Chương 67 : Cuộc chạm trán bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Tần Nam cùng Tần Diệp mới vừa đi đến bìa khu rừng, chợt nghe thấy xa xa truyền đến từng trận tiếng súng, thanh âm là từ trên đường cao tốc truyền đến , nếu tiếp tục nghe kỹ, còn có thể nghe thấy thanh âm động cơ ô tô đang rít qua. Nhắm mắt, hướng tới chỗ đường cao tốc ngửi ngửi một phen, đúng là hương vị mà buổi chiều chính mình đã ngửi thấy. Hương vị này...

Rốt cuộc là cái gì ?

"Ngươi đi về trước báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, khi tất yếu thì dùng huyết."

Từ lúc nàng đem huyết nhỏ ở miệng vết thương của Tần Diệp, Tần Diệp tựa hồ cũng có được uy hiếp lực đối với "xác sống", như vậy sinh vật biến dị đương nhiên cũng giống như thế.

"Tỷ, tự mình bảo trọng."

Tần Diệp dặn một câu, liền nhanh chân trở về, mà Tần Nam thì quay đầu chạy hướng về phía triền núi.

An Lâm từng nói qua bọn họ đối này "tận thế" hiểu biết được quá ít, dị năng trên người cũng chưa thể hiểu biết rõ ràng, biến dị sinh vật bên ngoài cũng vô pháp biết rõ ràng, càng thêm đừng nói biến dị thực vật, biết người biết ta tóm lại là có lợi cho chính mình. Chính là khiến nàng thật không ngờ chính là, quyết định này của mình lại khiến mọi người lại lâm vào khốn cảnh, mà nàng cũng gặp được người quen không nghĩ tới. . . . . . . . .

Bên này Tần Nam vừa tới trên sườn núi, Tần Diệp cũng về tới căn gác nhỏ, đem tình huống khẩn cấp cùng An Lâm nói một chút, vừa vặn gặp gỡ Nghiêm Nhã suy yếu tiêu sái ra phòng, hai người nhìn nhau, liền đều bỏ qua một bên tầm mắt. Mà theo sau thở phì phì đuổi theo tới Tần Lệ nhìn thấy Tần Diệp thì lộ ra biểu tình xấu hổ mà ưu sầu.

An Lâm tự nhiên thận trọng chú ý tới ba người trong lúc đó, bầu không khí vô cùng quỷ dị, khó hiểu cùng khó hiểu. Cũng rất quyết đoán, nàng tạm thời buông tha cho tìm tòi nghiên cứu, ngược lại đem tình huống cùng quyết định của chính mình cùng Nghiêm Nhã nói một chút, hy vọng dựa vào việc này có thể phát hiện được những lỗ hổng mà chính mình đã bỏ sót.

Nhìn thấy Nghiêm Nhã cau mày gật gật đầu, liền bắt đầu đem tất cả mọi người tập trung tới một gian phòng ở dưới lầu, cẩn thận đem nến thổi tắt.

Ánh nến vừa dập, tối đen một mảnh, lúc này giơ tay không thấy năm ngón, chỉ sợ chỉ có Tần Diệp vẫn có thể thấy tình huống xung quanh, nương cơ hội này đem huyết của chính mình lau một ít ở cửa sổ vẫn đang đóng chặt , sau đó là trên cửa, quay đầu đã thấy hình ảnh luôn khiến hắn trong lòng căng thẳng đập vào mắt !

Theo bản năng, cau mày liếc mắt một cái liền né tránh, giờ khắc này có bao nhiêu xấu hổ không nói gì chỉ sợ chỉ có chính hắn biết. . . . . .

Vì cái gì, đúng lúc người làm ca ca như hắn luôn có thể dễ dàng thấy được điều không nên thấy ? Hắn đều hoài nghi chính mình có phải hay không sinh ra đã có số làm "kỳ đà cản mũi" [1] ?!

[1]Nguyên văn: trường châm nhãn

Rất nhanh, phía sau liền truyền đến rất nhỏ tiếng vang, theo thanh âm vang lên, tất cả mọi người bị kinh động .

"Tần Lệ? Làm sao vậy?"

An Lâm dựa vào phương hướng mà thanh âm phát ra, cùng với phương vị lúc trước đã ghi nhớ mọi người, thử dò hỏi.

Một lát sau mới có được hồi đáp của Tần Lệ, thanh âm rất nhỏ lại có chút thở hổn hển :

"Không có gì. . ."

Nghe thấy câu trả lời của chính mình muội muội , Tần Diệp ở trong lòng có chút thở dài một hơi, lựa chọn dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần. Không khỏi nhớ tới lời nói vừa rồi của Tần Nam, hắn biết lời của biểu tỷ đều là sự thật , mỗi lần có liên quan đến chuyện của tiểu Lệ, hắn đều thực dễ dàng mất đi lý trí. Bởi vì, hắn không muốn lại nhìn thấy tiểu Lệ phải chịu thương tổn. . . . . .

Lúc trước, hắn chính là bị những người đó buộc trơ mắt nhìn thấy tiểu Lệ bị đám kia vương bát đản khi dễ, mà hắn lại cái gì cũng làm không được. . . . . .

Cho dù hắn muốn nhắm mắt lại cũng không được phép !

Hắn từng phẫn nộ chửi rủa chất vấn vì cái gì? Vì cái gì cùng là hàng xóm trong một tiểu khu lại có thể làm được chuyện như vậy, mọi người đều là bị "tận thế" tra tấn , liều mạng muốn sống cùng nhau chẳng phải sao?

Kia vì cái gì muốn đối với nhau ức hiếp?

Mọi người đoàn kết cùng một chỗ chẳng phải là càng thêm dễ dàng sinh tồn? ! Chẳng lẽ các ngươi không có muội muội, không có mẫu thân sao? Nếu việc này phát sinh ở trên người thân nhân của các ngươi, các ngươi sẽ nghĩ như thế nào?

Hắn , một tiếng chất vấn đổi lấy chỉ là mỗi người lãnh mạc. . . . . .

Hắn phản kháng giãy dụa chỉ đổi lấy càng thêm mãnh liệt ức hiếp, mỗi người trong miệng tới tới lui lui cũng chỉ có một câu

' Thế giới này không phải ngươi áp bách người ta, chính là người ta áp bách ngươi! '

Kia trong nháy mắt, hắn không biết là thế giới này thay đổi, hay là con người trước mặt đã thay đổi. . . . . .

Hay là hắn thay đổi. . . . . .

Hắn bắt đầu khóc cầu, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, vẫn không thể đổi lấy nửa phần thương hại, mà hắn liền như vậy trơ mắt nhìn thấy hết thảy,..

Tiếng khóc thảm cầu cứu của tiểu Lệ, một tiếng một tiếng, tuyên khắc vào sâu trong lòng hắn, ...

Tùy tiện mà lần lượt ấu đả với đám người kia, tâm hắn bắt đầu một chút một chút vỡ ra, cuối cùng đã tan nát. . . . . .

Mà kia một khắc, hắn liền tuyên thệ, đời này kiếp này, hắn sẽ đối một đám vương bát đản này tính sổ hết thảy, phải khiến bọn chúng chết không toàn thây [2]! !

[2]Nguyên văn: tử vô toàn thi

Hiện tại lại nghĩ đến, chính mình có đôi khi quả thật mất đi lý trí.

Quả thật lúc chạy trốn ra cửa sau của tiểu khu, có chút may mắn, nếu không phải đột nhiên xuất hiện thi rống, nếu không phải Nghiêm Nhã nhân cơ hội quyết đoán ra tay, hắn có lẽ căn bản là cứu không được tiểu Lệ!

Tần Diệp cau mày rối rắm chính mình như thế nào khống chế tâm tình, mà Tần Lệ ở bên kia thì thở phì phì , vì cảm tình mà phiền lòng không thôi. Ngồi ở bên cạnh Tần Lệ, Nghiêm Nhã cũng là một bộ lãnh hàn nghiêm mặt không có một tia hảo tâm tình!

Tầm mắt tối đen một mảnh, khiến Nghiêm Nhã có chút nhíu mi, cơn đau đầu lần thứ nữa kéo tới, khiến tâm tình của nàng càng thêm phiền táo. . . . . .

Đối nàng mà nói một cái hôn cũng không thể đại biểu cho cái gì, thế nhưng cố tình thiếu nữ ngây thơ trước mắt này lại vô cùng rối rắm!

Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi ở trong phòng, Nghiêm Nhã cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống, dựa vào tường nghiêng mặt, tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thế cho nên lúc quay đầu nhìn qua Tần Lệ hoàn toàn nhìn không thấy giờ này khắc này biểu tình Nghiêm Nhã là như thế nào. . . . . .

Lòng tràn đầy buồn bực, vẫn là Nghiêm Nhã lãnh đạm mà nói ra những lời đả thương người:

' Bất quá là cả hai há mồm chạm vào cùng một chỗ, ngươi cho rằng là cái gì? '

Nhớ tới một lần những lời này, Tần Lệ liền cảm thấy được tim mình bị ai hung hăng bóp thắt một phen, không cam lòng buồn bực bên trong hỗn loạn , một tia khuất nhục!

Rốt cuộc là ai không hề dự triệu [3] , không hề cố kỵ liền cường hôn nàng đây? !

Nàng có hảo ý chiếu cố Tần Lệ lại đổi lấy chính là như vậy đối đãi? !

Này phúc hắc nữ có biết hay không lúc ấy nàng cảm thấy rất sợ hãi?

Lúc bị nàng cưỡng chế, đáy lòng, ký ức ở chỗ sâu trong trí nhớ lại tái hiện , nháy mắt khiến nàng thiếu chút nữa hít thở không thông!

[3]dự triệu =báo trước

Chịu thiệt chính là nàng! Chịu nhục cũng là nàng!

Dựa vào cái gì nàng sẽ nhận? Là ai và vì ai đây ?! Tần Lệ trong lòng nộ khí càng thịnh, cũng lại càng phát giác được ủy khuất, nước mắt ở hốc mắt chực chờ rơi xuống, cuối cùng vẫn là dần dần nhịn xuống.

Nghiêm Nhã nhắm mắt lại, mặc dù không cần đến tinh thần lực cũng có thể cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt tức giận cùng ủy khuất , nhưng không có tính toán làm ra gì hồi ứng [4]. Trong đầu thỉnh thoảng vẫn vang lên thanh âm mà khi hôn mê vẫn luôn văng vẳng ở bên tai nàng, những lời này rõ ràng đã qua mười mấy năm, lại còn có thể nhớ rõ như vậy. . . . . .

[4]hồi ứng=đáp lại, phản ứng lại

Vô luận là cái gì cảm tình, lúc nàng xem đến cũng không bền chắc, chỉ có tiền tài vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhớ tới chính mình lúc mơ mơ màng màng đã làm ra một hành động điên cuồng, trong lòng nhiều ít có chút áy náy, sợ hãi đối phương hiểu lầm, mới đơn giản mà thẳng thắn giải thích, lại không nghĩ tới ngược lại gặp phải một đống phiền toái! Nghĩ đến Tần Lệ hỏi nàng là vì cái gì. . . . . .

Vì cái gì lại đột nhiên như vậy điên cuồng ?

Đại khái. . . . . . Là kia thiếu nữ ngây thơ đối nàng chiếu cố rất hảo, cho nên. . . . . .

Cảm tạ?

Hoặc là, bởi vì nàng là một người bề trên ?

Giương mắt nhìn về phía cửa sổ vẫn có mơ mơ hồ hồ một chút ánh sáng , bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, quả nhiên hiện tại không thể tiến hành tự hỏi, nghĩ tới bất cứ chuyện gì đầu liền sẽ đau lợi hại, suy nghĩ cũng dễ dàng hỗn loạn. Quyết đoán buông tha cho suy nghĩ sâu xa, chính mình cùng Tần Lệ trong lúc đó hôn nhau là ý nghĩa gì, lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, bỏ qua hết thảy cảm giác, hết thảy tầm mắt, nàng thầm nghĩ yên lặng ngủ một giấc. . . . . .

Giờ này khắc này Nghiêm Nhã hoàn toàn đã quên cảnh giác, thậm chí đã quên chính mình đang ở nơi nào, cái gì thế giới, từ trước vô luận như thế nào đều cảnh giác lúc chính mình nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng giờ này khắc này lại dần dần ngủ thật sâu. . . . . .

Tần Lệ vẫn đang rối rắm vấn đề cái hôn kia, cùng với chính mình trong lòng vì cái gì buồn bực không thôi, rồi lại như thế để ý những lời của Nghiêm Nhã!

Câu nói kia tựa hồ so với kia hành động không hề đoán trước, cường hôn, càng thêm khiến nàng để ý, cũng làm tổn thương nàng thật sâu!

Đúng lúc này, bả vai đột nhiên nặng, ghé mắt nhìn lại, nhất thời mày liễu một hoành, vẻ giận dữ không giảm, toan muốn đứng dậy rời đi.

Lại không nghĩ rằng lúc nàng chỉ mới vừa động, đã bị con người hai tay hoàn ở cánh tay, bắt lấy thật gắt gao !

Này hỗn trướng phúc hắc nữ, rốt cuộc ăn cái gì lớn lên ! ? Dùng hết toàn lực cũng vô pháp rút ra cánh tay hay xê dịch được một chút, Tần Lệ tức giận liền giơ tay đã nghĩ cấp cái kẻ vô sỉ này một bạt tai, thế nhưng tay vừa giơ lên lại ngừng ở giữa không trung, sau một lúc lâu, thủy chung không có hạ xuống. . . . . .

Bởi vì, bả vai đã bị thấm ướt bằng nước mắt.

Thoáng kinh ngạc ghé mắt nhìn qua, mới phát hiện Nghiêm Nhã vẫn nhắm chặt hai mắt, chính là lộ ra mày, vẻ mặt bất lực . . . . . .

Này một màn quả thật khiến Tần Lệ có chút giật mình, bởi vì rất khó tưởng tượng ra bộ dáng lúc Nghiêm Nhã khóc sẽ như thế nào , càng thêm đừng nói đến bộ dáng bất lực sẽ ra sao !

Tuy rằng Tần Lệ còn đang buồn bực, nhưng là chung quy thấy được này một màn, nhất thời mềm lòng, cũng liền cam chịu, vì Nghiêm Nhã mà tùy tiện lấy qua một cái gối tựa.

Giờ khắc này, hai người đều đã quên chính mình đang ở nơi nào, cùng với đợi lát nữa phải sắp sửa đối mặt gì đó, uy hiếp cùng nguy hiểm tựa hồ đều rời xa nơi đây, mạc danh kỳ diệu [5] buông ra đề phòng cùng cảnh giác, chính là mệt mỏi tựa vào cùng nhau nghỉ ngơi.

[5]mạc danh kỳ diệu= không hiểu tại sao

tâm thái [6] dị thường như vậy, hai người cũng chưa từng phát giác. . . . . . . . .

[6]tâm thái=thái độ tình cảm

Giờ này khắc này, còn giữ lại cảm giác cảnh giác cùng nguy cơ mười phần chỉ sợ cũng chỉ có Tần Nam đang ở xa xa trên sườn núi , cúi người leo trèo trong bụi cỏ trên triền núi,

Nhìn thấy xa xa có đèn xe, nàng một chút tiếp cận lại, đếm lẩm nhẩm số nóc xe, tổng cộng bảy chiếc xe, bị phía sau biến dị trùng quần đuổi sát. Súng máy bắn phá tựa hồ đối trùng đàn cũng không có cái gì tác dụng, cho nên tiếng súng khi ngừng khi vang.

Đối nhóm người này chạy trối chết, nàng không có chút hứng thú.

Điều nàng muốn biết chính là biến dị trùng quần đang đuổi sát ở phía sau , cùng đám gián và giòi bọ biến dị mà nàng gặp lúc trước có gì khác nhau.

Đám biến dị trùng thể này, kích thước cơ thể lớn rất nhiều, mỗi một con cơ hồ đều giống như thi thử lớn nhỏ chênh lệch, hơn nữa bộ dáng quái dị căn bản nhìn không ra nguyên bản là cái gì.

Mà viên đạn đối với đám này căn bản không thể gây được thương tổn , bình thường phải bắn liên tục mười giây mới có thể đả thương tới một chút, có thể thấy được lớp vỏ bên ngời của chúng rất cứng rắn.

Chỉ là một chút đả thương, lại phải tốn khí lực lớn như vậy , nếu muốn giết chẳng phải là càng thêm khó khăn?

Nghĩ đến đây trong lòng giống như bị đè ép bởi một khối cự thạch, trầm trọng dị thường.

Cùng này đó biến dị sinh vật so sánh với, bọn họ vẫn quá yếu ớt!

Nếu thật muốn đánh với đám này, nàng cùng Tần Diệp chỉ có thể tự bảo vệ được cho mình, mà những người khác thì hoàn toàn không có sức chống đỡ nổi!

Nghĩ đến đây, khiến tâm lí của nàng dị thường nặng nề. . . . . .

Đoàn xe cùng trùng đàn trong lúc đó, khoảng cách thủy chung không khác trước.

Kết cục cuối cùng của nhóm người này cũng liền có thể nghĩ tới, mà nàng thầm nghĩ phải bảo đảm nhóm người này dẫn trùng quần nhanh chóng ly khai nơi này, càng xa càng tốt, đỡ phải chính mình đêm dài lắm mộng.

Rất nhanh đoàn xe ngày càng đến gần, lúc đoàn xe tiếp cận, nàng cũng sững sờ mà trừng lớn mắt! Đồng thời nồng đậm âm ngoan nhìn chằm chằm về phía đuôi xe, có một người đang bắn súng. . . . . .

Thật sự là một cuộc chạm trán bất ngờ. . . . . . !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro