CHƯƠNG 44: Tình cảm chớm nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng riêng to lớn như vậy nhưng không có một chút nào gọi là bầu không khí náo nhiệt. Hai lớn một nhỏ ba người cùng nhau tụ hội ở đây, thực sự có chút đột ngột. 

Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng hầu bàn gọi món ăn, Trầm Tuyệt Tâm yên tĩnh uống rượu trong chén. Tâm trạng chính là không có một chút nàohứng thú để dùng bữa. Mặt của nàng mang theo nụ cười như có như không, tay lại bịtiểu tử Linh nhi nắm, nắm thật chặt luôn không chịu thả ra. 

Giống như đói bụng nhưng lại không thể nói được, Oản nương cúi đầu chỉ gặp một ít rau xanh ở trước mặt, đối với những thức ăn khác trên bàn trước sau đều bất động. Nàng không hề động đũa....

"Oản nương, ngươi có nghĩ đến sẽ tái giá không?" Bầu không khí trầm mặc bị âm thanhmang theo vẻ u sầu của Trầm Tuyệt Tâm đánh vỡ. 

Nàng không có nhìn Oản nương, cúi đầu cùngLinh nhi còn chưa ngủ chơi đùa giống như không còn biết trời đất đâu nữa.

Nghe vậy, Oản nương kinh ngạc ngẩng đầu lên, trả lời mà như đã rõ ràng cái gì đó. Ánh mắt liền ảm đạm, chậm rãi để đũa xuống.

"Trầm công tử, mẹ con chúng ta có phải là quá mức phiền nhiễu. Ta. . . Nếu như Trầm công tử sốt ruột, muốn mẹ con chúng ta đi, ta bây giờ liền về thu thập." 

Nàng muốn đứng lên rời đi, lại không nỡ bỏ lỡ giờ khắc này, khoảng cách này. 

Nhưng là, nếu Trầm công tử đã ám chỉ mình đi, mình sao lại phải mặt dày tiếp tục ở lại? Mình chung quy là cái quả phụ, làm sao xứng đáng nắm giữ được sự quan Tâm của Trầm công tử? 

Truyền tới những tai tiếng không nên có cho Trầm công tử, lại càng biết. . . sẽ quấy nhiễu tiền đồ của Trầm công tử !

"Mang Linh nhi đi? Muốn hai người đi??" Trầm Tuyệt Tâm không nghĩ tới mình qua loa hỏi như vậy, sẽ làm Oản nương suy nghĩ nhiều. 

Nàng không dám chần chờ, liền nhanh chóng kéo tay Oản nương động viên. 

"Ai nha ngốc Oản nương, ta khi nào có ý tứ để ngươi chứ? Có điều vừa rồi là thuận miệng hỏi, thuận miệng mà thôi nha! Nếu ta chê ngươi phiền nhiễu, lúc trước sao lại an bài để ngươi cùng Linh nhi ở trong nhà trúc chứ!".  

"Ngốc Oản nương, ta chẳng qua là cảm thấy ngươi chung quy là nữ tử, lại mang theo hài tử thật là khổ cực. Cho nên mới hỏi ngươi có dự định muốn tái giá hay không thôi. Ngươi thực sự không cần suy nghĩ nhiều nha!"

Có thật sự là như vậy không? Nàng chỉ là qua loa muốn hỏi? 

Oản nương quay đầu lại nhìn Trầm Tuyệt Tâm, hình như hai mắt có căng thẳng. Oản nương cảm thấy mắt của Trầm Tuyệt Tâm quả thực rất đẹp. 

Đêm đó nàng nhắm hai mắt không thể nhìn kỹ, hôm nay lại vì lời nói an ủi của Trầm Tuyệt Tâm bù mà sinh ra tiếc nuối. Rõ ràng, cuộc trò chuyện này thật bình thường. Nhưng vì cặp mắt kia, lại vì da thịt Trầm Tuyệt Tâm nhẵn nhụi trắng nõn, thêm phần thanh tú cho nên lại càng không nhìn thấu được tâm tư.

"Oản nương, ngươi còn đang loạn tưởng sao?" Thấy Oản nương không trả lời, Trầm Tuyệt Tâm đem Linh nhi đặt ở trên ghế. 

Hai tay cầm lấy cổ tay của Oản nương, nói "Ta thật không có chê ngươi, ta rất thích Linh nhi, sao lại nhẫn tâm ghét bỏ hai người chứ?"

Yêu thích Linh nhi, cũng sẽ liên quan đến yêu thích mình sao? 

Oản nương phát hiện nàng lại bắt đầu muốn chút không hiểu ra sao, rõ ràng đều là nữ tử, sao sẽ sinh ra tâm tư kỳ quái như vậy? 

Nhưng là, chỉ cần có một chút tâm tư chạm được cái kia là khiến người ta khó có thể mở miệng, mặt nàng sẽ không tự chủ được đỏ lên. 

Oản nương hầu như cảm giác được gò má hồng là lấy loại tốc độ nào mà lan tràn đến lỗ tai của nàng. Nàng sợ bị Trầm Tuyệt Tâm nhìn thấy chật vật như vậy, liền vội vàng cúi đầu, ôm Linh nhi giả bộ Trầm Tuyệt Tâm không có ở đây.

Đây rốt cuộc là sao? Bây giờ, tâm tư hoàn toàn tỉnh táo của Trầm Tuyệt Tâm lúc ngày thường bị Oản nương trầm mặc, cho nên quấy nhiễu hồ đồ cả lên. 

Mình chỉ nói một câu liền làm Oản nương bị thương tổn, cho nên Oản nương mới không muốn để ý đến mình, không muốn nói chuyện.

"Oản nương!" Nàng đã từng giải thích, sao Oản nương ngốc này còn muốn cố chấp như vậy đối với nàng hờ hững đây! 

Từ trước đến giờ, chỉ có Trầm Tuyệt Tâm ta không để ý tới người khác, nào có ai dám không để ý tới mình đây!

Trong lòng có hơi không thích, Trầm Tuyệt Tâm có cảm giác mất mặt, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo cửa bao sương kêu hầu bàn lại đây đem mấy cái tương món ăn tương đối nhiều thịt đóng gói lại. 

Chờ hầu bàn đi ra ngoài, Trầm Tuyệt Tâm lần thứ hai tiến lên vỗ vỗ vai Oản nương, nói "Oản nương, ta thật không có ghét bỏ ngươi, cũng không có ý muốn đuổi ngươi đi ra ngoài ý. Nguyên vốn nghĩ chúng ta có thể ăn một bữa cơm thật ngon, tán gẫu được một lúc". 

"Tại ta chọn sai đầu đề câu chuyện, cho nên làm cho ngươi suy nghĩ nhiều. Trầm Tuyệt Tâm xin lỗi ngươi. Thời điểm cũng không còn sớm, ta đã sai người ta đóng gói một chút đồ ăn để ngươi ăn sáng. Cũng miễn đi ngươi hôm nay một chút vất vả. Đi thôi, ta đưa ngươi trở lại, nếu như có cái khác muốn ăn, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ sai người đi mua."

"Không, những thức ăn này là được rồi. Trầm công tử, là ta không đúng, ta chưa từng biết chữ, càng lại sách vở không thông. Cho nên mới dễ dàng xuyên tạc ý tứ trong lời nói của công tử, nên là ta xin lỗi mới đúng." 

Kỳ diệu thay tâm tư đã theo trên sức đỏ trên mặt chậm rãi thối lui. Oản nương nhìn Trầm Tuyệt Tâm, lại cắn môi dưới e lệ thật khiến người ta lại muốn thương lại muốn yêu, lại nhiều khả năng bị bắt nạt.

Quả nhiên, dáng dấp như vậy Oản nương để Trầm Tuyệt Tâm theo bản năng liếm môi, cặp mắt hoa đào kia hơi nheo lại. Tuy là ngăn lại trong nháy mắt nhưng trong đầu của nàng đã sản sinh vô số ý nghĩ.

"Oản nương nếu là muốn biết chữ, ta có thể dạy ngươi." Nàng đi lên một bước, rốt cục giơ tay xoa lên gò má của Oản nương. 

"Đi mua cho ngươi vài món xiêm y đi, những xiêm y trước đây đều nên ném hết đi. Linh nhi tròn tuổi, cũng giống như một bắt đầu mới cho ngươi vậy. Oản nương, ngươi hãy nhớ kỹ, nên vì mình mà sống."

"Lại như Trầm công tử. . . Ngươi như vậy sao? Vì mình mà sống. . ." 

Oản nương lời ấy nói ấp a ấp úng, dám nói lại không dám nói: "Vì lẽ đó, mới ra vẻ. . . Ra vẻ. . . Cùng nữ tử thành thân sao? Trầm công tử, nữ tử trong đó. . . Cũng thừa bao nhiêu tình cảm sao?"

Hiếm thấy bị hỏi vấn đề như vậy, Trầm Tuyệt Tâm đầu tiên là sững sờ, sau lại cười khẽ, nói: "Cũng không phải là giống ta, mà là như ngươi tự mình vì mình mà sống, chúng ta mỗi người đều nên có một chút gì đó sống cho mình nhưng phải đúng mực". 

"Còn ngươi hỏi ta ra vẻ nam tử cùng nữ tử thành thân, đó là thân bất do kỷ, ta cùng thiên kim Tô gia thiên cũng không có tình cảm. Đúng là từ trước, ta có yêu một cô gái a! Có điều, ha ha. . ." 

"Nàng cuối cùng không chịu nhận tình cảm của ta, gả cho cái quan trạng nguyên gì đó, sau đó. . . Toàn gia đều bị diệt môn. Cho tới bây giờ, khi nhớ nàng đều cảm thấy chua xót. . ." Trầm Tuyệt Tâm nói ung dung, hô hấp trong lúc đó, nhưng là thiên nan vạn nan, đau đến không muốn sống nữa.

Nghe vậy, Oản nương không khỏi bừng tỉnh. Nàng sớm nên rõ ràng, Trầm Tuyệt Tâm cũng không phải là người bình thường. Nhưng chỉ là nàng không nghĩ tới có chuyện như vậy, trước mặt của nàng cái người này ăn mặc một thân thanh sam ra vẻ nam tử. Trong lòng sớm đã có người, chỉ là người kia đã....vì vậy mà lưu lại cho nàng một mình, cùng bao bi thương.

"Trầm công tử, ngươi không nên thương Tâm. Ngươi nói muốn làm tự mình vì mình mà sống. Nếu lúc trước nàng không chấp nhận, là nàng vì nàng mà sống. Ngươi sau chuyện này, cũng thấy nàng vì lựa chọn đó được hậu quả gì. Nếu ngày hôm nay là ngày Linh nhi tròn tuổi, ta có thể thả xuống quá khứ, vậy ngươi vì sao không thể đây? Trầm công tử. . . Đây là. . . Ngươi dạy ta."

Vì mình mà sống là tốt rồi. Trầm Tuyệt Tâm nở nụ cười, tự nhiên đưa tay vòng qua eo Oản nương, nói: "Đúng đấy, chỉ vì mình mà sống, không quản nàng người khác tốt xấu thế nào. Oản nương, ta phát hiện ngươi tuy chưa từng đọc sách, nhưng tâm tư lại thông suốt hơn người." 

Trầm Tuyệt Tâm hít một hơi thật sâu. "Đi thôi, đi cho ngươi chọn vài món xiêm y đẹp đẽ, sau đó đưa ngươi trở lại. Đợi đến khi ta nhàn hạ, liền đi dạy ngươi viết chữ biết chữ. Hôm nay, Linh nhi tròn tuổi, Oản nương lại bắt đầu lại từ đầu, Trầm Tuyệt Tâm cũng thử vì mình mà sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro