Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kiều Vi là cố ý không gọi tên cô.

Văn Cẩn Ngôn giống như tiểu tam hồ ly tinh phá hỏng hôn nhân của nàng, còn đưa nàng lên giường, ba chữ này ngăn cách một biển máu thâm thù, nàng không thể cúi đầu.

Nhưng khi gọi là Drill thì mọi chuyện lại khác, nàng có thể tự trấn an mình khi nghĩ rằng người nàng sắp gặp chính là giám đốc điều hành của DMD, đối tác tương lai của nàng.

Lục Kiều Vi giả vờ như không phát hiện, không gọi.

.

Chín giờ sáng, trụ sở DMD.

Lục Kiều Vi đang ngồi trên sô pha chờ, một chiếc Maybach màu đen đậu trước cửa, ánh đèn chiếu vào đầu xe, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong lòng nàng đang tự hỏi ai hoành tráng đến thế.

Thư ký đứng ở cửa đi tới mở cửa xe, Văn Cẩn Ngôn hơi cúi người bước ra khỏi xe, mặc một bộ tây trang sọc trắng, giày cao gót tinh tế giẫm lên nền đỏ, nhân viên xung quanh đều sôi nổi chào hỏi cô, người trong đại sảnh lần lượt nói "Văn tổng".

Văn Cẩn Ngôn hơi nhướng mi, vẻ mặt nhàn nhạt, cho đến khi đi đến giữa đại sảnh, quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Kiều Vi đang ở trong góc như một con chim cút.

Cô cong môi, đáy mắt mang ý cười: "Thiết kế Lục đã tới rồi."

Biết trước đã đến sau một chút rồi, Lục Kiều Vi im lặng, thực sự không muốn nói chuyện với cô.

"Lên lầu nói chuyện."

Lục Kiều Vi ôm máy tính đi theo cô, dọc đường đi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, tâm tình Lục Kiều Vi rất phức tạp, nhưng vẫn im lặng đứng thẳng thân.

Nàng là người từ dưới chót phấn đấu đi lên, một thân bốc đồng, thường sẽ hâm mộ những người trời sinh đã đứng trên đỉnh cao, tất nhiên nàng cũng khao khát đứng trên đỉnh cao.

Một ngày nào đó nàng cũng sẽ như vậy!

Lục Kiều Vi tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Văn Cẩn Ngôn trực tiếp đưa nàng đến văn phòng.

Văn phòng rất rộng, không biết rộng bao nhiêu mét vuông, nhìn bề ngoài thì lớn hơn căn hộ rộng 120 mét vuông mà nàng đã trả trước hơn rất nhiều.

Lại nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy văn phòng tổng tài, nàng chột dạ, đồng thời tự an ủi mình, nghĩ người điều hành cũng làm việc cho tổng bộ, mọi người đều là làm công, không phân biệt cao hay thấp.

Khi mở máy tính ra, vẫn là bản vẽ thiết kế kia, nàng phóng to bản phác thảo lên, nói: "Như ngài thấy, trong bản phác thảo là hai cơ thể đan xen, tượng trưng cho khát vọng của tình yêu. Hai cơ thể đan xen là tình yêu lưu luyến, kiểu dáng được dùng chính là nửa ôm ấp..."

Nàng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn giống như một con hổ đang cười, biểu tình nhiều nhất đối với nàng đều là cười, lần đầu cười là khi Lục Kiều Vi bị ăn mệt ở trên giường, lần thứ hai cười là khi Lục Kiều Vi chịu thiệt ở công ty.

Xem ra lần này cũng chịu thiệt ở văn phòng.

Quả nhiên Văn Cẩn Ngôn không nghe tới đoạn cuối.

"Thiết kế Lục, công ty chúng tôi có phòng kế hoạch và phòng tuyên truyền. Điều tôi hỏi không phải là khẩu hiệu, mà là nơi này." Đầu ngón tay của Văn Cẩn Ngôn lướt qua màn hình, sau đó dừng ở chỗ nhô lên một chút, "Nơi này có ý nghĩa gì??"

Cô chắp tay nói: "Điều khiến người ta ấn tượng không phải là ngôn từ hoa mỹ, mà là cảm hứng sáng tạo của thiết kế sư, đó vốn là ngôn ngữ đơn giản nhất, tôi nghĩ em hiểu về vấn đề này nhiều hơn tôi mới phải."

Lục Kiều Vi không có gì để nói.

Quá hiểm ác.

Nàng không phải là copywriter chuyên nghiệp, cho nên chỉ cần hài lòng với thiết kế là được.

Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Thiết kế Lục, sự phát triển của DMD cho đến nay không phải chỉ dựa trên thiết kế mà thôi, mỗi một viên kim cương đều có giá trị của nó, chúng là sự sống đầu tiên, là giá trị nghệ thuật. Em có bao giờ nghĩ vài năm sau, mười mấy năm sau, chiếc nhẫn này lại được nhắc đến, ca ngợi thiết kế của em là đỉnh cao, khi đó người ta sẽ giới thiệu nó như thế nào?"

"Người ta sẽ thưởng thức cấu trúc thiết kế của em, hay là kinh ngạc cảm thán thời điểm nó ra đời, hay là nguồn cảm hứng chân thành nhất cùng ý tưởng độc đáo nhất?"

"Hửm?"

Rất có đạo lý, Lục Kiều Vi bội phục.

Yêu cầu của DMD luôn khắt khe như vậy, nếu không nó sẽ không trở thành thương hiệu xa xỉ số một thế giới, làm những người giàu có phát cuồng vì nó.

Nàng vô thức hạ giọng nói: "Vậy kiến ​​nghị của ngài là gì?"

"Kiến nghị của tôi là, nếu thiết kế Lục thật sự không nghĩ ra được, có thể thiết kế lại, tôi không vội." Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói.

Lời nói rơi vào tai Lục Kiều Vi lại trở nên rất tàn nhẫn. Trong một giây, Lục Kiều Vi cảm thấy chính mình đã ngộ ra, nhưng lúc này lại bị tạt một gáo nước lạnh.

Thiết kế lại? Trước đó nàng đã phải sửa một chi tiết hơn 50 lần, suýt chút nữa đã đột quỵ mà chết, nếu làm lại lần nữa, nàng sẽ còn mạng hay không chứ đừng nói là gặp được người như Văn Cẩn Ngôn, cảm hứng dễ có lắm sao?

Không có gì ngạc nhiên khi bị người phụ trách DMD khắc nghiệt bắt bẻ. Khi đó đầu óc nàng có vấn đề mới cảm thấy đối phương khắc nghiệt bắt bẻ đều là ôn nhu chí mạng.

"Vậy ý kiến ​​của thiết kế Lục thế nào?"

Lục Kiều Vi duy trì nụ cười nói: "Vậy ngài thích thiết kế như thế nào?"

Văn Cẩn Ngôn nói: "Đẹp là được."

Không phải chỉ vẽ lại thôi sao, ai sợ ai?

Lục Kiều Vi cũng không rời đi, ngồi trong văn phòng bắt đầu vẽ bản phác thảo mới.

Phải mất một thời gian mới vẽ xong bản phác thảo, nghẹn một cục tức, Lục Kiều Vi vẽ xong, sau đó đặt bản phác thảo trước mặt Văn Cẩn Ngôn: "Ngài hài lòng cái này không?"

"Ừm... bên trái kém một chút."

"Chút nữa sửa lại, giống như bản đầu tiên."

"So sánh thì bản đầu tiên làm người ta đáng nhớ hơn."

"Bản đầu tiên......"

Lục Kiều Vi liên tục vẽ bản phác thảo đầu tiên mười lần đều bị Văn Cẩn Ngôn phủ định, phủ định còn lấy bản phác thảo đầu tiên ra so sánh.

Nàng đưa bản phác thảo đầu tiên lên màn hình, Văn Cẩn Ngôn gật đầu, rất hài lòng nói: "Đúng là loại cảm giác này, không tệ."

Cô bị mù à! Nó chính là bản phác thảo đầu tiên đấy!

Con mẹ nó! Không sửa nữa.

Lục Kiều Vi bật máy tính, bắt đầu chơi đánh địa chủ, sau hai ván đấu, cây đậu đã thua một nửa. Lục Kiều Vi tức giận muốn rút lui, nhưng bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Văn Cẩn Ngôn: "Thiết kế Lục đang đánh địa chủ sao?"

Lục Kiều Vi giật mình, mặt không đỏ tim không đập nói: "Ừm, vẽ mệt rồi, điều chỉnh một chút, lát nữa vẽ tiếp."

"Tôi thấy khá thú vị, em chơi thêm một ván đi."

"Không được, tôi có cảm hứng rồi." Lục Kiều Vi bình tĩnh rời khỏi trò chơi, nghe Văn Cẩn Ngôn bên tai thở dài.

Trong lòng Lục Kiều Vi cảnh cáo chính mình không được phạm sai lầm, để Văn Cẩn Ngôn bắt được nhược điểm. Nhưng không có cảm hứng, thật nhàm chán.

Vì thế lại mở trò chơi.

Quá sa đọa, quá sa đọa.

Ngày qua ngày nàng đến DMD nhiều hơn đi làm, ngày nào cũng đúng 7 giờ sáng bắt tàu xuất phát, vào văn phòng cùng một nhóm thư ký, sau đó ngồi ở văn phòng của Văn Cẩn Ngôn phát ngốc, phát ngốc một hồi lại vẽ, vẽ không ra thì chơi game.

Văn Cẩn Ngôn rất an tĩnh, ngoài sửa văn kiện còn đọc sách, Lục Kiều Vi ngồi trên sô pha nghiến răng nghiến lợi, xong lại bắt đầu chơi game, Văn Cẩn Ngôn đứng bên giá sách, liếc nhìn nàng rồi nhẹ nhàng lật sách.

Lục Kiều Vi rất hâm mộ, công việc của người điều hành chỉ đơn giản như mua nước tương. Chỉ là không đoán được Văn Cẩn Ngôn có ý gì, mỗi ngày đều đến văn phòng, cũng không ngại bị nàng làm phiền, mang đồ ăn thức uống ngon đến cho nàng, tựa như cùng Văn Cẩn Ngôn đi làm.

Lục Kiều Vi đột nhiên nhớ đến ý chí chiến đấu cao độ của nàng ngày vào DMD, nàng cảm thấy mình không nên, quyết định làm việc chăm chỉ một phen, cho dù không có DMD nàng vẫn sẽ ăn hai cái thiết kế nhỏ để nuôi dưỡng dạ dày.

Sau đó nàng trở về công ty, đi vào thì được đồng nghiệp trong văn phòng "ân cần hỏi han", hư tình giả ý làm nàng phát ốm, điểm chết người nhất chính là hợp đồng DMD đều không rời khỏi miệng bọn họ.

Trịnh Tâm Ngữ cũng làm bộ làm tịch rót cho nàng một ly cà phê, "Thiết kế của DMD không dễ sửa, nhìn cô ngày nào cũng chạy tới đó, vất vả rồi. Bất quá đã mấy ngày rồi sao vẫn chưa thấy cô bắt được hợp đồng."

Lục Kiều Vi mơ hồ, nhưng khí thế cũng không thấp, "Cô cho rằng thiết kế của DMD dễ làm như vậy sao?"

Mọi người lại thổi rắm cầu vồng về nàng, tai của Lục Kiều Vi đã tê rần, thay vì bị một đám người chán ghét, thà đến gặp Văn Cẩn Ngôn còn hơn, tuy Văn Cẩn Ngôn sẽ trào phúng nàng, nhưng cô sẽ im lặng, tai nàng cũng được thanh tịnh.

Buổi chiều, Lục Kiều Vi thu dọn đồ đạc, lại ôm máy tính đi sa đoạ.

Một đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ người phụ trách DMD đang chơi cô ta, lâu như vậy còn chưa ký, có lẽ thiết kế đã sớm thất bại rồi."

"Không phải đối tác đều như vậy sao? Ngoài miệng cái gì cũng nói tùy, chờ đến lúc giao bản phác thảo thì nói ở đây không được ở kia cũng không được. Cuối cùng lại không ký hợp đồng, chờ đến khi không chịu nổi nữa thì hợp đồng cũng thất bại."

"Đúng vậy, nếu hợp đồng chưa được ký thì cái gì cũng có thể xảy ra."

Trịnh Tâm Ngữ trầm tư nhìn nàng rời đi.

Đúng vậy, chỉ cần hợp đồng chưa được ký thì cái gì cũng đều có thể xảy ra.

...

Khi đến DMD, tiểu tỷ tỷ thư ký nhiệt tình chào hỏi Lục Kiều Vi. Lục Kiều Vi không khỏi cảm thán, chết tiệt, nếu nàng đến DMD làm việc trong bầu không khí này thì tốt quá, nàng nhất định sẽ làm giám đốc điều hành.

Lục Kiều Vi ôm máy tính đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn không có ở đó nên nàng lén mở game chơi, vừa chơi địa chủ vừa tự mắng mình.

Ngày mai rồi hẵn vẽ!

Sau đó chơi game...

Đánh......

"Tốt nhất là nên thả bom trước."

Lục Kiều Vi thả bom, cuối cùng mất đi một hạt đậu.

"Không biết chơi thì đừng ra lệnh cho tôi, ngày mai chơi cái gì?" Nàng bất mãn nói, do dự có nên mua đậu hay không, vừa mới quyết tâm trả tiền.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Không cần mua, ngày mai em không cần tới đây, tôi có việc rồi."

Bất tri bất giác nàng đã tới đây được mấy ngày, nàng cầm chuột thao tác: "Vậy cô nên hài lòng với bản thiết kế của tôi đi, nếu không..."

"Có thời gian tôi sẽ xem." Lời nói ngắn gọn, mang lại cho nàng chút hy vọng, nhưng không cho nàng câu trả lời, Văn Cẩn Ngôn thu dọn đồ đạc tan làm.

Lục Kiều Vi đóng máy tính lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Hừ, hôm nay cô phớt lờ tôi, ngày mai tôi sẽ..."

"Thiết kế Lục, kỳ thực tôi rất hài lòng với thiết kế của em." Không biết Văn Cẩn Ngôn đi theo nàng từ khi nào, mùi nước hoa nồng đậm xộc vào mũi nàng, hương thơm tinh tế.

Lục Kiều Vi xoa xoa mũi, tránh xa Văn Cẩn Ngôn, chắc chắn nữ nhân này vừa mới xịt nước hoa, là chuẩn bị làm tiểu mèo hoang đi đêm sao? Làm gì mà kích thích như vậy.

Văn Cẩn Ngôn ấn số tầng, hỏi: "Thiết kế Lục vừa nói gì? Hình như tôi không nghe rõ."

Lục Kiều Vi mặt vô biểu tình bổ sung nửa câu cuối, nói: "Hôm nay cô không để ý tới tôi, ngày mai tôi sẽ tới tìm cô..."

Đến tầng một.

Văn Cẩn Ngôn mím môi đỏ mọng, nhìn chiếc Maybach đậu trước cửa công ty, "Em ở đâu, tôi đưa em về."

"Không cần, tôi tự về."

"Ngày mai... ngày kia gặp lại."

Lục Kiều Vi cười, qua hôm nay không bao giờ gặp lại.

Tối hôm nay Khúc Thanh Trúc sẽ trở về, Khúc Thanh Trúc quay lại công ty thì nàng sẽ không phải nghẹn khuất như vậy, Khúc Thanh Trúc sẽ sắp xếp công việc khác cho nàng, nàng sẽ không phải quay lại đây nữa.

Rời khỏi DMD, bắt taxi ra sân bay.

Mặc dù Khúc Thanh Trúc "ngọa tào" qua điện thoại nhưng ngoài đời cô khá xinh đẹp, mặt mày sắc bén, ít nói nhưng hành động như lãnh thủ trưởng, khi mở miệng cũng không biết từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra.

Cô nhanh chóng nhấc chiếc vali lớn lên, khi nhìn thấy Lục Kiều Vi, cô liền đeo một chuỗi Phật châu vào cổ tay nàng.

"Mình đã tìm được mười tám cao tăng đắc đạo khai quang cái này, nhất định sẽ chữa khỏi đại hạn này của cậu. Từ giờ trở đi sẽ không còn yêu ma quỷ quái nào có thể xâm nhập vào cơ thể cậu."

Lục Kiều Vi vốn là một người vô thần, từ khi gặp Văn Cẩn Ngôn, mọi chuyện trở nên không thuận, nàng bắt đầu tin vào sự tồn tại của hồ ly tinh.

Nàng chắp tay niệm: A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ.

Nhận lấy chiếc vali từ tay Khúc Thanh Trúc, Lục Kiều Vi hỏi: "Cậu về nghỉ ngơi hay là mình đưa cậu đi ăn cơm."

"Ăn cơm đi, đồ ăn trên máy bay khó ăn, đồ ăn ở Yến Sơn toàn thêm đường, miệng mình nhạt quá, chúng ta đi ăn cái gì kích thích vị giác đi."

Lục Kiều Vi ừ một tiếng.

Khúc Thanh Trúc vỗ vai nàng nói: "Đừng mặt ủ mày chau như vậy, mình mời cậu ăn cơm, yên tâm đi, mình đã về rồi, phòng thiết kế sẽ không khi dễ cậu được nữa đâu."

Đúng vậy! Lục Kiều Vi có được tự tin, đây là lần đầu tiên hai người đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản khá cao cấp gần sân bay, không biết món nào ngon, Lục Kiều Vi xem đánh giá.

Khúc Thanh Trúc rất tò mò về Văn Cẩn Ngôn, hai ngày nay Lục Kiều Vi đã oán giận với cô rất nhiều lần, Khúc Thanh Trúc nói: "Mình chỉ không hiểu, sao Lạc Nhất Ngôn lại có quan hệ với cô ấy, không phải cô ấy vẫn luôn phát triển ở nước ngoài sao??"

Ai mà biết.

Nếu biết Văn Cẩn Ngôn có bối cảnh cường đại như vậy, ngày đó nàng sẽ không giao mình tới cửa, sau này cũng sẽ không hợp tác.

Khi đồ ăn được mang lên, Lục Kiều Vi rót một ly rượu trắng trước, nàng nhấp một ngụm, cau mày nói: "Ngày mai mình được giải thoát rồi, sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa."

Khi đang uống rượu, Khúc Thanh Trúc đột nhiên chạy đến trước cửa phòng, mở một khe hở trên cửa, nói: "Vi Vi, cậu đến xem, người đó có phải là Lạc Nhất Ngôn không?"

Không chờ Lục Kiều Vi đi tới, cô nói thêm: "Nữ nhân bên cạnh anh ta có phải là tiểu tam không? Mẹ nó, cô ấy có đồng tử khác màu, giống như kim cương vậy."

Lục Kiều Vi nghe thấy đồng tử khác màu, nhìn thoáng qua, đầu thò ra ngoài, lập tức ngửa đầu ra sau nói: "Bọn họ ở ngay phòng đối diện!"

Oan gia ngõ hẹp!

Hai bên chỉ cách một lối đi, Lục Kiều Vi nhanh chóng kéo Khúc Thanh Trúc, đóng cửa lại. Lại cảm thấy không đúng, sao nàng lại đóng cửa.

Không phải người nên xấu hổ là hồ ly tinh với tên tra nam kia sao?

Nàng đột nhiên phản ứng lại, chẳng trách Văn Cẩn Ngôn tan làm xong lại xịt nước hoa, hóa ra là đến sân bay đón Lạc Nhất Ngôn, làm tiểu mèo hoang của hắn.

Lạc Nhất Ngôn và Văn Cẩn Ngôn vừa mới tới đây, Văn Cẩn Ngôn cúi đầu xem thực đơn, Lạc Nhất Ngôn đang nói chuyện với phục vụ, mặc tây trang màu xám, tóc có chút lộn xộn. Hắn lau kính rồi nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, hai người nói một câu xong, phục vụ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lục Kiều Vi rất khó chịu.

Đặc biệt là khi nàng không biết hai người này ở cùng sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng giống như kim đâm.

Khúc Thanh Trúc chỉ nhìn thấy Văn Cẩn ngôn trong ảnh, cô vươn cổ ra nhìn, Lục Kiều Vi ngăn cô lại. Khúc Thanh Trúc hạ giọng nói: "Bộ dáng rất có tiêu chuẩn là hồ ly tinh, mình chỉ không hiểu cô ấy có tiền có sắc sao lại yêu thích Lạc Nhất Ngôn."

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối sầm.

Khúc Thanh Trúc vội vàng cao giọng mắng: "Lạc Nhất Ngôn thật sự con mẹ nó không phải thứ gì tốt. Vừa nói yêu cậu vừa lén lút qua lại với hồ ly tinh, quá đê tiện, hai người này là trời sinh một cặp.

Nhìn một cái, Lục Kiều Vi kéo cửa lại. Nàng ngồi xếp bằng, đặt tay lên đầu gối, mỉm cười. Khúc Thanh Trúc không dám tới quá gần, khi Lạc Nhất Ngôn ngoại tình, Lục Kiều Vi cũng không có biểu tình như vậy.

Khúc Thanh Trúc đi tới rót cho nàng một ly rượu.

Lục Kiều Vi uống một ngụm, rượu nồng làm nàng sặc.

Nàng ho khan nói: "Đúng vậy, chẳng trách cô ta nói ngày mai bận, không có thời gian xem bản thiết kế hay ký hợp đồng, hóa ra là ở đây thể hiện tình cảm."

Hảo không có thời gian.

Khúc Thanh Trúc: "?"

Cô nghi hoặc mà chớp chớp mắt, không biết mình có nghe nhầm không, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Kiều Vi mắng, nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn nhận thiết kế của người khác, tức giận mắng: "Mẹ kiếp, nữ nhân này không phải một hai lần, mỗi ngày đi làm không làm việc chính mà cân nhắc đi câu dẫn người."

Rốt cuộc Khúc Thanh Trúc cũng nhận ra là chỗ nào không đúng, hỏi: "Vi Vi, có phải cậu đã quên Lạc Nhất Ngôn là chồng sắp cưới của cậu, còn Văn Cẩn Ngôn là Hồ ly tinh, là tiểu tam câu dẫn chồng sắp cưới của cậu rồi hay không?"

Lục Kiều Vi: "..."

Chắc là vì hai ngày nay nàng quá sa đọa, muốn có hợp đồng nên mới lộn đầu lộn đuôi, Lục Kiều Vi cắn môi: "Rót cho mình một ly rượu."

"Này, đừng uống nhiều quá, ăn đi." Khúc Thanh Trúc gắp cá hồi cho nàng, an ủi nàng: "Chuyện đã đến nước này, uống nhiều như vậy cũng vô dụng, còn hại dạ dày tổn thương gan, nữ nhân phải yêu bản thân mình, đúng không."

"Ai nói vô dụng, mình uống say, mình liền đi giết bọn họ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt