46. Nửa năm (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Việc đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy là đần người ra.

Trần nhà màu trắng, rất hợp để ngẩn ngơ ngắm nhìn. 

Cho dù lúc mở mắt là rạng sáng hay giữa trưa, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh hay náo nhiệt, tất cả đều không đáng quan tâm. 

Nóng bức cũng không quan tâm, quạt điện phảng phất từ đâu ra cũng không quan tâm, chỉ có âm thanh cọt cà cọt kẹt vang vọng.

Hết thảy đều không đáng quan tâm. 

Bởi vì người mình quan tâm đã đi rồi.

Tùy ý xoay người, Lăng Thượng cảm thấy đôi mắt đau nhức. Có lẽ nguyên nhân là do từ nãy đến giờ mở to không chớp, vừa chua vừa chát, lại không thể không đưa tay lên che giấu.

Ánh mặt trời quá chói chang, bóng tối hợp để nhấm nháp vết thương hơn.

Sẽ không còn ai mở cửa phòng, sau đó cười to gọi tên mình rồi bổ nhào tới.

Bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên cậu ấy đẩy cửa phòng, khi đó dù say rượu nhưng bản thân vẫn vô cùng cảnh giác, ngay lập tức đã phát hiện ra động tĩnh. 

Lúc cậu ấy lật quần áo của mình lên, thời điểm bắt được tay cậu ấy, hình như đã làm cậu ấy đau đến bật rên.

Cũng nhớ cách cậu ấy thở phì xong cằn nhằn, còn cả nụ cười của bản thân. 


Lúc trước ai sẽ ngờ tới kết cục như bây giờ? Giả như có thể đảo ngược thời gian, liệu cô có còn mở cánh cửa kia ra không, mặc kệ cô gái nọ quét tước, liệu có đưa cô ấy tiền, giữ cô ấy lại nữa hay không... 


Tương lai, liệu sẽ hối hận chứ, hay như hiện tại, liệu có hối hận khi cho phép bản thân yêu người như vậy hay không?


Yêu, đến đau lòng.

Trái tim, thật sự rất đau.


Lăng Thượng dần cuộn tròn thân thể, co quắp, mũi chân căng tới mức thẳng tắp, lại dùng hai tay ôm quanh người, đầu chôn thật sâu.


Che giấu kĩ càng tất cả sự yếu đuối.


Nhưng vẫn rất đau.


Thậm chí còn cảm thấy mồ hôi thi thoảng từ trên mặt trượt xuống.


"Vân... Liệt...."


Cuống họng cứ việc khô cạn, vô thức bật thốt cái tên kia, cứ như chỉ có làm thế thì bản thân mới dễ chịu hơn một chút.

*

Sau mười mấy phút, Lăng Thượng chậm rãi tỉnh dậy từ cơn đau. Mồ hôi trên mặt dần khô lại, cô cần phải đi rửa cho sạch.

Chậm rì rì bước khỏi giường, ra ngoài phòng khách, đi qua tấm lịch của ngày hôm đó, rất chăm chú xé xuống hai trang, chả trách bản thân khó chịu, hóa ra là do chưa ăn uống gì, thân thể nào đâu có thể chịu đựng nổi. 

Khóe môi Lăng Thượng nhếch lên.

Vân Liệt, có thể coi tôi đây như sống vì cậu, chết cũng vì cậu hay không? 

Rửa mặt xong, Lăng Thượng tìm thấy chút đồ ăn còn sót trong tủ lạnh để lấp đầy dạ dày. Sau đó cô mở TV, tiếp tục ngẩn người ra trước khung hình đầy màu sắc. 


Một lát sau, Lăng Viên trở về. 


Biết rõ không phải người kia, nhưng trong chớp mắt lúc cánh cửa bật mở vẫn cứng đờ trừng mắt nhìn nơi ấy, rồi thấy bóng lưng anh trai liền thất vọng đến mức tràn ngập đất trời. 

Xong lại tiếp tục ngẩn người trước màn hình.

Hiện tại, cô không còn muốn nhìn thấy mặt anh trai.

Không muốn khiến bản thân thêm đau.

Nếu như có thể, cô không muốn chịu đựng thêm một chút nào nữa.


Lăng Viên đi đi lại lại quanh nhà một hồi, cuối cùng cũng hỏi cô.

"Vân Liệt đâu?"

Không khống chế được mà nháy mắt vài cái. Tên của nàng vẫn như gai nhọn đâm sâu vào đầu cô, dần dà nảy sinh ra cảm giác hoảng loạn. 

"Đi rồi." Lăng Thượng chỉ có thể trả lời như vậy. 

"Đi đâu cơ? Bao giờ thì về?"

Đối mặt với sự truy hỏi của anh trai, Lăng Thượng chỉ có thể ngồi thẳng lưng, tiếp tục cứng rắn đáp. "Đi hẳn rồi." Tiện đà thẫn thờ bổ sung. "Sẽ không quay lại nữa."

"Cái gì? Tại sao? Tại sao tự dưng lại bỏ đi?"

Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của anh trai, suýt chút nữa thì Lăng Thượng bị hạ gục. Cô ôm chút hy vọng tình cảm của anh trai sẽ nhạt nhòa dần vì chuyện cô và Vân Liệt tách ra. Nhưng không, nó vẫn nồng nàn như cũ.


Vậy cũng tốt, chí ít thì đây là do mình tạo nên.


"Đại khái... là để thuận lợi hơn cho công việc." Rốt cuộc Lăng Thượng cũng có thể ngẩng đầu nhìn thẳng anh mình. 

Một hồi trầm mặc, Lăng Thượng quan sát kĩ anh trai, thấy biểu cảm anh thống khổ tựa như đang soi gương phản chiếu chính mình vậy.

".... Em ấy, sao lại không ở lại nơi này?"

Anh trai hỏi, yếu ớt. Cứ như đang hỏi mình, mà cũng như tự hỏi ngược lại anh.

Vì thế nên Lăng Thượng chỉ có thể nhỏ giọng đáp. ".... Cậu ấy rất coi trọng công việc."

".... Lăng Thượng, có phải anh đã làm sai điều gì hay không?" 

Cuối cùng, anh trai cười khổ.


Câu này không thể quen thuộc hơn được nữa, làm cho bản thân cũng rất muốn cười khổ.


Hóa ra ai rồi cũng sẽ phải hỏi câu hỏi ấy, mình đã tìm ra đáp án rồi, không biết anh trai có thể tìm ra hay không. 


Mấy ngày sau đó, hình như từ miệng anh trai nghe thấy anh đã đi gặp Vân Liệt, kết quả giống lúc trước.

Một giây ấy khiến bụng dạ Lăng Thượng ngũ vị  quay cuồng, sốt ruột không thể chịu nổi. 



Ba người, cắt không đứt mối quan hệ, song cuối cùng cũng không thể nối liền với nhau.


Như vậy cũng được. 


Sẽ từ từ lãng quên thôi, đau đớn sẽ dần dần giảm thiểu, sinh hoạt sẽ ngày càng bận rộn, trọng tâm sẽ từng chút từng chút chếch đi...


Đến lúc ấy, có lẽ một ngày nào đó, tại một chỗ ngoặt nơi con phố nào đấy, sẽ ngẫu nhiên gặp lại cậu ấy, chỉ là không biết có thể cùng ngồi xuống uống một tách trà hay không, sau đó nhàn nhạt kể nhau nghe những mẩu chuyện vặt vãnh thường ngày. 


Trước mắt, sắp khai giảng rồi.

Thời gian Lâm Phổ xuất hiện cạnh bên Lăng Thượng ngày càng nhiều, vì mong muốn hai người cùng chung một viện mà anh dùng không ít mối quan hệ, trong lúc đó vô tình nhận được bản thảo nhiệm vụ của một tòa soạn, anh tiện thể giao nhiệm vụ ấy cho Lăng Thượng. 

Anh biết Lăng Thượng và Vân Liệt đã kết thúc, chỉ ra sức biểu hiện cao hứng cùng ủng hộ. Nhưng hết thảy đều như khối u ác tính không thể cắt bỏ, thực sự không thể cắt đứt. Có đôi khi nghe được thanh âm của Y Vân Liệt từ đài, anh sẽ lén lút chuyển kênh, còn Lăng Thượng ngồi cạnh chỉ trưng ra bộ mặt hờ hững, phảng phất như chưa nghe thấy gì cả. Đương nhiên anh không hề phớt lờ chuyện ấy, anh vẫn để ở trong lòng phản ứng ngày đó của Lăng Thượng lúc đối đáp với anh, thế nên từ đấy về sau, chiếc đài trở thành vật cản ngăn cách giữa hai người bọn họ. 

Lăng Thượng tiếp nhận bản thảo nhiệm vụ, có một số cái ép cô không thể tự giam mình trong nhà nữa mà phải đạp xe đi xung quanh để sưu tầm dân ca, thi thoảng Lâm Phổ sẽ đi cùng, nhưng chủ yếu đều là cô đi một mình. 

Phía sau xe đạp trống không. 

Dần dà việc lai ai đó đã trở thành thói quen, bây giờ không còn người nào nữa, cảm giác thật vô trọng lượng. Cho tới nay Vân Liệt luôn đùa giỡn, ôm eo cô, vì thế nên khi thiếu vắng nàng, nhất là dạo gần đây, cô mới từ từ nhận thấy, hóa ra trọng lượng của thói quen lại vô cùng chân thực. Rõ ràng chỗ ngồi đằng sau xe trống không, thế nhưng cô vẫn cảm giác như có một ai đó vẫn đang tồn tại, đôi lúc phát hiện thứ gì đó mới mẻ, thỉnh thoảng cô còn quay đầu bật thốt. "Vân Liệt, cậu nhìn kìa...."


Đáng tiếc, phía đằng sau không có ai hết.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng chín.

Khai giảng, phân viện, báo danh.

Lâm Phổ bận rộn cả một kì nghỉ hè, cuối cùng cũng tới lúc gặt hái thành quả, anh đã được phân vào cùng một học viện với Lăng Thượng.

Học viện của hai người không phải là viện Văn học của Lăng Thượng, cũng không phải viện Vật lý của Lâm Phổ, mà trùng hợp thay lại thuộc về người thứ ba, viện Sư phạm của Y Vân Liệt. 


Khi biết tin này, Lâm Phổ không biết mình nên cười hay nên khóc.


Ngày đi báo danh, Lăng Thượng bước tới học viện Sư phạm, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái hồ. Cây liễu giữa hồ đã sinh trưởng vô cùng tươi tốt, cái hành lang nọ vẫn nối ra đình giữa hồ, nơi cô và Vân Liệt lần đầu tiên thẳng thắn với nhau... đồng thời cũng là nơi cô đã tranh cãi vì anh trai.

Vũ hội tối hôm đó, hai người chưa từng nhảy cùng nhau, hóa ra, kết cục vẫn cứ như vậy.


Lại tiếp tục bước đi, lên bậc thang, đến trước cửa phòng kí túc xá của Vân Liệt.

Bên trong mơ hồ truyền tới tiếng cười nói khiến Lăng Thượng đột nhiên vô cùng khẩn trương, căng thẳng đến nỗi cả người đều tê dại. Miễn cưỡng tự nện mình mấy đấm mới chậm rãi di chuyển bước chân. 

Đẩy cửa, nhưng lại chỉ thấy khuôn mặt xa lạ của vài cô gái trẻ tuổi.

"Xin hỏi chị tìm ai vậy?" Tiếng cười nói im bặt vì vị khách không mời, một cô gái hiếu kỳ lễ phép hỏi.

Lăng Thượng không đáp, quay đầu bỏ đi.


Không có ở đây, đến tìm cũng đâu có ý nghĩa gì!


Có điều, vài ngày sau, cô lại bắt gặp một người khác cũng đã thuộc về quá khứ. Đó chính là Hà Thù.

Hai người gặp nhau tại bệnh viện đa khoa. 

Ngày đó lúc đi tìm Vân Liệt, Vân Liệt có hỏi thăm tình hình sức khỏe của bí thư chi bộ, họ không biết thân thể ông thực sự tiến triển không khả thi, thế nên phải gấp rút chuyển vào bệnh viện đa khoa. Sau khi biết tin, Hà Thù đến bệnh viện thăm bệnh, không ngờ lại chạm mặt Lăng Thượng cũng đang ở đấy cùng Lâm Phổ.

Sau khi ra bên ngoài, Lâm Phổ thấy hình như hai cô gái có nhiều lời muốn nói bèn thức thời đi trước. 

Lăng Thượng và Hà Thù đến ngồi hàn huyên nơi góc sân của bệnh viện.

Trước khi tán gẫu, cả hai đều có hơi ngẩn ngơ, hẳn là họ đang nghĩ về người mình vừa đi thăm bệnh, cũng nghĩ về sinh mệnh vô thường, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài.

"Cậu có khỏe không, Lăng Thượng?" Hà Thù hỏi cô.

Lăng Thượng chẳng đáp chẳng rằng, gần đây mình đã hòa hoãn hơn nhiều, lẽ nào sắc mặt vẫn kém lắm sao?

"Tôi thoạt trông không tốt à?"

"Này.... Lăng đại ca có khỏe không?" Hà Thù lại hỏi ngược lại cô.

"Tại sao lại hỏi như vậy?" Lăng Thượng cười cười, trêu ghẹo. "Lẽ nào cậu với anh trai tôi..."

"Không phải, không phải." Hà Thù liên tục xua tay. "Chẳng qua mấy hôm trước tôi đã đi tìm Vân Liệt."

Khi nghe thấy cái tên ấy, nội tâm vẫn nổi lên cảm giác mất mát vô cùng, nụ cười của Lăng Thượng cứng đờ, rất lâu sau mới hỏi. "Cậu ấy... có khỏe không?"

"Xem ra sinh hoạt rất dư dật." Hà Thù mơ hồ đáp.

Kỳ thực nếu ngẫm lại, tâm trạng của Vân Liệt ngày hôm đó là gì? Mình cũng không thể nói rõ được. Có lẽ là bởi chính tâm trí bản thân vốn đang hỗn loạn, cho nên chẳng hề cảm giác được điều gì.

Nghĩ đến đây, trái tim Hà Thù cũng rất đau. 

"Nếu cậu ấy mạnh khỏe," Lăng Thượng dời tầm mắt, nhìn thẳng phía đối diện, thậm chí như còn muốn nhìn xuyên thấu qua cả căn phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. "Nếu cậu ấy khỏe mạnh, thì có quan hệ gì với anh trai của tôi đây?"

Hà Thù nghe vậy, bỗng nuốt lại những câu hỏi chưa kịp thốt lên.

Thực ra cô muốn hỏi, có phải anh trai cậu thật sự đã bị Vân Liệt từ chối hay không? Hay là hai người đã chia tay rồi?

Nhưng khi nhìn biểu cảm không quan tâm tới đề tài này của Lăng Thượng, gương mặt cô ấy rất lãnh đạm, nếu không phải không đếm xỉa, vậy thì chính là đang tức giận. 

Song là tức ai đây? Lẽ nào Lăng Viên và Vân Liệt thực sự đã chia tay? Là Vân Liệt đề nghị? Vô lý, không phải vì ái mộ Lăng Viên nên Vân Liệt mới tiếp cận Lăng Thượng ư, vì sao lại chia tay được? Nếu là do Lăng Viên đề nghị, Lăng Thượng càng không có lí do để không muốn nói chuyện cùng Vân Liệt nữa. 


Lẽ nào trung gian đã nảy sinh hiểu nhầm? 


Hà Thù suy đoán lung ta lung tung, bỗng dưng lại nghĩ, không biết Lăng Thượng có biết chuyện phát sinh mấy năm về trước hay không, liên quan đến Lăng Viên, liên quan đến Vân Liệt, và liên quan đến chính mình. 


Nhưng hình như tất thảy đều không còn quan trọng, giống lời Vân Liệt đã nói, bọn họ có khả năng sẽ không còn ngồi cạnh bên nhau nữa.


Nghĩ đến đây, Hà Thù nhất thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Song đồng thời cũng cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao mối giao tình giữa Vân Liệt với Lăng Thượng đã từng tốt như vậy, giờ tuyệt giao, hiển nhiên là vô cùng đáng tiếc. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro