Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Thanh nhìn cô gái ngốc dáng vẻ vô cùng đáng yêu trong lòng mình, chợt nhớ đến lời em gái cô nói trước khi ra cửa:

"Chị gái thân yêu, thật ra Tiểu Nghiên rất thích chị. Nếu như chị thật sự thích cậu ấy thì nhanh chóng xuống tay đi. Chứ em thấy mấy con sói trong công ty đều đang thèm thuồng cậu ấy lắm. Chị mà còn chậm trễ, lúc đó cậu ấy sẽ bị con sói khác ăn mất. Tiểu Nghiên là dạng con gái truyền thống, chỉ cần chị ăn được cậu ấy, cậu ấy sẽ là của chị..."

Thật ra lúc trước cô vẫn luôn hoài nghi em gái mình nói Lạc Tiểu Nghiên thích mình có phải là giả hay không. Nhưng khi thấy Lạc Tiểu Nghiên chỉ biết ngây ngốc nhìn cô ôm lấy nàng, cô đã xác định được trong lòng Lạc Tiểu Nghiên có cô. Nghĩ đến đây, Doãn Thanh vui vẻ mỉm cười.

Lạc Tiểu Nghiên ở trong lòng Doãn Thanh, ngửi thấy trên người cô ngoài mùi thuốc lá và mùi rượu, còn có mùi bạc hà. Mặt nàng càng đỏ lợi hại, thầm nghĩ: “Học tỷ dùng cùng loại sữa tắm với mình, đều là hương bạc hà”

Nàng thấy Doãn Thanh cười dịu dàng với mình, đôi mắt không tự chủ mê muội nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của học tỷ. Chợt có cảm giác như đói khát, nhịn không được nuốt nước miếng, lại cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ “Đây là lần đầu tiên mình nhìn học tỷ gần như vậy…”

Đang mê mẩn nhìn cô, nàng chợt thấy cô cúi đầu nhìn mình. Bỗng nhận ra ánh mắt mình nhìn cô hình như quá rõ ràng, nàng không tự chủ cúi đầu thẹn thùng.

Doãn Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người trong lòng mình đang nhìn vào đôi môi cô, trong lòng cực kì hưởng thụ cảm giác được người mình yêu si mê ngắm chăm chú, nhưng cô cũng chỉ cúi đầu liếc nàng một cái.

Đã đến trước cửa nhà, hai người không thể cứ ngây ngốc đứng trước ngưỡng cửa thế này. Vì vậy cô cúi đầu nhìn nàng, tuy rằng cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng rất đáng yêu, nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở:

"Tiểu Nghiên, đã đến nhà em rồi."

"Vâng?" Lạc Tiểu Nghiên vì thẹn thùng nên tinh thần hơi hoảng loạn, không nghe rõ Doãn Thanh nói gì.

Doãn Thanh nhìn Lạc Tiểu Nghiên mơ mơ màng màng, hận không thể mạnh mẽ chiếm lấy cái miệng hấp dẫn kia. Cô vẫn nhịn được, giọng nói khàn khàn nhắc nhở nàng lần nữa:

"Tiểu Nghiên, đã đến nhà rồi. Chìa khóa nhà của em đâu?"

"Chìa khóa?!"

Nghe Doãn Thanh nói vậy, Lạc Tiểu Nghiên bất giác lặp lại lời cô, khuôn mặt lại đỏ thêm. Bởi vì hôm nay nàng mặc váy, trên váy không có túi áo, cho nên nàng thẳng tay bỏ luôn chìa khóa vào trong ngực. Mà bây giờ học tỷ lại đang ôm nàng, nàng không thể không biết ngượng ngùng ở trước mặt học tỷ thò tay vào khe ngực lấy chìa khóa ra được! Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Nghiên nhất thời bối rối không biết làm sao mới tốt.

"Sao vậy? Chìa khóa em bỏ đâu?"

Doãn Thanh bắt gặp vẻ mặt bất thường của Lạc Tiểu Nghiên liền hỏi. Thật ra trên người cô có chìa khóa nhà của Lạc Tiểu Nghiên, nguồn gốc của chiếc chìa khóa này là do cô em gái bản lĩnh cao cường của cô, là chị em cùng phòng với Lạc Tiểu Nghiên đưa cho. Có điều thật sự không thể đưa chiếc chìa khóa này ra, bằng không sẽ khiến Lạc Tiểu Nghiên khiếp sợ.

Lạc Tiểu Nghiên không biết trong lòng học tỷ mà nàng ái mộ từ lâu đang nghĩ gì. Nàng hơi do dự sờ sờ trước ngực, chợt nhớ ra mình còn đang ở trong lòng học tỷ, cơ thể bất giác nóng lên, hơi vặn vẹo một chút.

"Học tỷ, chị thả em xuống đi."

Doãn Thanh cực kì không muốn bỏ cô gái nhỏ mình đang ôm trong lòng ra:

"Tiểu Nghiên, chân em còn đau làm sao có thể đứng được. Hay là em cho chị biết em để chìa khóa ở đâu. Chị ôm em, còn em lấy nó ra."

Nghe Doãn Thanh nói, sắc mặt Lạc Tiểu Nghiên càng kém tự nhiên. Doãn Thanh khó hiểu nhìn nàng. Cuối cùng Lạc Tiểu Nghiên cũng e dè mở miệng:

"Học tỷ, chị nhắm mắt lại được không?"

Doãn Thanh hoài nghi trong lòng. Nhìn Lạc Tiểu Nghiên vừa nói vừa nhăn nhó, cô liếc khéo rãnh ngực nhỏ của nàng, trong lòng hiểu ra liền nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro