Chương 56: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Mẫn lại uống một hớp rượu, lạnh nhạt nói: "Coi như có nỗi khổ tâm trong lòng, nàng tại sao không nói với ta, ta trong lòng nàng đến cùng tính là gì!" Triệu Mẫn càng nói càng tức, trực tiếp đem chén rượu trong tay văng ra ngoài.
Triệu Mẫn không nghĩ tới, Chu Chỉ Nhược liền đứng ở sau lưng nàng, hơn nữa là không hề phòng bị, cái kia chén rượu, thẳng tắp liền đập vào trán Chu Chỉ Nhược. Cũng không biết là Chu Chỉ Nhược trán quá cứng rồi, vẫn là Triệu Mẫn cái chén vứt đến ở giữa hồng tâm.  Vạn không ngờ tới, chiếc chén vỡ tan, mảnh vỡ tung toé, xẹt qua má Chu Chỉ Nhược, tạo ra một vết xước, cái trán cũng chảy ra vết máu.

Chu Chỉ Nhược vẫn ở trong phòng điều lại chân khí đang tán loạn trong thân thể mình, cố gắng dung hợp hai nguồn chân khí lại với nhau. Đến tận buổi tối, Chu Chỉ Nhược vẫn không đem cỗ chân khí kia tản đi được, đành phải cố ép nó xuống. Chu Chỉ Nhược trái lo phải nghĩ, hoài nghi mình luyện sai Cửu Âm chân kinh rồi, đã vậy lại còn không có cách nào để có thể kiểm chứng, càng không có người cùng nàng thảo luận.
Chu Chỉ Nhược thu hồi nội công, lúc này mới phát hiện đã trời tối , nhất thời thất thần, càng không có phát hiện đã có chút đói bụng. Chu Chỉ Nhược đứng lên, ra gian phòng, dự định đi đại sảnh tìm hầu bàn làm cho mình ít đồ ăn, mới vừa ra tới liền nhìn thấy Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn ngồi cùng một chỗ.

Nhìn thấy Triệu Mẫn biểu hiện, Chu Chỉ Nhược không khống chế được bước chân của chính mình, hướng về phía Triệu Mẫn đi tới. Không nghĩ tới mới vừa đi tới, liền nghe Triệu Mẫn tại nổi nóng, Chu Chỉ Nhược nghe được Triệu Mẫn nói, mới vừa vừa sửng sốt một chút, không nghĩ tới liền bị Triệu Mẫn ném cái chén về phía mình, nhất thời ngơ ngác không kịp phản ứng.
Trong đại sảnh, mọi người đang dùng cơm nghe được động tĩnh đều dồn dập nghiêng đầu qua, hướng bên này, thấy một cô gái tuyệt sắc mỹ nữ, một thân đạo bào bạch y, nhưng trên cái trán cùng gò má đều chảy chút huyết, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, dồn dập nhỏ giọng thảo luận .

Triệu Mẫn nghe được động tĩnh, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Chỉ Nhược. Thấm huyết cái trán, bị mảnh vỡ xoẹt qua gò má. Tuy rằng sắc mặt là tái nhợt, khiến mọi người xung quanh nhìn có chút xót thương, nhưng Chỉ Nhược ở trong mắt Triệu Mẫn lúc này lại toát ra một sự quyến rũ không nói lên lời. Một thân bạch y cùng làn da trắng ngọc, lại tô điểm thêm chút huyết sắc đỏ máu, khiến cho Triệu Mẫn nhìn có chút ma mị, kích thích giác quan của cô. Triệu Mẫn lập tức liền bị Chu Chỉ Nhược mê hoặc .
Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, không nói lời nào. Chu Chỉ Nhược cũng chỉ là lẳng lặng mà nhìn Triệu Mẫn, nhìn khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong ngay trước mắt mình mà cô lại không dám đi tới. Triệu Mẫn đi tới muốn đưa tay giúp Chu Chỉ Nhược lau khô chút máu dính trên mặt, nhưng cánh tay lại giống như vô lực, trầm trọng không nhấc lên nổi.

Trong lúc nhất thời xung quanh không hề có một tiếng động, Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn liền như vậy một người đứng, một người ngồi, thâm tình nhìn đối phương. Trương Vô Kỵ nhất thời cảm thấy chính mình có chút lúng túng. Hắn nhìn Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn trong mắt truyền đạt thâm tình, Trương Vô Kỵ biết, mình đời này đều không thể chen chân với Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược.
Vì giảm bớt lúng túng, Trương Vô Kỵ làm bộ khặc một chút, thấy hai người tỉnh táo lại, Trương Vô Kỵ hỏi: "Chu cô nương, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không sao rồi sao?"
Chu Chỉ Nhược hướng về phía Trương Vô Kỵ gật đầu. "Không sao rồi."

Trương Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược tuy trả lời mình nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đối phương. Nhìn Triệu Mẫn cũng như vậy, từ lúc Chu Chỉ Nhược xuất hiện ánh mắt cô vẫn không rời, liền xem Trương Vô Kỵ như không khí. Thấy hai người như vậy, Trương Vô Kỵ thở dài, liền đứng lên, quay về Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn nói: "Chu cô nương, Triệu cô nương, nhiều người ở đây, chúng ta vẫn là trở về rồi hãy nói đi."

Triệu Mẫn nhìn không khí xung quanh, quả thật không thích hợp nói chuyện, nàng đứng lên, lôi kéo tay Chu Chỉ Nhược thuận tiện nói: "Đi thôi, trở về phòng rồi nói tiếp."
Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn lôi kéo, thân thể nhất thời run lên, nhiệt độ quen thuộc, hơi thở quen thuộc, làm cho Chu Chỉ Nhược không muốn buông ra tay của người nọ.
Trương Vô Kỵ đem gian phòng nhường ra, làm cho Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược cố gắng nói chuyện, nếu như có thể, Trương Vô Kỵ hi vọng Triệu Mẫn có thể cùng Chu Chỉ Nhược hảo hảo nói ra tâm sự trong lòng mình, chứ không cần dấu kín rồi tự gánh chịu. Nhưng Trương Vô Kỵ biết chính mình là có bao nhiêu yêu thích Triệu Mẫn mà vẫn lựa chọn như vậy, bởi vì hắn chỉ mong Triệu Mẫn và Chu cô nương có thể khoái hoạt ở bên nhau, không cần phải tự làm khổ mình khổ người.
Chu Chỉ Nhược tọa ở trong phòng, xem Triệu Mẫn chính đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn nàng, trong lòng rất khó chịu. Chu Chỉ Nhược rót trà, ngồi xuống bắt chuyện Triệu Mẫn."Ngồi xuống đi, đừng đứng ở đó không nhúc nhích."

Triệu Mẫn gật gù, đi tới. Đứng ở trước mặt Chu Chỉ Nhược, lấy ra khăn tay, giúp Chu Chỉ Nhược lau những giọt máu, bởi vì vết máu từ lâu khô cạn. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Chỉ Nhược, cộng thêm vết thương nỗi rõ trên mặt, trong lòng Triệu Mẫn có chút tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng. Bất giác lực đạo trên tay cũng tăng thêm khiến Chu Chỉ Nhược bị đau, cau mày.
Nhìn thấy Chu Chỉ Nhược cau mày, Triệu Mẫn vội vàng ngừng tay, hỏi: "Làm đau ngươi sao?"
Chu Chỉ Nhược lắc đầu một cái, ra hiệu chính mình không có chuyện gì. Sau đó, hai người nhìn nhau , càng là không hề có một tiếng động.

Triệu Mẫn không nghĩ tới, nàng cùng Chu Chỉ Nhược tiếp tục gặp lại càng sẽ là cảnh tượng như vậy, lúng túng không có gì để nói.
Triệu Mẫn lặng im một chút, đưa tay lấy quá chén trà, nhấp một ngụm, nói: "Trát Nha Đốc đã chết rồi, lẽ nào ngươi vẫn còn muốn cố ý gả cho Trương Vô Kỵ sao?"
Chu Chỉ Nhược lắc đầu một cái, nói: "Ta không biết."
"Không biết?" Triệu Mẫn âm điệu bất giác tăng cao , "Chu Chỉ Nhược, ngươi cự nhiên nói cho ta nói ngươi không biết!"
"Đúng vậy, ta thật sự không biết nên làm gì. Trát Nha Đốc tuy không phải ngươi giết, nhưng nhưng chung quy là chết ở trong tay ngươi, Mẫn Mẫn, chúng ta hai tay đã chiếm đầy máu tanh , ngươi có biết hay không ta nằm mơ đều sẽ mơ tới Chu nhi tìm đến ta lấy mạng, ta không muốn tiếp tục dính thêm mạng người nữa ."

"Nhưng cuối cùng cũng đã làm rồi, thế giới này là không có thuốc hối hận. Mặc kệ thế nào, sự tình đã phát sinh , ta sẽ không coi như không có chuyện gì." Triệu Mẫn nghe Chu Chỉ Nhược, vốn là tâm tình kích động càng thêm khó có thể bình phục."Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, Chu Chỉ Nhược, hôm nay ta cho ngươi biết, kể cả khi ngươi có chết, linh hồn cũng phải là của Triệu Mẫn ta!"
Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn bá đạo, từ trước đến nay vẫn vậy. Người này từ nhỏ đã được Nhữ Dương Vương sủng hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ đã là người con gái kiêu ngạo; sinh ra mang dòng máu quý tộc, nhận hàn ngàn sủng ái, tự nhiên có tính bá đạo như vậy âu cũng hiểu được. Điểm này, Chu Chỉ Nhược vẫn là tin tưởng không nghi ngờ, nhưng Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới, Triệu Mẫn dĩ nhiên so với chính mình tưởng tượng còn muốn bá đạo hơn.

"Ta mới mặc kệ tất cả, nếu như ta không chiếm được ngươi, vậy thì ta mong được ở bên cạnh ngươi hoặc là ở một nơi nào đó, yên lặng mà chờ đợi ngươi. Mặc kệ là người vẫn muốn đồ vật hay là ta, ta liền nhất định phải được, không tiếc bất kỳ đánh đổi, ta cũng phải nhận được câu trả lời."
Triệu Mẫn lời nói nhất thời làm cho Chu Chỉ Nhược không nói gì, Chu Chỉ Nhược không biết nên như thế nào hóa giải chấp nhất trong lòng Triệu Mẫn , nhưng là, sự thực liền hiện ở trước mắt, cứ việc hiện tại ở Phượng Dương những lời đồn đãi chuyện nhảm vẫn chưa có truyền tới nhữ dương vương phủ, nhưng Chu Chỉ Nhược tin tưởng, chẳng bao lâu nữa nhữ dương vương sẽ biết. Từ trong miệng Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược biết, Trần Hữu Lượng liền ở tạm nhữ dương vương phủ, mà thành côn, nhất định là người đứng sau điều khiển tất cả. Kể cả những việc ngày hôm nay Triệu Mẫn tìm đến nàng, việc này đều sẽ bị trắng trợn truyền ra ngoài. Triệu Mẫn có thể giết một hai người đến lập uy, nhưng không thể ngăn lại miệng lưỡi thiên hạ. Hơn nữa, với thân hiện tại của Triệu Mẫn và trách nhiệm sư phụ giao cho mình, Chu Chỉ Nhược chẳng thể quẳng những cục nợ này mà theo Triệu Mẫn cao chạy xa bay.

"Mẫn mẫn, ngươi nhìn ta." Chu Chỉ Nhược nắm chặt tay Triệu Mẫn : "Mẫn Mẫn, ta biết hiện tại ta nói cái gì ngươi đều sẽ không nghe, vì lẽ đó ta không ngăn cản ngươi, ta biết, coi như ta ngăn cản cũng chưa chắc có thể ngăn được. Vì lẽ đó Mẫn Mẫn, ngươi hãy nghe ta nói một lần, được không?"
Nhìn thấy Triệu Mẫn gật đầu, Chu Chỉ Nhược mới tiếp tục nói: "Mẫn Mẫn, ngươi biết, ta là người Hán, ngươi là người Mông Cổ, giữa chúng ta lại không nói chúng ta khác dòng tộc, dòng máu. Hơn nữa, chính là ta từ nhỏ chịu đến giáo dục cũng cùng ngươi hoàn toàn khác nhau. Người trong võ lâm đều lấy thân phận người Hán trên thiên hạ làm nhiệm vụ của mình; mà thực chất ngươi chính là Mông Cổ vương triều quận chúa. Mẫn Mẫn, đây là quốc thù, là gia hận, không phải chúng ta nói một đôi lời liền có thể hòa giải."

Chu Chỉ Nhược nói điểm ấy Triệu Mẫn từ trước đến giờ là biết đến, hơn nữa cho dù chết , Chu Chỉ Nhược cũng như trước được Diệt Tuyệt sư thái khống chế, Chu Chỉ Nhược từ nhỏ chịu đựng giáo điều cùng Triệu Mẫn rõ ràng đi ngược lại, một người muốn đoạt lại, một người phải bảo vệ.
"Mẫn Mẫn, ta không muốn ngươi bởi vì ta mà trở thành tội nhân gia tộc, vì lẽ đó ta quyết định muốn buông tay, có thể thả tay, ta mới biết tâm là có cỡ nào đau đớn, loại cảm giác đó, đau đến không muốn sống. Nhưng là Mẫn Mẫn, chỉ cần ngươi vẫn là người Mông Cổ thiệu mẫn quận chúa, giữa chúng ta liền vĩnh viễn không thể."

Triệu Mẫn không phải đồ ngu, nàng có thể nghe hiểu Chu Chỉ Nhược ý tứ, làm chính mình không còn là thiệu mẫn quận chúa nữa, Chu Chỉ Nhược liền cũng sẽ không bao giờ rời đi nàng. Nhưng là... Triệu Mẫn chần chờ , muốn nàng vì Chu Chỉ Nhược đi giết Trát Nha Đốc, Triệu Mẫn có thể không chút do dự, nhưng nhữ dương vương cùng Vương Bảo Bảo là người thân duy nhất của Triệu Mẫn ở trên thế giới này, lại há lại là có thể dễ dàng bỏ qua.
"Chu Chỉ Nhược, này có tính hay không là ngươi hứa hẹn?" Triệu Mẫn trầm tư một chút, hỏi.
"Đúng vậy, hứa hẹn của ta"
"Chu Chỉ Nhược, ngươi hứa hẹn đã cho nhiều lần như vậy , lần này, ngươi lại dự định thế nào nuốt lời?" Đã từng, Chu Chỉ Nhược nói Triệu Mẫn chờ nàng, Triệu Mẫn đợi, có thể đợi được nhưng là vết thương đầy rẫy trái tim.

"Ta sẽ không tiếp tục nuốt lời, nếu ngươi không tin, ta có thể lập lời thề."
"Ta không cần ngươi lời thề, Chỉ Nhược ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ chính mình hứa hẹn, thực hiện ngươi lời hứa."
"Ta hiểu rồi." Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, ánh mắt kiên định nói: "Tin tưởng ta, ta hiểu rồi."
"Chờ ngươi làm được , nói sau đi." Triệu Mẫn cảm giác mình đều không thể thuyết phục mình đi tin tưởng Chu Chỉ Nhược lời hứa.

"Ngươi, không tin ta?" Chu Chỉ Nhược ánh mắt lập tức hoảng rồi, Triệu Mẫn không tin nàng, nàng trái tim thật đau, thật sự đau quá.
"Không tin." Triệu Mẫn từ trước đến giờ là nữ tử có cái gì thì nói cái đó, nàng giờ khắc này không tin Chu Chỉ Nhược, nàng liền nhất định phải nói ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Mẫn rõ ràng nhìn thấy Chu Chỉ Nhược thân thể đang run rẩy, có thể lời đã nói ra, nước đã đổ ra, Triệu Mẫn cũng không biết nên muốn giải thích thế nào.
"Cũng được." Chu Chỉ Nhược cười khổ, "Nhiều lời hứa như vậy, ta đều không thực hiện được lần nào, ngươi không tin ta cũng là nhân chi thường tình."

Chu Chỉ Nhược nở nụ cười đau khổ, phải thôi người mình yêu lại không tin tưởng mình, là ai cũng sẽ đau khổ. Tuy đau lòng nhưng Chỉ Nhược không trách Triệu Mẫn, bởi vì mọi chuyện do một tay mình gây ra.
Triệu Mẫn nhìn ra rồi, nụ cười này của Chu Chỉ Nhược là khi đau khổ, tuyệt vọng đến cực điểm mới lộ ra nụ cười này. Triệu Mẫn lần thứ nhất nhìn thấy, lại trong nháy mắt liền rõ ràng Chu Chỉ Nhược đau thương. Triệu Mẫn muốn nói gì để giải thích một chút nhưng những lời nói lại như là kẹt ở trong cổ họng như thế, nửa chữ đều phun không ra.
Chu Chỉ Nhược miễn cưỡng chống  đỡ thân thể mình, chậm rãi đứng lên. Nhưng không may, do vừa rồi Chu Chỉ Nhược quá kích động, khiến cỗ chân khí trong cơ thể vừa bị lúc chiều cô ép xuống giờ bỗng nổi lên. Thậm chí lần này còn mạnh hơn lần trước. Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo, một luồng tinh ngọt mùi vị kẹt ở yết hầu, liền muốn phun ra. Chu Chỉ Nhược nỗ lực nhịn xuống chính mình không khỏe, giật nhẹ khóe miệng, nói với Triệu Mẫn: "Ta không ở lâu với  ngươi , ngược lại ở lâu quá sẽ khiến chọc người khác chê trách, đàm tiếu."

Triệu Mẫn nhìn thấy Chu Chỉ Nhược sắc mặt tái nhợt, run rẩy thân thể, muốn đi ôm lấy Chu Chỉ Nhược nhưng cơ thể lại không cách nào nhúc nhích, cổ họng bên trong nghẹn ngào một chút, ngẩng đầu lên, thật sâu liếc mắt nhìn Chu Chỉ Nhược, bước ra khỏi gian phòng.

Chương bonus khi dịp tết độc lập nhưng lại không có ai đi chơi cùng. Lủi thủi một mình ngồi đăng chương vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro