Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô nói lời này, tất cả mọi người có mặt đều hơi sửng sốt.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nhìn Văn Cẩn Ngôn hồi lâu, cảm thấy bạn gái mình đã bị người đánh tráo.

Văn Cẩn Ngôn vòng tay qua eo nàng, tự nhiên nói: “Lời tôi nói đều là thật, bạn gái tôi là nhà thiết kế số một, không ai có thể so sánh với em ấy.”

Cái rắm cầu vồng quá tự nhiên, làm Lục Kiều Vi đang muốn nổi giận trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, lập tức bị mắc kẹt lại.

Lúc Văn Cẩn Ngôn đang muốn mang nàng rời đi, Lục Kiều Vi lắc đầu nói: “Tôi còn có chuyện muốn nói, chị đừng động.”

Nàng nhìn Camille, người này cũng đang nhìn thẳng vào nàng, lúc này lửa giận giữa hai người đã lên đến đỉnh điểm, Lục Kiều Vi nói với Văn Cẩn Ngôn: “Chị phiên dịch cho cô ta, nói là ngày đó là tôi mắng cô ta, cô ta là bị điếc, năng lực lý giải có vấn đề, còn không biết xấu hổ nói tôi thích cô ta."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, phiên dịch lại.

Sắc mặt Camille trở nên có chút nan kham, có lẽ sau một màn "Tôi yêu bạn" ngày hôm qua, lòng bao dung của nàng ta trở nên mạnh mẽ hơn, cười nói: "Mặc kệ ý tứ thật sự của cô ta là gì, buổi trình diễn trang sức sẽ không có thay đổi, chị là của tôi."

Lục Kiều Vi không hiểu, cảm thấy lời nàng ta nói không có gì hay ho, nghiêm túc nghe, Văn Cẩn Ngôn phiên dịch cho nàng, nói: “Cô ấy nói muốn có được tôi, làm sao bây giờ?”

“Haha.” Lục Kiều Vi nói: “Cô ta muốn có được chị, tưởng bở."
Trên trán nàng tức giận muốn chửi vài câu, nhưng hiện tại đang ở Paris, còn đang ở công ty của Văn Cẩn Ngôn, nếu quá phận sẽ bị coi là người đàn bà đanh đá, sẽ gây ảnh hưởng xấu. Nhưng Camille thật sự quá không biết xấu hổ, biết người ta đã có bạn gái còn cắm một chân vào, đáng bị mắng.

Lúc Văn Cẩn Ngôn đang định phiên dịch, nàng lại túm lấy Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị hỏi xem cô ta xứng sao, trong nhà có mấy cái chìa khóa.”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, sau khi phiên dịch xong lại bổ sung thêm: "Bạn gái tôi nói rất yêu tôi, mời cô sau này đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa."

Camille nhìn Văn Cẩn Ngôn thật sâu, ánh mắt bi thương nói: "Drill, tôi nghe hiểu tiếng Trung."

Văn Cẩn Ngôn không để ý đến nàng ta, giống như nàng ta hiểu hay không cũng không liên quan gì đến cô, Lục Kiều Vi thì khác, nàng đứng trước mặt Văn Cẩn Ngôn nói: “Nếu nghe hiểu thì sao lại nói tiếng Pháp? Làm như cao nhân nhất đẳng không bằng, mời cô về sau đừng mơ ước bạn gái của tôi, cũng đừng dùng công việc gây áp lực cho chị ấy, như vậy nhìn cô có vẻ rất đê tiện."

Nhìn thấy vẻ mặt Camille thay đổi, nàng nói thêm: "Người ta từng đánh giá cô là một thiên tài, một người điên cuồng vì thiết kế. Hiện tại trong mắt người khác, cô chỉ dựa vào tài năng trước kia mà tùy ý phát điên, cô là một kẻ điên, một kẻ điên khiến mọi người phải tránh xa."

"Hy vọng cô có thể tự mình hiểu lấy."

Lời vừa dứt, Lục Kiều Vi liền mang Văn Cẩn Ngôn rời đi, Camille cũng đi theo mấy bước, nói: “Chúng ta giống nhau, đều vì nghệ thuật mà điên. Drill, chị chính là nghệ thuật của tôi.”

Xem ra nếu như không giải thích rõ ràng, Camille còn con mẹ nó coi mình như cọng hành, Lục Kiều Vi cười: “Nghệ thuật của cô?”

Camille nói: “Là thành tựu của tôi”.

Nàng ta nhìn Văn Cẩn Ngôn với đôi mắt gần như rực lửa, "Không có tôi, sao chị ấy có thể có chỗ đứng trong DMD? Chúng tôi là một thể."

Lục Kiều Vi hừ một tiếng, ôm mặt Văn Cẩn Ngôn, hôn một cái: "Thật xin lỗi, hiện tại chị ấy đã bị tôi làm bẩn, chị ấy là của tôi."

Camille sửng sốt.

Lục Kiều Vi lại đổi qua mặt bên kia, hôn một cái, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi hôn bạn gái của tôi, mắc mớ gì đến cô."

Vừa đi nàng vừa nói: “Còn nghệ thuật, chậc chậc, không biết là đọc tiểu thuyết quá nhiều bị ám ảnh, hay là đầu óc có vấn đề, DMD không mời mấy bác sĩ tâm lý đến chải vuốt cho cô sao?"

Lục Kiều Vi làm thiết kế, cũng dính dáng tới nghệ thuật, nàng không có loại suy nghĩ điên rồ như vậy, không chiếm được liền trở nên điên rồ sao? Một người không khắc chế được dục vọng của mình, sao có thể thiết kế ra những tác phẩm tốt đẹp nhất?

Vậy chẳng phải là biến thái, kẻ trộm, kẻ đáng bị người chửi rủa sao?

Một nghệ sĩ có thể là kẻ điên, nhưng chỉ điên trong phương diện nghệ thuật, chỉ cần vượt ra khỏi phạm trù này thì chính là một kẻ biến thái.

Lục Kiều Vi kéo người vào thang máy, ấn nút.

Khi đi vào cũng không quên hung hăng liếc nhìn Camille.

Camille trời sinh kiêu ngạo, mới ngoài ba mươi mà đã được trao rất nhiều danh dự, nếu tất cả thành tích của nàng ta được so sánh với một chiếc vương miện thì có lẽ sẽ được khảm một viên kim cương Cullinan, là viên kim cương lớn nhất thế giới, nặng đến 3106 carat.

Nhưng không biết tại sao, sau khi nghe được giọng điệu kiêu ngạo của Lục Kiều Vi, nàng ta luôn có ý nghĩ rằng trên thế giới có một viên kim cương còn lớn hơn cả viên kim cương Cullinan, nó đang chờ được khám phá.

Đây là hiếm có cỡ nào.

Sau khi Camille đảm nhận vị trí giám đốc nghệ thuật của DMD, hầu như không ai dám phản đối nàng ta, thứ nhất, người này quả thực có tài hoa, thứ hai, tính cách cố chấp.

Phong cách của nàng ta phù hợp với xu hướng ngày nay, được giới thượng lưu vô cùng yêu thích, nàng ga thường được gọi là thần tác nên mọi người chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Thế là đủ, đủ để nàng ta hoành hành trong DMD.

Chỉ là tác phong làm việc của nàng ta luôn khiến người khác có cảm giác như đang ở trong chế độ quân chủ lập hiến của thế kỷ trước, tuy phồn hoa tựa cẩm nhưng lại có một tầng bóng tối không thể hủy diệt.

Khi sắc mặt Camille càng lúc càng tệ, không ai dám nói thêm lời nào nữa, Camille nói: “Tôi đúng là một kẻ điên.”

Vẻ mặt âm trầm kia giống như một đám mây đen đang tập hợp sức mạnh.

Lục Kiều Vi dẫn Văn Cẩn Ngôn xuống lầu, bước nhanh mấy bước rồi dừng lại, nghiêm túc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Sao vậy? Em vẫn không vui sao? Có muốn tôi dẫn em đi ăn chút gì không?”

Lục Kiều Vi không trả lời, cô lại nhìn chằm chằm Lục Kiều Vi, nghiêm túc nói: "Em đã làm xong việc ở chỗ William rồi sao? Tôi cũng đi nhìn xem, em còn muốn đến đó không?"

“Vi Vi?” Văn Cẩn Ngôn đưa tay ra quơ quơ trước mắt nàng.

Khi Lục Kiều Vi thực sự tức giận liền không thích nói chuyện, bởi vì nàng quá tức giận, hai má má không ngừng phồng lên, giống như một con cá voi nhỏ có thể phun ra một cột nước bất cứ lúc nào.

Đùa giỡn mấy giây, sắc mặt cũng không có cải thiện, Văn Cẩn Ngôn cúi đầu.

Lục Kiều Vi dùng ngón tay chọc vào trán cô, "Rất lợi hại nha Văn Cẩn Ngôn, chị làm tôi mất mặt, kém một chút đã không thể ngẩng đầu trước mặt Camille."

Cũng may nàng mạnh miệng còn lớn tiếng, nếu không nàng thật sự đã thua Camille, bị hổ thẹn cả đời, nghĩ đến cảnh tượng thua Camille, nàng liền cảm thấy nặng nề, nhân sinh không còn bao nhiêu hi vọng.

"Xin lỗi, tôi sai rồi." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc xin lỗi.

Lúc này trong đại sảnh vẫn còn có người, hai người lên xe ngồi, Lục Kiều Vi bắt đầu tính sổ, nói: “Hẳn là chị đã nghe một câu không dạy vợ trước mặt người khác, vừa rồi trong công ty của chị là tôi giữ thể diện cho chị."

“Tôi biết.” Thái độ của Văn Cẩn Ngôn rất thành khẩn, cô nhìn Lục Kiều Vi, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra trước đó, sợ nàng sẽ tức giận đến ngất xỉu.

"Là tôi dạy sai tiếng Pháp."

Lục Kiều Vi gắt gao nhìn cô chằm chằm, càng tức giận hơn, Văn Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi, em đừng quá tức giận."

Cô đưa tay kéo tay áo Lục Kiều Vi, sợ Lục Kiều Vi tức giận không để ý đến cô, Lục Kiều Vi nói: “Sao chị dám dạy tôi mấy lời như vậy? Tôi nói với người khác không sao, nhưng tôi là nói với Camille, thế mà tôi đã nói với cô ta là tôi yêu cô ta.”

Lục Kiều Vi làm bộ nôn mửa, “Miệng tôi đều bẩn rồi.”

“Tôi sẽ bảo Camille quên mấy lời này đi.” Văn Cẩn Ngôn đảm bảo với nàng, “Tôi hôn em, liền sẽ không bẩn nữa.”

"Chị còn bảo cô ta quên, sao cô ta có thể quên! Chị còn muốn hôn tôi!" Đây là sỉ nhục  nhân sinh, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, cảm giác mình có thể giác ngộ thăng thiên.

Văn Cẩn Ngôn vừa áy náy vừa hối hận mà nhìn nàng, cô thực sự không nghĩ tới Lục Kiều Vi lại dùng những lời này ở trên người Camille.

Lục Kiều Vi đến đây rất ít khi giao tiếp với người khác, bởi vì tiếng Pháp của nàng không tốt, sợ người khác cho rằng mình vô học, cũng sợ làm Văn Cẩn Ngôn xấu hổ.

Nghĩ đến đây, nàng lại cau mày nói: “Tôi mắng như vậy không biết những người đó có chê cười chị hay không, aiz, tôi vốn là người rất ôn nhu.”

“Trách tôi, trách tôi.” Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, “Em mắng tôi đi.”

Lục Kiều Vi nhìn cô, nhất định không đành lòng mắng cô, nàng rút tay lại nói: “Ngày thường tôi quá sủng chị, cho nên chị liền vô pháp vô thiên, chị thật đáng giận! Lần này tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho chị đâu!"

Văn Cẩn Ngôn còn muốn dỗ dành nàng, nhưng Lục Kiều Vi bịt tai, hỏi: “Bây giờ chị muốn về hay đến chỗ Williams?”

"Tới chỗ Williams tiên sinh."

Lục Kiều Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vào khiến ánh mắt nàng có chút khô, nàng chớp mắt nhanh hai cái, sau đó mới từ từ quay lại.

Williams vẫn đang đợi hai người trong xưởng, thấy Lục Kiều Vi nghi hoặc khó hiểu, hắn nói: "Chuyện gì vậy? Sao trông vẻ mặt của hai người đều không tốt thế?"

Lục Kiều Vi mệt mỏi không muốn nói chuyện, nhìn bản vẽ vừa mới sửa xong, có lẽ mô hình đã ra, đá quý rất quý giá, phải dùng mô hình trước để xem hiệu quả, nếu đẹp thì mới có thể tiếp tục làm.

"Williams, ngài thật sự đã giúp tôi rất nhiều." Văn Cẩn Ngôn có chút bất đắc dĩ, lại thở dài.

Đây là sự thật, lúc đầu cô còn đang loay hoay, tìm cách nhận sai với Lục Kiều Vi, tìm cơ hội nói chuyện, Williams làm như vậy xem như giúp đỡ, nhưng hiệu quả thoạt nhìn không được tốt lắm...

Williams nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Kiều Vi, rất thông cảm nói: "Ồ, cãi nhau với bạn gái sao? Vậy hôm nay thảm rồi, tôi với bạn gái cãi nhau, buổi tối không có giường để ngủ."

Văn Cẩn Ngôn kinh hãi nhìn hắn: "Không thể ngủ với bạn gái sao? Cũng không cho chạm vào giường sao?"

Williams vui vẻ hớn hở nói: "Chào mừng đến với sô pha!"

Văn Cẩn Ngôn tsk một tiếng, rùng mình, Lục Kiều Vi ở Paris không có bao nhiêu thời gian, nếu hai người không thể ngủ chung thì thật đáng tiếc.

Cô khiêm tốn xin lời khuyên: "Williams, có cách nào có thể dỗ bạn gái vui vẻ không? Anh có biện pháp gì hay không?"

Williams nhún vai, lại sờ sờ mũi.

Khi Văn Cẩn Ngôn làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Williams nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, rửa bát, nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo…” Sau đó, hắn rất ám chỉ nói với Văn Cẩn Ngôn: “Cái gì cũng làm, lại cho cô ấy đánh một trận."

Xem ra Williams có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, khi nói chuyện hắn tràn đầy tự tin, hai người thấp giọng trao đổi, sau đó liền nghe thấy một tiếng ho.

Lục Kiều Vi híp mắt đi tới nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao quay lưng lại với tôi mà nói?"

Williams xua xua tay, nhanh chóng phủ nhận, Văn Cẩn Ngôn không dám lừa Lục Kiều Vi lần nữa, thành thật nói: Tôi đang học cách làm em vui vẻ.

Lục Kiều Vi sờ sờ đầu cô nói: “Được thôi, vậy tôi nhìn xem chị có thể làm tôi vui vẻ như thế nào.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, Văn Cẩn Ngôn lộ ra vẻ sợ hãi. Lục Kiểu Vi hừ hai tiếng, cầm bản vẽ tiếp tục nghiên cứu chiếc vòng cổ với Williams.

Các thương hiệu tiểu chúng vẫn luôn không phát triển được, không thể hoành tráng như DMD, nguyên nhân chính là chưa đủ sang trọng và không đủ xa xỉ, không thể làm thành trào lưu.

Những công ty như DMD không cần phải suy xét cái này, họ không thiếu nguyên liệu, họ chỉ cần phát huy sức sáng tạo của mình để tận dụng tối đa mọi món đồ trang sức.

Lục Kiều Vi nói: “Tôi muốn khảm một vòng tròn kim cương nhỏ lên vòng cổ, từ hai carat đến một carat, cách đây không lâu có người đã nói với tôi mỗi viên kim cương nhỏ đều xinh đẹp về mặt cảm xúc, ngài cảm thấy thế nào?”

Williams làm ra mô hình, nhìn còn đẹp mắt hơn trước, sau khi hoàn thiện các chi tiết, Lục Kiều Vi quay sang Văn Cẩn Ngôn nói: "Mua cho tôi một chút đồ ăn, tôi muốn ăn."

Williams cũng nói: "Mua cho tôi một ít bánh macaron, aiz, tôi cũng ăn hết sô cô la rồi, cảm ơn."

Sau khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, Lục Kiều Vi mở máy phiên dịch cầm tay lên, giao tiếp với Williams, hỏi: "William tiên sinh, ngài có biết Camille không? Cô ta có thật sự sẽ không cho Văn Cẩn Ngôn tham dự buổi trình diễn trang sức không?"

"Camille? Cô ấy là một người rất phiền phức." Vẻ mặt Williams một lời khó nói hết, "Tôi cũng không thích cô ấy, sau khi Drill rời khỏi trụ sở, cô ấy bắt đầu phát điên, giống như người điên."

Cách phát âm của Williams rất chính xác, máy phiên dịch liền dịch trực tiếp, bản thân hắn cũng thấy thú vị, không ngừng nói chuyện với máy phiên dịch.

Camille từng là nhà thiết kế của DMD, nàng ta được thế giới bên ngoài biết đến, có thể tính là rất lợi hại, tuy nhiên trong nội bộ DMD nàng ta không hề nổi tiếng, hơn nữa lại có tính cách kỳ quặc nên ít người chú ý đến nàng ta.

Cho đến khi Văn Cẩn Ngôn đến DMD và đảm nhận vị trí giám đốc nghệ thuật, Văn Cẩn Ngôn xem như là sếp của Camille, cảm thấy thiết kế của nàng ta rất độc đáo, còn đưa ra kiến nghị, cho nàng ta một kỳ triễn lãm.

Camille quả thực có thiên phú, trong kỳ đó đã nhận được rất nhiều sự chú ý, sau đó Văn Cẩn Ngôn bắt đầu sắp xếp hoạt động cho nàng ta. Khi đó Camille không đủ tư cách xuất hiện trong chương trình, có rất nhiều ý kiến ​​phản đối, vì điều này mà Văn Cẩn Ngôn và Túc Vĩnh Ỷ sinh ra khác biệt, may là Camille đã không làm cô thất vọng, chỉ sau một kỳ đã trở nên nổi tiếng.

Williams bắt đầu lắc đầu nói: "Sau này, hai người ngày càng hợp tác nhiều hơn, Camille trở thành nhà thiết kế chính, có văn phòng thiết kế riêng, nhưng cô ấy lại yêu Drill."

"Đương nhiên rồi, Drill thực sự rất ưu tú, có vô số người thích cô ấy, chỉ có Camille điên cuồng thích cô ấy, điên cuồng thể hiện tình yêu trên nhiều nền tảng xã hội. Thậm chí cô ấy còn thiết kế một chiếc vòng cổ cho chương trình vào năm ngoái."

Williams lấy bức tranh ra cho Lục Kiều Vi xem, nàng ta thiết kế một chiếc lồng giam kim loại, bên trong có một viên kim cương màu đỏ hình trái tim, quả thực rất đẹp, màu đỏ như máu, không biết là trái tim của nàng ta hay là của Văn Cẩn Ngôn.

Camille yêu rất lớn gan, nhiệt tình theo đuổi, buổi biểu diễn lần đó chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ nên không được truyền thông tung ra bên ngoài, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại trực tiếp từ chối Camille.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Tôi từng nói chúng ta rất giống nhau, nhưng ý tứ là mặt ngoài, tôi sẽ không bao giờ yêu cô, càng sẽ không yêu tính chiếm hữu của cô.”

Cô thậm chí còn không lén từ chối Camille, mà là từ chối tình cảm của nàng ta trước mặt những người có mặt tại buổi biểu diễn. Đáng tiếc là, Camille cũng không vì chuyện này mà từ bỏ, trái lại, nàng ta càng cản càng hăng, càng thêm điên cuồng, gần như là biến thái.

Từ chối của Văn Cẩn Ngôn giống như đã kích thích ham muốn sáng tạo của nàng ta, nàng ta đã thiết kế ra nhiều tác phẩm cấm kỵ cùng đen tối, mê huyễn lại kích thích dục vọng của con người.

Williams thở dài: “Đó là những ngày thống khổ nhất đối với tôi, mỗi lần động dao như đi trên băng mỏng, tôi không thể làm ra những thứ đẹp đẽ, không tuyên khắc được tình yêu của người khác, mà càng bành trướng dục vọng của cô ấy."

Vừa nói, hắn vừa cầm bức vẽ của Lục Kiều Vi lên, "Nó làm tôi cảm thấy hưng phấn, tôi thực sự không thích Camille, cô ấy quá điên rồ, mỗi lần tôi giúp Drill làm việc gì đó, cô ấy đều nhìn chằm chằm vào tôi như một con quỷ."

Williams có tính cách khá tốt, khi nói chuyện cũng rất hài hước, có thể dọa được hắn thì có thể thấy Camille trước đây là một người điên đến cỡ nào.

Không, hiện tại Camille cũng có thể tệ hơn.

Nàng ta ăn cả ngã về không ngăn cản kế hoạch thiết kế của Văn Cẩn Ngôn, đồng thời tước đoạt người thiết kế của cô, chỉ để bức bách Văn Cẩn Ngôn cúi đầu trước nàng ta.

Lục Kiều Vi không khỏi sợ hãi, lỡ như nữ nhân này hủy hoại tiền đồ của Văn Cẩn Ngôn thì sao? Đây là DMD, không phải công ty nhỏ như nàng.

Nàng hỏi: “Vậy lúc Drill về nước, cô ta không ngăn cản sao?”

Williams kể: “Thời gian đó tôi quá áp lực, rời đi một thời gian, sau khi trở về tôi mới biết Drill đã xuất ngoại”.

Hắn nắm cằm, lắc lắc cái đầu tròn: “Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy đang tránh mặt Camille, nhưng sau này tôi mới biết không liên quan gì đến Camille, cô ấy trở về là để theo đuổi giấc mơ thuở niên thiếu của chính mình.”

Sau khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, Camille đã tự mình đảm nhận vị trí giám đốc, không ngừng dùng quyền lực của mình để nghiền ép Văn Cẩn Ngôn.

Lục Kiều Vi nghe xong một hai câu liền rất tức giận, "Vậy không ai giúp được chị ấy sao? Văn Cẩn Ngôn ôn nhu như vậy, những người này đều là sói mắt trắng sao?"

"Ôn nhu?" Williams cười giống như nghe thấy một câu nói đùa: "Cô ấy không hề ôn nhu chút nào, cô ấy rất rất rất tàn nhẫn, ở một khía cạnh nào đó, cô ấy quả thực rất giống Camille, nhưng ở chung với cô ấy lại rất thoải mái."

Williams còn muốn oán giận với nàng mấy câu, lúc này Văn Cẩn Ngôn mang theo một cái bánh kem nhỏ trở về hỏi: "Williams, anh đang nói xấu tôi phải không? Tôi phải khắc ghi trong lòng đấy nha."

Williams nói "không" mấy câu, giữ khoảng cách với Lục Kiều Vi, ra hiệu cho nàng, bảo nàng giữ bí mật.

Lục Kiều Vi gật đầu, cất máy phiên dịch đi, đi xem món tráng miệng mà Văn Cẩn Ngôn mua. Nhân tiện, nàng nếm thử món bánh macaron mà Williams đề cử. Hương vị thực sự rất ngon, nàng là một người không thích đồ ngọt mà không thể ngừng ăn.

"Williams nói gì với em vậy?" Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi.

"Kể cho tôi nghe chút vinh quang trước kia của chị, chị thật lợi hại nha." Lục Kiều Vi chân thành nói.

"Có ích gì, lại không có em ở bên người."

Văn Cẩn Ngôn ăn miếng tráng miệng cuối cùng trong tay.

Hai người chơi trong xưởng của Williams cho đến tối, khi rời đi, Williams tặng cho Lục Kiều Vi một món quà, đó là một chiếc đồng hồ quả quýt, bên trên có nạm kim cương, khi mở ra, bên trong trông giống như một bức tranh sơn dầu nhỏ.

"Thật xinh đẹp."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Williams rất có kinh nghiệm làm cái này, anh ấy đã xem em là bạn."

"Nếu cho bạn của tôi xem, cậu ta sẽ ghen tị chết mất." Lục Kiều Vi dùng điện thoại chụp hai bức ảnh, sau đó nhận được cuộc gọi từ công ty, nhắc nhở nàng kỳ nghỉ sắp kết thúc, nàng nên sớm trở về.

Lục Kiều Vi hỏi: “Chị mua vé máy bay chưa?”

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, trộm nhìn nànv một cái, sợ nàng nhớ tới chuyện lúc sáng, cũng may Lục Kiều Vi không nhắc đến, vẫn luôn cúi đầu nghịch đồng hồ quả quýt.

Bạn gái khá dễ dỗ, đặc biệt là bạn gái của cô.

Chỉ là, sau khi tắm rửa đi ngủ, Lục Kiều Vi đang nằm trên giường dùng máy tính, nàng liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Hôm nay chị biểu hiện rất tệ, tôi chừa mặt mũi cho chị ở chỗ Williams tiên sinh, cho nên tôi mới không phát giận với chị, hiện tại, hừ, chị đi ngủ sô pha đi."

Tác dụng chậm này thật lớn, Văn Cẩn Ngôn đi tới dỗ dành: “Tôi thực sự sai rồi, em nói cho tôi biết tôi phả làm gì mới khiến em vui vẻ đi, tôi đều nghe em, em đánh tôi cũng được.”

Lục Kiều Vi liếc cô một cái, bảo cô ngủ trên sô pha vì nàng không nỡ đánh cô, cũng không thể mắng cô quá khó nghe, đương nhiên sô pha không dễ ngủ, lại có phòng bên cạnh, đây là nàng trừng phạt Văn Cẩn Ngôn.

Nàng cúi đầu vẽ, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người nhìn qua, phát hiện Lục Kiều Vi đang vẽ một chiếc đồng hồ quả quýt: "Em thích cái này sao? Tôi sẽ mua cho em mấy cái."

"Tôi đang thiết kế cho Williams tiên sinh, người ta tặng tôi một chiếc đồng hồ, tôi nhất định muốn tặng lại thứ gì đó, coi như trả lễ." Lục Kiều Vi nghiêm mặt nói: "Được rồi, chị đi đi, đừng để tôi thúc giục chị."

Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên giường hỏi: “Thật sự muốn tôi đi sao?”

"Thật."

Văn Cẩn Ngôn sờ sờ chân nàng: “Tôi đã làm sai, sao em không trừng phạt tôi bằng thân thể, hửm?”

Cả người Lục Kiều Vi run lên, tay cô rất lạnh, Lục Kiều Vi vừa bị chạm vào đã bị kích thích, đây là cám dỗ, Lục Kiều Vi nhịn xuống nói: “Không cần, tôi là người rất cấm dục, khi tức giận tôi thường không động sắc."

"Ồ, ra là vậy... thật đáng tiếc." Văn Cẩn Ngôn nói: "Trước kia làm giám đốc, tôi đã làm mấy bộ nội y rất gợi cảm, hình như trên đó có đính một ít kim cương, huyết bồ câu thì phải, hình như là cái này……”

Lục Kiều Vi nuốt khẩu khí.

Văn Cẩn Ngôn đứng dậy đi đến phòng thay đồ bên cạnh, "Có muốn tôi mặc cho em xem không? Nếu em từ chối thì tôi đi sô pha ngủ."

Nói xong, cô còn cố ý khiêu khích nàng: “Vi Vi, hẳn là sức chịu đựng của em rất tốt ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt