Chương 116.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ nghĩ đến ngươi."


Quân Dao lại bay về phía trước một đoạn, chỉ thấy cảnh vật bên dưới, đều là những gì nhìn thấy lúc nãy.

Các nàng thật sự lại trở về nơi đã đi qua một canh giờ trước.

Hổ con từng trải còn ít, chưa từng trải qua cục diện như vậy, lại không hiểu sao lại như thế, nàng có chút hoảng rồi, nhìn về phía Quân Dao. Trên mặt Quân Dao lộ ra chút ngờ vực, thấy Tiêu Duyên nhìn nàng, liền động viên mà cười cười, nói: "Tạm thời xuống nghỉ một chút, được không?"

Tiêu Duyên không có chủ ý, gật gật đầu, đáp ứng.

Hạ xuống mặt đất, vừa hay cạnh bờ sông.

Tà dương phản chiếu trên mặt sông, nước sông đỏ ngầu, mặt nước gợn sóng, sóng nước lấp loáng, đẹp đến kinh người, cây cối hai bên bờ như phủ một tầng đỏ ửng, như một bức tranh thủy mặc, lấy mây màu nơi chân trời đằng xa làm bối cảnh, nhìn qua an nhàn mà điềm tĩnh.

Quân Dao nhìn chân trời đằng xa, Tiêu Duyên lại không để ý đến mỹ cảnh trước mặt, nàng nghĩ đến con sông này, A Dao ở bờ sông nướng cá cho nàng. Nàng đi dọc bờ sông, quả thực ở cách đó không xa phát hiện một đống lửa đã tắt, cùng hai cái xương đầu cá.

Đống lửa cùng xương đầu cá lần thứ hai xác minh, các nàng thật sự quay lại.

Vẻ mặt Tiêu Duyên nặng nề, nhìn xương đầu cá phát ngốc, nhảy xuống sông, lại bắt được một con cá lớn, nàng ngậm cá, chạy đến trước mặt Quân Dao, thả cá bên chân nàng, nói: "Đói bụng."

Quân Dao nhìn cá, trầm mặc chốc lát, liền nhóm lửa lên.

Sau khi hổ con đạt Trúc Cơ, tinh lực gấp trăm lần, lợi hại hơn lúc trước không chỉ một chút, bay nửa ngày cũng không cảm thấy mệt. Quân Dao nướng cá, nàng ở bên cạnh đám lửa hỗ trợ ném cành cây.

Bởi vì không biết là lạc đường, hay ở nơi này còn một trận pháp khác, vây nhốt các nàng ở bên trong, hổ con tâm sự nặng nề, không nói lời nào. Ăn xong cá nướng, nàng vệ sinh cho bản thân, liền nằm xuống cạnh Quân Dao.

Các nàng đối diện lửa trại, ánh lửa lập lòe, soi sáng xung quanh một chút, đằng xa, cánh rừng ẩn trong màn đêm, nước sông đỏ ngầu lúc chạng vạng biến thành màu đen, nước sông như bị đóng băng, không còn nghe thấy tiếng nước lưu động.

Hổ con có chút sợ hãi, lại chen lấn bên người Quân Dao, Quân Dao đối diện đám lửa trầm tư, cũng không nói chuyện.

Hổ con suy nghĩ một chút, hỏi: "A Dao, ngươi đang suy nghĩ gì?"

Quân Dao nói: "Ta đang nghĩ đến Minh Sắt."

Giọng nói của nàng rất nhạt, hổ con vừa nghe, thì kinh ngạc, lại tức giận, đứng dậy đi ra xa một chút. Quân Dao vẫn đang trầm tư, nàng đang nghĩ đến tình cảnh trước mắt, vừa rồi nghĩ đến Minh Sắt tìm thấy linh giản ở nơi nào, Tiêu Duyên vừa hỏi, liền thuận miệng đáp.

Hổ con vòng quanh đám lửa, đi tới đối diện, nàng nằm xuống, lại cảm thấy lạnh lẽo, không an tâm bằng bên cạnh Quân Dao, liền lại đứng dậy, muốn trở lại.

Nhưng mà xuyên qua ánh lửa, liền thấy Quân Dao rủ mặt xuống, biểu hiện không khác vừa rồi, vẫn còn chìm trong suy tư. Hổ con giận dữ, A Dao nhất định vẫn đang nghĩ đến Minh Sắt.

Nàng nhớ tới Minh Sắt, không thích nàng ta một chút nào, huống hồ A Dao ở bên cạnh nàng, chỉ nên nghĩ đến nàng, sao có thế nghĩ đến người ngoài. Trong mắt hổ con lộ vẻ thương tâm, thương tâm xong, còn có chút oan ức.

Nhưng nàng không nói, nàng là một chú hổ con quật cường, nàng phải chờ A Dao phát hiện, ôm lấy nàng an ủi, lại rộng lượng tỏ vẻ không để ý. Nhưng mà Tiêu Duyên chờ đợi hồi lâu, Quân Dao cũng không phát hiện.

Có lẽ cửa truyền tống bên trong sơn môn đã đưa các nàng đến nơi khác, không còn ở Linh Sơn. Suy đoán này rất có đạo lý. Nhưng Quân Dao vẫn cho rằng các nàng có lẽ vẫn còn bên trong Linh Sơn.

Linh Sơn gọi đầy đủ là Linh Tựu Sơn, nghe đồn chính là đạo trường của Phật tổ, là nơi Phật tổ Như Lai giảng kinh tu hành. Đàm Quang đạo nhân lấy tên cho động phủ của hắn là Linh Sơn, có thể thấy người này có duyên với Phật, lại rất ngạo khí.

Các nàng một đường đi tới, nhìn thấy phong cảnh đều đẹp đẽ trang nhã, nhất định là có người bố trí tỉ mỉ, có thể thấy được đạo nhân không chỉ ngạo khí, mà còn thích phù hoa.

Ở bên trong băng tuyết tràn ngập tạo ra một thung lũng bốn mùa như xuân, lại tạo rat thung lũng rộng đến vô hạn, vừa vặn phù hợp với tính tình xốc nổi của người này. Các nàng hẳn liền ở bên trong núi, chỉ là Đàm Quang đạo nhân bố trí trận pháp cao thâm, khiến cho các nàng chỉ quanh quẩn một chỗ.

Quân Dao pháp thuật cao cường, đạo hạnh lại thâm sâu, trận pháp tầm thường không làm khó được nàng, nhưng mà trận pháp Đàm Quang đạo nhân thiết lập rất phức tạp, Quân Dao nhất thời nan giải.

Nàng đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một vệt bóng đen, ngay sau đó chính là một nguồn sức mạnh xung kích, nàng không kịp trở tay, bị đẩy ngã xuống đất.

Có thể đẩy ngã nàng, chỉ có thể là Tiêu Duyên. Quân Dao nằm ở trên cỏ, hiện ra vẻ bất đắc dĩ, con ngươi hơi buông xuống, liền nhìn thấy hổ con ở trên người nàng, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt âm trầm.

Quân Dao vừa lúc đối diện với nàng, trong lòng bởi vì ánh mắt của nàng run rẩy, hổ con tiến về phía trước một bước, móng vuốt nhỏ đạp trên vai Quân Dao, ánh mắt nhìn thẳng vào Quân Dao.

Nàng từ trên cao nhìn xuống Quân Dao, trong thần sắc lộ ra không thích.

Nàng không có khí lực gì, Quân Dao dễ dàng liền có thể đứng dậy, chỉ sợ làm hổ con lật ngược, mà A Duyên ngoan ngoãn, bỗng nhiên như vậy, tất có nguyên do, liền ngẩng đầu sờ gáy hổ con, ôn nhu nói: "A Duyên ngoan, không được nháo."

Hổ con trong nháy mắt được động viên, nàng đối với Quân Dao vuốt ve không có sức chống cự, bất luận khi nào, vuốt ve nàng, nàng liền rất cao hứng. Nàng đang muốn xuống khỏi người Quân Dao, chợt nhớ tới, A Dao ở ngay trước mặt nàng nghĩ đến người khác, rất xấu, chỉ sờ sờ không đủ.

Hổ con hạ thấp đầu, ghé sát vào một chút, hơi thở của nàng, đánh vào trên môi Quân Dao, thân thể Quân Dao cứng ngắc, bên tai có chút ửng hồng.

Hổ con hoàn toàn bất giác, nàng còn đang tức giận, cứng rắn nói với Quân Dao: "Không cho ngươi nghĩ đến con thỏ kia."

Quân Dao ngẩn ra, trong mắt lộ ra không ít ý cười, ôn nhu nói: "Không nghĩ đến."

Vốn tưởng rằng nói xong hổ con sẽ đi xuống, không ngờ nàng nằm sấp người xuống, đem đầu sượt đến bên cổ Quân Dao. Các nàng ngày thường ngủ chung, chỉ là khi đó, Tiêu Duyên ngủ bên cạnh giường nhỏ của Quân Dao, chưa bao giờ thân mật như vậy.

Hổ con cọ cọ bên cổ, cảm thấy thích thú, lại dịch chuyển trên cổ. Lông xù trên đầu nàng, cọ đến có chút ngứa ngáy, trong hơi thở có khí tức nóng ướt, đánh lên chiếc cổ trắng nõn của Quân Dao, môi nàng trong lúc vô tình xẹt qua, càng làm da thịt Quân Dao run rẩy.

Thân thể Quân Dao ngày càng cứng ngắc, càng là một cử động cũng không dám. A Duyên còn nhỏ, chỉ mới là một đứa bé, nhưng nàng ấy lại là người nàng yêu, là người mà nàng đi theo đời đời kiếp kiếp. Nàng sao lại không xúc động được.

"Ngươi chỉ được nghĩ đến ta." Hổ con lại nói.

Quân Dao cụp mắt, nhìn nàng, hổ con bướng bỉnh, tựa như hài tử muốn độc chiếm mọi sủng ái, không phải nàng thì không thể. Quân Dao biết được, A Duyên đối với nàng khác với nàng đối với A Duyên, A Duyên ỷ lại nàng, sau khi nàng ấy sinh ra, chỉ cùng một chỗ với nàng, tự nhiên có ý muốn sở hữu, không chịu được nàng nghĩ đến người khác, không hẳn là yêu thích mà nàng muốn. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chút ấm áp, tựa như móng vuốt của A Duyên nhẹ cào lấy tâm nàng.

Quân Dao ôn nhu đáp ứng: "Được, chỉ nghĩ đến ngươi."

Hổ con lập tức cảm thấy thỏa mãn, nàng lại cọ cọ Quân Dao, mới rời khỏi người nàng. Qua một chốc, lại là dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn ngày thường. Quân Dao ngồi dậy, nhìn tiểu đông tây nhảy lên đầu gối nàng, âm thầm lắc lắc đầu.

Như vừa rồi, Hán Vương nhất định sẽ không dám. Nhưng nhìn các nàng mặc dù giống, vẫn còn có chút không giống.

Trải qua Tiêu Duyên đánh gãy, Quân Dao tự nhiên không thể tiếp tục trầm tư.


Mấy ngày tiếp theo, các nàng vẫn chưa tiếp tục bay lên trời, mà chỉ qua lại trên mặt đất. Tuy cất bước, tốc độ của hai người cũng không thể so với phàm nhân bình thường, đi lại trong rừng cực nhanh.

Tiêu Duyên nghe Quân Dao nói nơi này hẳn là một trận pháp, liền vô cùng tỉ mỉ mà lưu ý các nơi.

Phàm là trận pháp, đều có mắt trận. Vạn vật đều có thể là mắt trận, nhỏ thì là một cục đá, một phiến lá, lớn thì là một con sông, một ngọn núi, thậm chí một con chim, một con cá đang bơi, đều có thể trở thành mắt trận.

Muốn phá trận, phải tìm được mắt trận. Mắt trận nếu như bị hủy, trận pháp tự nhiên bị phá.

Thời gian tìm kiếm mắt trận, cũng không yên ổn, trong rừng thường xuyên bốc lên chướng khí, chướng khí kia hiển nhiên có độc, một khi hút vào, thì sẽ phong tỏa gân mạch, không thể sử dụng linh khí. Quân Dao chuẩn bị đan dược, lấy ra cho hổ con ăn vào, chướng khí liền không làm gì được các nàng.

Ngoài ra, còn có đủ loại quái vật, cực kỳ hung ác tàn ngược. Chỉ là so với Cự Mãng trước đó, những quái vật này tu vi liền kém hơn một chút, tự nhiên không thể gây thương tổn cho Quân Dao.

Dù cho như vậy, cũng có thể xưng là nguy hiểm tầng tầng rồi, nếu như yêu tu tu vi có chút kém cỏi vào đây, nhất định không thể toàn thân trở ra.


Tìm kiếm đến ngày thứ mười lăm, các nàng cuối cùng cũng coi như nhìn thấy trận pháp này, tìm ra mắt trận, hủy nó đi.

Mắt trận một khi đã hỏng, trận pháp tự nhiên bị thủng.

Trong thời gian ngắn, đất trời thay đổi hình dáng. Bốn phía xuất hiện vách núi cheo leo, ngửa đầu nhìn lên, còn có thể thấy được tuyết đọng trên đỉnh núi. Trong núi cây rừng rậm rạp, tiếng chim bên tai, hương hoa trong mũi, nơi này mới là cảnh tượng viết trong du ký.

Tiêu Duyên đại hỉ, nàng lần hai bay lên không trung tìm kiếm, lúc này, liền thấy mặt đông trên vách đá mở ra một cửa đá.

Nói vậy nơi đó, chính là vị trí động phủ rồi.


Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Duyên: Ta không phải hổ béo, xin mời gọi Bạch · ta bá đạo tổng tài · Hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro