Vũ mơ hồ lên thang máy, vừa đến nơi đã thấy trợ lý của Khuất Trạch Nguyên xuất hiện chào hỏi: "Kỳ tiểu thư, theo tôi."

Trợ lý lại ấn thang máy chuyên dụng, đưa nàng đi lên một tầng lầu nữa.

Không phải văn phòng Khuất Trạch Nguyên nằm ở tầng lầu này sao?

Nhưng mà nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo, cũng không biết Khuất Trạch Nguyên lại muốn giở trò gì. Trước đó mấy ngày hai người cũng đã có dịp gặp nhau, nhìn thái độ của cậu ta cũng rất tốt, còn luôn miệng khen nàng và Khuất Tĩnh Văn xứng đôi. Cậu giống như một con cún con, hoàn toàn không giống bộ dạng trong quán bar ngày hôm đó.

Kỳ Mặc Vũ được dẫn đến một phòng làm việc rộng lớn, chiếm cứ cả một tầng lầu. Đang định nói Khuất Trạch Nguyên cũng quá biết tận hưởng nhưng khi nhìn lên cửa mới phát hiện đây rõ ràng là văn phòng Chủ tịch.

Chủ tịch ẩn danh của Khuất thị muốn gặp nàng sao? Vậy tại sao lại nói là Khuất Trạch Nguyên?

Kỳ Mặc Vũ mang theo một bụng hoang mang, chờ trợ lý gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro