Chương 72.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đáng tiếc cái cây lớn nhất kia, không nở hoa."

Nước mắt vừa rơi xuống, liền không ngừng được.

Mới nói không đau, nhưng khóc đến đáng thương như vậy, Hán Vương hồng một đôi mắt thỏ, nhìn Quân Dao một chút, liền cúi thấp đầu, không nói.

Nàng cúi đầu xuống, lộ ra hai cái tai nhỏ, vành tai nhỏ kia trắng như tuyết, vừa nhìn liền biết sờ lên nhất định vừa mềm mại vừa trơn nhẵn. Quân Dao thấy dáng dấp nàng tội nghiệp, chẳng biết vì sao, bỗng rất muốn sờ sờ tai của nàng. Nàng mạnh mẽ đưa mắt dời đi, rơi xuống vết thương kia.

Vết thương đã được làm sạch, loại trừ máu đen, nhưng vẫn khủng kiếp không giảm. Da thịt lật ra ngoài , bị đầu mũi tên đâm nát, mơ hồ còn có thể thấy xương trắng. Thân thể máu thịt, không biết có bao nhiêu đau.

Thuốc kia ngâm vào trong thịt, dược tính kích thích, càng như nước lạnh đổ vào chảo nóng vậy, đau đến người cả người giật mình. Hán Vương rũ đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Chốc lát nữa đắp xong thuốc, phủ vải lên, vải cùng vết thương ma sát, chỉ có càng đau. Quân Dao từ trong tay áo lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, đưa cho Hán Vương.

Hán Vương tiếp nhận, còn nhớ lễ phép nói một câu: "Đa tạ."

Quân Dao cong cong khóe môi, nhưng chưa lên tiếng, nhanh nhẹn mà đem chỗ thảo dược còn lại đắp lên, lại bao lấy vết thương. Hán Vương đau đến liên tục hút khí, nước mắt mới lau đi càng thêm cuồn cuộn rơi xuống. Thân thể nàng căng quá sít sao, hơi động cũng không dám động, vai không ngừng co rút, miệng vết thương theo phản xạ mà run rẩy.

Đau đớn thật vất vả mới hoãn một chút, Hán Vương đã đầy mặt nước mắt, nàng khóc thút thít nghẹn lấy khăn lau nước mắt, nước mắt ở trên khăn, ướt một khối.

Hán Vương muốn dừng khóc, nước mắt chính là không ngừng được. Nàng giương mắt, lệ quang trong cơn mông lung, thấy Quân Dao nhìn nàng, càng thêm muốn dừng. Khóc nhiều hơn, làm phiền người ta. Nàng không muốn làm người ta sinh chán ghét.

Nhưng một mực nước mắt không nghe nàng.

Quân tỷ tỷ rất ít dừng lại trong phòng, luôn làm xong một việc, liền đi đến lưu loát. Nhưng mà trước mắt băng bó xong, nàng ấy vẫn chưa rời đi. Hán Vương liền suy đoán, có lẽ là còn có lời muốn dặn dò nàng.

Nàng khóc liên tục như vậy, liền không nói được rồi.

Hán Vương sốt ruột mà lau nước mắt, khăn đều khóc ướt rồi. Chỉ là người chịu đau đớn, rơi nước mắt, sao có thể khống chế. Hán Vương khóc đến sưng đỏ con mắt, nước mắt lại không ngừng được.

Quân Dao ngồi ở bên, nhìn nàng giơ móng vuốt nhỏ lau mặt loạn xạ, lưu lại nước mắt tùm lum tùm la. Hán Vương sợ Quân Dao sốt ruột chờ đợi, con mắt hồng thấu nhìn sang, thấp giọng hỏi: "Ngươi có chuyện muốn nói sao."

Nàng vừa nói chuyện, đầu hơi ngẩng một ít, vành tai liền chôn trên vai, không thấy được, cái trán trơn bóng lại đối diện Quân Dao.

Quân Dao đưa mắt rơi vào mái tóc đen nhánh trước trán nàng. Tóc sơ thành búi tóc, mặc dù nằm ba ngày, vẫn chưa tán loạn. Tóc trán ngoan ngoãn bám ở trên đầu, nhớ tới tính tình mềm nhũn của vị tiểu điện hạ này, nghĩ đến tóc cũng mềm mại.

Trái tim Quân Dao hơi động, đưa tay sờ tóc Hán Vương.

Hán Vương lập tức trợn to hai mắt.

A... Nàng là Hán Vương, không thể tùy tiện làm cho người ta tìm ra manh mối. Nàng muốn kháng nghị một hồi, có vẻ nàng kỳ thực cũng rất có uy nghiêm.

Còn chưa há mồm, Quân Dao bình tĩnh thu tay về, ngữ khí bình tĩnh nói: "Cũng còn tốt, vẫn chưa sốt."

Hóa ra là kiểm tra nhiệt độ trên người nàng. Hán Vương rất hiểu đạo lý, đã là chính sự, nàng liền không kháng nghị rồi, còn gật gật đầu theo, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Không sốt là tốt rồi, vết thương sẽ rất nhanh tốt lên."

Quân Dao trong mắt nhiễm phải ý cười.

Nước mắt dần dần dừng lại. Quân Dao lấy nước sạch đến, vắt khăn, để Hán Vương lau mặt. Hán Vương lau đi nước mắt, trên mặt nhẹ nhàng khoan khoái, thư thích rất nhiều.

Người nằm ở trên giường nhỏ, một mình đối với một phòng yên tĩnh, cũng không có nhúc nhích, lại không có đồ vật gì, rất là buồn. Hán Vương thừa dịp Quân Dao chưa đi, mở miệng nói chuyện với nàng, muốn nàng ấy lưu lại lâu một chút.

"Chúng ta ở trong núi sao?"

Quân Dao gật đầu một cái.

"Núi là núi nào? Đây là nơi nào?"

Quân Dao ngẩn ra, nàng du lịch đến đây, thiên hạ tuy lớn, đối với nàng mà nói, đều giống nhau cả, làm gì quản đây là đâu, núi nào. Quân Dao chỉ hơi trầm ngâm, nơi này cách nơi điện hạ bị ám sát không xa, nơi vừa có một quan dịch, nói vậy không xa chính là một đại quận, núi này ở phía Tây, gọi là Tây Sơn, hẳn là không sai đi.

Hán Vương hỏi thôi, còn nhìn Quân Dao.

Quân Dao lạnh nhạt nói: "Tây Sơn."

Tây Sơn. Hán Vương ở trong đầu khoa tay múa chân, sợ là ngọn núi phía Tây Lâm Truy. Nàng bị thương nặng, Quân tỷ tỷ vác nàng theo, đi không quá xa, thời gian nàng bị ám sát, đã gần đến Lâm Truy. Hẳn là ngọn núi kia rồi.

Không ngờ ở trong núi, có một vị giai nhân ở đây. Hán Vương lặng lẽ ngắm nhìn Quân Dao, càng cảm thấy nàng xinh đẹp.

Chẳng trách thời cổ rất nhiều danh sĩ thích thăm tiên sơn.

Nếu như biết trong núi có Quân tỷ tỷ, nàng cũng thích thăm.

Quân Dao ngồi ngay ngắn trước giường, đang chờ Hán Vương đặt câu hỏi. Hỏi qua núi nào, nơi này là đâu, tiện hỏi nàng vì sao cứu nàng ta, cứu nàng ta, lại vì sao nàng ở trong thâm sơn.

Không ngờ đợi đã lâu, cũng không thấy Hán Vương mở miệng. Quân Dao thấy nàng hơn nửa không hỏi, liền muốn rời đi. Đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy thanh âm mềm mại kia của Hán Vương: "Ngươi ở trong núi có buồn không?"

Quân Dao nói: "Không buồn."

A? Lại không buồn sao? Hán Vương thất vọng. Nơi này cách Lâm Truy rất gần, nếu như buồn, nàng sau này cũng sẽ thường tìm nàng ấy giải buồn. Không ngờ nàng ấy lại không buồn.

Nhưng nếu là lời của Quân tỷ tỷ, Hán Vương lại lén nhìn Quân Dao, Quân Dao mặc một thân quần áo màu trắng, vầng trán trầm tĩnh, phong thái nội liễm. Dù cho đứng im bất động, cũng có thể tưởng tượng một phen, gấu quần phiên phiên, xa cách tựa như phong thái của thiên nhân.

Nếu là Quân tỷ tỷ, nghĩ đến dù có cảm thấy buồn, cũng sẽ không nói ra. Hán Vương vô cùng hiểu rõ mà thầm nghĩ, núi rừng vắng vẻ, không người làm bạn, không người nói chuyện, sao có thể không buồn.

"Sau này ta sẽ thường đến thăm ngươi, có được hay không?"

Quân Dao cau mày: "Không cần."

Hán Vương vô cùng hiểu rõ mà nhìn Quân Dao, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nỗ lực hiện ra dáng vẻ từ ái: "Ta biết, ngươi yên tâm, ta sẽ một mình đến đây, không mang theo người hầu, không cùng thân bằng."

Quân Dao: "..."

Nàng muốn từ chối lần thứ hai, nhưng nhìn thấy con mắt sưng đỏ của Hán Vương, cùng đôi môi bởi vì đau đớn mà rút đi màu máu, tiếng từ chối liền nuốt xuống.

Thôi, chờ thương thế của điện hạ tốt hơn rồi xuống núi, nàng sẽ rời đi, đến lúc đó chính là điện hạ lại đến đây, tìm không gặp nàng, cũng chỉ có thể coi như thôi. Trước mắt không bằng để cho nàng ta cao hứng một hồi.

Hán Vương thấy Quân Dao không mở miệng, chỉ khi nàng ngầm cho phép, quả thật cao hứng.

Xem đi, nàng liền biết, kỳ thực Quân tỷ tỷ độc thân một chỗ, cũng rất cô đơn.

Hán Vương cảm giác các nàng ở chung ba ngày, còn nói rất nhiều, hẳn là có chút quen thuộc, lời của nàng cũng theo bắt đầu tăng lên.

"Ta đến Lâm Truy tựu quốc, nói là tựu quốc, kỳ thực cũng không quen biết ai, cũng coi như là một mình ở nơi tha hương, làm dị khách. Ngươi yên tâm, chính là ta muốn dẫn người đi cùng, cũng tìm không ra người có thể kết bạn với ta."

Vừa là ẩn cư nơi núi rừng, có thể thấy được không thích nhân sự hỗn loạn lắm, Hán Vương luôn bảo đảm, nhất định sẽ không quấy rầy thanh tĩnh của Quân Dao.

Quân Dao không nói lời nào, khẽ gật đầu một cái, đại ý là nàng đang lắng nghe.

Hán Vương càng ngày càng có hứng thú nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quân Dao, tiếp tục nói đâu đâu: "Ta còn là thích Lạc Dương. Chỉ là Lạc Dương rất loạn, tất cả mọi người giằng co, vòng quanh một ngôi vị Hoàng Đế..."

Nói tới chỗ này, Hán Vương dừng một chút, chần chờ nhìn Quân Dao, không biết nàng có biết đại sự trong kinh thành hay không.

Ẩn sĩ hơn nửa rất có năng lực, ví dụ như vị Vệ tiên sinh đang làm mưa làm gió ở kinh thành kia, trước kia là ẩn sĩ trên Mang Sơn. Chân không rời núi, cũng biết chuyện thiên hạ.

Nhưng Mang Sơn đến cùng cũng ở ngoài kinh, muốn nghe ngóng cái gì cũng rất dễ dàng.

Tây Sơn liền bất đồng, vị trí xa xôi. Mà Quân tỷ tỷ vắng ngắt, nhìn qua chính là đối với thế sự thờ ơ. Nàng có lẽ là ẩn sĩ không màng đến thế sự.

Hán Vương suy nghĩ một chút, liền nói một chút: "Bây giờ tại vị chính là chất nhi của ta, tên là Tiêu Đức Văn. Ta còn có bốn vị huynh trưởng, một ấu đệ, bọn họ đều muốn làm Hoàng Đế, liền không chịu phục bệ hạ. A tỷ của ta có di chiếu của tiên đế, làm cố mệnh đại thần, muốn nâng đỡ Hoàng Đế, mấy nhóm người liền tranh qua tranh lại, kinh sư cũng không quá an bình."

Khóe mắt nàng hạ thấp xuống, trong giọng nói ngậm lấy phiền lòng cùng quấy nhiễu, rồi lại là dáng vẻ hoàn toàn không đếm xỉa đến, như đang nói đến mấy đứa trẻ cùng xóm, rất không hăng hái, vòng quanh một phần gia tư đánh cho vỡ đầu chảy máu.

Quân Dao mỉm cười, tiếp tục nghe nàng nói tiếp.

Hán Vương thấy nàng không có nghe đến thiếu kiên nhẫn, nhất thời rất cao hứng. Nàng liền biết, Quân tỷ tỷ một mình ở giữa núi rừng, nhất định rất buồn, nói thật nhiều chuyện với nàng, nàng mặc dù không cười, trong lòng nhất định là thích nghe.

"Mặc dù nói là hỗn loạn, nhưng Lạc Dương vẫn có rất nhiều nơi rất tốt đẹp. Nếu là ngày xuân, tốt nhất hướng về bên Lạc Thủy." Hán Vương lộ ra dáng vẻ cố gắng hồi ức, phảng phất như hồi tưởng phong thái Lạc Thủy ngày xuân, một mặt nghĩ, một mặt chậm rãi nói ra: "Lạc Thủy trong suốt như gương, hai bên sườn núi đều hiện lên một tầng cỏ xanh tươi, phóng tầm mắt nhìn, một màu xanh biếc dường như kéo dài đến tận chân trời, lại thêm gió êm lay động, dương liễu lả lướt, là nơi đạp thanh đến tốt đẹp."

Quân Dao nở nụ cười, Lạc Thủy nàng cũng đã đi qua, đúng như điện hạ nói, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Điện hạ mới vừa thay thuốc, nên ngủ một giấc mới tốt. Nàng muốn đứng lên, hảo lưu Hán Vương lại một chỗ. Hán Vương lại nói: "Nếu bỏ lỡ mùa xuân sắc, liền nên đến chùa Nghiễm Bình rồi. Giữa rừng hoa đào nở muộn, một khi nở rộ, nhưng là rầm rộ độc nhất trên thế gian này."

Nàng dứt lời, trong giọng nói rõ ràng là có chút tiếc nuối.

Trái tim Quân Dao hơi động, có chút ngờ tới Hán Vương muốn nói gì rồi.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy Hán Vương thở dài một tiếng, nhíu đôi mày nhỏ thật chặt, rất tiếc hận nói: "Đáng tiếc cái cây lớn nhất kia, không nở hoa."

Tác giả có lời muốn nói:

Hồi đáp một hồi vài nghi vấn trong bình luận, quyển này khẳng định không có dài như quyển 1.

Cuối cùng cũng là HE, Hán Vương tái thế, luôn sẽ gặp được thể chất tu luyện thích hợp, Vương phi sẽ chờ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro