Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kiều Vi bị câu hỏi của cô làm cho mờ mịt, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy, nghe có chút không có cảm giác an toàn, nàng hỏi: "Sao vậy?"

Văn Cẩn Ngôn không ngừng nhìn nàng, nắm tay nàng càng chặt hơn, nàng đành phải hứa hẹn, Lục Kiều Vi thở dài: "Không thích chị thì thích ai? Em không thích chị khi nào?"

"Trước kia." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.

Nghĩ lại những việc mình đã làm, Lục Kiều Vi cảm thấy trước kia mình thật tệ, thậm chí còn chán ghét chính mình, nói: "Xin lỗi chị, em sẽ luôn luôn luôn thích chị."

Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói thêm: "Không phải trước kia em đã nói rồi sao?"

Trên mặt Lục Kiều Vi tràn đầy dấu chấm hỏi: "Nói khi nào?"

Văn Cẩn Ngôn trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: "Chị nằm mơ..." giọng nói của cô rất nhỏ, có vẻ rất sợ hãi.

Người bệnh sẽ đột nhiên trở nên rất yếu đuối, Lục Kiều Vi có thể cảm nhận được, đôi mắt nàng đau nhức, nàng sờ sờ ngực Văn Cẩn Ngôn: "Đừng sợ đừng sợ, em sẽ luôn thích chị, thích chị nhất trên đời!"

Cuối cùng Văn Cẩn Ngôn cũng khôi phục lại, nhưng ánh mắt lại rũ xuống, trông có vẻ ủy khuất, làm người đau lòng.

Lục Kiều Vi dỗ cô nói: "Giấc mơ gì đáng sợ như vậy? So với em nằm mơ còn đáng sợ hơn."

"Em mơ thấy gì?" Văn Cẩn Ngôn chống tay ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha.

"Em nằm mơ thấy mình phá sản, trở thành kẻ nghèo hèn, làm em sợ muốn chết." Lục Kiều Vi rùng mình đi lấy áo khoác cho cô, phát hiện đó là tây trang liền cau mày: "Trời lạnh như vậy mà chị vẫn mặc tây trang, không lạnh sao?"

Nàng lấy áo lông cho Văn Cẩn Ngôn mặc vào, nhìn quần áo của Văn Cẩn Ngôn, lại đi thay một bộ khác, khi Văn Cẩn Ngôn đã mặc kín mít, nàng thúc giục: "Đi đi đi, chúng ta đến bệnh viện xem, chị không nhận thấy mình bị cảm sao? Còn chạy tới công ty đón em."

Văn Cẩn Ngôn khàn giọng nói: "Lúc lên máy bay không có bị cảm lạnh, xuống máy bay cũng đã đo nhiệt độ."

"Vậy đến bệnh viện kiểm tra tổng thể đi." Lục Kiều Vi thu dọn đồ đạc, đeo túi xách mang cô ra ngoài, nàng quay lại thì thấy Văn Cẩn Ngôn bất động, nhìn chằm chằm vào bàn ăn.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị có thể mang đồ ăn đi không?"

"Có thể!" Lục Kiều Vi đau lòng cô, lấy hộp giữ nhiệt ở nhà ra, bỏ xương và cháo vào đó.

Văn Cẩn Ngôn cầm trong tay đi theo nàng, không biết có phải vì Văn Cẩn Ngôn bị cảm hay không, nhìn cô như vậy, luôn cảm thấy cô rất đáng yêu.

Lục Kiều Vi nhịn không được liếc nhìn cô mấy cái, nghiêng người nắm lấy tay cô, tay Văn Cẩn Ngôn đặc biệt nóng, vì thế hỏi: "Chị có sợ tiêm không?"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, thang máy mở ra, cô phản ứng chậm nửa nhịp, trả lời: "Không sợ sao?"

"Em hỏi chị đấy." Lục Kiều Vi cười nói: "Nếu chị sợ, em sẽ bịt mắt chị lại."

Đến bệnh viện phải mất hơn 20 phút, khi lên xe, Lục Kiều Vi kéo khăn choàng của Văn Cẩn Ngôn thật chặt, thắt dây an toàn cho cô.

Trên đường nàng liếc nhìn cô rồi nói: "Nếu chị thấy khó chịu thì ngủ một giấc đi, đến nơi em sẽ đánh thức chị dậy."

"Còn tốt, chị không buồn ngủ."

Nói xong lời này không bao lâu, Văn Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, lại ngủ một hồi. Lục Kiều Vi trộm cười vài tiếng, đến bệnh viện thì gọi người.

Sau khi tiến hành kiểm tra toàn diện, xác định đây chỉ là cảm lạnh thông thường, lúc này Lục Kiều Vi mới yên tâm, dẫn Văn Cẩn Ngôn đi tiêm.

Lục Kiều Vi mở hộp cơm ra, tay Văn Cẩn Ngôn không tiện, cho nên nàng đút cho cô ăn, cháo rất thơm, xương mặn vừa phải, thêm chút vị tươi mát.

Văn Cẩn Ngôn bình luận cho nàng: "Xương không cay, em không cho ớt vào sao?"

"Viêm amiđan mà chị còn muốn ăn cay? Chờ về nhà chị thấy đỡ hơn thì em sẽ nấu cho chị ăn. Nào, há miệng, ăn một ngụm cháo nữa đi." Lục Kiều Vi đưa thìa tới bên miệng cô.

Văn Cẩn Ngôn ăn xong, nói: "Ai nha, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chị, chị có chút ngượng ngùng, nên làm sao bây giờ?"

Trong lòng Lục Kiều Vi có một thanh âm đang điên cuồng gào thét: Đáng yêu quá đáng yêu quá, chịu không nổi mà, sao bạn gái của nàng lại đáng yêu như vậy?

"Ai nhìn chị, chị trừng lại! Xem mắt ai to hơn!"

"Có lý." Văn Cẩn Ngôn gật đầu.

Lục Kiều Vi đợi cô ăn xong lại mở một hộp khác, nàng vừa ăn vừa quan sát, thật sự có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nàng kéo khăn choàng của Văn Cẩn Ngôn che đi nửa khuôn mặt của cô, Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng, Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Người ta nhìn chằm chằm vào chị rất phiền, chị xinh đẹp như vậy, người khác nhìn phải thu phí."

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói, sau đó trừng mắt nhìn đám người đang trộm nhìn Văn Cẩn Ngôn.

Truyền nước mất hơn ba tiếng đồng hồ, hai người nói chuyện một lúc, Lục Kiều Vi mở một bộ phim truyền hình xem cùng Văn Cẩn Ngôn, bộ phim hài mới làm Lục Kiều Vi cười đến mức nấc lên.

Buổi tối về đến nhà đã mười một giờ, Lục Kiều Vi không dám cho cô tắm, liền lấy khăn ấm lau người cho cô, Văn Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi cởi áo lông ra, khi cởi áo bên trong, Lục Kiều Vi trừng mắt nhìn cô: "Chị đang làm gì vậy!"

"Không phải em muốn lau sao?" Văn Cẩn Ngôn mờ mịt nhìn nàng.

"Chị không thể tự lau sao?" Lục Kiều Vi hỏi.

"Chị bị cảm." Văn Cẩn Ngôn chớp mắt, ngái ngủ ngáp một cái, Lục Kiều Vi vội vàng vắt khăn, lau cổ cho cô, nói: "Em nhớ hồi nhỏ em bị cảm, mẹ em thường dùng gừng và rượu trắng cạo lưng cho em, như vậy sẽ hạ sốt nhanh hơn, nếu không chị thử xem? Nhà em còn một ít gừng..."

"Chị cảm thấy hiệu quả không lớn, chị tin vào khoa học." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, vén áo lên, để Lục Kiều Vi lau ngực cho mình.

Lục Kiều Vi ngượng ngùng quay mặt đi, "Đây là khoa học sao? Em nhớ trên mạng có nói, lát nữa em tìm xem một chút." Nàng vừa định rút tay lại thì bị Văn Cẩn Ngôn giữ lại, "Như vậy rất khoa học, nếu không thì..."

"Không cần." Lục Kiều Vi thẳng thắn từ chối cô.

Cái này? Làm liền hết bệnh sao?

Có quỷ mới tin.

Lục Kiều Vi lau người cho cô xong, Văn Cẩn Ngôn chơi lưu manh cởi quần, nàng chạy nhanh mang chậu rửa đi, quay lại cởi quần áo nằm cùng Văn Cẩn Ngôn.

Thân thể của người bị sốt không quá ấm, Lục Kiều Vi ôm cô vào ngực, chuẩn bị ngủ thì có cuộc gọi đến, Lục Kiều Vi vừa nhìn đã nhận ra đó là mẹ nàng.

Mẹ Lục nhìn khoảnh khắc WeChat của Lục Kiều Vi, biết Văn Cẩn Ngôn bị cảm lạnh, dặn dò nói: "Bị sốt thì dùng gừng với rượu trắng cạo gió trên người, trùm chăn ngủ một giấc, ngày hôm sau liền tốt rồi, con thử làm cho con bé xem."

Lục Kiều Vi vừa định đáp lại thì điện thoại đã bị Văn Cẩn Ngôn lấy đi, nói: "Hiện tại con đã khá hơn nhiều rồi, không cần cạo nữa ạ."

"Hạ sốt rồi sao?" Mẹ Lục nói: "Mùa này rất dễ cảm lạnh, hai đứa chú ý thân thể một chút."

Lục Kiều Vi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng liếc nhìn, nhắm mắt lại nói: "Dì, ngày mai con sẽ hết sốt, hôm nay là thời kỳ chuyển giao."

"Chị vẫn còn rất nóng." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Em nhớ hồi nhỏ mẹ em cạo cho em, cơn sốt cũng nhanh chóng hạ xuống."

"Đúng vậy." Mẹ Lục dạy kỹ thuật: "Cạo gió, phải cạo ở các huyệt đạo nhiều hơn, mẹ sẽ gửi cho con bản đồ huyệt đạo, rất hữu ích, chỉ cần cơ thể ấm lên là sẽ tự nhiên khỏi bệnh."

Lục Kiều Vi trực tiếp xuống giường đi ra ngoài, khi quay lại trên tay cầm một ly rượu trắng và một miếng gừng.

Văn Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, nói: "Kỳ thực..."

Lục Kiều Vi nhướng mày.

Văn Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: "Kỳ thực chị sợ đau."

"..."

Nửa đêm, bạn gái lặp đi lặp lại nhiều lần, thật không chịu nổi, Lục Kiều Vi chân tay luống cuống nói: "Không đau, em sẽ nhẹ tay, sẽ sớm tốt thôi, nếu đau thì nói, em sẽ thổi cho chị."

"Vậy em thổi mấy lần đi." Văn Cẩn Ngôn vén áo lên.

Tim Lục Kiều Vi như muốn nổ tung.

Sau khi xoa rượu trắng, Văn Cẩn Ngôn không hề cảm nhận được đau đớn như mình tưởng tượng, cho nên cũng không kháng cự.

Dáng người của Văn Cẩn Ngôn rất tốt, Lục Kiều Vi nhéo eo cô hỏi: "Chị gầy đi sao? Ở Paris rất khó sống sao?"

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng.

Lục Kiều Vi cạo cho cô xong, nhanh chóng đắp chăn cho cô, ôm cô rồi hỏi: "Còn thấy lạnh không?"

"Không lạnh, em rất ấm."

Trong lòng Lục Kiều Vi cũng thấy ấm áp.

Nàng xoa bóp tay Văn Cẩn Ngôn, sờ lên vầng trán nóng bừng của cô, như muốn hút đi hơi ấm dư thừa trong cơ thể cô.

Buổi tối, Lục Kiều Vi không dám ngủ quá sâu, mấy lần nàng ngồi dậy kiểm tra nhiệt độ cho Văn Cẩn Ngôn, sau đó đắp chăn cho cô, chăm sóc cô rất tốt, ngày hôm sau cơn sốt cũng giảm, nhưng nhìn không tràn đầy tinh thần như thường ngày.

Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị đến công ty làm việc, Lục Kiều Vi vừa mới từ chức, cũng không vội đổi việc nên đi theo chăm sóc cô.

Lục Kiều Vi đã đến DMD nhiều lần, mọi người đều biết nàng, cũng không ngạc nhiên, nhưng ánh mắt nhìn nàng đã khác trước, cố tình Văn Cẩn Ngôn không đi thang máy riêng mà mang nàng đi thang máy dành cho nhân viên bình thường.

Giờ làm việc là thời gian dùng thang máy cao điểm, một đám người chen chúc nhau, nhưng khi Văn Cẩn Ngôn bước vào, họ sẽ tự động tránh ra, thà đứng dán vào tường còn hơn đứng gần hai người.

Liền rất xấu hổ.

Lục Kiều Vi cúi đầu, không dám nhìn ai.

Mọi người đều trộm nhìn nàng, khi nàng đi ra, một nhân viên tương đối lạ mặt là người đầu tiên đứng mũi sào, hô lên: "Phu nhân, mời đi bên này."

Phu nhân? Phu nhân! ! !

Lục Kiều Vi sững sờ trong chốc lát, quên ra khỏi thang máy, nhân viên phía sau cũng đông đúc, không ai dám nhắc nhở.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, đưa tay dừng thang máy, mang Văn Cẩn Ngôn đi ra, đi được mấy bước, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, không phải nên là Văn Cẩn Ngôn dắt tay nàng sao?

Hiện tại nàng giống giám đốc điều hành hơn.

Đây là cảm giác của một giám đốc điều hành sao?

Quá kích thích người phấn đấu!

Vào văn phòng, Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn thấp giọng thương lượng: "Tuy danh xưng phu nhân nghe rất hay, nhưng trong công ty kêu như vậy không đủ nghiêm túc, không nên để nhân viên gọi như vậy."

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Chị không bảo bọn họ gọi như vậy, đều là bọn họ tự gọi. Mà gọi như vậy cũng khá hợp lý, gọi là thiết kế Lục thì không thích hợp."

Mi mắt cô cong cong, rõ ràng rất vui vẻ với danh xưng này, Lục Kiều Vi vô cùng hoài nghi Văn Cẩn Ngôn còn có thể thưởng cho nhân viên đó.

"..."

Văn Cẩn Ngôn ngồi trên ghế văn phòng mở máy tính lên, không lâu sau, thư ký tới, nhìn thấy Lục Kiều Vi ngồi bên cạnh Văn Cẩn Ngôn, im lặng hồi lâu mới nói: "Phu nhân có cần gọi đồ ăn hay không, lát nữa tôi sẽ kêu người đưa qua."

"Không cần không cần, thực sự không cần!" Lục Kiều Vi liên tục xua tay, khi thư ký gật đầu, nàng nhanh chóng nói thêm: "Gọi tôi là Lục Kiều Vi được rồi, nếu các cô thấy tên khó gọi thì gọi tôi là thiết kế Lục đi, gọi phu nhân gì đó rất kỳ quái..."

Thư ký cũng nghiêm túc trả lời: "Gọi cô là thiết kế Lục cũng rất kỳ quái..."

Quả thực là khó xử lẫn nhau, Lục Kiều Vi hít một hơi, nói: "Có gì kỳ quái, tôi không thấy kỳ quái, cứ gọi tôi là thiết kế Lục đi!"

"Được."

Lát nữa Văn Cẩn Ngôn còn mở họp, họp nội bộ của DMD, Lục Kiều Vi đi cùng cô cũng không tốt, cho nên Văn Cẩn Ngôn đã sắp xếp người đưa nàng đi tham quan, nói: "Phòng thiết kế ở tầng 13, gần đây chị đã trang hoàng mới, còn nhập về một số thiết bị mới, em đi lên nhìn xem?"

"Được." Lục Kiều Vi theo bản năng sờ sờ trán cô, "Lát nữa uống thuốc, đừng nói quá nhiều, uống thêm nước ấm."

Thư ký rất vui vẻ, vì ngay khi thiết kế Lục đến, Văn tổng đã không còn mặt đen, vội vàng rót nước ấm.

DMD rất coi trọng nhà thiết kế, trong các phòng thì phòng thiết kế có thiết kế sang trọng nhất, toàn bộ tầng là phạm vi hoạt động của phòng thiết kế.

Lục Kiều Vi đi tham quan, trước đây nàng đã từng đến DMD vài lần, lúc đó nàng có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt người nước ngoài, nhưng bây giờ thì lượng người ít hơn rất nhiều.

Nàng tò mò hỏi, trợ lý giải thích: "Đội chủ lực vẫn chưa từ Paris trở về, chắc phải một tháng nữa."

"Sao?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô, "Buổi trình diễn trang sức ở Paris vẫn chưa kết thúc sao? Không phải Giám đốc của các cô dẫn đội về sao?"

"Tôi cũng không rõ," Trợ lý nói, "Văn tổng về một mình."

"Ò......"

Đi một vòng, Văn Cẩn Ngôn cũng đã quay lại.

"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn cảm giác được trạng thái của nàng có chút không đúng, lại hỏi một câu: "Sẽ không bị chị lây bệnh rồi đấy chứ?"

"Không có." Lục Kiều Vi đo nhiệt độ cho cô rồi nói: "Buổi trình diễn trang sức của chị vẫn chưa bắt đầu phải không?"

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng.

Lục Kiều Vi lại nhìn cô nói: "Có phải làm việc rất mệt không? Nhìn chị xem, mệt đến đổ bệnh."

"Không phải, tại chị tắm."

Lục Kiều Vi: "?"

Văn Cẩn Ngôn nói: "Không biết ai mỗi ngày trêu chọc chị, làm chị phải tắm mấy lần một ngày, lúc lạnh lúc nóng, liền bị cảm."

"Không phải chứ, mùa đông mà chị tắm nước lạnh sao?"

"Không có, là quá nóng, ban đêm không đắp chăn." Văn Cẩn Ngôn thở dài, nhìn môi nàng, muốn hôn nhưng lại không dám hôn.

Lục Kiều Vi hôn lên một bên mặt cô hai cái, không cẩn thận in son môi lên đó, nàng dùng khăn giấy lau đi.

Văn Cẩn Ngôn lại hỏi nàng có muốn tới DMD làm việc không.

Lục Kiều Vi vừa mới đến thăm phòng thiết kế, biết ý định của Văn Cẩn Ngôn, kỳ thực nàng cũng đang do dự.

"Lỡ có người khi dễ chị thì sao?" Văn Cẩn Ngôn bị sốt, hai mắt khô khốc, liên tục chớp chớp mấy cái, vẻ mặt đáng thương.

Lục Kiều Vi trong lòng mềm nhũn: "Ai khi dễ chị, nói cho em biết tên, em sẽ giết người đó."

Văn Cẩn Ngôn nói: "Nhiều lắm, nếu em không ở đây, ai cũng có thể khi dễ chị. Em đến DMD chống lưng cho chị đi, từ nay về sau chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày, chẳng lẽ em không muốn..." Cô hạ giọng: "Nhìn văn phòng của chị rộng lớn như vậy, em không muốn một chút kích thích sao?"

Lúc nàng đang sửa lại áo, Lục Kiều Vi đứng đắn kéo khóa kéo của cô, nói: "Văn phòng là để làm việc, sao chị có thể làm ở công ty được?"

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi lại từ bỏ, nói: "Em tới thích ứng một chút, nếu không theo kịp thì hãy quên đi."

Văn Cẩn Ngôn cười gật đầu.

Kỳ thực ban đầu Lục Kiều Vi không có ý định đến DMD, DMD không phải là công ty cá nhân, việc nàng đến đây chỉ là cửa sau, sẽ ảnh hưởng không tốt đến Văn Cẩn Ngôn, nàng cũng chịu rất nhiều áp lực, trong lòng nàng vẫn thiếu chút tự tin.

Lục Kiều Vi cũng không muốn mang tiếng là "hôn quân" cho Văn Cẩn Ngôn, điều kiêng kỵ nhất trong văn phòng là làm loạn.

Công việc và tình yêu vẫn nên tách biệt, Lục Kiều Vi nói: "Ngày mai em sẽ đến phòng thiết kế của chị xem qua lần nữa."

"Được, chị sẽ sắp xếp người đưa em đi."

Văn Cẩn Ngôn một tay vuốt cằm, trong mắt nặng nề, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới chủ động nói: "Sai rồi, lẽ ra chị nên bố trí phòng thiết kế ở trong văn phòng."

...

Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi vẫn luôn học tập ở phòng thiết kế của DMD, mọi người đều rất nhiệt tình với nàng, sẽ dạy nàng bất cứ điều gì nàng không hiểu.

Thỉnh thoảng Văn Cẩn Ngôn sẽ xuống, hoặc gọi Lục Kiều Vi đi lên, nói có việc tìm nàng.

Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ là trêu chọc Lục Kiều Vi, ám chỉ cho Lục Kiều Vi, hất chút tóc, chớp chớp mắt.

Có lần nàng đang xem văn kiện, Văn Cẩn Ngôn đều ngồi ở trên bàn.

Lục Kiều Vi nào có thể chịu đựng được cái này? Càng ngày càng nóng, thiếu chút nữa chảy máu mũi, nàng cố gắng khắc chế bản thân, nhắc nhở Văn Cẩn Ngôn đừng xằng bậy, nếu cảm lạnh trở nên nặng hơn, nàng liền cho cô ăn chay một tháng.

Mấy ngày sau, Văn Cẩn Ngôn thành thật hơn, chỉ kêu nàng lên ăn cơm.

Lại mấy ngày sau, Lục Kiều Vi lên cân điện tử, tăng ba cân, Lục Kiều Vi bóp mỡ trên eo mình, chuẩn bị tập yoga buổi tối.

Văn Cẩn Ngôn ôm nàng nói: "Chị có chuyện muốn thương lượng với em."

Lục Kiều Vi ngồi ở trên thảm tập yoga, áp áp eo, đã lâu nàng không tập luyện, duỗi người đã thở hổn hển, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Văn Cẩn Ngôn nói: "Em thấy công ty thế nào? Có muốn tới làm việc không? Phòng nhân sự đã đến thúc giục chị rồi."

"Là chị thúc giục phòng nhân sự thì có."

Văn Cẩn Ngôn kéo nàng lên giường, Lục Kiều Vi khó hiểu: "Sao phải nói chuyện ở trên giường? Chị còn không nghiêm túc nói chuyện công việc."

"Bởi vì chị muốn thổi gió bên tai em."

Lục Kiều Vi: "..."

Văn Cẩn Ngôn tiếp tục nói: "Em có muốn tới công ty không?"

Lục Kiều Vi vẫn còn do dự.

Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nàng hôn một cái, "Nếu em đến công ty liền có thể tùy tiện đùa bỡn chị, không vui sao?"

Hai ngày nay cô bị cảm, hai người cũng không làm chuyện gì quá mức, liên tục bị trêu chọc, Lục Kiều Vi nhịn không được, ừ một tiếng.

Sau đó, nàng bị Văn Cẩn Ngôn áp xuống giường, Văn Cẩn Ngôn cởi quần áo nói: "Streamer lớn lên rất xinh đẹp, còn rất đáng yêu."

Lục Kiều Vi đứng đắn nói: "Streamer bọn em nói chuyện tiền bạc, không phải tình yêu."

Lúc này Văn Cẩn Ngôn lấy tiền, còn kêu Lục Kiểu Vi làm hai dịch vụ đặc biệt.

Lục Kiều Vi sợ trên người mình sẽ có dấu vết nên đã che mình kín mít, sau đó mới mang tư liệu đến phòng nhân sự của DMD.

Nàng ngồi ở cửa đợi một lúc, điện thoại reo lên, trong công ty có rất nhiều người nên nàng đi sang bên kia hành lang nghe điện thoại.

Khúc Thanh Trúc gọi điện cho nàng mấy lần, khẩn trương nói: "Vi Vi, cậu đang ở trên hot search, công ty bên này đã xảy ra chuyện rồi."

"Sao?" Lục Kiều Vi tựa lưng vào tường, có lẽ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, "Moissanite của công ty rác rưởi đó đã bị phát hiện rồi sao?"

Khúc Thanh Trúc nói: "Có người đã báo cáo công ty với bộ công thương, họ đã điều tra hai ngày nay, nhưng một blogger đã tung tin này trên weibo."

"Tung tin?" Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra tra, thấy trên weibo có chủ đề hot search #Lục Kiều Vi thiết kế hàng giả#, #Kim cương và moissanite#, khi nàng bấm vào chủ đề này, đó là tiết lộ từ một blogger nổi tiếng.

Blogger này là một nhà thiết kế mạng hỗn hợp, chuyên thiết kế một số vòng cổ theo phong cách Ins, thường tổ chức rút thăm trúng thưởng, có hơn một triệu người theo dõi và đã mở một cửa hàng trên taobao.

Thiết kế Smile: [Gần đây, một fan đã gửi một bài đăng, nói là đã đến một cửa hàng trang sức nổi tiếng mua một chiếc vòng cổ kim cương, còn mua một sản phẩm của một nhà thiết kế rất nổi tiếng, hiện tại phát hiện chính mình đã bị lừa, kim cương được làm từ moissanite giả mạo. Dưới đây là khái niệm thực tế: Tiantian sẽ phổ cập khoa học cho bạn về cách nhận biết đá quý, tại sao người ta vẫn bị lừa như vậy?]

Ảnh là một chiếc vòng cổ có gắn vài danh thiếp công việc của Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi liền rất bội phục, bọn họ lại đẩy cái nồi này lên đầu nàng.

Bên dưới có hơn 30.000 bình luận, những lời xúc phạm rất khó coi, không tới hai giây đã tìm ra nàng là ai.

[Đó không phải là Lục Kiều Vi sao? Này mà cũng không phát hiện ra, mắt bị mù sao? Thiết kế rác rưởi mau cút ra khỏi giới thiết kế đi!]

[Giá tương đương của một viên kim cương một carat theo biên lai là 14 vạn. Nếu sử dụng moissanite thay thế, giá trị hẳn là 4000 đi, đây là muốn kiếm tiền điên rồi sao???]

[Tin nóng, ​​nhà thiết kế này kiếm đủ tiền rồi, muốn đi ăn máng khác đến DMD, @Tài khoản chính thức của Diamond, nhà các người đều thu hết rác rưởi sao?]

[Nhà tôi sập rồi, DMD chính là luxury, idol của tôi cũng là đại sứ của bọn họ, chết tiệt, đau lòng idol nhà tôi]

[Chết tiệt! Mọi người nhìn xem, có một cặp vợ chồng mới cưới mua nhẫn kim cương ở cửa hàng này, cả hai đều là moissanite, 20 vạn đều ném đá trên sông, này còn kết hôn cái gì?]

[Tâm tình của tôi rất phức tạp, trước đây tôi rất thích Lục Kiều Vi, đặc biệt là khi hai lần cô ấy lên hot search, tôi sẽ đăng một bức ảnh cho mọi người xem, hôm kia tôi đến cửa hàng mua chiếc vòng cổ, tôi không nghĩ tới lại bị lừa]

Trên weibo có rất nhiều tin đồn, chủ đề này được đi theo với rất nhiều từ khóa! Cái gì#DMD#, #Moissanite#, #kẻ lừa đảo#, #cút khỏi giới thiết kế#...

Lục Kiều Vi cũng thích xem weibo, có thể nhìn ra có người cố ý áp nàng, cố ý hạ thấp nàng, nàng đổi tay nói với Khúc Thanh Trúc: "Việc này không đơn giản, mình nói cho cậu biết trước."

"Cậu có cần giúp đỡ không? Cậu định làm gì với DMD?"

"Chúng ta nói chuyện sau." Lục Kiều Vi cúp điện thoại.

Nàng đọc weibo của blogger này mấy lần, bấm vào hình ảnh tác phẩm của blogger này, trước đây nàng từng xem weibo của người này, bởi vì blogger nằm trong hot search của nàng.

Chỉ trong vài phút, chủ bài đã đăng thêm mấy cái tin nóng trên weibo.

Mơ hồ cáo buộc Lục Kiều Vi sao chép, đồng thời đưa ra một chủ đề, nói có người che chắn nàng, đại tư bản của DMD đang che chở cho Lục Kiều Vi.

Ngay sau đó bên dưới đã có bình luận.

[Chờ đã]

Vi Vi cười tức chết ngươi: [Chết tiệt, thứ rác rưởi này mà là tôi thiết kế ư? @Thiết kế Smile, đứa con bất hiếu, bắt chước nhiều tác phẩm của cha cô như vậy, có phải nên quỳ xuống xin lỗi cha của cô không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt