Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Tần Dạ không có chết, nhưng hắn biến mất. Nghe nói, phụ vương nghe xong Ngư Hàn nói, đem Tần Dạ ném ra ngoài, tự sanh tự diệt.

Khí trời rét lạnh như vậy, một người bị thương nặng, có thể sống được bao lâu?

"Ngư Hàn." Đẩy cửa ra, nàng đang cuộn mình ở trong góc, trầm mặc làm cho người sợ hãi.

Tự ngày đó bắt đầu, đến bây giờ đã có ba ngày, ta gọi tên nàng, nàng không có phản ứng lại.

"Ta mang ngươi đi dạo phố. Được không?" Nàng không nói lời nào, động tác gì cũng không có, vẫn ngơ ngác lui ở trong này.

"Ngư Hàn.... Ngư Hàn ngươi nói chuyện có được hay không?" Ta lắc nàng hai cái, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn ta một cái, sau đó lại rụt trở về.

"Ăn cái gì đi, ta đút cho ngươi." Ta lầm bầm lầu bầu, đem giỏ cầm trong tay để xuống.

Đem đồ bên trong từng món một lấy ra ngoài."Ngươi ít nhất cùng ta nói chuyện được không? Không nên để cho ta một chút mặt mũi cũng không có, có thể không?"

"Không có Tần đại ca của ngươi bồi ngươi. Ngư Hàn ngươi còn có ta a. Vô luận ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không chê ngươi."

"Ta biết, ta vô dụng. Ta không thể bảo vệ ngươi, nhưng Ngư Hàn, ta thật không muốn. Ngươi như bây giờ, ta rất đau lòng, ngươi biết không?" Ta sờ sờ gương mặt gầy gò của nàng, than thở.

"Tới, ăn một chút được không?" Đem bánh bao cầm trong tay xé thành từng miếng nhỏ, bỏ vào bên môi nàng, nàng đều không ăn.

"Ngươi không ăn ngươi sẽ chết đói." Ta nóng nảy, nắm lấy cằm của nàng. Đem đồ nhét vào trong miệng của nàng. Nhét vào miệng, nàng cũng đều không động.

"Ta kính nhờ ngươi. Ngươi ăn chút đi có được hay không?" Nhìn nàng bộ dáng tiều tụy, cổ họng ta đau xót, nước mắt rớt xuống.

"Bốp."

Nàng không ăn, còn phun ra ngoài, thuận tay lại đánh ta một cái tát. Sau đó. Ngây ngốc cười lên.

"Ngư Hàn.... Ngư Hàn.... Ngươi cười cái gì?" Ta ôm mặt nàng, nhìn nàng một bên cười ngây ngô, một bên càn rỡ chảy nước mắt.

"Ngươi.... Khóc cái gì." Ta đã bị nàng làm cho sợ choáng váng. Tay chân nàng khua loạn. Quần áo đều bị chính nàng cởi ra, ta có thể thấy bên trong nàng không có mặc yếm. Nửa thân trần trên ngực, trên xương quai xanh toàn bộ đều là tím bầm, thậm chí còn có dấu răng.

"Ngư Hàn." Không khó tưởng tượng nàng gặp phải đối đãi như thế nào, nhìn nàng như vậy, lòng ta giống như bị đao hung hãn lướt qua.

"Ta đi lấy thuốc mỡ tới." Ta đem quần áo nàng nâng lên một ít, che lại xuân quang. Nhấc chân muốn đi, nhưng nàng ôm lấy chân ta, không chịu buông tay.

"Hảo Ninh. Hảo Ninh." Nàng ôm chân ta, càng ôm càng chặt, nước mắt của nàng rơi vào trên giày của ta, ẩm ướt một mảnh.

"Là ta vô dụng, ta không cứu được ngươi. Mắt thấy ngươi chịu khổ, ta cái gì cũng làm không tới. Ngư Hàn, ngươi đừng khóc có được hay không? Ngươi khóc lòng ta cũng sẽ đi theo khổ sở." Ta ngồi xuống, hai tay bao bọc ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy nàng run rẩy không ngừng.

"Hảo Ninh. Hảo Ninh." Nàng cái gì cũng không làm, lại chỉ gọi tên ta. Ta lần nữa nâng đầu nàng lên, mới phát hiện nàng có chút kỳ quái.

Một cái tay đặt ở trước mặt nàng, ta qua lại lắc lư, nàng không có bất kỳ phản ứng gì, còn ngây ngốc nhìn ta, kêu tên ta.

"Ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy.....Ta mang ngươi đi tìm đại phu. Đi." Ta ôm lấy nàng, mang nàng đứng lên. Còn đi chưa được mấy bước, thì có người từ ngoài cửa đi vào.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của phụ vương, quỷ dị lại đáng sợ. Ta vội vàng kéo nàng lui lại mấy bước. Không để cho nàng thấy mặt phụ vương.

"Ninh Nhi, con đang làm gì." Phụ vương lạnh lùng hỏi.

"Con chẳng qua là tới xem nàng ta một chút." Nàng sợ hãi trốn phía sau lưng ta, ta cũng tận lực đem nàng che giấu. Ai biết gặp phải phụ vương sẽ phát sinh chuyện gì.

"Hử? Con ngược lại là rất rãnh rỗi a. Vậy con xem nàng ta lâu như vậy, con chẳng lẽ nhìn không ra, người đàn bà này điên rồi?" Phụ vương lãnh khốc cười, chỉ Ngư Hàn.

"Sẽ không, Ngư Hàn sẽ không điên. Phụ vương thứ người muốn đã lấy được, cho phép con đem nàng mang về." Ta hô, đồng thời xoay người lại ôm chặt lấy Ngư Hàn, cũng không biết nàng điên thật hay có chuyện gì xảy ra, nàng lại ở thời điểm ta xoay người lại ôm nàng, ở trên vai ta hung hăng cắn một cái.

"A......" Ta kêu thảm thiết. Nhưng lập tức bưng kín miệng mình, tay càng ôm càng chặt.

"Ngư Hàn, không cần......" Ta ở bên tai nàng, nhẹ giọng run rẩy nói.

"Bây giờ con tin nàng ta điên rồi chứ ? Người đâu. Đem nữ nhân điên này lôi ra ngoài cho ta, tùy các ngươi xử trí." Phụ vương phất tay áo, ta làm sao cũng kéo không được nàng, kéo cổ tay nàng, nhìn nàng bị người kéo ra ngoài.

Nàng cười ngông cuồng, miệng đầy máu tươi, ta nhìn vai mình một cái, máu tươi chảy ra, nhưng lòng lại đau.

"Phụ vương. Người làm sao có thể đối với con như vậy? Nàng là người cùng con cùng nhau lớn lên, người chẳng lẽ ngay cả một chút ấm áp duy nhất của con đều phải tước đoạt sao?" Ta kéo tay phụ vương, trơ mắt nhìn Ngư Hàn bị người càng kéo càng xa.

Tiếng kêu của nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

"Hảo Ninh. Hảo Ninh."

Ta lệ như mưa hạ, hai tay vung ra muốn đuổi theo nàng, lại bị phụ vương đem bắt trở lại. Ta xoay người liền quăng cho ông một cái tát.

Ông ta cũng xoay người tát ta một bạt tai. Trong nháy mắt, trời đất u ám.

Trong đầu chỉ còn lại hai âm thanh, một cái là tiếng kêu thảm thiết của nàng. Một cái chính là phụ vương thanh âm.

"Tại sao ấm áp? Vân gia ta vì chiến tranh mà sống, con tuy là thân nữ nhi, nhưng ta cũng hy vọng con trở thành tinh anh trên chiến trường, Nữ nhân kia là nhược điểm của con, ta nếu không trừ nàng, con sau này tất vì nàng mà chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro