Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặc điểm lớn nhất của siêu thị vào cuối tuần chính là người nhiều, siêu thị bên trong tiểu khu cũng không ngoại lệ.

Diệp Phi nghĩ nếu cùng Tả Lộ Dư xuống dưới, Tả Lộ Dư cũng đã thay quần áo, liền mua chút khoai tây cũng quá lãng phí, đơn giản vào cửa liền đẩy chiếc xe mua sắm .

Trong chốc lát này, cô thấy Tả Lộ Dư đã đi nhiều vài bước rồi, người đến người đi, cô lập tức giữ chặt tay của Tả Lộ Dư, thấy nàng quay đầu lại có chút ngây người, Diệp Phi nhịn không được buột miệng thốt ra: "Đừng vứt bỏ tôi a vợ yêu."

Tả Lộ Dư nhíu mày một đốn, lại lui lại mấy bước đứng ở bên người Diệp Phi .

Trong lòng Diệp Phi khụ hai tiếng, nhìn Tả Lộ Dư mặt không biểu tình, đứng đắn nói: "Trừ bỏ khoai tây cũng mua chút cái khác đi, đồ vật trong tủ lạnh ở nhà giống như không nhiều lắm." Cô nhìn cách đó không xa: "Chị ăn đồ ăn vặt sao?"

Tả Lộ Dư hỏi lại: "Em ăn sao?"

Diệp Phi nhướng mày: "Ăn a."

Nói hai người liền hướng về khu đồ ăn vặt đi tới.

Diệp Phi chọn khoai lát, bánh quy cùng một ít túi đựng thực phẩm khác mà mình thích, cơ hồ chứa đầy nửa cái xe mua sắm, trong quá trình này, Tả Lộ Dư chỉ chậm rãi đi theo phía sau cô.

Diệp Phi chọn xong quay đầu muốn hỏi nàng ăn cái gì, nhưng quay đầu lại lại......

Khi Tả Lộ Dư xuống dưới thay đổi kiện sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo gió, có lẽ là ở bên ngoài, nàng không ước thúc mà không cài hết, mở ra hai cái nút áo sơmi phía trên cùng.

Lúc này Diệp Phi nhìn đến đó là phía dưới cái nút thắt thứ hai, một cái nốt ruồi như ẩn như hiện .

Tiếp theo lúm đồng tiền, cái nốt ruồi này lại chọc tới Diệp Phi lần nữa.

Dưới xương quai xanh, phía trên ngực, có nốt ruồi, này quả thực là muốn mệnh của Diệp Phi a.

Cô nhướng mày, trong lòng ngứa, lại cầm lòng không đậu mà nhìn đi xuống, trong lòng lại oa nga một tiếng.

Nhìn cô nhìn thấy gì liêu.

Tả Lộ Dư lúc này cũng chú ý tới ánh mắt của cô, nàng lại là một cái nhíu mày không vui, nghiêng đầu khép áo gió bên ngoài lại, thấp giọng cảnh cáo câu: "Diệp Phi."

Diệp Phi ha ha cười gượng hai tiếng, thu hồi tầm mắt.

"Chị không ăn sao?" Diệp Phi chỉ vào xe mua sắm : "Tôi đều mua nhiều như vậy."

Tả Lộ Dư: "Tôi không ăn đồ ăn vặt."

Có lẽ bởi vì bị ánh mắt của Diệp Phi đùa giỡn, giờ phút này thoạt nhìn Tả Lộ Dư, tựa hồ không phải thực vui vẻ.

Diệp Phi cười chế nhạo, làm bộ không biết việc này, chọn đồ ăn vặt xong, cô nghĩ sữa tắm của mình giống như dùng xong rồi, lại lôi kéo xe đi đến khu đồ dùng sinh hoạt .

Siêu thị người nhiều, rộn ràng nhốn nháo, hơn nữa còn thả lưu hành bối cảnh âm nhạc, chung quanh tràn ngập các loại thanh âm.

Diệp Phi rất ít chính mình một người tới siêu thị, cô là con gái một, lại từ nhỏ chịu đựng không được sự tịch mịch của con một, cho nên mỗi lần theo ba mẹ thăm người thân cô đều thực vui vẻ, tuổi của các anh chị em họ tương đương với cô, dễ dàng chơi đến cùng nơi, cho dù hiện tại bọn họ hơn phân nửa đều thành gia lập nghiệp, nhưng quan hệ với Diệp Phi cũng giống như từ trước, có thể nháo có thể chơi.

Bạn bè của Diệp Phi nhiều, cũng dễ dàng cùng một đám người thích náo nhiệt lăn lộn đến cùng nơi, nhiều năm như vậy, cơ hồ rất ít một người làm việc, có đôi khi liền đi nhà vệ sinh đều phải kéo theo bạn đâu.

Cho nên Tả Lộ Dư cái người có tính cách không thích nói chuyện này, Diệp Phi thật sự có chút không thích ứng.

Cô lôi kéo xe ở phía trước, Tả Lộ Dư đi theo ở phía sau, không khí này, làm cô cảm thấy là chính mình một người tới dạo, có chút nhàm chán.

Khu vực đồ dùng tắm rửa ít người, bên này âm nhạc cũng nhỏ đi nhiều, hai người mới đi qua, liền có nhân viên hướng dẫn mua sắm nhiệt tâm lại đây muốn đề cử, Diệp Phi lễ mạo mà xua xua tay, thuận tay lôi kéo Tả Lộ Dư rời đi.

Đi rồi vài bước, Diệp Phi dừng lại bước chân, đứng ở trước nhãn hiệu quen thuộc quan sát một trận, nghĩ muốn hay không đổi cái sữa tắm, phía trước đi tới một cô gái.

Diệp Phi giờ phút này là đứng cúi người, chính nhìn mấy loại phía dưới, cho nên khi cô gái này tới gần, ánh mắt của Diệp Phi nhìn thấy đầu tiên, chính là chân của nàng.

Người tới mặc tất chân, dưới chân là một đôi giày thể thao màu hồng nhạt, phía trên là một kiện áo lông vàng nhạt rộng thùng thình, áo lông rất dài, che khuất quần của nàng bên trong.

Diệp Phi không tự kìm hãm được nhướng mày, chân này thật thẳng, thật tế.

Cô gái này cũng ở chọn sữa tắm, nàng thoạt nhìn so Diệp Phi nghiêm túc nhiều, lại là xem công năng, lại là nghe vị, cuối cùng nàng tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của người bên cạnh, quay đầu đối diện Diệp Phi.

Cô gái lộ ra một cái mỉm cười khách khí đối với người xa lạ .

Cái mỉm cười này thực thân thiện, cô gái này ở trong lòng Diệp Phi lập tức gần rồi một chút.

Diệp Phi dẫn đầu mở miệng: "Cô thoạt nhìn thực nghiêm túc a, ở chọn cái gì?"

Cô gái cười: "Làn da của tôi thực mẫn cảm, có chút sữa tắm dùng không thoải mái, sẽ ngứa, cho nên tôi đang xem thành phần của chúng nó."

Diệp Phi gật gật đầu: "Tôi có một người bạn cũng như vậy, cô muốn dùng thử sữa bò hay không, nàng thích rất nhiều loại, nói sữa bò nàng dùng đến thoải mái nhất."

Cô gái nghe gật đầu: "Mấy năm nay tôi cũng vẫn luôn ở dùng sữa bò." Nàng nhún nhún vai: "Chính là có chút chán, nghĩ thay đổi."

Cô gái nói xong lời này, thấy người phía sau Diệp Phi tựa hồ đến gần một chút, ánh mắt của nàng hướng người tới liếc mắt, lễ phép hỏi: "Cùng bạn bè dạo siêu thị a?"

Diệp Phi quay đầu nhìn mắt Tả Lộ Dư, giới thiệu: "Vợ của tôi."

Cô gái nhướng mày gật đầu: "Nga."

Diệp Phi xếp cô gái vì người một nhà xa lạ, tự nhiên lời nói cũng nhiều.

Diệp Phi: "Tháng trước mới vừa kết hôn."

Lời này như thế nào nghe giống như là tú ân ái, thần sắc Tả Lộ Dư không rõ mà nhìn sườn mặt Diệp Phi.

"Tân hôn a." Cô gái cười: "Chúc mừng."

Mi mắt của Diệp Phi cong cong: "Cảm ơn."

Cô gái lại nghiêng đầu một cái: "Hai người thoạt nhìn thực xứng đôi."

Miệng Diệp Phi chậc chậc, duỗi tay liền ôm Tả Lộ Dư: "Vợ yêu của tôi thật xinh đẹp có phải hay không."

Cô gái cười: "Thật xinh đẹp."

Diệp Phi bĩu môi, buông Tả Lộ Dư ra: "Chính là quá cao lãnh, không thích nói chuyện."

Cô gái cười: "Thực khốc a."

Diệp Phi gật đầu, xác thật thực khốc.

Hai người không hề nói chuyện nhiều việc này, tiếp tục chọn sữa tắm.

Này nho nhỏ sữa tắm, hai người nhưng thật ra lấy ra đạo lý tới, làn da của cô gái mẫn cảm, dùng rất nhiều loại, cũng từng cái mà đề cử cho Diệp Phi.

Kỳ thật Diệp Phi đối này đó cũng không hứng thú, cô chính là nhàm chán, cùng Tả Lộ Dư ở nhà buồn một ngày, cô cần nói chút cái gì, bằng không cô nghẹn đến mức hoảng, nhưng cô gái này cũng thực có thể nói, nói nói Diệp Phi liền cảm thấy hứng thú, thậm chí còn cẩn thận mà nhớ xuống trọng điểm .

Loại nào dùng thơm, loại nào hương vị đạm, loại nào bọt nhiều, loại nào dùng thế nào, cô gái biết đến liền nói toàn bộ.

Trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng cô gái mới hỏi câu: "Không hỏi xem vợ của cô thích cái gì sao?"

Diệp Phi nga thanh.

Tuy rằng trong lòng cô minh bạch, cô với Tả Lộ Dư không có khả năng cùng nhau dùng chung một loại sữa tắm, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn là thập phần khách khí, thập phần thân cận mà dựa qua đi, giữ chặt tay của Tả Lộ Dư .

Ngữ khí của Diệp Phi mềm mại: "Vợ yêu, chị thích mùi vị gì, nhãn hiệu nào a?"

Tả Lộ Dư nhàn nhạt nhìn Diệp Phi liếc mắt một cái, tiến lên một bước sờ soạng một chút sữa tắm trong tầm tay của nàng: "Cái này."

Diệp Phi nhướng mày gật đầu, theo tay của Tả Lộ Dư lấy bình sữa tắm xuống tới, ném vào xe mua sắm .

Cô câu lấy tay của Tả Lộ Dư : "Nghe vợ yêu."

Cô gái thấy thế cười vang: "Loại này dùng cũng thực tốt."

Lại hàn huyên vài câu, Diệp Phi liền từ biệt với cô gái.

Cô với Tả Lộ Dư sóng vai đi tới, chờ rời đi cái kệ hàng kia, Diệp Phi liếc mắt nhìn phía sau, lôi kéo tay áo của Tả Lộ Dư : "Ai, chị nhìn đến chân của nàng sao? Khá xinh đẹp."

Tả Lộ Dư nhàn nhạt: "Không thấy được."

Diệp Phi bĩu môi: "Vậy a."

Tả Lộ Dư chính là Tả Lộ Dư.

Chọn đồ ăn vặt, chọn sữa tắm tốn chút thời gian, Diệp Phi liền không đợi ở địa phương khác, trực tiếp hướng khu thực phẩm đi.

Mua khoai tây, hai người lại đi khu hoa quả, không nghĩ tới, lại đụng phải cô gái kia .

Cô gái đang ở nghiêm túc chọn quả bưởi, Diệp Phi thấy thế, lập tức chọc chọc tay của Tả Lộ Dư, đứng ở bên người nàng, nhỏ giọng nói: "Mau nhìn chân của nàng."

Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn .

Diệp Phi nói: "Đẹp đi?"

Tả Lộ Dư nhàn nhạt: "ừ."

Diệp Phi lại nói: "Cô gái này làm việc cũng quá nghiêm túc đi, mua cái gì đều chọn kỹ như vậy, dạo siêu thị đến dạo tới khi nào."

Nàng liếc mắt, quả nhiên thấy trong xe của cô gái không có đồ vật gì.

Cô gái chọn tốt quả bưởi, ngẩng đầu cũng thấy Diệp Phi, Diệp Phi vẫy vẫy tay với nàng, lần này, Diệp Phi cũng không tính toán nói nhiều, liền lôi kéo Tả Lộ Dư đi khu vực khác.

Mua hoa quả, lại mua chút đồ uống, hai người mới đi tính tiền.

Ngay từ đầu chỉ nghĩ mua khoai tây, cuối cùng lại cầm hai cái túi to đồ vật về nhà, Diệp Phi ước lượng cái túi trên bàn, đang muốn cầm đi, bên kia Tả Lộ Dư trả tiền xong lại đã đi tới, duỗi tay từ mu bàn tay của cô cọ qua, trực tiếp câu lấy túi, hai cái đều xách lên.

Tay của Diệp Phi trống không, thấy nàng như vậy, nở nụ cười.

Diệp Phi: "Chỗ nào có thể làm Tả tổng xách đồ vật cho tôi nha, không dám không dám." Cô vừa nói vừa tiến lên, muốn đoạt lấy tới, lại thấy Tả Lộ Dư né tránh.

Tả Lộ Dư nhíu mày: "Không cần nói chuyện kiểu như vậy với tôi."

Diệp Phi biết rõ cố hỏi: "Loại nào?"

Sắc mặt của Tả Lộ Dư không kiên nhẫn: "Đừng gọi tôi Tả tổng."

Diệp Phi một cái khó xử, quái thanh quái khí: "Kia kêu ngài cái gì a?"

Tả Lộ Dư nhẹ nhàng hút một hơi, không vui: "Diệp Phi."

Diệp Phi cười to: "Được rồi, được rồi." Cô dựa qua đi: "Có thể kêu là vợ yêu sao?"

Tả Lộ Dư nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Có thể."

Diệp Phi lại cười to.

Đùa giỡn Tả Lộ Dư như thế nào liền tốt đùa như vậy đâu.

Đi rồi vài bước, Diệp Phi vẫn là nhân cơ hội cầm một cái túi từ trong tay nàng, cũng mở miệng nói: "Sao có thể đều để cho vợ yêu đại nhân cầm, tôi phân một cái còn được đi."

Tả Lộ Dư còn chưa nói lời nào, đã thấy Diệp Phi đoạt túi rồi nhanh chóng rời đi, như là sợ đồ vật trên tay bị đoạt đi.

Nhà rất gần, hai người ở tiểu khu đi vài bước liền tới rồi dưới lầu, Diệp Phi biết Tả Lộ Dư không thích nói chuyện, cô cũng đơn giản không mở miệng nói, coi như lần dạo siêu thị này cô chính là đi một mình.

Lấy thẻ mở cửa, Diệp Phi lại ấn thang máy, sau khi hai người tiến vào, Diệp Phi đột nhiên nghe Tả Lộ Dư nói câu: "Em cùng với người xa lạ, đều có thể nói chuyện quen thuộc như vậy sao?"

Không chỉ có là cô gái kia, Diệp Phi mua cái đồ ăn, mua chút hoa quả, luôn là muốn cùng người khác đáp cái lời nói.

Diệp Phi nghe xong a thanh: "Cũng không phải mỗi cái người xa lạ đều có thể nói."

Tả Lộ Dư nhàn nhạt xem Diệp Phi liếc mắt một cái.

Đúng rồi, Diệp Phi nói nói, đều vẫn là những cô gái lớn lên xinh đẹp.

Tả Lộ Dư giương mắt nhìn con số đang nhảy bên cạnh : "Chuyên chọn đẹp."

Diệp Phi dựa đi qua một chút: "Chị cũng cảm thấy các nàng đẹp a?"

Tả Lộ Dư không trả lời cô.

Diệp Phi dùng bả vai chạm chạm cánh tay của Tả Lộ Dư : "Không đẹp bằng chị." Cô thuận miệng lại trượt một câu: "Vợ yêu của tôi đẹp nhất."

Giọng nói lạc, thang máy đinh một tiếng, Tả Lộ Dư đi ra ngoài.

Diệp Phi cũng không phải không biết Tả Lộ Dư có phải tức giận hay không, nếu phải, nàng tức giận cái gì?

Ghen tị?

Không thể đi.

Khi Tả Lộ Dư mở cửa, Diệp Phi tri kỷ mà nhận lấy cái túi trong tay nàng, tiếp theo đi theo nàng vào cửa đổi giày.

Cùng Tả Lộ Dư quan hệ gần, trong nhà cũng có pháo hoa vị, lúc Diệp Phi bỏ đồ vào trong túi liền phân tốt đồ ăn vặt, lúc này huýt sáo, trước đặt một cái túi khác xuống bàn cơm, lại lấy đồ ăn vặt xách vào phòng.

Khi ra tới, Tả Lộ Dư đã bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, máy hút khói dầu bị mở ra, xem bộ dáng là muốn bắt đầu nấu cơm .

Diệp Phi lúc này có không, rửa sạch quả táo ngồi ở trên bàn cơm, chống đầu cách cái cửa nhìn Tả Lộ Dư đang ở bên trong.

Tả tổng giờ phút này đã cởi áo khoác, một cái sơ mi trắng một cái quần dài, dưới chân một đôi dép lê, có lẽ là cảm thấy vướng bận, hai bên tay áo của áo sơ mi bị tùy ý mà vãn đi lên, tóc cũng tùy ý mà cột lấy ở sau đầu.

Diệp Phi nhìn trang phục của nàng, trong lòng tấm tắc hai tiếng.

Đây là cái bảo bối gì rơi xuống nhân gian a, cô như thế nào liền gả cho người như vậy.

Bên cạnh Tả Lộ Dư là khoai tây đã được cắt xong, Diệp Phi dựa vào nhìn trong chốc lát, thấy nàng bỏ khoai tây vào trong nồi, đứng lên, ném hạt quả táo, đi vào phòng bếp.

Tả Lộ Dư quay đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Tiến vào làm gì?"

Diệp Phi lấy rau xanh trong tủ lạnh ra: "Giúp vợ yêu đại nhân rửa rau a."

Không tới hồ nước, cô đi trước đến bên người Tả Lộ Dư, nghe nghe hương khí trong nồi bay ra, lại giơ lên rau xanh, vì chứng tỏ tầm quan trọng của chính mình, Diệp Phi vô cùng nghiêm túc mà nói: "Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi tiến phòng bếp rửa rau, vinh hạnh đi?"

Tả Lộ Dư bị chọc cười, cười nhạt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#tag