Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... Sâu quá... Tiểu Thi bị chị cắm rất thoải mái... A a..."

Doãn Thi lúc nãy mới tê liệt ngã xuống, nay đã nhanh chóng bắt đầu rên rỉ, hai chân kẹp chặt hông Triệu Vi Anh, không ngừng uốn éo hông mình, còn cố tình hạ mông nghênh hợp để được ăn côn thịt nhiều hơn. Em hoàn toàn say mê chìm đắm trong sự sung sướng của tình ái.

Thấy động tác của người trong lòng mình, Triệu Vi Anh kích động cực điểm, không nói không rằng gia tăng lực tấn công ở eo. Côn thịt chị giống như máy đóng cọc nạp đầy điện, mỗi lần cắm vào càng ác liệt hơn, càng nhanh hơn.

"Ưm... ưm... A... Chậm... chậm chút..."

Từ thở nhẹ đến thở gấp, rồi từ thở gấp đến thở dồn dập, toàn bộ cơ thể Doãn Thi xụi lơ trong ngực Triệu Vi Anh, dáng vẻ bị cắm sảng khoái đến mực gần như hôn mê.

Triệu Vi Anh nhìn vẻ mặt của em, nhịn không được nheo mắt, chuyển động vòng hông khỏe khoắn, càng rút ra cắm vào nhanh hơn, lại nhiều lần cắm vào chỗ sâu nhất trong huyệt động. Vật nóng bỏng thô to kia rút ra chọc vào mấy trăm lần, như muốn đẩy Doãn Thi lên thiên đường. Doãn Thi vốn đang kêu giọng cao vút, cuối cùng chỉ còn rên rỉ nho nhỏ.

Triệu Vi Anh cảm thấy tầng tầng lớp lớp thịt non của em đang không ngừng siết lại đè ép côn thịt chị. Rồi một luồng nước nóng dội lên quy đầu chị, kích thích mãnh liệt từ thân dưới truyền lên đầu, Doãn Thi đạt cao trào.

Cao trào qua đi, Triệu Vi Anh nhìn bộ dạng choáng váng của người trong lòng không nhịn được nở nụ cười, chậm rãi rút côn thịt mình ra khỏi người Doãn Thi. Sau khi chị rút ra, nhìn dâm dịch màu trắng sữa của mình chảy dọc theo từ hoa huyệt xuống chân Doãn Thi, chị bất giác dời tầm nhìn về bụng em, ánh mắt dịu dàng.

___

Bầu không khí trong phòng tắm bên này đang dần dịu lại. Doãn Thanh và Lạc Tiểu Nghiên bên kia giờ mới bắt đầu ngọt ngào.

'Cạnh' một tiếng, cánh cửa bị mở ra. Doãn Thanh nghe thấy phía sau có tiếng động, đôi tay đang gõ bàn phím ngừng lại, quay đầu nhìn ra sau thấy Lạc Tiểu Nghiên đã đứng đó, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.

"Em tỉnh rồi?"

"Dạ." Toàn thân Lạc Tiểu Nghiên chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Doãn Thanh, nàng hơi xấu hổ cúi đầu.

Doãn Thanh thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, cô đứng lên đến gần nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu ngậm lấy vành tai nhỏ của nàng.

"Bên dưới đã đỡ hơn chưa?"

Lạc Tiểu Nghiên cảm nhận khí ấm thổi lướt qua tai, cả người mềm ra, chỉ có thể yếu ớt ngã vào lòng Doãn Thanh.

Thấy người trong lòng xụi lơ, biết nàng như vậy là do mình, Doãn Thanh hết sức kích động, ôm lấy Lạc Tiểu Nghiên ngồi xuống chiếc xích đu trong phòng, để Lạc Tiểu Nghiên dang chân ngồi đối diện mình, tay vòng qua cổ mình. Cứ thế Doãn Thanh được hưởng thụ món điểm tâm ngọt ngào về khuya của mình.

Lạc Tiểu Nghiên dang chân ngồi trong lòng Doãn Thanh, cảm nhận độ nóng côn thịt của Doãn Thanh dưới mông mình. Mặc dù đã bị Doãn Thanh ra sức làm vài lần, cũng đã biết rõ ràng cảm giác ê ẩm tê dại bởi làm tình quá độ là thế nào, nhưng Lạc Tiểu Nghiên vẫn hoài nghi không biết những gì đang diễn ra bây giờ và lúc trước có phải đều là giấc mộng mà nàng tưởng tượng ra hay không. Thật sự là vì những gì đã xảy ra lẫn những việc trước mắt nàng bây giờ đều quá tốt đẹp. Tốt đẹp đến mức khiến nàng cảm thấy khó tin đó là sự thật.

Thấy người trong lòng thất thần, Doãn Thanh hơi nổi nóng, tay cô ôm bầu ngực của nàng không tự chủ gia tăng sức lực.

"Đau em..." Bộ ngực Lạc Tiểu Nghiên bị người ta dùng sức bóp chặt, nàng nhịn đau không được kêu lên.

"Đau nên không phải là mơ."

Lạc Tiểu Nghiên nghe Doãn Thanh nói bên tai mình, bất giác mở to mắt nhìn cô.

Doãn Thanh thấy nàng vẫn mở to đôi mắt mờ mịt nhìn cô, trong lòng cảm thấy bất lực.

"Tiểu Nghiên, em nói cho chị biết..."

Chị phải làm thế nào em mới tin rằng chị thật lòng yêu em.

Lời còn chưa nói hết, môi của Doãn Thanh đã bị môi Lạc Tiểu Nghiên phủ lên. Cô tròn mắt nhìn nàng. Sau đó, ngay lúc cô định hôn đáp trả thì Lạc Tiểu Nghiên siết chặt cô một cái khiến cô hít thở không thông. Nàng thì thầm bên tai cô:

"Không phải em không tin chị, chỉ là em sợ mình sẽ tỉnh dậy, phát hiện ra mọi chuyện chẳng qua chỉ là một giấc mơ."

Nghe nàng nói những lời không có cảm giác an toàn như vậy, lòng Doãn Thanh nhói lên một cái, không biết phải nói thế nào để vỗ về sự bất an của nàng, đành phải dùng hành động để chứng minh tình yêu của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro