Chương 156. Hoa Thành mê tình (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156 – Hoa Thành mê tình (Một)

Tô Trần Nhi cúi đầu trầm ngâm một lát sau rồi nói: "Ta cũng chỉ đoán mà thôi. Nhưng mà nếu thật sự là Thứ Ảnh Lâu gây ra, muốn trong một đêm diệt sạch cả Tần phủ để chặt đứt manh mối cũng rất có khả năng. Tuy nhiên tạm thời ta không thể nghĩ ra được dụng ý của Thứ Ảnh Lâu, tại sao phải làm như vậy.".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt lạnh đi: "Có thể nào là do họ Hạ tự gây ra?".

"Đây cũng có thể là một trong những khả năng.". Tô Trần Nhi dừng một chút, "Bất quá hắn cũng chỉ là người có thù hằn với ngươi, không biết vì sao sẽ dùng cách này? Quan hệ của ta và ngươi trong lúc đó không đến nỗi để hắn phải làm như vậy. Có hai loại khả năng, thứ nhất là tuy có khả năng lại không biết động cơ, thứ hai là tuy có động cơ nhưng lại có chút lệch lạc.".

Khi nói chuyện, Tô Trần Nhi ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Hoa Dĩ Mạt, đồng tử càng sâu thẳm.

"Như vậy xem ra, chỉ có thể chờ Thứ Ảnh Lâu ra tay bước tiếp theo.". Hoa Dĩ Mạt lẩm bẩm nói.

"Ừm.". Ánh mắt Tô Trần Nhi dời đi, dừng trên cửa sổ nửa đóng nửa mở, đưa mắt ra cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, thản nhiên nói: "Chỉ cần có động tĩnh thì sẽ có manh mối xuất hiện. Hạ Vu Minh vừa chết, chắc chắn là Thứ Ảnh Lâu sẽ có hành động tiếp theo rất nhanh thôi.".

Khi Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi đang thảo luận thì không khí ở một nơi khác đang vô cùng căng thẳng đến cực điểm.

---

Bờ biển. Trong khu rừng chết.

"Lạc Khuê sứ giả, đã gần đến buổi trưa.". Thủ hạ phía sau tiến lên từng bước, nhắc nhở chi tiết.

Lạc Khuê nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó nhìn ba người đứng trước mặt, chậm rãi nói: "Trưa rồi.".

Bạch Mộ Yên có chút đau đầu nhìn Lạc Khuê sứ giả cùng mấy chục thuộc hạ sau lưng nàng, ngữ khí hòa hoãn nói: "Ta nói lại lần nữa, Phệ Huyết Lâu thật sự không có giết người của Vinh Tuyết Cung các ngươi.".

Lạc Khuê lạnh lùng cười: "Các ngươi đã cố ý không đem hung thủ giao ra, vậy thì đừng trách ta.". Nói xong, Lạc Khuê nhẹ nhàng nâng tay, ánh mắt trầm ngưng, vung kiếm lên.

Dường như là thủ thế vừa rơi xuống thì mấy chục thủ hạ của Vinh Tuyết Cung phía sau cũng rút kiếm hướng về phía Bạch Mộ Yên, ngăn chặn việc giảng hòa.

Sở Ngôn vẫn không nói gì, cầm đao đi lên phía trước, bên tai đã rơi xuống giọng dặn dò của Bạch Mộ Yên: "Cố gắng đừng đả thương người. Nhớ rõ, Phệ Huyết Lâu không muốn đối địch với Vinh Tuyết Cung, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian đến khi Bạch Uyên ra là tốt rồi.".

Tiếng nói vừa dứt, bất quá chỉ trong chớp mắt, ba người đã cùng người của Vinh Tuyết Cung giao đấu.

Phệ huyết đường.

Linh Lam gắt gao cau mày, trên gương mặt mị hoặc lúc này đang hiện rõ vẻ lo lắng. Nàng không nói lời nào, chỉ đi qua lại ở trước cửa, chờ đợi tin tức bên trong.

Rốt cục, cửa phòng bị mở ra, Thiên Dật một thân áo bào trắng xuất hiện. Nhìn thấy Linh Lam đứng trước cửa, hắn ngẩn ra một lúc sau đó có chút tức giận: "Sao ngươi lại đi ra đây?".

Linh Lam cũng không để ý hắn, dừng bước chân, mở miệng hỏi: "Như thế nào rồi?". Vừa nói xong thì đã muốn đi vào trong phòng.

Trong tầm mắt, sắc mặt Bạch Uyên trên giường thoáng tái nhợt ngẩng đầu nhìn phía cửa, mặt mày bình tĩnh, trầm lặng không nói một câu.

"Không cò gì nguy hiểm, chỉ là chân khí bị hao tổn quá lớn, ảnh hưởng nguyên khí.". Ánh mắt Thiên Dật phức tạp, "Linh Lam, ngươi hẳn là nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không cần chạy loạn.".

Linh Lam không chút để ý tới Thiên Dật đang dong dài, làm như không nghe thấy gì, nàng nhanh chóng đi vào bên giường ngồi xuống, thầm oán giận liếc mắt Bạch Uyên một cái: "Lần sau không cho phép nàng làm như vậy nữa. Không có việc gì mà hao tổn nhiều chân khí như vậy, không muốn sống nữa sao!".

"Ta không sao.". Bạch Uyên chậm rãi lắc lắc đầu.

"Còn nói không có việc gì, sắc mặt đều trắng thành như vậy, ta phải bảo Thiên Dật kê nhiều thuốc bổ cho nàng mới được.". Nói xong, Linh Lam quay đầu lại nhìn Thiên Dật.

Thiên Dật bất đắc dĩ nhìn Linh Lam, đi đến bên giường rồi mở miệng nói: "Ta biết rồi. Ngươi cũng ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta chút đi. Nếu không phải ngươi không để ý thân thể, quần áo đơn bạc chạy tới bờ biển, kết quả nhiễm thương hàn trở về, nửa đêm đột nhiên sốt nặng thì Bạch Uyên người ta cũng không liều mạng truyền chân khí đến không còn chút sức lực nào.".

Linh Lam có chút chột dạ cười cười, khóe mắt liếc liếc Bạch Uyên, quan sát xem đối phương có chút tức giận nào hay không.

"Cũng không biết Thiên Ảnh cùng Tử San thế nào rồi." Thiên Dật thấp giọng nói: "Thân thể ngươi suy nhược, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn ta nghĩ, để ta cho thêm thuốc mới được.".

Nghe vậy, ánh mắt Bạch Uyên căng thẳng, mím môi không nói lời nào, đáy mắt cũng toát ra vài phần lo lắng.

Linh Lam thấy thế, mắt phượng giơ giơ lên: "Ta nói hai người các ngươi nha, ta không đến mức đèn dầu sắp tắt như các người nghĩ đâu, một đám nghiêm mặt ủ rũ làm gì.".

Nói chưa dứt, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Uyên đã liếc nàng. Linh Lam cũng ý thức được mình nói hơi quá, vội vàng cười mỉa hai tiếng, đang muốn mở miệng xoa dịu bầu không khí thì ngoài cửa đột nhiên đi vào một người. Cùng lúc đó là thanh âm vội vàng vang lên: "Bạch cung chủ, rốt cục ngươi cũng tỉnh.".

Ánh mắt ba người trong phòng đồng thời dừng trên người vừa xông vào trước cửa.

"Thanh Quỷ?". Linh Lam chọn mi nhìn người đứng trước cửa, "Không phải ngươi đang xử lý công vụ trong Lâu sao? Tại sao lại có thời gian rãnh chạy tới Phệ Huyết Đường?".

Hôm nay Phó Lâu chủ Thanh Quỷ của Phệ Huyết Lâu không mang mặt nạ, lộ ra gương mặt tái nhợt gầy gò, hắn nhíu mi, ánh mắt bất mãn nhìn Linh Lam: "Mới vừa rồi Bạch Hổ Đường phái người tới tìm ngươi, bọn họ lại không thấy ngươi. Ta không có biện pháp, bọn họ không thể xông vào Phệ Huyết Đường nên đã chạy tới tìm ta.".

Linh Lam có chút giật mình. Mới vừa rồi quá lo lắng cho Bạch Uyên nên người đến báo cáo có thuộc hạ của Bạch Hổ Đường đang cầu kiến bên ngoài liền bị nàng đẩy ra. Nghĩ như vậy, Linh Lam lập tức mở miệng hỏi: "Chuyện gì mà gấp như vậy?".

"Đương nhiên gấp!". Thanh Quỷ tức giận nói, tầm mắt dừng ở trên người Bạch Uyên đang nằm trên giường, "Lạc Khuê sứ giả của Vinh Tuyết Cung đột nhiên dẫn theo một đám người xuất hiện ngoài khu rừng, Mộ Yên, Sở Ngôn cùng với Nhiên Đồng đã đi ngăn cản, bây giờ sợ là đã xông vào đây!".

Nghe được tin tức ba người đều giật mình.

"Lạc Khuê?". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Uyên vang lên.

"Đúng.". Thanh Quỷ gật đầu, giữa hai hàng chân mày dường như gắt gao nhíu lại, "Không biết vì sao, bọn họ một mực chắc chắn người của Phệ Huyết Lâu giết chết người của Vinh Tuyết Cung, bắt chúng ta phải giao hung thủ ra.".

Bạch Uyên nghe vậy, gương mặt bình tĩnh liền chấn động: "Ai?".

Thanh Quỷ bình tĩnh nói: "Hình như là Quỷ phán sứ giả của Vinh Tuyết Cung ...... đã chết.".

Linh Lam kinh ngạc miệng cũng há thật to, đang muốn nói chuyện thì bên cạnh đã truyền đến tiếng vang. Nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy Bạch Uyên từ trên giường bước xuống, vội vàng đưa tay ra đỡ: "Thân thể nàng còn chưa có khỏe......".

Nói chưa xong, thanh âm của Bạch Uyên đã cắt ngang lời Linh Lam. Nàng yên lặng nhìn Linh Lam, chậm rãi nói: "Không sao, ta muốn đi ra ngoài.".

Linh Lam nghe vậy, cũng biết việc này có chút khó xử, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, con ngươi chuyển động, lại nói: "Ta đi cùng nàng.".

"Không được.". Người mở miệng ngăn cản là Thiên Dật, hắn oán hận nhìn chằm chằm Linh Lam, dứt khoác nói: "Thân thể ngươi còn tệ hơn cả Bạch Uyên, không được đi lung tung! Mặc dù có thể tránh chướng khí ngoài khu rừng, nhưng dù sao vẫn rất tai hại.".

Linh Lam bĩu môi, đang muốn giải thích thì Bạch Uyên cũng đã mở miệng: "Linh Lam, Thiên Dật nói đúng, nàng ở lại đây đi.".

Linh Lam biết Bạch Uyên lo lắng cho mình, cũng rõ ràng tình trạng hiện tại của mình nên đành phải miễn cưỡng đồng ý, quay đầu hướng Thanh Quỷ nói: "Thanh Quỷ, vậy ngươi cùng đi một chuyến đi. Nhớ phải xử lý mọi chuyện cho tốt.".

Thanh Quỷ gật gật đầu đồng ý.

---

Bạch Mộ Yên giơ kiếm ngăn cản mũi kiếm của Lạc Khuê đâm tới, thừa dịp sơ hở này liền nói: "Lạc Khuê sứ giả, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói rõ sao?".

"Ta đã cho các ngươi rất nhiều thời gian.". Lạc Khuê cắn răng gạt kiếm ra, một lần nữa tìm góc độ khác đâm tới, mở miệng căm hận nói: "Các ngươi luôn miệng nói không phải do Phệ Huyết Lâu các ngươi gây ra, nhưng ta đây tận mắt nhìn thấy thì giải thích sao đây? Chẳng lẽ là mắt ta mù nên nhìn không rõ?".

Trên mặt Bạch Mộ Yên nghi ngờ càng sâu, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào cho đúng. Nàng vốn không phải là người ăn nói khéo léo, thấy thế cũng chỉ có thể im lặng chuyên tâm ngăn cản. Tuy rằng ba người bọn họ là một trong mười hai vị Đường chủ giỏi nhất của Phệ Huyết Lâu, nhưng muốn ngăn cản mấy chục thuộc hạ hùng hùng hổ hổ của Vinh Tuyết Cung thì vẫn có chút khó giải quyết, theo thời gian trôi qua cả ba dần dần bị ép vào sâu trong rừng, phòng tuyến lui về phía sau một chút.

Đang giằng co thì một loạt ánh sáng từ phía sau bay ra, phóng qua đỉnh đầu vài thuộc hạ của Vinh Tuyết Cung, một kiếm đâm vào giữa Bạch Mộ Yên và Lạc Khuê, đem hai người tách ra. Trong rừng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo khí thế không thể cãi lại nổ tung trong không khí: "Dừng tay hết cho ta!".

Lạc Khuê giương mắt thoáng nhìn về phía thân ảnh, thân hình bị kiềm hãm, hốc mắt lập tức đỏ lên, giọng hơi run run phát ra: "Cung chủ!".

Lúc này tất cả thuộc hạ của Vinh Tuyết Cung cũng chú ý đến Bạch Uyên, lập tức dừng công kích, quỳ một gối xuống đất hô: "Cung chủ!".

Tầm mắt Bạch Uyên dao động, nhẫn nại gợn sóng trong lòng, lý trí thanh tỉnh làm cho nàng mở miệng nói: "Để tránh khỏi chướng khí xâm nhập, trước tiên đi ra khỏi đây với ta rồi nói sau!".

Nói xong nàng liền dẫn đầu phi thân ra bên ngoài.

Lạc Khuê cắn răng một cái, mang theo tất cả thuộc hạ rời khỏi khu rừng.

Lúc Bạch Mộ Yên nhìn thấy Bạch Uyên thì mới nhẹ nhàng thở phào, tầm mắt thoáng nhìn Thanh Quỷ đi theo sau Bạch Uyên, nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái. Thanh Quỷ hướng Bạch Mộ Yên nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng cứ yên tâm.

Bốn người đi theo sau người của Vinh Tuyết Cung ra khỏi khu rừng.

"Rốt cuộc sao lại thế này?". Vừa ra đến bên ngoài, gương mặt bình tĩnh của Bạch Uyên liền xoay lại mở miệng hỏi Lạc Khuê.

Hốc mắt Lạc Khuê càng hồng, môi run run trầm mặc một lát, sau đó bỗng nhiên chân mềm nhũn quỳ gối trước mặt Bạch Uyên, đầu cúi xuống thật sâu, khóc nức nở: "Cung chủ, Quỷ Phán nàng...... nàng bị người của Phệ Huyết Lâu giết chết rồi!".

Đáy mắt Bạch Uyên lập tức đột biến. Một lát sau mới có thể trấn định: "Ta muốn biết toàn bộ mọi chuyện.".

Lạc Khuê gật gật đầu, lau khô nước mắt, nghẹn ngào đem chuyện đã xảy ra đêm đó kể lại.

Trong lúc này, Bạch Uyên vẫn trầm mặc không mở miệng. Mà thần sắc của bọn người Thanh Quỷ cũng biến hóa theo. Bởi vì nghe Lạc Khuê miêu tả...... người giết sứ giả của Vinh Tuyết Cung, hình như là Tử San, kẻ đã rời khỏi Phệ Huyết Lâu để tìm Nguyên Phách Đan.

Một khắc sau.

Ánh mắt Lạc Khuê mang theo hận ý, tay đặt tại bên người nắm chặt thành quyền, gằn từng chữ: "Cầu mong cung chủ...... thay Quỷ Phán báo thù!".

"Cầu mong cung chủ thay Quỷ Phán sứ giả báo thù!". Nguyên một nhóm thuộc hạ của Vinh Tuyết Cung quỳ gối phía sau đồng thanh kêu lên.

Gương mặt Bạch Uyên vẫn đông lạnh, một chữ cũng không nói, nàng nghe Lạc Khuê nói xong, ánh mắt đảo qua tất cả thuộc hạ quỳ trên mặt đất, một lát sau mới nói: "Các ngươi đứng lên trước đi.".

"Cung chủ......".

"Đứng lên trước rồi nói.". Bạch Uyên kiên định, "Không cần để ta lặp lại.".

Mọi người nghe vậy, thuận theo đứng lên.

Lúc này Bạch Uyên mới quay đầu, nhìn nhóm người Thanh Quỷ vẫn đang kinh ngạc, thần sắc bình tĩnh nói: "Các ngươi giải thích một chút đi? Nếu ta không đoán sai, người được miêu tả hẳn là Đường chủ của Khinh Y Đường phải không?".

Trong lúc nhất thời, chỉ có gió lạnh thổi qua đám lá khô.

Sau một lúc lâu, Thanh Quỷ mới trù trừ đi về phía trước từng bước, cau mày nói: "Bạch cung chủ...... ngươi cũng biết, Lâu chủ không có khả năng hạ lệnh giết người của Vinh Tuyết Cung. Càng không thể có khả năng làm ra chuyện như vậy.".

"Ta biết Linh Lam sẽ không làm như vậy.". Bạch Uyên gật đầu, ánh mắt đột nhiên lạnh thấu xương, "Nhưng mà là người của các ngươi, đúng không?".

Thanh Quỷ lắc lắc đầu: "Ta hoàn toàn không biết tình huống thế nào.". Dừng một chút, tầm mắt đảo qua ba người Bạch Mộ Yên.

Ba người cũng chậm rãi lắc lắc đầu.

"Chúng ta cũng mới biết được chuyện Quỷ Phán sứ giả đã chết.". Bạch Mộ Yên thẳng thắn thành khẩn nói, nói xong lại cau mày, "Hơn nữa ta cũng không biết là Tử San sẽ tự tung tự tác quyết định làm chuyện như thế này......".

"Có thể nào là giá họa hay không?". Người mở miệng là Mạc Nhiên Đồng vẫn im lặng nảy giờ, ánh mắt hắn thản nhiên rơi xuống trên người Lạc Khuê, "Ngươi cũng chưa chết, đúng không? Ngươi nói ngươi là người may mắn tránh được một kiếp, có thể nào là đối phương cố ý giữ lại một mạng của ngươi không? Nếu sự tình không phải như vậy, có lẽ đây là một âm mưu cũng không chừng.".

Lạc Khuê nghe vậy cười lạnh: "Âm mưu? Âm mưu cái gì? Biết được chuyện của Cung chủ cùng Lâu chủ các ngươi còn có thể có ai? Ai mà đúng lúc đó có thể bày ra cục diện như thế? Nếu không muốn nhiều lời thì liền kêu nữ nhân kia đi ra đối chất!".

"Trên đời không thiếu kẻ mượn gió bẻ măng, chuyện của Bạch cung chủ cùng Lâu chủ chúng ta cũng không phải là chuyện bí ẩn đến mức người khác không thể biết.". Mạc Nhiên Đồng nói: "Về phần Tử San, nàng đã sớm bị phái đi chấp hành nhiệm vụ. Nếu muốn đối chất, chỉ có thể chờ bọn họ trở về rồi nói sau.".

"Rời đi?". Lạc Khuê nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức nhìn phía Bạch Uyên đang trầm ngâm, nhất thời có chút vô thố: "Cung chủ......".

Bạch Uyên chậm rãi nâng mi mắt nhìn Lạc Khuê một lát, đột nhiên mở miệng, thanh âm khinh thường: "Quỷ Phán...... chôn cất ở đâu?".

Đang nói đến đó thì ánh mắt bình tĩnh lại quơ quơ, hiện lên một chút chua xót.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro