Chương 18: tình yêu thật tồn tại sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: tình yêu thật tồn tại sao?

"Tiểu Vũ, bồi ta đi ăn cơm trước" Phó Tình vẫn là biết phải chăm sóc tốt chính mình, ra ngoài chơi làm sao có khả năng không uống rượu, cho nên cô mỗi lần ra ngoài chơi đều sẽ ăn xong cơm trước

"Vâng, đại tiểu thư" Tiểu Vũ sẽ không hỏi Phó Tình tại sao không ăn cơm thì ra ngoài, cô nói cái gì, hắn thì làm cái đó

Dì Lý ăn xong cơm liền trở về, Phương Ngôn thu dọn xong nhà bếp, một mình ngơ ngác ngồi ở sofa. Làm sao bây giờ, chính mình nên làm gì, mình tại sao sẽ làm ra chuyện như vậy. Nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, mình làm sao sẽ... Ở tình huống kia không cẩn thận đụng trúng, Phó Tình có thể còn sẽ tha thứ một chút, mấu chốt là chính mình tại sao sẽ...cọ hết mấy lần. Hơn nữa bởi vì chính mình, Phó Tình còn bị dì Lý hiểu lầm, cô khẳng định cảm thấy rất ủy khuất, cho nên mới phải tức giận đến cả cơm cũng không ăn thì ra ngoài

Nhớ tới câu "Ngươi rất to gan! !" kia của Phó Tình, Phương Ngôn run lên một cái. Hôm nay là dì Lý ở đây, cho nên Phó Tình không tức giận tại chỗ, thế nhưng một hồi cô trở về thì sao? Cô...cô có để tiểu Vũ đem mình đánh một trận, nghĩ đến tiểu Vũ vóc người cường tráng kia, Phương Ngôn một thân mồ hôi lạnh

Phương Ngôn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung, Phó Tình và tiểu Vũ ở phòng ngăn hội cao cấp nào đó... Uống rượu ca hát

Tiểu Vũ theo Phó Tình ăn xong cơm, cho rằng cô sẽ như thường đi chơi quán bar, kết quả Phó Tình nói muốn đi hát. Đến chỗ, tiểu Vũ cho rằng cô sẽ gọi điện thoại kêu mấy công tử ca lại đây tiếp khách, kết quả cô một mình ở nơi đó hát liên tục. Tiểu Vũ nhìn Phó Tình hôm nay hết sức khác thường, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ để cô hôm nay khiến người ta khó có thể lý giải được như thế. Thế nhưng ngẫm lại, dù sao cũng hơn cô đi quán bar lêu lổng được rồi

Buổi chiều còn chưa tới thời gian tan việc thì vội vả về nhà, kết quả không ăn cơm thì một bộ dáng vẻ ra ngoài chơi, cuối cùng là một mình ở đây hát ca uống rượu

"Tiểu Vũ" Có lẽ là Phó Tình hát mệt rồi, từ khi vào thì hát đến bây giờ, một mình hát ít nhất có 3 tiếng. Cô đột nhiên bỏ xuống micro, cầm ly rượu lên

"Có, đại tiểu thư có dặn dò gì"

"Ngươi đi ra ngoài chút, ta muốn yên tĩnh một chút, ta không gọi ngươi, không cho phép đi vào"

"Vâng, đại tiểu thư"

Tiểu Vũ đóng cửa lại, thì đứng ở trước cửa. Hắn không biết Phó Tình đến cùng làm sao vậy, cô muốn yên tĩnh, vậy mình thì canh giữ ở cửa đi.

Tiểu Vũ vừa đi ra, Phó Tình rất không có hình tượng vứt đi giày cao gót, ôm đầu gối đem đầu đặt ở trên đầu gối. Tại sao mình phải trốn ra? Tại sao không biết nên làm sao đối mặt cô ấy đối mặt nàng? Tại sao vừa nghĩ tới cô ấy vừa rồi đụng vào, chính mình sẽ cảm thấy mặt đỏ? Vừa rồi phát hỏa với cô ấy, cũng là vì che giấu bối rối của mình, không biết có dọa đến cô ấy hay không

Phó Tình muốn làm rõ mình rốt cuộc làm sao vậy, thế nhưng...ông trời hình như không cho cô cơ hội này

"Tiểu Vũ, ngươi làm sao đứng ở ngoài cửa? Phó Tình tỷ ở bên trong? Với ai?" Tiểu Vũ thấy được nữ nhân hỏi hắn, đầu bắt đầu đau lên, làm sao hôm nay lại đụng tới cô ấy

Âu Dương Ỷ mang theo mấy người nữ nhân thì đứng cách hắn không xa, Âu Dương Ỷ hôm nay trang phục vẫn cứ rất gợi cảm

"Chào Âu Dương tiểu thư, đại tiểu thư một mình ở bên trong, cô ấy muốn yên tĩnh một chút, xin đừng làm phiền" Nữ nhân này cùng đại tiểu thư đúng là xung khắc, tới đâu cũng có thể thấy được cô ấy, cô ấy còn đặc biệt thích cùng đại tiểu thư đối nghịch

Hết cách rồi, Âu Dương Ỷ tuy công khai mình thích chính là nữ nhân, thế nhưng cũng không gây trở ngại tên gọi đệ nhất mỹ nữ của cô ấy. Mãi đến tận Phó Tình về nước, sự nổi tiếng của cô ấy cấp tốc giảm xuống, có nam nhân quan tâm cô ấy hay không, cô ấy không sao cả. Thế nhưng sự xuất hiện của Phó Tình, cướp đi nữ lesbian của cô ấy rất nhiều, cho nên tình huống thì biến thành như vậy. Chỉ cần địa phương Phó Tình xuất hiện, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện, thật không biết cô ấy có phải sắp xếp người 24h theo dõi Phó Tình không

"Phó Tình tỷ sẽ một mình ở bên trong? Ta không tin, Phương Ngôn có phải là ở bên trong?" Không nghĩ tới Âu Dương Ỷ đối với Phương Ngôn vẫn thật sự là nhớ mãi không quên, cũng không biết là thật sự bị nàng hấp dẫn, hay là bởi vì liên quan Phó Tình

"Phương tiểu thư? Cô ấy không ở bên trong" Tiểu Vũ nghe được Âu Dương Ỷ đột nhiên nhắc tới Phương Ngôn, rất kinh dị cô ấy làm sao sẽ quen biết Phương Ngôn. Chuyện Phương Ngôn trước khi vào nhà Phó Tình, cũng để người điều tra qua, cũng không có nói họ là quen biết a

Âu Dương Ỷ thấy được vẻ mặt kinh dị trên mặt tiểu Vũ, cho rằng chính mình đoán trúng rồi, Phương Ngôn đang ở bên trong. Cô ấy nháy mắt, mấy người bên cạnh cô ấy lập tức đi tới giúp cô ấy vây quanh tiểu Vũ. Nếu như đổi thành người khác, tiểu Vũ nhất định sẽ động thủ phản kháng, thế nhưng đối phương là Âu Dương Ỷ, hắn không dám động thủ. Bởi vì Âu Dương gia và Phó gia là thế giao, cho nên bất luận Âu Dương Ỷ cố tình gây sự như thế nào đi nữa, Phó Tình xưa nay cũng không coi là chuyện to tát quá

Âu Dương Ỷ vừa mở cửa thì thấy được Phó Tình rất không hình tượng ngồi ở chỗ đó, một bộ dáng vẻ suy nghĩ. Hiện tại lùi về sau là không thể nào, cô ấy lập tức quay người dặn dò bằng hữu của cô ấy không cho phép đi vào, sau đó đem cửa đóng lại. Bất luận cô ấy bình thường cố tình gây sự như thế nào đi nữa, cô ấy xưa nay cũng sẽ không phá hoại hình tượng của Phó Tình, trò đùa trẻ con là cái vấn đề gì đều không có, thế nhưng loại hình phá hoại danh dự của Phó Tình...Cô ấy gánh không nổi trách nhiệm này

Quay người thấy được gương mặt lạnh lẽo của Phó Tình còn có ánh mắt sắp bốc lửa kia, hai thế giới hoàn toàn khác nhau a. "Ha ha, Phó Tình tỷ, ngươi thật sự một mình ở đây a, ta cho rằng Phương Ngôn ở đây, cho nên đi vào nhìn nàng một chút"

"Phương Ngôn? Ta làm sao không biết ngươi quen biết Phương Ngôn"

"Lần trước đến cửa hàng dì Lý mua đồ, thấy cô ấy một bộ dáng dấp soái ca, liền đi lên đến gần hàn huyên chút. Dì Lý nói cô ấy là người của ngươi, nhưng mà Phó Tình tỷ ngươi lại không thích nữ nhân, chi bằng..."

"Cô ấy là người làm của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ" Phó Tình trong lòng rất không phải tư vị, cái con mọt sách kia lại được Âu Dương Ỷ loại bạch si này coi trọng

"Người làm? Cô ấy tại sao có thể là một người làm, cô ấy như vậy....Phương... Ta hiểu rồi" Âu Dương Ỷ biết chuyện nhà của Phó Tình, vừa nghĩ tới họ Phương, cô ấy đã hiểu. "Phó Tình tỷ, vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể thả nàng? Ta có chút... Thích nàng"

"Nàng chỉ cần ở chỗ này của ta một ngày, chính là người của ta, chỉ cần vẫn là người của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngươi thật thích cô ấy, được lắm, đợi năm năm sau rồi nói đi" Phó Tình thật sự không thích Âu Dương Ỷ, người chỉ biết ăn uống vui đùa, vào không được pháp nhãn của cô. Thích nàng...Hừ, có ta ở đây còn đến phiên ngươi? Hơn nữa ngươi cũng không xứng có được cô ấy

Phó Tình sững sốt rồi, chẳng lẽ chính mình.... Cũng thích Phương Ngôn? Cho nên mới sẽ không ghét nàng đụng vào, mới có thể không biết nên làm sao đối xử nàng mới tốt. Có Âu Dương Ỷ cái nguyên nhân này, Phó Tình có chút rõ ràng tại sao gần đây chính mình là ở trước mặt Phương Ngôn mất khống chế

"Năm...năm năm?" Người giống như Âu Dương Ỷ siêu cấp không kiên trì này, làm sao có khả năng sẽ đi đợi một nữ nhân 5 năm

"Ngươi có thể ra ngoài rồi, bên ngoài khẳng định lượng lớn nữ nhân chờ ngươi đi thích" Nhìn Phó Tình gương mặt tuyệt đối có thể đông chết người kia, Phương Ngôn cũng không ở đây, Âu Dương Ỷ mới không cần một mình đi đối mặt Phó Tình. Nữ nhân này nói thật vẫn là rất kinh khủng, cô không muốn chấp nhặt với chính mình, cho nên mình mới có thể ở trước mặt cô kiêu ngạo. Ai biết thời điểm đơn độc đối mặt cô, chính mình liền như cái cháu gái ngoan ngoãn

"Vậy Phó Tình tỷ ta không quấy rầy ngươi tiếp tục suy nghĩ chuyện, ta đi ra ngoài" Âu Dương Ỷ ở bên trong ngoan đến như cháu gái, vừa ra khỏi cửa lập tức lại là một bộ dáng dấp kiêu ngạo. "Ha ha, không nghĩ tới Phó Tình cũng có thời điểm một mình đờ ra, tiểu Vũ ngươi tiếp tục xem cửa của ngươi đi. Chúng ta đi thôi, tiếp tục đi chơi của chúng ta"

Chẳng trách tiểu Vũ thấy được cô ấy thì đau đầu, Phó Tình không muốn phản ứng cô ấy, hắn cũng theo không thể phản kháng. Nhưng mà nội tâm tiểu Vũ nguyền rủa cô ấy bao nhiêu lần, cũng chỉ có chính hắn biết

Âu Dương Ỷ đi ra ngoài, Phó Tình cũng chầm chậm để cho mình tỉnh táo lại, chẳng lẽ mình thật sự yêu thích Phương Ngôn? Thích một nữ nhân chính mình muốn trả thù, Phó Tình cảm thấy thật trào phúng. Phó Tình vẫn là không nghĩ ra, tại sao mình sẽ thích Phương Ngôn. Bởi vì đôi mắt vô cùng trong suốt vô cùng sạch sẽ của nàng? Bất luận mình làm sao đối xử nàng, ở bên trong ánh mắt của nàng không nhìn thấy bất kỳ sự thù hận nào đối với mình, đối với mình vẫn luôn là chân thành như vậy. Chính mình nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều quay mắt về phía người muôn hình muôn vẻ, nhưng mà trước giờ chưa từng thấy, người sạch sẽ đơn thuần giống như nàng như thế

Phó Tình mang lên giày lấy đi túi của mình, về nhà rồi nghĩ đi, ai biết chút nữa có còn có người vào làm phiền cô nữa không. Cô mở cửa, thấy được tiểu Vũ thì dựa ở cạnh cửa

"Tiểu Vũ, tính tiền về nhà"

"Vâng, đại tiểu thư cô ở trong phòng đợi tôi, tôi chút nữa lên đón cô" Phó Tình từng cho hắn dùng thẻ , loại nữ vương cấp bậc giống Phó Tình này, làm sao có khả năng tự mình đi tính tiền?

"Không cần, cùng đi xuống đi, ngươi để cho bọn họ đem xe chạy ra ngoài đi"

Phó Tình về đến nhà đã sắp 1giờ, cô vừa vào nhà thì thấy được Phương Ngôn ngủ ở trên ghế sofa. Thấy được nàng đang chờ mình trở về, tuy đã ngủ thiếp đi, thế nhưng Phó Tình vẫn là rất hài lòng. Cô đi qua vỗ vỗ bờ vai của Phương Ngôn, ngủ tiếp thật sự sợ sợ nàng sẽ lạnh, dù sao trong nhà là 24h đều mở ra máy điều hòa không khí

"Tỉnh lại đi, muốn ngủ trở về phòng ngủ"

Phương Ngôn mở mắt ra, mơ hồ nhìn Phó Tình

"Tôi làm sao ngủ thiếp đi, a, tiểu thư cô trở về rồi, tôi đi pha nước mật ong cho cô"

Thấy nàng thật sự ngủ mơ hồ, Phó Tình lại không uống say, uống cái gì nước mật ong a

"Không cần, ta lại không uống say, trước khi ngủ ta không thích uống đồ vật ngọt nhơn nhớt như vậy"

Phương Ngôn lén lút nhìn phía sau Phó Tình, tiểu Vũ không có ở đây, lòng của nàng lập tức thanh tĩnh lại

"Nga...vậy tiều thư ngủ ngon" Phương Ngôn chuẩn bị trở về phòng thay đồ đi tắm

"Ngươi có quen biết Âu Dương Ỷ không?" Phó Tình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Âu Dương Ỷ vẻ ngoài cũng khá tốt, không biết Phương Ngôn có hay không..."

"Âu Dương Ỷ? ? là ai?" Phương Ngôn rất nỗ lực suy nghĩ, người Phó Tình là ai ?

"Không nhớ rõ thì thôi, người này cũng không có gì để nhớ, ngủ ngon" Phó Tình thấy được Phương Ngôn một bộ dáng vẻ rất nỗ lực suy nghĩ, hơn nữa cũng biết nàng sẽ không lừa gạt mình. Ha ha, Âu Dương Ỷ còn nói thích nàng, kết quả người ta căn bản cũng không nhớ tới ngươi. Tâm tình khoan khoái đến còn có thể nói ngủ ngon với Phương Ngôn, Phương Ngôn là chắc chắn sẽ không thấy được nụ cười trên mặt hiện tại của Phó Tình, bởi vì Phó Tình đã quay người lên lầu

Phương Ngôn dễ quên nằm dài trên giường lúc ngủ mới nhớ lại, Âu Dương Ỷ chính là lúc cùng dì đi mua đồ, nữ nhân xinh đẹp kia kêu gọi mình soái ca. Dì nói Phó Tình cùng nữ nhân này quan hệ không tốt, cho nên chính mình cả danh thiếp của cô ấy cũng vứt rồi. Nhưng Phó Tình hôm nay làm sao sẽ đột nhiên hỏi cái người này, chẳng lẽ nói hôm nay cô ra ngoài chơi đụng phải Âu Dương Ỷ rồi? vậy...vậy vừa rồi chính mình nói không quen biết người này, Phó Tình có thể cảm giác mình là đang dối gạt cô hay không a

Nhưng mà để nàng cảm thấy vui mừng chính là, thấy dáng vẻ Phó Tình trở về tâm tình cũng không tệ lắm, nhìn qua hình như sẽ không trừng phạt chính mình đâu. Hơn nữa sau khi trở về đối với mình cũng là vẻ mặt ôn hòa, xem ra cô đã không tức giận, thật tốt

Phó Tình trở về phòng tắm sạch nằm ở trên giường, nghĩ đến rồi trở về thấy được nàng chờ mình đến ngủ đi, Phó Tình có chút đau lòng, bây giờ là mùa hạ cũng còn tốt, vậy sau này mùa đông làm sao bây giờ. Có lẽ sau ba năm nàng có thể sẽ rời khỏi chính mình, bảo bảo ngoan giống như Phương Ngôn, nàng chắc không thể sẽ thích nữ nhân chứ. Cho dù nàng thích chính mình, có lẽ cũng chỉ sẽ trốn thôi, khi đó chính mình lại nên làm gì?

Tuy chính mình đã quyết định chủ ý, đời này cũng sẽ không kết hôn, nhưng mà không cần đi tìm cô gái để yêu. Chính mình có phải nên cân nhắc không đây, ở chính mình vẫn chưa hoàn toàn rơi vào, vẫn là từ bỏ đi, đừng không có chuyện gì tìm tội cho mình. Bắt đầu từ bây giờ, nàng chỉ là người làm của chính mình mà thôi. Trong lòng Phó Tình luôn tái diễn câu nói này, nhắc nhở lấy chính mình, Phương Ngôn chỉ là người làm của chính mình

Nhìn di ảnh của mẹ trên bàn trang điểm, mẹ, tình yêu thật tồn tại sao? Ta không tin, tình yêu chỉ là người nghèo an ủi mình, cách nói để cho mình không phải bất hạnh như vậy mà thôi. Nếu như tình yêu thật tồn tại, hắn tại sao sẽ ở sau khi người đi chưa tới một tháng, thì dẫn nữ nhân về nhà. Từ ngày đó trở đi, nơi đó đã không phải là nhà của ta, ta đã không có nhà

Phó Tình không có nghĩ qua cô đã đem nơi này xem là nhà của chính mình, từ khi Phương Ngôn lần đầu tiên đi gọi cô rời giường, giúp cô làm bữa sáng, cô đã bất tri bất giác đem nơi này xem là nhà của cô. Không có chân chính trải qua ấm áp và ấm áp của căn nhà, cô lúc nào mới có thể biết, cái gì mới là nhà?

Phó Tình không tin tình yêu quyết định xong từ bỏ, cô thật sự là có thể từ bỏ sao? Có lẽ tình yêu đã sớm ở trong lòng cô, chỉ là cô không biết mà thôi. Phương Ngôn không biết gì cả hôm nay ngủ đến đặc biệt thơm, không biết địa vị của nàng ở trong lòng Phó Tình, lại đột nhiên bị rơi xuống vị trí của một nữ hầu

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro