Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kiều Vi cho rằng nàng đã có thái độ tốt, khi giới truyền thông đặt câu hỏi nghiêm túc, nàng cũng trả lời nghiêm túc, lễ phép, nhẹ nhàng, còn mỉm cười.

Đối với những người cố ý chọc tức nàng, nàng cũng khách khí đáp lại, đáp lại còn có lý, nếu cảm thấy lời nói của nàng khó nghe, nàng chỉ có thể nói: Cô nhiều chuyện làm gì, có bản lĩnh thì mắng tôi đi, đúng là phóng viên ngu ngốc.

Đương nhiên, phỏng vấn quốc tế suy cho cùng cũng là một sự kiện lớn, tuy trong lòng kiêu ngạo nhưng nàng cũng khắc chế khi phát biểu. Nếu không, các phóng viên đến tham gia sự kiện ngày hôm nay sẽ không thể toàn vẹn trở về, ít nhất phải nôn ra mấy lít máu.

Thử hỏi ai mà không muốn trở thành một người ôn nhu, lại không phải trời sinh hung bạo, thấy ai cũng muốn nổ súng. Chẳng phải Đại sư Rabindranath Tagore đã từng nói trong bài thơ của mình rằng: “The world has kissed my Soul with its pain, asking for its return in Songs.'”

Thế giới đã hôn lên anh những đau đớn thấu tận xương tuỷ, đòi anh phải đáp lễ bằng những khúc ca.

Các người mắng tôi cùng bạn gái của tôi mà còn muốn tôi mỉm cười đáp lại, có tưởng bở quá hay không?

Khi nàng bước xuống, một số phương tiện truyền thông đã đuổi theo nàng, hỏi nàng có hối hận khi từ chối lời mời hay không.

Lục Kiều Vi lễ phép nói: "Về đồ trang sức, DMD Pháp không phải là độc nhất, lịch sử phát triển trang sức trong nước càng có truy nguyên, mặc dù người hiện đại muốn sở hữu đồ trang sức bên kia, nhưng mọi người trên khắp thế giới đều mơ ước sở hữu một món đồ trang sức trong quốc nội, cô có biết tại sao không?"

Giới truyền thông mờ mịt.

Lục Kiều Vi kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì tất cả đồ trang sức nổi tiếng trong nước đều đã được đưa vào viện bảo tàng, cô đã thấy mũ phượng khăn quàng vai chưa, đã thấy bách điểu triều phương chưa, đã thấy mẫu đơn khoe sắc chưa”.

"Mặc dù nhiều thương hiệu quốc nội lâu đời không nổi tiếng nhưng các tác phẩm của họ được mệnh danh là 'Giải Oscar của giới trang sức', là tác phẩm kinh điển trong số các tác phẩm kinh điển."

Nhìn lại tác phẩm của các nghệ nhân xưa, tác phẩm nào không phải là kiệt tác?

Dù ở triều đại nào, trang sức nữ tính cùng phụ kiện của nam tính, thậm chí là lụa cùng tre trúc đều là những báu vật mà trang sức hiện đại không thể vượt qua.

Chỉ là xã hội ngày nay đã chọn một lối sống nhanh hơn, những món đồ trang sức này đã bắt đầu dần biến mất, nếu không, giống như đồ trang sức trong nước, bất kỳ chiếc khăn thêu nào cũng sẽ là một bộ sưu tập được săn đón rất nhiều trong các viện bảo tàng.

Cách đây rất lâu, Lục Kiều Vi đã nói trong cuộc phỏng vấn đầu tiên với DMD rằng nàng muốn đưa thiết kế nghệ thuật phương Đông tiến cao xa hơn, khi đó nàng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, những người khác nghe điều này sẽ chỉ mỉm cười, sẽ không để ở trong lòng.

Hiện tại nàng có năng lực, có cơ hội nhất định sẽ nói ra, một người bình thường nhỏ bé cũng có một giấc mơ lớn.

Giới truyền thông nghe vậy sửng sốt, lập tức quên mất mục đích đặt câu hỏi này: "Không nghĩ tới Lục tiểu thư lại có khát vọng lớn như vậy, vẫn là chúng tôi kiến ​​thức nông cạn, tôi rất mong chờ những tác phẩm sau này của ngài."

"Cũng cảm ơn cô đã phỏng vấn, về sau tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi." Lục Kiều Vi rất khiêm tốn, đương nhiên, đôi lông mày nhướng lên cho thấy lúc này nàng đang phấn khích, niềm tự hào nho nhỏ sau khi được khen.

Giới truyền thông nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn bên cạnh, chuẩn bị hỏi quan hệ của hai người, nghĩ đi nghĩ lại cũng không phù hợp với nội dung phỏng vấn, do dự không biết có nên mở miệng hay không, sau đó lại nghe Văn Cẩn Ngôn nói: “Tôi tin Đại Mãnh của chúng tôi, cô ấy là một người rất lợi hại."

Lục Kiều Vi gật đầu liên tục: “Ừm ừm.”

Cảm tình chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được, so với theo đuổi quyết liệt và lời tỏ tình cuồng nhiệt của Camille thì cảm tình ngọt ngào này mới xứng đôi.

Lục Kiều Vi có chút mệt mỏi, liền nắm lấy tay áo Văn Cẩn Ngôn, chậm rãi đi theo sau, hỏi: "Vừa rồi biểu hiện của em thế nào?"

"Thế nào ư..." Văn Cẩn Ngôn mang vẻ mặt trầm ngâm, Lục Kiều Vi bất đắc dĩ nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn dùng ngón tay nhéo gò má của nàng nói: "Sao em trở nên trí thức như vậy? Lén học khi nào?"

"Em vẫn luôn trí thức nha!" Lục Kiều Vi đã làm việc trong ngành thiết kế nhiều năm, kiến ​​thức của nàng trong lĩnh vực này đang ngày càng tăng lên.

Nàng hừ nhẹ hai tiếng: “Đương nhiên cũng có nghiêm túc học một chút, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, biết càng nhiều ở nơi nào cũng sẽ càng tự tin”.

"Ừm, chị cũng phải học tập đuổi theo bước chân em." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.

Bên ngoài có rất nhiều người, hai người đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm cùng thư giãn, Lục Kiều Vi lười đọc bình luận trên weibo, dù làm được thế nào cũng luôn có người không thích nàng.

Một lúc sau, điện thoại của Lục Kiều Vi vang lên, những người trong nhóm bạn bè của nàng đều tag nàng, nói nàng đang ở hot search, kêu nàng lên xem.

Hai ngày nay nàng còn thiếu lên hot search sao?

Lục Kiều Vi giả vờ: [Bình thường thôi, tôi quen rồi]

Dù khen nàng hay chỉ trích nàng, đều không thành vấn đề.

Nàng đã vượt qua hiện thực cùng tự nhiên, tâm nàng tĩnh lặng như mặt nước.

Nhóm bạn bè: [Là biệt danh của cô đang thịnh hành trên mạng, hiện tại mọi người đều gọi cô là Đại Mãnh! Đại Mãnh lên hot search! Cô mau xem đi!]

Lục Kiều Vi: [?]

Cái quỷ gì?

Những người bạn trong nhóm đã nhanh chóng gửi ảnh chụp màn hình cho nàng, liền nhìn thấy chủ đề hot search #Lục Đại Mãnh hahahaha# đặc biệt dễ thấy.

Không phải chứ ... ai làm hot search này vậy?

Mặt Lục Kiều Vi dần dần đỏ lên, cảm thấy xấu hổ khó tả, đây vốn là tiểu tình thú giữa nàng và Văn Cẩn Ngôn, làm mọi người đều biết rồi.

Có link được mọi người trong nhóm chia sẻ nên nàng bấm vào xem thử.

Thì ra trong cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, Văn Cẩn Ngôn đã vô tình nói ra câu Đại Mãnh, bị cư dân mạng phát hiện, họ nhìn chằm chằm vào xưng hô này nói "hahahahahaha".

Lục Kiều Vi nhắm mắt lại, bắt đầu dùng ngón chân bấm vào đế giày.

Trang Như Nhuế: [Trước kia tôi cảm thấy Đại Mãnh có chút thô tục, nhưng bây giờ lại cảm thấy ôn nhu lãng mạn, tôi có thể gọi cô như vậy không?]

Thẩm Như Ý: [Đó là biệt danh chỉ dành riêng cho Văn tổng]

Khúc Thanh Trúc: [Cái khác mình không quan tâm, mình chỉ muốn hỏi, Vi Vi, tương lai cậu sẽ mở phòng làm việc tên là gì...]

Nhóm người đột nhiên trở nên an tĩnh.

Này thực sự là một câu hỏi hay.

An tĩnh hơn mười phút, Trang Như Nhuế lên tiếng trước, nói: [Lục Đại Mãnh sao vậy?]

Thẩm Như Ý: [...về sau cũng có thể gọi là Lục Đại Mãnh, khi bán ra nước ngoài sẽ gọi là LUC BIG STRONG, các thương hiệu bình thường có thể nghe ra khí chất của chúng ta, phải không? Hahahaha]

Trang Như Nhuế: [Quá ok]

Thẩm Như Ý: [Chúng ta cũng có thể gọi tắt là ĐM]

[Thẩm Như Ý rút lại tin nhắn, lý do: Lỗi đánh máy]

Trang Như Nhuế: [Tôi cũng nghĩ có thể gọi tắt là LBT]

[LB cũng được]

"..."

Lục Kiều Vi gõ: [Tôi hợp lý hoài nghi các cô đang cười nhạo tôi]

Khúc Thanh Trúc: [Tự tin với chính mình một chút, đừng hoài nghi, bọn họ chính là đang cười nhạo cậu, tên của cậu quả thực có chút, không quá... thích hợp]

Lục Kiều Vi: [A Trúc, cậu đã thay đổi rồi, lúc trước cậu vẫn luôn đứng về phía mình]

Thành thật mà nói, nàng quả thực đã cân nhắc việc lấy "Lục Đại Mãnh" làm tên phòng làm việc của mình, nhưng không hiểu tại sao thái độ của mọi người lại như vậy, thật thương tâm!

Lục Kiều Vi: [Nếu các cô đều ghét bỏ như vậy thì suy nghĩ đi, nghĩ ra thì tag tôi, để tôi xem các cô sẽ chọn cái tên nào. Trước hết, tôi không muốn làm những thứ tươi mới, chúng ta không giống các cửa hàng của người nổi tiếng trên mạng]

Chẳng phải tên của các cửa hàng lâu đời trong nước cũng rất khó nghe sao?

Chưa nghe một câu nói tên khó nghe dễ kiếm sống sao, cái tên như Lục Đại Mãnh nghe có vẻ rất khí phách, nếu sau này làm chiêu bài, nhất định sẽ có một lượng khách ổn định, hừ.

Hơn nữa, nếu một cửa hàng có tên khó nghe sẽ mang lại cho người ta cảm giác rất thật, khi đi mua đồ, nhìn thấy tên cửa hàng khó nghe cùng tên cửa hàng dễ nghe thì nhất định người ta sẽ đến tên cửa hàng khó nghe trước, bởi vì chỉ cần nhìn vào cái tên sẽ cảm thấy kim lượng rất cao.

Mọi người vắt óc nghĩ ra một cái tên, thậm chí còn tra từ điển, nghĩ ra một thành ngữ hay thứ gì đó có "ý nghĩa".

Lục Kiều Vi không nhịn được nói: [VBK thì sao?]

Trang Như Nhuế: [Này có nghĩa là gì? Tôi tìm không ra]

Thẩm Như Ý: [V nghĩa là Văn tổng sao?]

Khúc Thanh Trúc: [Văn Bất Khả]

Ngay sau đó hệ thống lại nhắc một tin nhắn khác bị thu hồi.

Tất cả người trong nhóm: [……]

Lục Kiều Vi còn đang suy nghĩ làm sao đổi VBK thành từ khác, không nghĩ tới bọn họ lại giải ra nhanh như vậy, xấu hổ không chỗ dung thân.

Nàng nhanh chóng giải thích: [Đang nghĩ gì vậy? V là Vi Vi, B là trang sức, K là cười]

Sau khi gửi đi không có người trả lời nàng, mọi người vẫn đang đắm chìm trong tin nhắn của Khúc Thanh Trúc, rất im lặng, khi Lục Kiều Vi nhìn vào màn hình, nàng cảm thấy ánh mắt của mọi người qua màn hình đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, có chút đồng tình cùng kinh ngạc.

Này phải giải thích từ đâu đây? Trước mắt không thể nói.

Lục Kiều Vi đang nghĩ gõ cái gì đó, trên đó lại xuất hiện một hàng tin nhắn khác.

Trang Như Nhuế: [Bọn tôi đều hiểu]

[Hiểu]

Nói cái này quá xấu hổ, Lục Kiều Vi im lặng ra khỏi giao diện trò chuyện nhóm, nghĩ sau khi họ trò chuyện về tên của mình xong, nàng sẽ đi vào đưa ra quyết định.

Nàng đang định cất điện thoại thì đột nhiên bị chạm vào cằm, nói: "Oa, thế mà có người tung tin đồn về chị."

Lục Kiều Vi giật giật ngón tay phủ nhận: "Chị nhìn lầm rồi, sao em có thể tung tin đồn về chị được?"

"Ò..." Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Văn Bất Khả không phải là chị thì còn là ai?"

Lục Kiều Vi bị cô chọc cười: "Chị thật có ý tứ, nào có người gọi biệt danh của mình như vậy?"

Cười xong, nàng dùng cánh tay chọc vào cô, hỏi: “Chị xong rồi sao?”

“Giao cho nhân viên làm rồi.”

Văn Cẩn Ngôn làm việc theo phong cách cũ, an bài mọi việc, còn lại giao cho nhân viên phụ trách, sau đó bắt đầu lười biếng nói: “Lần trước em nói muốn cảm ơn chị, em định cảm ơn chị thế nào đây?”

"Mời ăn cơm thì quên đi, chị tạm thời chưa đói."

“Chị thật sự không đói sao?” Lục Kiều Vi nhướng mày, “Em còn tưởng có người muốn ăn thịt em, nhưng hóa ra là không có chút khẩu vị với em.”

Lục Kiều Vi vốn tưởng rằng Văn Cẩn Ngôn sẽ dỗ dành nàng, nhưng không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại ngồi trên ghế sô pha chống đầu, ánh mắt liếc nhìn nàng liền trở nên rất nghiêm túc: “Nếu như em có thể đắp đồ ăn lên người của em cho chị ăn, chị sẽ rất vui vẻ nếm thử."

"?"

Nàng tưởng mình đủ sắc tình, nhưng không ngờ trong đầu Văn Cẩn Ngôn tràn đầy thuốc màu, Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Đều là vì nghệ thuật, bức tranh kia nhất định sẽ rất đẹp, Vi Vi, em làm được."

Không, nàng vẫn chưa đồng ý đâu.

Lục Kiều Vi chưa kịp phản bác thì Văn Cẩn Ngôn đã thổi một loạt rắm cầu vồng, suýt chút nữa đã thổi bay tâm trí của Lục Kiều Vi. Tính cách của Lục Kiều Vi là như vậy, vừa thổi rắm cầu vồng, nàng lập tức bay lên trời, đứng cạnh mặt trời, nếu đặt ở thời cổ đại thì nàng chính là hôn quân.

Chờ tai nàng mềm nhũn, Văn Cẩn Ngôn ôm nàng nói: "Vợ, hôm nay phiền toái em rồi, yên tâm, chị sẽ không làm dơ thân thể của em đâu."

Lục Kiều Vi nhéo mạnh lên người.

Lúc Văn Cẩn Ngôn nói: “Nếu em bị bẩn, chị sẽ liếm sạch cho em,” Nàng liền bịt miệng Văn Cẩn Ngôn lại, nói: “Được rồi được rồi, em hiểu rồi.”

Cuộc phỏng vấn này là buổi diễn an bài, trước khi về, Lục Kiều Vi đã phối hợp với giới truyền thông chụp vài bức ảnh, Văn Cẩn Ngôn bảo tài xế lái xe, hai người đang định ở phía sau hôn môi thì điện thoại của Lục Kiều Vi reo lên.

Văn Cẩn Ngôn thở dài: "Là ai vậy? Thật không đúng lúc."

Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra, xem qua rồi nói: “Ba em.”

Giây tiếp theo, liền nghe Văn Cẩn Ngôn nói: "Chú gọi thật đúng lúc."

Lục Kiều Vi nén cười, trả lời điện thoại.

Ba Lục bên kia thở dài một hơi, sau đó mỉm cười nói: "Vi Vi, con thật làm ba tự hào."

Lục Kiều Vi biết cha nàng đã đọc được tin tức nên rất bình tĩnh nói: "Sao đột nhiên ba lại nói như vậy?"

"Con không lên mạng sao? Trong thành phố chúng ta mọi người đều biết tên của con." Ba Lục nói: "Ba liền nghĩ những kẻ ở cuộc thi trước kia không có nhãn lực, không biết thưởng thức, con gái của ta rất lợi hại."

"Ba, đừng quá khen con, làm con có chút ngượng ngùng."

Ba Lục nói: "Con đáng khen thì khen thôi, giúp ta nói lời cảm ơn với Tiểu Văn, thân là trưởng bối, ta ngượng ngùng mở miệng."

"Chị ấy ở ngay bên cạnh con này." Lục Kiều Vi bấm vào camera, đường truyền mạng bên Ba Lục không tốt nên bị lag, Lục Kiều Vi đưa điện thoại về phía Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cười chào hỏi.

Ba Lục xấu hổ: “Sao con không nói sớm?"

Lục Kiều Vi nói: “Ba cũng không hỏi.”

Ba Lục cười hai tiếng, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Văn Cẩn Ngôn, cũng không biết ông đang ở đâu, mạng chập chờn, lời nói không rõ ràng.

Ba Lục nói: "Không nói chuyện với con nữa, ở đây mạng yếu, ta gọi cho con sau."

Lục Kiều Vi chưa kịp nói lời "tạm biệt" thì Ba Lục đã cúp máy, Ba Lục là công nhân xây dựng, làm việc trên một công trường, Lục Kiều Vi nghĩ ông nên đi làm.

Điện thoại còn chưa cất vào túi lại vang lên, Lục Kiều Vi xem, là tin nhắn chuyển khoản.

Mặt trên hiển thị vài giây trước có ai đó đã chuyển 146.672 tệ.

Lục Kiều Vi ngây người, lập tức nghĩ đến cha mình.

Sau đó có tin nhắn đến, tin nhắn WeChat Ba Lục gửi cho nàng, trong đó có rất nhiều lỗi chính tả, được cha nàng viết tay từng chữ một.

Ba Lục: [Mẹ con với ba đã xem video, đừng quan tâm người khác nói gì, con muốn làm gì thì làm, ba mẹ không nghe những gì người khác nói, ta với mẹ con cũng chưa tiết kiệm được bao nhiêu tiền, con cầm lấy cái này trước đi, xem có đủ tiền tự mở phòng làm việc hay không, không đủ lại nghĩ cách cho con]

[Con làm việc chăm chỉ, ba rất nở mày nở mặt, hiện tại đi ra ngoài, mọi người đều hỏi ta có phải là cha của Lục Kiều Vi không, còn nói con rất có tiền đồ]

[Mấy năm nay con vất vả rồi, con cũng ra không ít tiền cho việc học của hai đứa em con, mấy năm nay có con hỗ trợ, ba mẹ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ba rất cảm ơn con]

[Ở bên ngoài con nói chuyện cho tốt, sau này con sẽ làm việc lớn, cho nên phải nói chuyện dễ nghe hơn, con hiểu mà. Nhưng nếu có người bắt nạt con, ba sẽ luôn ủng hộ con đánh mắng trả, con gái của ba không thể chịu ủy khuất được]

Lục Kiều Vi đọc liền đau mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, gõ hai lần vào hộp thoại lại xóa đi, mất đi khả năng ngôn ngữ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn oán giận về gia đình, nàng luôn hỏi tại sao ba mẹ phải có ba người con, đến bây giờ nàng vẫn còn oán giận điều này, dù ba mẹ có tốt với nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy khổ sở, nghĩ rằng ba mẹ rất ít quan tâm tới nàng, bởi vì nàng lớn nhất, cái gì cũng phải nhường nhịn.

Ba Lục lại gửi một tin nhắn khác: [Trước kia ba đã ngăn cản con cùng Tiểu Văn ở bên nhau, làm khó dễ hai đứa, là tư tưởng của ba quá phong kiến, con cũng đừnh giận ba, con nói với Tiểu Văn là ba rất cảm ơn con bé, không có con bé thì hiện tại Vi Vi của chúng ta đã gả cho một kẻ cặn bã rồi]

Lục Kiều Vi hoãn lại một lát, nàng rất dễ cảm động, lại bị cha nàng làm cho chua xót.

Nàng hít một hơi, nghiêng người về phía Văn Cẩn Ngôn, chống bả vai cô nói: “Ba em nói cảm ơn chị, còn nói trước kia đã làm khó dễ chị…”

"Không có gì, chú dì thương em, sao chị có thể giữ ở trong lòng?" Văn Cẩn Ngôn ôn nhu xoa đầu nàng.

Lục Kiều Vi nhịn không được, ôm cánh tay ô ô hai tiếng, xe tới cửa, nàng dựa vào cửa sổ trả lời tin nhắn của Ba Lục.

Lục Kiều Vi: [Trong tay con có tiền, vốn khởi nghiệp cũng đủ, ba đừng lo, ba giữ tiền để trả tiền nhà đi, cả đời ba mẹ cũng không dễ dàng, yên tâm, con đã có kế hoạch rồi]

Nếu không có kế hoạch tốt, nàng cũng sẽ không dám nói trước mặt giới truyền thông, cách đây một thời gian, nàng và Khúc Thanh Trúc đã đến sở công thương để làm thủ tục, sau khi hoàn thành công việc trước mắt, hai người có thể chọn địa chỉ phòng làm việc.

Ba Lục gửi tin nhắn thoại nói: “Không phải năm nay con đã từ chức rồi sao? Một hai tháng không làm việc thì làm sao có tiền? Ta còn không biết tính cách của con sao? Con cứng đầu mạnh miệng, con có thể đi cùng Tiểu Văn sao?"

Trong dịp Tết, Lục Kiều Vi đã nói với Ba Lục là nàng có bao nhiêu tiền, hơn 80 vạn, không đủ để mở công ty.

"Ba, kỳ thực hai tháng nay con có đi làm..." Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: "Con làm streamer."

“Cái gì streamer?” Ba Lục không hiểu.

Lục Kiều Vi mơ hồ nói: “Là video như ba thường xem, con quay mấy đoạn video ngắn, kết quả khá tốt, kiếm được chút tiền.”

"Những thứ đó đáng giá như vậy sao?"

Đương nhiên là không! Đây là nàng hy sinh sắc tướng a!

Lục Kiều Vi hừ nói: "Tiền vốn thật sự đủ rồi ba."

Ba Lục nghe xong im lặng, có lẽ ông đang mê manh về nghề nghiệp trong xã hội ngày nay, một lúc sau mới nói: “Con cũng phải nhận lấy, nếu không khi cần tiền lại bó tay bó chân. Hiện tại ta còn rất nhiều sức lực, không già, tiền để lại cho con tích cóp lòng tin!"

Lục Kiều Vi lại khuyên hồi lâu, Văn Cẩn Ngôn giúp nàng nghĩ ra biện pháp: "Để chú trở thành cổ đông của em, sau này kiếm được tiền sẽ chia hoa hồng cho chú. Như vậy chú có thể nghỉ ngơi sớm một chút, về sau không cần ra ngoài làm việc nữa."

"Vậy... được rồi, chờ tháng sau bắt đầu hoạt động, kiếm được tiền, con sẽ đưa tiền cho ba." Lục Kiều Vi trò chuyện với ba nàng một lúc rồi cúp điện thoại, xoa xoa cái mũi đau nhức rồi khí thế hùng dũng bước đi, khí phách hiên ngang, nàng cũng có người ủng hộ.

Về đến nhà, Lục Kiều Vi lại hít một hơi thật sâu, Văn Cẩn Ngôn đi vào phòng bếp.

Lục Kiều Vi còn có việc phải làm, nàng đến thư phòng lấy từ điển, sau này phải đặt tên phòng làm việc, còn xin giấy phép kinh doanh.

Chọn một cái tên thật sự rất khó, trước tiên nàng viết ra những tên dễ nghe, sau đó xem qua những cuốn sách khác để xem có thể tìm được tên cổ gì hay không.

Đến cuối cùng cũng không có cái tên nào, Văn Cẩn Ngôn gọi nàng xuống lầu ăn cơm, Lục Kiều Vi chắp tay sau lưng, vẻ mặt chán nản phiền muộn.

“Có vấn đề gì sao?” Văn Cẩn Ngôn đặt đĩa thức ăn lên bàn, vẫy tay với nàng.

Lục Kiều Vi nói: "Không phải phòng làm việc của em là làm thiết kế sao, tuy hiện tại mới bắt đầu nhưng em nhất định phải suy nghĩ lâu dài, chẳng hạn như chọn một cái tên có thể vươn ra toàn cầu".

Nói xong, nàng lại phàn nàn: "Ban đầu em muốn đặt là 'Big Strong', chuẩn bị xin chứng nhận, nhưng trong nhóm bạn bè đều ghét bỏ, hừ, thật không có ánh mắt."

"Big Strong? Đại Mãnh a..." Văn Cẩn Ngôn nhịn cười, chủ yếu là bởi vì Lục Kiều Vi nói quá nghiêm túc, không phải nói đùa, cô nói: "Em không phải cảm thấy quá nhỏ sao?"

"Big Strong mà nhỏ ư? Là đại mãnh!"

"Không, ý chị là làm phòng thiết kế quá nhỏ, tại sao không trực tiếp phát triển thành đồ trang sức?"

Lục Kiều Vi xấu hổ đi nói, này không phải là do thiếu tiền sao, trang sức quá đắt, lấy đâu ra được? Trước tiên thành lập một phòng thiết kế, sau đó có tiền lại đầu tư vào đá quý.

Nàng liếc nhìn bàn ăn, hôm nay Văn Cẩn Ngôn đã chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo, còn có hoa tươi, rất lãng mạn.

Nghĩ lại, Văn Cẩn Ngôn thật sự sẽ không dùng nàng làm mâm đồ ăn đi?

“Chị có!” Văn Cẩn Ngôn kéo nàng vào lòng, nói: “Chị có quặng.”

"Hả?"

"Chị có quặng cung cấp phôi kim cương, có thể cung cấp cho em phôi kim cương tự nhiên, còn có hai nhà máy cắt đá quý." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Mặc dù chị về nước đã được một năm, nhưng trước kia chị cũng rất nghiêm túc làm sự nghiệp này."

"Chờ, chờ một chút..." Lục Kiều Vi ngơ ngác nghe, "Vậy trước đó Lạc Nhất Ngôn nói là nhà chị có quặng kim cương, cái gì mà thẩm định viên, thế hệ sau không cần vất vả hơn trăm là thật sao?”

“Giả.” Văn Cẩn Ngôn nói.

"Phù, làm em sợ muốn chết..."

“Không phải nhà chị, là mình chị.” Văn Cẩn Ngôn sửa lại, “Cái gì của chị là của chị, không phải của nhà chị.”

Lục Kiều Vi: "..."

Ngón tay nàng có chút run rẩy: “Thật sự có quặng sao?”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, “Trước kia chị kiếm được chút tiền, nhưng lại không có bạn gái, một mình tiêu không hết, không biết làm cái gì, aiz, liền mua quặng, sau đó kiếm tiền từ quặng, lại mua thêm quặng, sau đó càng nhiều quặng."

Đột nhiên không có gì để nói.

Có tiền tiêu không hết, liền đi mua quặng.

Trước kia Lục Kiều Vi từng nghe người ta nói tới quặng, đều là quặng than, Văn Cẩn Ngôn lợi hại nói là quặng kim cương, nàng vẫn còn khiếp sợ, Văn Cẩn Ngôn múc chiếc bánh nhỏ bên cạnh nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói, chị đói rồi."

Tha thứ cho Lục Kiều Vi là người không gặp việc đời, hiện tại đầu óc của nàng đều là quặng, nói: "Vậy, vậy chị không chỉ đi làm mà còn là thương nhân đá quý ư?"

Đám người hầu đã bị kêu đi, Văn Cẩn Ngôn nghịch ngợm kéo khóa váy của nàng, có lệ trả lời ừ một tiếng, Lục Kiều Vi bình tĩnh lại, Văn Cẩn Ngôn đẩy nàng về phía bàn ăn.

Lục Kiều Vi căng thân thể, không dám tiến lên.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn không chịu buông tha, còn dụ hoặc nói: “Trước kia chị chỉ mua quặng và đầu tư. Đương nhiên nếu em làm thiết kế, chị sẽ làm thương nhân đá quý cho em, em sẽ không cần vất vả nhiều năm..."

"Cho nên a, em có muốn làm tiểu thư kim cương của chị không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt