Chương 78. Bí mật của Bạch Uyên (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78 – Bí mật của Bạch Uyên (Ba)


Đang lúc Hoa Dĩ Mạt cùng Thải Nhi bước lên tầng bảy thì có một tiếng vang như sấm nổ tung bên tai.

"Người tới là ai?".

Thanh âm truyền tới cho thấy đối phương có công lực cực kỳ thâm hậu, âm thanh vẫn còn ong ong bên tai hai người. Hoa Dĩ Mạt nhíu mày, tay phải cầm lấy tay vịn càng chặt hơn. Còn Thải Nhi bên cạnh thì sắc mặt đã trắng nhợt, lui từng bước về phía sau.

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt ngưng trọng quay đầu nhìn Thải Nhi, trong ánh mắt dẫn theo chút nghi hoặc.

Thải Nhi hướng Hoa Dĩ Mạt 'xuỵt' một tiếng, lập tức ngửa đầu hướng phía trên cầu thang cất cao giọng: "Có phải Tả trưởng lão cùng Hữu trưởng lão? Vãn bối có chuyện quan trọng bẩm báo, mong rằng có thể gặp mặt.".

Im lặng một lát, thanh âm già nua trầm ổn lại vang lên, mang theo một tia tức giận: "Bách Hiểu Sinh đâu? Tại sao để hai tên tiểu nữ lên đây? Hai ngươi chớ có đi về phía trước!".

Thải Nhi vội vàng dùng từ ngữ khéo léo nói: "Tiền bối bớt giận, xin nghe vãn bối nói một lời. Lâu chủ ra ngoài chưa về, Phệ Huyết Lâu có người thừa dịp này đột kích, giờ này tình hình nguy cấp, mong rằng hai vị trưởng lão ra tay tương trợ!".

Bất quá chỉ tạm dừng trong thời gian ngắn, lập tức vang lên một thanh âm càng thêm trầm thấp: "Ngươi luôn miệng nói có người đến, vì sao ta không có cảm giác cơ quan khởi động?".

"Bẩm hai vị tiền bối, không biết vì sao cơ quan bị mất đi hiệu lực, bởi vậy không thể lấy cơ quan thuật chống đỡ. Không biết vì sao người của Phệ Huyết Lâu có thể xông vào. Những người còn lại của Bách Hiểu Lâu căn bản chạy về không kịp, Thiên Nhất hộ pháp cùng Huyền Tam hộ pháp cũng không có ở đây. Vãn bối chỉ có thể tự mình làm chủ, đến thỉnh hai vị trưởng lão xuống lầu. Nếu như hai vị trưởng lão không ra tay, sợ là Bách Hiểu Lâu sẽ chống đỡ không nổi. Xin trưởng lão minh giám, vãn bối không dám lừa gạt hai vị trưởng lão.". Thải Nhi cúi đầu giải thích, ngữ khí vô cùng cung kính.

Tiếng nói của Thải Nhi vừa dứt, trước mặt có một trận gió phất đến, trong chớp mắt, hai người mặt trường bào trắng đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt họ, động tác nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy.

Hai người râu tóc bạc trắng, trường bào vẫn kéo dài bên dưới, sạch sẽ không có một hạt bụi hay nếp uốn, đôi mắt lại khí thế nội liễm, sâu xa như biển.

"Vừa rồi ngươi nói có thật không?". Trong đó có một ánh mắt ngầm đánh giá hai người một lần, áp bách phát ra mạnh mẽ, khiến cho hai người đều phải thay đổi sắc mặt.

Thần sắc Thải Nhi ôn hòa gật đầu: "Trưởng lão xuống lầu thì có thể nghe được động tĩnh.".

Nghe được Thải Nhi nói, người ngay từ đầu mở miệng nói chuyện cùng một lão nhân khác liếc mắt nhau một cái. Lão nhân kia nhẹ nhàng gật gật đầu, chớp mắt một cái, toàn thân lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Lão nhân nói chuyện nảy giờ quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt cùng Thải Nhi, ngưng giọng nói: "Tả trưởng lão đã đi xem xét tình huống. Nhưng mà tại sao các ngươi có thể đi lên tầng sáu? Nơi này là nơi nghiêm cấm của Bách Hiểu Lâu, trừ bỏ Lâu chủ thì không ai có thể bước vào.". Dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên cao lên, một cỗ chân khí áp bách tiến đến, "Các ngươi đến tột cùng là người phương nào? Vì sao biết cách lên đây?".

Tay Thải Nhi nắm chặt tay vịn, chống chọi khí thế của đối phương, nghe vậy cúi đầu, nghiêm túc nói: "Bẩm Hữu trưởng lão, vãn bối là nha hoàn của Lâu chủ, ngày thường thường xuyên thay Lâu chủ chuyển lời tới chư vị hộ pháp. May mắn được Lâu chủ tin tưởng, bởi vậy biết được một ít cơ quan thuật trong Lâu. Từng nghe Lâu chủ nhắc tới hai vị trưởng lão, lần này bất đắc dĩ nhớ tới, mới cả gan đến đây xin giúp đỡ.".

Lão nhân trầm mặc nhìn chằm chằm Thải Nhi, tựa hồ cảm nhận được lời nàng nói là chân thật. Sau đó lại quét mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt im lặng nảy giờ, thản nhiên nói: "Nếu như thế, chúng ta đã biết được tình huống, hai người các ngươi đi xuống trước đi.".

Thải Nhi nghe vậy, cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia do dự.

"Như thế nào?". Lão nhân chú ý tới biểu cảm chần chừ của Thải Nhi, trầm giọng hỏi.

Chưa đợi Thải Nhi mở miệng, Hoa Dĩ Mạt một bên bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói: "Chuyện này, sợ là không được.".

Lão nhân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt. Trên người lại phát ra khí thế nhiều thêm vài phần, một thân áo bào trắng tung bay.

"Tiền bối đừng hiểu lầm. Vãn bối chỉ lo một mình Tả trưởng lão thì không thể áp chế người của Phệ Huyết Lâu mà thôi.". Hoa Dĩ Mạt khẽ mỉm cười.

Lão nhân nhíu mày, không hề thay đổi sắc mặt. Ngay sau đó nhìn chằm chằm ánh sáng lóe lên trong mắt Hoa Dĩ Mạt, đột nhiên nói: "Ngươi không phải người của Bách Hiểu Lâu.".

Hoa Dĩ Mạt vốn không thèm để ý, cũng không muốn giấu diếm, dù sao đối phương tìm hiểu thì có thể biết nàng là ai, bởi vậy gật gật đầu thừa nhận nói: "Tiền bối đoán không sai. Vãn bối lúc này chỉ là một người bệnh đến an dưỡng mà thôi, xem như bằng hữu của Bách Hiểu Sinh đi.".

Lão nhân nghe vậy cũng trợn mắt nhìn hai người, thanh âm càng uy nghiêm: "Không phải người của Bách Hiểu Lâu mà cũng dám lên đây, quả thực buồn cười!". Vừa nói chuyện lão nhân cũng vung tay phải lên, ống tay áo rộng thùng thình quét tới một trận kình phong về phía hai người.

"Mau mau thối lui! Nếu không nghe, ta liền ra tay!".

Kình phong thổi qua tai hai người, vài sợi tóc đen gãy đoạn, chậm rãi bay đi.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, sắc mặt cũng có chút trầm xuống.

Thải Nhi nhìn thấy thần sắc Hoa Dĩ Mạt, đưa tay kéo tay áo Hoa Dĩ Mạt lại, hướng nàng lắc lắc đầu, ý bảo không cần xúc động. Sau đó quay đầu nhìn phía lão nhân, nói: "Không dối gạt tiền bối, lần này ta lên đây, còn muốn lấy một vật.".

Lão nhân nghe vậy có chút im lặng, giống như không nghĩ tới Thải Nhi lại trực tiếp nói ra mục đích của mình, mặt không chút thay đổi nói: "Ta đã sớm nói, không có gì ngoài Lâu chủ Bách Hiểu Lâu, người ngoài không thể đi vào! Nếu các ngươi cố ý, thì bước qua xác ta.".

Thần sắc Thải Nhi nghiêm trọng nhìn lão nhân một lúc lâu, bỗng nhiên gật gật đầu: "Vãn bối đã biết. Như vậy...... Đắc tội .".

Nói xong, Thải Nhi cúi đầu hướng Hoa Dĩ Mạt nói: "Hoa cô nương, việc này liền giao cho ta xử lý, không cần nhúng tay", khi ngẩng đầu lên, mũi chân chạm đất phi về phía trước, nhanh chóng đánh về phía Tả trưởng lão!

Nửa năm trước.

Bách Hiểu Sinh ngồi ở đầu giường, thần sắc ôn nhu cúi đầu nhìn Thải Nhi đau đớn giãy dụa, nhẹ giọng nói: "Đau lắm phải không?".

"Ừm...". Thải Nhi gật gật đầu, giống như nghĩ tới chuyện gì, lại nói: "Bây giờ...... là giờ nào?".

"Giờ tý.". Bách Hiểu Sinh nói: "Đã khuya, ngươi cũng mệt rồi, mau ngủ đi.".

*Giờ tý: từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng.

Thải Nhi suy yếu hướng Bách Hiểu Sinh cười cười: "Sao ngươi không đi ngủ?".

"Chờ ngươi ngủ, ta sẽ về ngủ.". Bách Hiểu Sinh nói xong, tay phải mơn trớn tóc mai của Thải Nhi, đáy mắt hiện lên một tia lo âu.

"Ta có chút ngủ không được, không bằng...... Ngươi kể chuyện cho ta nghe đi.". Thải Nhi nghịch ngợm nhăn mũi, nói.

Bách Hiểu Sinh nghe vậy cười vui vẻ: "Được. Thải Nhi muốn nghe chuyện gì?".

"Ta nghe nói, rất nhiều năm trước có một nữ tử xông vào Bách Hiểu Lâu, hơn nữa thành công lấy được thứ nàng muốn, bởi vậy mới làm giang hồ nổi lên một trận sóng gió, làm cho hai đại môn phái đều tiêu vong. Nàng đến đây bằng cách nào vậy?". Thải Nhi mở miệng hỏi.

Bách Hiểu Sinh gặp Thải Nhi hỏi việc này, không khỏi chần chừ.

Thải Nhi giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: "Không thể kể thì đổi sang chuyện khác cũng được, ta chỉ tò mò chút thôi, không có gì.".

"Không sao, ta tin tưởng Thải Nhi.". Bách Hiểu Sinh lắc lắc đầu, trầm ngâm nói: "Kỳ thật là nàng kia may mắn thôi. Ngươi cũng biết, ngoại trừ có các cơ quan ra thì Bách Hiểu Lâu còn có hai vị trưởng lão tọa trấn trên tầng sáu. Mặc dù người bình thường có thể phá cơ quan, nhưng cũng khó địch nổi sự kết hợp của Tả trưởng lão cùng Hữu trưởng lão. Trong đó thì Tả trưởng lão có công lực rất cao. Ngày đó, khi nữ tử kia xông vào lâu, cố ý dịp Tả trưởng lão bị Lâu chủ ủy thác đi làm nhiệm vụ bí mật, chỉ còn lại có một mình Hữu trưởng lão trông coi. Hữu trưởng lão cũng là người đáng thương, tuổi trẻ từng bị hỏa nhập ma, khi thất thủ tạm thời mất hết lý trí, dùng đao chặt đi cánh tay của ái thê mình, khi hắn tỉnh táo lại thì thê tử đã vì mất máu quá nhiều mà chết. Việc này tuy rằng đi qua rất lâu, nhưng mà trong lòng Hữu trưởng lão vẫn có bóng ma vẫn không thể hoàn toàn tiêu tan. Nữ tử xông vào lâu...... cũng mơ hồ biết được việc này, thời điểm quan trọng thì lập tức nhẫn tâm chặt tay cánh tay của mình, làm cho Hữu trưởng lão tâm thần đại loạn, mới có thể đoạt đi thứ nàng muốn.". Dừng một chút, Bách Hiểu Sinh than thở nói: "Ai, có thể có quyết tâm như vậy, ngăn không được cũng là bình thường. Trên đời này, đáng sợ nhất chính là lòng người. Nếu thật lòng quyết định phải làm một chuyện, đừng nói là Bách Hiểu Lâu, núi đao biển lửa cũng có thể xông vào.".

---

Bạch Uyên đuổi theo một thân trường bào đỏ thẳm trước mặt, mắt thấy mình khó đuổi theo kịp, nàng ngừng lại một chút, lập tức nghiêng người, lui về một bên.

Một chùm lưỡi dao sắc bén hai bên vách tường bắn ra, "Aaaa" tay cầm chặt tay vịn cầu thang, xoạt qua tay áo đối phương.

Như vậy một lúc, kiếm Bạch Uyên đã hướng đến gần Lâu chủ Phệ Huyết Lâu.

Nhưng mà vừa đi về phía trước được vài bước, cầu thang dưới chân Bạch Uyên lại không còn, tất cả đều đổ sụp xuống.

Bạch Uyên nhìn lướt qua bên dưới, trong tầm mắt là một mảnh ánh sáng lóe ra, vô số lưỡi dao sắc bén thẳng tắp ở dưới chân. Bạch Uyên thấy thế sắc mặt khẽ biến, ý niệm trong đầu lập tức xoay chuyển, đang nghĩ tới cách đối phó thì bỗng nhiên có một sơi dây từ trên thẳng xuống, quấn trên lưng nàng. Lập tức có một lực đạo truyền đến, đem nàng kéo mạnh về phía trên lầu.

"Bạch cung chủ phải cẩn thận một chút, cầu thang này nơi nơi đều là cơ quan, sợ là không lưu ý thì Vinh Tuyết Cung sẽ đỗi chủ đó nha.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu thu hồi đoạn dây màu đỏ trong tay. Đứng cách Bạch Uyên vài bước giương mắt liếc Bạch Uyên một cái, tựa hồ cũng không vội, khàn khàn thanh âm trêu tức nàng.

Bạch Uyên nhíu mi: "Vì sao cứu ta?". Dừng một chút, đáy mắt Bạch Uyên hiện lên một tia nghi hoặc, "Hơn nữa...... tại sao ngươi có thể hiểu rõ cơ quan của Bách Hiểu Lâu?".

"Chuyện này, ta tất nhiên có biện pháp của ta.". Đối phương mở miệng nói chuyện mang theo ngữ khí thương lượng, "Ta nghĩ Bạch cung chủ nên bỏ cuộc thì hơn, cần gì đuổi theo ta như vậy.".

"Chờ ta lấy được thứ ta muốn, ngươi còn muốn đi lên nữa, ta cũng sẽ không ngăn cản.". Bạch Uyên thản nhiên nói.

"Bạch cung chủ đã nói như vậy, ta cũng là không vội, vậy thì cùng Bạch cung chủ chờ đợi thôi.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nói xong, lưng tựa ở trên tường, hai tay vòng trước ngực, có vẻ nhàn nhã nhìn Bạch Uyên. Đôi môi lộ ra bên dưới mặt nạ, toàn thân còn lại đều bị che kín, nếu như trong bóng tối, dường như nhìn không thấy.

Bạch Uyên nhìn đối phương, trong lòng hiện lên một tia cổ quái, dừng một chút nói: "Giang hồ đồn đãi, số lần Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu xuất hiện chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngày thường vẫn do Phó Lâu chủ Thanh Quỷ lo mọi chuyện trong lâu, thần bí đến thậm chí ngay cả là nam hay là nữ đều không người biết được.".

Đối phương có chút kỳ quái đánh giá Bạch Uyên, thanh âm khàn khàn mang theo ý cười, nghe ra có một cảm xúc khác, nói: "Bạch cung chủ nhắc tới chuyện này, hay là cũng hứng thú giống như những người kia?".

Bạch Uyên trầm mặc, sau đó mới nói: "Ta chỉ cảm thấy các hạ có chút quen thuộc mà thôi.".

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nghe vậy, không khỏi nở nụ cười: "Bạch cung chủ cảm thấy ta và người vừa gặp nhưng ngỡ đã quen biết từ lâu à? Ha ha, quả là phúc phần của tại hạ.".

Lần này, Bạch Uyên trầm mặc không nói gì, hai hàng chân mày bên dưới mặt nạ hơi nhíu lại, ánh mắt có chút do dự.

Như vậy sau một lúc lâu, im lặng bỗng nhiên bị một cỗ áp bách từ phía trên truyền đến, làm hai người chú ý.

Cả hai nhìn thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ trong bộ trường bào trắng bước từ trên lầu xuống, nhanh như gió xuất hiện trước mặt hai người. Lão chắp tay sau lưng đứng ở bậc thang, bình tĩnh nhìn đối phương mở miệng: "Các ngươi không phải người của Bách Hiểu Lâu .".

Tiếng nói vừa dứt, lão nhân liền phi thân xuống, một chưởng đánh về phía lâu chủ của Phệ Huyết Lâu.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu bất ngờ, vội vàng dựa vào tường xoay người một cái, khó khăn né được một chưởng của đối phương. Phía sau vách tường lặng yên không một tiếng động rơi vào một dấu tay thật sâu.

Bạch Uyên thấy thế, lập tức đoán được thân phận của người vừa tới, thầm nghĩ Bách Hiểu Lâu có hai đại trưởng lão tọa trấn, quả nhiên không sai. Nhìn thấy Lâu chủ Phệ Huyết bị bao vây, ánh mắt nhoáng lên một cái, bỗng nhiên rút kiếm ra cùng bắt đầu gia nhập vào vòng chiến, hướng Tả trưởng lão đâm tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro