Chương 136. Hôn lễ sóng gió (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136 – Hôn lễ sóng gió (Một)

Đêm dần về khuya.

Tô Trần Nhi ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, không biết khi nào thì đã buông xuống, gấp lại đặt trên tay, tầm mắt lại nhìn ngoài cửa.

Cánh cửa đóng chặt không hề có động tĩnh.

Ánh mắt Tô Trần Nhi nhiễm một tia lo lắng nhỏ. Nàng mím môi, sau đó lại nhìn sắc trời.

Màn đêm yên tĩnh, tinh tú trên bầu trời thưa thớt, mà người nào đó ra cửa đã hơn nửa canh giờ.

Một tiếng thở dài vang lên trong phòng.

Ánh nến phiêu diêu, chiếu mập mờ trong căn phòng. Nhất thời Tô Trần Nhi nhìn ngọn nến có chút sợ sệt. Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp làm nàng có chút mệt mỏi, vì vậy trong lòng lại lo lắng không yên. Nàng biết khi Hoa Dĩ Mạt đụng đến chuyện của tỷ tỷ thì sẽ dễ dàng mất tự chủ, tính tình lại không biết tính trước tình sau, lần này để nàng một mình tới biệt viện Thiên Thanh tìm Thính Phong sứ giả làm mình không khỏi có chút lo lắng. Vả lại, trong lòng nàng gần đây luôn tồn tại chút bất an, tuy chỉ là trực giác nhưng Tô Trần Nhi cũng không dám xem nhẹ.

Thời gian như nước, thong thả trôi đi.

Đột nhiên, một trận tiếng vang truyền đến, cánh cửa bị đẩy ra.

Tô Trần Nhi theo tiếng động nhìn lại, thần sắc lại đột nhiên hốt hoảng.

Chỉ thấy Hoa Dĩ Mạt vội vào phòng rồi đóng cửa lại, một thân áo trắng bị vết máu loang lổ, mùi máu rất nhanh thì tràn ngập trong phòng.

"Ngươi làm sao vậy?". Tô Trần Nhi vội vàng tiến lên phía trước, mày gắt gao nhăn lại.

Hoa Dĩ Mạt ôm ngực ho khan vài tiếng, bước nhanh đi đến đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó mới thở ra một hơi, nàng lập tức chậm rãi lắc lắc đầu, ý bảo mình không sao. Đồng thời đưa tay lấy chén trà, giống như rất khát, rót một chén rồi uống cạn.

"Không phải ngươi đi tìm Thính Phong sứ giả sao, tại sao trên người lại dính máu nhiều như vậy?". Tầm mắt Tô Trần Nhi đánh giá Hoa Dĩ Mạt, phát hiện rất nhiều nơi trên người đều dính máu chứ không có vết thương, vậy mới yên lòng một chút, nàng liền hỏi.

"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.". Hoa Dĩ Mạt quay đầu sang, ánh mắt sáng quắc nhìn phía Tô Trần Nhi: "Ngươi đoán thử xem, ta tới chỗ Thính Phong sứ giả thì gặp phải ai?".

"Sao?". Tô Trần Nhi nghe vậy ngẩn ra, lập tức hiểu được. Hoa Dĩ Mạt đi tìm Thính Phong sứ giả, bất quá là vì tìm hiểu tin tức mà thôi, không thể cùng Vinh Tuyết Cung tranh chấp thành như vậy, chắc là đụng phải người khác cho nên mới có thể xảy ra giao chiến.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Trần Nhi, gằn từng tiếng mở miệng: "Ta đụng phải người của Thứ Ảnh Lâu.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, thần sắc trên mặt liền biến đổi.

Hoa Dĩ Mạt tiếp tục nói: "Mới vừa rồi khi ta đi tới biệt viện Thiên Thanh, lúc đó Thính Phong sứ giả cũng đang đuổi theo một tên Hắc y nhân, ta liền theo đuôi bọn họ, phát hiện hai người đến một chỗ vắng vẻ mà bắt đầu giao đấu. Thỉnh thoảng họ nói chuyện với nhau, ta mới biết được Hắc y nhân kia là người của Thứ Ảnh Lâu, hơn nữa...... đúng là hắn đã bắt đi Thiên Diện Lang Quân!". Nói xong lời cuối cùng, thần sắc Hoa Dĩ Mạt hơi có chút căm giận.

"Thiên Diện Lang Quân? Ý của ngươi là ...... Thính Phong cũng muốn đi tìm Hạ Vu Minh như ngươi?". Tô Trần Nhi nghe thấy thì kinh ngạc nói.

Hoa Dĩ Mạt dùng sức gật gật đầu, tay đặt lên bàn nắm thành quyền, bàn tay trắng nõn còn dính chút vết máu: "Đáng tiếc vẫn để hắn chạy thoát!". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt cúi đầu thật sâu, nhất thời không nhìn ra vẻ mặt, chỉ có hận ý cùng lời nói trầm thấp vang lên, "Hắn trốn khỏi lần này cùng với bí mật của Thứ Ảnh Lâu, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Ngay cả gương mặt đối phương thế nào ta cũng không nhìn thấy, không biết làm sao báo thù đây......".

Tô Trần Nhi mím môi, đột nhiên nói: "Võ công của hắn so với ngươi như thế nào?".

"Mặc dù khinh công của hắn hơn ta, nhưng ta vẫn có thể nắm chắt bảy tám phần đánh thắng hắn.". Hoa Dĩ Mạt nhăn mi, "Đáng tiếc trên đường lại hiện ra một nữ tử mặc áo vàng, thật là lợi hại, chặn đầu đem người cứu đi.".

"Nữ tử áo vàng......". Ánh mắt Tô Trần Nhi lóe lên, "Trên người có hương hoa đào?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, kinh ngạc hướng Tô Trần Nhi: "Sao Trần Nhi biết được?".

Đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: "Ở Thứ Ảnh Lâu, ngoài Ám Vương ra, thủ hạ gồm có bốn người Si Mị Võng Lượng, tài cán và năng lực đều dựa vào những vị chủ quản này. Mặc dù ta không biết cụ thể dung mạo của họ, nhưng cũng biết trong đó chỉ có Mị chủ là mặc áo vàng, thân mang mùi thơm lạ lùng. Nói vậy người ngươi gặp được, đúng là người này.". Nói xong, Tô Trần Nhi trầm ngâm một hồi, lại nói: "Tên Hạ Vu Minh có thể được Mị chủ tới cứu, sợ là ở hắn ở Thứ Ảnh Lâu cũng có thân phận nhất định. Nếu võ công không bằng Mị chủ, nói không chừng là một trong hai người Võng chủ hoặc Lượng chủ.".

"Trần Nhi...... sao ngươi biết được nhiều chuyện của Thứ Ảnh Lâu như vậy?". Thanh âm Hoa Dĩ Mạt có chút kỳ quái.

Tô Trần Nhi nhất thời trầm mặc không có trả lời.

"Không thể nói sao?". Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt có chút phức tạp, "Những bí mật này, ngay cả ta, Trần Nhi cũng không thể nói sao?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt ngồi bên cạnh bàn.

Chỉ thấy khuôn mặt đối phương bị một nửa ánh nến chiếu lên, một nửa ẩn trong bóng tối, thần sắc phức tạp đang nhìn chính mình.

Trong lòng ẩn ẩn hiện lên một chút khác thường. Nhưng lại không thể nắm chắc.

Đáy mắt Tô Trần Nhi do dự càng nhiều, chỉ có thể cân nhắc rồi mới mở miệng: "Cũng không phải là như thế. Lần trước ta cũng nói rồi, những chuyện này ta biết được thông qua một người có quan hệ với Thứ Ảnh Lâu...... ta đã từng hứa với nàng, đem chuyện này vĩnh viễn xem như bí mật, chỉ có tự mình biết.".

"Tự mình biết sao......". Hoa Dĩ Mạt lại cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Sợ bị Thứ Ảnh Lâu biết sẽ thành họa rồi diệt khẩu?". Dừng một chút, đối phương lại ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn Tô Trần Nhi, "Có lẽ do liên quan đến Thứ Ảnh Lâu, nếu bị người khác biết được sẽ liên luỵ bản thân?".

Nghe được lời nói của đối phương vừa phát ra, sắc mặt Tô Trần Nhi lúc này lập tức trắng bệch, nàng vội ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt.

Ánh mắt nàng nhanh chóng đảo qua khuôn mặt đối phương, cuối cùng dừng trên y phục của nàng.

Trên quần áo màu trắng, vết máu đã muốn khô hơn phân nữa, kết thành khối dính vào trên người. Bởi vậy mà mùi máu tươi trong không khí cũng nhạt hơn một chút.

Không biết khi nào, đã có một chút hương khí như ẩn như hiện tỏa ra trong không khí.

"Ngươi...... không phải Hoa Dĩ Mạt.". Ánh mắt Tô Trần Nhi dán chặt chẽ vào trên người nữ tử cách đó không xa, trầm giọng nói.

"Sao? Trần Nhi đang nói bậy bạ gì đó?". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt nghi ngờ, nàng nghiêng sang hỏi.

Tô Trần Nhi nhíu mày: "Ngươi không có mùi dược hương như nàng.". Dừng một chút, Tô Trần Nhi lại âm thầm đánh giá mùi máu tươi xen lẫn trong cùng một mùi hương thoang thoảng trong không khí, nàng liền biến sắc, "Ngươi là Mị chủ!".

Hoa Dĩ Mạt Nghe vậy, khóe môi chậm rãi gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm: "Tô cô nương thật tinh mắt.".

Giọng nói bây giờ đã hoàn toàn khác với khi nảy! So với Hoa Dĩ Mạt thì mềm mại và thành thục hơn mấy phần.

Tô Trần Nhi mím môi, sắc mặt bình tĩnh trở lại, nhìn nữ tử trước mắt, hạ giọng nói: "Mị chủ của Thứ Ảnh Lâu đại giá quang lâm, thật làm cho ta có chút ngoài ý muốn.".

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Mị chủ đưa tay gõ gõ mặt bàn, nở nụ cười nói: "Tất nhiên là Tô cô nương đáng để ta tự mình lại đây một chuyến, cũng nhờ có thuật dịch dung của A Lượng, nhưng nào ngờ nhanh như vậy mà đã bị ngươi phát hiện. Uổng công ta còn cố ý âm thầm quan sát hành vi của Hoa cô nương để học theo.".

Tô Trần Nhi nhìn khuôn mặt so với Hoa Dĩ Mạt thì không khác gì mấy, đáy mắt hiện lên lo lắng: "Các ngươi làm gì Hoa Dĩ Mạt rồi?".

"Cũng không có gì.". Mị chủ ngồi ở trên ghế, khóe mắt liếc sang Tô Trần Nhi, "Lời ta vừa nói với Tô cô nương, thật ra cũng không giả.". Dừng một chút, "Nhưng mà không nghĩ tới Tô cô nương lại có thể trực tiếp phát hiện ra, thật đúng là thâm hậu nha.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, nhất thời trầm mặc không nói gì.

Mị chủ lại giống như không thèm để ý, tinh tế đánh giá Tô Trần Nhi, đột nhiên nói: "Ngươi vừa rồi mở miệng nói người nọ, nói vậy chính là mẹ ngươi phải không? Kỳ thật nếu như nhìn kỹ, ngươi thật đúng là có vài phần giống nàng. Hơn nữa tính tình này, lại cực kỳ giống bảy tám phần. Chậc chậc, giấu được Thứ Ảnh Lâu cũng thật dài.". Nói xong, Mị chủ vừa cười cười vừa nói tiếp: "Bất quá cũng khó trách, cho dù như thế nào cũng không ngờ đến, nàng là người lý trí lãnh đạm như vậy mà lại yêu Tô Viễn, phạm vào kiêng kị trong Lâu.".

Tô Trần Nhi nghe vậy trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: "Hôm nay ngươi cố ý lại đây, chỉ muốn nhắc tới chuyện này sao?".

Mị chủ gật đầu, ý cười trên môi càng sâu: "Đối với chuyện tại sao ngươi biết được nhiều chuyện của Thứ Ảnh Lâu, trong Lâu sớm đã có nghi ngờ, ta cũng bất quá chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Nay nếu xác định được rồi thì cũng không ở lâu chướng mắt ngươi.". Nói xong, từ trên ghế đứng lên, xoay người chậm rãi hướng ra cửa.

"Ngươi không giết ta?". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Trần Nhi vang lên sau lưng Mị chủ.

Mị chủ dừng chân một chút, quay đầu lại nửa cười nửa không nhìn Tô Trần Nhi: "Chủ tử sai ta đến thăm dò thân phận của ngươi, nhưng cũng không có ra lệnh giết ngươi, ta và nàng ấy cũng có tình cảm đồng môn gần hai mươi năm, ta cần gì phải vội vã động thủ? Bất quá không chừng tiếp theo gặp mặt thì ta sẽ tới lấy mệnh của ngươi, cho nên ngươi nhớ mà cẩn thận một chút đó, Tô cô nương.".

Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Tô Trần Nhi nhìn theo thân ảnh Mị chủ biến mất trong bóng đêm, nhất thời cắn môi.

Hoa Dĩ Mạt đã gặp phải Hạ Vu Minh rồi sao......

Bất an trong lòng Tô Trần Nhi giống như gợn sóng chậm rãi khuếch tán đi khắp nơi.

---

Mũi kiếm của Hạ Vu Minh hạ xuống, mắt thấy sẽ đâm trúng người Hoa Dĩ Mạt, một bàn tay lại bỗng nhiên bắt được cổ chân Hạ Vu Minh.

Cùng lúc đó, hai thanh ngân châm kẹp trong tay Hoa Dĩ Mạt phóng trúng cẳng chân Hạ Vu Minh.

Hạ Vu Minh chỉ cảm thấy một trận đau đớn từ trên đùi truyền đến, động tác cũng ngừng một chút. Khi tiếp tục, Hoa Dĩ Mạt đã khó khăn tránh được, mũi kiếm chỉ kịp xẹt qua đầu vai, làm nàng chảy máu.

Đồng thời lúc này, chân Hạ Vu Minh lảo đảo một chút, sau đó đứng vững lại, tay cũng không do dự, mũi kiếm rơi xuống, tự cắt vào cẳng chân mình, đem ngân châm đẩy ra.

Tay áo màu đen rất nhanh đã bị dính đầy máu tươi.

Hạ Vu Minh lại vội điểm mấy huyệt đạo, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ ngửa đầu uống cạn, sau đó mới cảm thấy trên đùi bớt đau một chút. Hết thảy động tác liền mạch lưu loát, bất quá chỉ vài cái chớp mắt, có thể thấy được năng lực ứng biến của hắn vô cùng cao.

Khi làm xong hết, Hạ Vu Minh ngẩng đầu trừng mắt Hoa Dĩ Mạt, ánh mắt mang theo một tia tàn nhẫn.

Hoa Dĩ Mạt khó khăn đứng dậy, cũng không để ý miệng vết thương đang đổ máu, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vu Minh, ánh mắt dữ tợn: "Lần này, ngươi đừng mơ tưởng trốn nữa.".

Hạ Vu Minh nghe vậy thì liền hiểu, hắn biết Hoa Dĩ Mạt cũng hiểu dựa vào ngân châm có độc không làm gì được hắn, tình nguyện mạo hiểm cũng cố làm chân hắn bị thương là chỉ muốn ngăn cản hắn đào tẩu. Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Vu Minh lập tức kéo miếng vải che mặt xuống một chút, không hề chịu yếu thế, đánh giá Hoa Dĩ Mạt một vòng, ngược lại cười rộ lên nói: "Tại sao ta phải trốn? Nhưng mà nhìn ngươi kìa, sợ là chân khí đã bị rối loạn hết cả rồi.".

"Vậy cũng đủ giết ngươi! Không tin liền đến thử xem!". Hoa Dĩ Mạt cắn răng phun ra mấy chữ này, cũng không tiếp tục dong dài, mũi chân phi lên, hướng về phía Hạ Vu Minh.

Trong lúc nhất thời, hai người lại đánh cùng một chỗ.

Thính Phong vừa quan sát trận đánh, vừa ép độc trong cơ thể ra, trong lòng quả thực vừa tức vừa vội. Hoa Dĩ Mạt không để ý chân khí hỗn loạn trong cơ thể nên mới dám đấu với Hạ Vu Minh, đối phương mặc dù đi đứng có chút chậm chạp nhưng công kích và phòng bị lại vững vàng như trước. Hoa Dĩ Mạt nóng lòng muốn giết chết đối phương lại quên mất phòng ngự, một lòng chỉ lo tiến công, liên tục bị đối phương làm cho thương tích đầy mình. Hai người tranh đấu, lại thường xuyên đột nhiên xuất hiện mấy mũi ám khí, Thính Phong nhìn thôi cũng thấy cực kỳ nguy hiểm.

Thời gian đánh nhau cứ thế trôi qua, bóng đêm càng thâm. Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể ép tới ngực làm nàng đau đớn mơ hồ, một tầng mồ hôi lạnh và máu tươi dán chặt trên người, quần áo sớm không còn nguyên vẹn. Nàng cắn răng, trong lòng chỉ có một ý niệm là: Giết Hạ Vu Minh để báo thù cho tỷ tỷ! Mười mấy năm qua hận ý đọng trong lòng, giờ khắc này hoàn toàn bùng nổ.

Thời gian càng dài, khí lực Hạ Vu Minh không khỏi có chút mệt mỏi, mấy chỗ miệng vết thương trên người khẽ động lại mang tới đau đớn. Nhưng nhìn Hoa Dĩ Mạt vẫn đằng đằng sát khí như trước, chiêu thức sắc bén như không biết mình đang bị thương, trong lòng hắn liền bắt đầu sinh ra một chút ý định rút lui. Hắn không dám như Hoa Dĩ Mạt, giờ khắc này bỏ mặc sống chết, nhìn thấy đối phương lưỡng bại câu thương thì cũng có chút cố kỵ. Nhưng mà hắn biết chân hắn đang bị thương, trong lòng liền có chút lo lắng, chỉ hy vọng A Mị có thể nhanh xử lý xong Tô Trần Nhi rồi sau đó chạy tới đây. Đang suy nghĩ thì đã bị Hoa Dĩ Mạt tìm được kẽ hở, ngân châm bị sợi tơ bắn thẳng tới cổ họng hắn. Hạ Vu Minh cả kinh, theo bản năng ngữa ra sau, ngân châm xẹt qua hai má của hắn. Cũng cùng lúc đó, mặt nạ trên mặt hắn lại bị ngân châm đâm thủng, rách ra.

Dường như khuôn mặt chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm.

Hoa Dĩ Mạt dừng bước một chút. Đáy mắt hiện lên một chút chấn động.

Hoa Dĩ Mạt chưa kịp truy kích thì một thân ảnh màu vàng đã lướt qua Hoa Dĩ Mạt cùng Thính Phong, chắn ở trước người Hạ Vu Minh, giữ chặt bờ vai của hắn, mũi chân phi lên lập tức biến mất.

Hoa Dĩ Mạt từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, nhìn đến Hạ Vu Minh lại bị người khác mang đi, sắc mặt đại biến, không kịp nghĩ nhiều thì lập tức nhấc chân đuổi theo. Hoàn toàn không có bận tâm hiện tại sức lực của mình không bằng với đối thủ.

May mà người mặc áo vàng kia không có ý định đánh nhau với Hoa Dĩ Mạt, chỉ mang theo Hạ Vu Minh một lòng chạy đi. Mặc dù đối phương mang theo một người nhưng khinh công lại vượt trội, chỉ trong chốc lát thì liền cùng Hoa Dĩ Mạt cách một khoảng xa.

Hoa Dĩ Mạt gắt gao cắn răng, nhẫn nại đau đớn trong ngực, mắt ửng hồng chống đỡ thân thể đuổi theo Hạ Vu Minh không tha.

Gió lạnh thổi qua hai má. Cũng không biết đuổi theo bao lâu, hô hấp của Hoa Dĩ Mạt càng nặng nề. Lỗ tai của nàng chỉ nghe được tiếng ông ông, huyệt thái dương lại đột nhiên co giật.

Thân ảnh màu vàng trước mắt kéo dài khoảng cách với nàng ngày càng xa.

Rốt cục. Một lát sau, thân thể Hoa Dĩ Mạt vọt tới phía trước, thân thể bắt đầu chậm lại, chân lảo đảo, cả người ngã xuống đất.

Ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt cho đến khi mơ hồ.

Nhất định...... phải giết Hạ Vu Minh...... để báo thù cho tỷ tỷ ......

Ý nghĩ đó tồn tại trong đầu Hoa Dĩ Mạt, trước mắt nàng cũng bắt đầu tối sầm lại, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

--- 

Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro