Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đại...... Đại chủ tử!" Sư Trân che ngực bị kinh sợ, hét to một tiếng. Sao Đại chủ tử ở đây?

Sư Thanh Y cau mày. Sao không phải Mị nhi?

"Mị nhi đâu?" Thiên nộ, khẩu khí của Sư Thanh Y bất giác mang theo hàn ý.

"Ta...... Nô tỳ cũng không biết, sau bữa trưa hôm nay Nhị chủ tử liền ra ngoài rồi." Sư Trân vỗ về trái tim vừa bị kinh sợ về lại. Đại chủ tử đây quá dọa người, trong phòng tối cũng không điểm đăng, còn có thanh âm kia cư nhiên lãnh mấy phần so với phong tuyết bên ngoài.

"Ngươi không biết?" Sư Thanh Y phát hiện mình cư nhiên thiên nộ lên, ngữ khí nhuyễn xuống. Từ lúc này minh ngay cả tính nhẫn nại cũng không còn nữa?

"Vâng, lúc đó Nhị chủ tử không cho theo." Sư Trân đáp lại.

"Hiện tại ngươi tới làm gì?" Sư Thanh Y hỏi.

"Thưa Đại chủ tử, Nhị chủ tử bảo nô tỳ thu dọn đồ, chuyển về sân viện mình." Sư Trân đáp.

"Cái gì!" Sư Thanh Y kinh ngạc.

Mị nhi muốn về sân viện của nàng? Làm sao? Làm sao có thể như vậy? Làm sao lại cứ như vậy...... buông tha mình?

"Mau đi tìm Nhị chủ tử của ngươi, nói ta tìm nàng!" Sư Thanh Y cuống lên.

Thấy Sư Thanh Y nôn nóng như vậy, Sư Trân đáp lời cuối, liền chạy ra ngoài, hôm nay sao lại xui xẻo vậy chứ, sớm biết không giúp Sư Tích đi chuyến này rồi! Vẫn nên mau tìm Sư tổng quản an bài người đi tìm Nhị chủ tử thôi! Đại chủ tử, đây là làm sao vậy?

Phong Thanh uyển, thư phòng.

"Ân..." Sư Thanh Dương duỗi eo, tiếp đến xoa xoa cái cổ vì thời gian dài cúi đầu nhìn trướng sách mà có chút cứng ngắc.

Sư Thanh Uyển thấy động tác của Sư Thanh Dương, tự nhiên đi tới sau nàng, tiếp tay giúp nàng xao.

"A...... Uyển Uyển thật tốt!" Sư Thanh Dương thả lỏng thân thể tựa lưng vào lưng ghế.

Một lúc sau, Sư Thanh Dương đột nhiên vươn tay kéo người sau lưng ngồi lên đôi chân mình.

"A......." Động tác đột ngột của Sư Thanh Dương dọa Sư Thanh Uyển giật nảy. Sau khi trấn định phát hiện tình cảnh hiện tại của mình, lại có chút thẹn thùng, trên mặt lẳng lặng nhiễm mây hồng, thân thể cũng không tự chủ cứng ngắc.

"Thả lỏng thả lỏng......" Sư Thanh Dương một tay hơi ôm người trên người, ép thân thể nàng về phía mình, sau đó gối đầu lên vai. Cái tay còn lại chậm rãi vuốt ve sau lưng Sư Thanh Uyển, lại như vỗ về động vật nhỏ bị hoảng sợ.

"Được rồi, Tứ chủ tử...... Người đừng sờ nữa......" Sư Thanh Uyển vốn đã chậm rãi nhuyễn thân thể xuống lại trái phải uốn éo một phen, lên tiếng ngăn động tác của Sư Thanh Dương, mặt cũng từ hơi hơi hồng biến thành thông hồng.

Vốn bàn tay của Sư Thanh Dương từ mới ban đầu thuần túy vỗ về, đã biết thành đông sờ tây mò, từ sau lưng xoa xoa, chuyển tới cọ cọ bên eo, lúc này lại còn định đi xuống....... Chuyện này làm sao người ta chịu được?

"Ta không sờ a......" Sư Thanh Dương vờ vô tội, động tác trên tay cũng không ngừng lại, xoa xoa. Ân, nơi này của Uyển Uyển thật tròn căng, không biết không cách y phục còn rất trơn mịn hay không?

"Còn gọi ta Tứ chủ tử, nên phạt!" Thấy Sư Thanh Uyển muốn hả miệng biện bác, Sư Thanh Dương lại lên tiếng: "Nàng nói nên phạt thế nào?"

Tứ chủ tử sao lại như thế...... Vô sỉ như thế? Muốn đứng dậy, lại bị Sư Thanh Dương một tay đè lại, tay còn lại động tác cũng khiến mình có chút vô lực.

Vốn tay Sư Thanh Dương đã không vừa lòng chỉ như vậy gãi không đúng chỗ ngứa, dọc theo y bãi (vạt áo) của Sư Thanh Uyển chui vào.

A...... Cảm giác quả nhiên như tưởng tượng của mình. Sư Thanh Dương thán nhẹ.

"Thanh...... Thanh, Thanh Dương! Không muốn, ân?" Sư Thanh Uyển lần này đã hoàn toàn ngổn ngang, tay kia dĩ nhiên đặt lên nơi đầy đặn của mình!

"Không muốn, đó là đang nói không muốn trừng phạt a, ân?" Sư Thanh Dương cũng không có thâm nhập, chỉ là dùng ngón tay xẹt tới xẹt lui, cũng không đi chạm điểm vì kích thích mà hơi dựng thẳng.

Sư Thanh Uyển hoàn toàn không biết mình có gì cần trừng phạt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể lẩm nhẩm danh tự của nàng, "Thanh...... Thanh Dương......"

Biểu tình hơi vô tội, ánh mắt có chút tan rã, mặt đã là hồng thấu, thân thể cũng có chút hơi run rẩy.

"Ân...... Uyển Uyển thật ngoan." Sư Thanh Dương dù biết mình cứ như vậy có chút khi phụ Uyển Uyển, nhưng xúc cảm mỹ hảo trên tay như vậy khiến người ta lưu luyến quên rút về......

Tứ chủ tử, Tứ chủ tử......" Ngoài cửa truyền đến tiếng Sư Cửu kêu to.

Nghe thấy thanh âm của Sư Cửu, phỏng đoán nàng ta mau qua tới, Sư Thanh Dương giúp Sư Thanh Uyển chỉnh lại y thường, lại sờ sờ mặt nàng cười cười với nàng, nhưng thanh âm trái lại lãnh lãnh liệt, nâng giọng khiển trách Sư Cửu ở ngoài cửa: "Sao cuống cuống cuồng cuồng lên vậy?"

Vốn Sư Cửu cũng đã định trực tiếp đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe Sư Thanh Dương lạnh giọng khiển trách, vội vàng dừng bước, ngoan ngoãn đứng ngoài. Cách cửa nói: "Thưa Tứ chủ tử, Sư tổng quản phái người tới nói tin tức của Tam chủ tử."

Đợi sau khi mây hồng trên mặt Sư Thanh Uyển chậm rãi rút đi, Sư Thanh Dương mở cửa, hỏi Sư Cửu ở một bên: "Nói gì?"

"Vốn mấy hôm trước Tam chủ tử cũng đã từ phân phô bên kia xuất phát trở về, nhưng trên đường phong tuyết lớn, trở ngại vài ngày, nhưng sau đó gặp mấy người, mang Tam chủ tử đi mất." Sư Cửu đáp lại.

Sư Thanh Dương nghe vậy khẽ nhíu mày, một mặt ngưng trọng, hỏi tiếp: "Tra rõ là ai không?"

"Là Nhiếp Chính vương, Tư Không Ngọc." Sư Cửu đáp.

"Tư Không Ngọc......" Sư Thanh Dương lẩm nhẩm danh tự này, cái người hết sức trọng yếu của Đông Dương quốc, sao lại phải mang Tam tỷ đi? Còn có ngày đó ở Hồng Tụ chiêu, hắn cùng Tam tỷ...... Mội hồi tựa hồ vì vậy vấn đề đều phức tạp. Sao mình nhớ tới kiếp trước cũng không có chuyện Tam tỷ bị bắt chứ? Là mình nhớ lầm hay là......

"Còn có... Còn có Nhị chủ tử cũng không thấy đâu." Sư Cửu ngưng một hồi, nói ra.

"Ngươi nói cái gì?" Sư Thanh Dương vốn còn đang suy tư chuyện giữa Sư Thanh Nhu cùng Tư Không Ngọc, đột nhiên lại nghe Sư Cửu nói Nhị tỷ mình mất tích, trong nhất thời nghĩ mình nghe lầm rồi.

"Sau bữa trưa hôm nay, Nhị chủ tử không về phòng, sau đó Đại chủ tử đi tìm Nhị chủ tử mới phát hiện không thấy Nhị chủ tử, còn đang đại phát lôi đình." Sư Cửu đáp lại, đây là lần đầu mình thấy Đại chủ tử phát hỏa lớn như vậy, thật là đáng sợ, nhớ lại tình cảnh thấy vừa nãy, thân thể còn bất giác đánh cái rùng mình.

"Uyển Uyển, đi, tới chỗ Đại tỷ." Sư Thanh Dương nghe vậy cũng không tiếp tục đi hỏi Sư Cửu tại sao Nhị tỷ lại không thấy, hỏi nàng nàng cũng chẳng thể biết, vẫn là mau tới chỗ Đại tỷ đi! Kiếp trước Đại tỷ mình cũng chưa từng phát hỏa qua, huống hồ, vừa nãy Sư Cửu đánh cái rùng mình mình cũng thấy, vẫn là mau chóng qua nhìn xem tình huống. Liền lôi kéo Sư Thanh Uyển mau chóng đi tới chỗ Sư Thanh Y.

Hôm sau cũng thật là sóng trước chưa ổn, sóng sau đã lên a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro