99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


99.

Cố Vân Cảnh vốn dự định nhờ cậy bài ưu giải nạn cho đối phương để dò thám tin tức. Không ngờ bị hỏi lại, làm phò mã thấy xấu hổ vì mình đường đột. Nàng biết Khúc Phi Khanh né tránh chủ đề.

"Đã là tâm sự của con gái, ta tất nhiên không tiện hỏi đến." Cố Vân Cảnh nói.

Gã này có quá nhiều không bình thường. Nam nhân nào gặp nàng mà không chạy theo như vịt tới nịnh bợ? Vậy mà gã này không khỏi quá mức bình tĩnh, hờ hững đi? Là một người có tính chinh phục mạnh, Cố Vân Cảnh lạnh nhạt, Khúc Phi Khanh càng muốn chọc, cho tới khi nào đối phương muốn ngừng mà không được nàng mới vui vẻ. Khúc Phi Khanh giơ ly rượu, mắt như thu thuỷ ẩn chứa tình cảm nóng bỏng:

"Nếu công tử muốn biết, tiểu nữ nguyện ý trả lời. Nếu công tử không chê, hãy theo ta đến nhã gian, tiểu nữ sẽ thổ lộ hết."

"Ngàn tình ngàn ý, vạn loại tao nhã, nguyện cùng quân kể ra."

"Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy..." Cố Vân Cảnh không ngừng oán thầm ở trong lòng. Nàng vội cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Khúc Phi Khanh.

Khúc Phi Khanh khẽ hừ, yêu kiều cười và thầm nghĩ: Thú vị lắm, ta không tin ngươi thật là Liễu Hạ Huệ. Nàng muốn tiếp xúc với Cố Vân Cảnh ngoại trừ cảm giác đối phương không giống bình thường, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn đó là bằng vào trực giác, nàng cảm thấy người trước mắt đến Vạn Xuân Lâu có mục đích khác. Đã không có hứng thú với mỹ mạo của nàng, đến dạo thanh lâu làm gì? Tính cả Bạch công tử thanh lãnh cao quý hôm qua, Khúc Phi Khanh liên tiếp gặp được hai người kỳ quái. Bây giờ là thời buổi rối loạn, đề phòng vẫn hơn.

"Làm sao? Công tử không nguyện ý?" Khúc Phi Khanh có vẻ ủy khuất, "Tiểu nữ sinh trưởng tại nơi phong nguyệt, mặc dù gặp được vô số quan to công tử thưởng thức ta, nhưng bọn hắn vẻn vẹn chỉ vì mỹ mạo mà thôi, không phải bằng hữu có thể tương giao. Ta rất ít khi đụng phải chính nhân quân tử giống ngươi. Ngươi không vì sắc đẹp của ta mà thay đổi, để cho ta rất kinh ngạc."

Mắt hoa đào có vẻ phiền muộn, không biết thật hay giả, Khúc Phi Khanh khẽ nói:

"Ta muốn cùng công tử tương giao lẽ nào không thể?"

Cũng may trước đó, những vị khách bên cạnh bị Khúc Phi Khanh uyển chuyển thuyết phục dời đi, lúc này chỉ có hai người ở khu này, bằng không để mấy người kia nghe được phỏng chừng sẽ hộc máu. Cô gái sặc sỡ loá mắt như phượng hoàng ăn nói khép nép muốn làm bạn với người không có danh tiếng, việc này nếu truyền đi Cố Vân Cảnh chắc chắn dương danh đô thành, đương nhiên là bị không ít người ái mộ Khúc Phi Khanh coi như đinh trong mắt.

Tương giao? Cố Vân Cảnh cười khổ trong lòng. Hai bên nghi kỵ lẫn nhau tương giao như thế nào? Cổ nói không khỏi quá êm tai đi.

Nếu có thể lựa chọn, Cố Vân Cảnh ngược lại không muốn tiếp xúc với dạng người như Khúc Phi Khanh. Vì giao thiệp với nhân vật hung ác như thế thực sự quá mệt mỏi, làm chết không biết bao nhiêu tế bào não.

Cố Vân Cảnh ghé mắt, nói: 

"Bà chủ quá lời, ta vô danh tiểu bối sao có tư cách làm bạn với ngươi? Này nếu truyền ra, ta không phải bị Ngô công tử ghen tỵ nhìn đến chết? Bà chủ không phải khó xử ta chứ?"

Khúc Phi Khanh nói thầm: "Ta cũng không dám muốn làm bạn với ngươi."

"À." Khúc Phi Khanh như chợt hiểu ra, "Thì ra là thế. Tiểu nữ lý giải công tử khó xử, vậy ta không miễn cưỡng nữa, tùy ý tâm sự đi, công tử tận hứng là tốt rồi."

Cố Vân Cảnh càng cự tuyệt, Khúc Phi Khanh càng có hứng thú. Và một khi muốn làm quen ai, đầu tiên phải thuận ý hắn. Thả dây dài mới câu được cá lớn.

Cố Vân Cảnh cảm kích nói:

"Bà chủ lý giải là tốt, quả nhiên huệ chất lan tâm, khó trách Ngô công tử thần hồn điên đảo."

"Công tử quá khen." Khúc Phi Khanh ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lại rơi vào Cố Vân Cảnh nhu hòa thần bí, hỏi, "Ngươi cảm thấy Vạn Xuân Lâu thế nào?"

Cố Vân Cảnh hơi sững sờ, trầm tư một phen, mới nói:

"Vạn Xuân Lâu tại đô thành nổi danh, tự nhiên có chỗ độc đáo, nếu không sao có nhiều người nghe danh mà đến?"

Khúc Phi Khanh chỉ nhìn phò mã, cười nói:

"Vạn Xuân Lâu nếu tốt như công tử nói, vậy vì sao không có mị lực với ngươi? Người khác tới Vạn Xuân Lâu là vì tìm vui, ta nhìn ngươi lại không phải. Thứ cho tiểu nữ nói thẳng, xin hỏi công tử tới đây để làm gì?"

Khúc Phi Khanh không còn quyến rũ động lòng người mà có ý sát phạt. Cố Vân Cảnh trong lòng cả kinh, rồi tâm tình phức tạp... Đến Vạn Xuân Lâu để thăm tin mà, ai ngờ vừa vào cửa đã bị để mắt tới... Nhiều người như vậy ngươi không chọc, hết lần này tới lần khác đến chọc ta? Lẽ nào ta đã sơ hở ngay từ đầu? Hay do ta không gần nữ sắc khiến Khúc Phi Khanh hoài nghi? Cố Vân Cảnh hơi hối hận. Nàng không nên biểu hiện không giống bình thường như vậy. Hẳn là nên thèm gái như mọi người.

Bị hỏi, Cố Vân Cảnh nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào. Vì hôm qua Tiêu Mộ Tuyết cũng bị hỏi giống như vậy. Lý do thì công chúa điện hạ đã nói rồi. Trong thời gian ngắn, như thế nào tìm lý do qua mặt đây? Khúc Phi Khanh không phải người dễ lừa.

Cố Vân Cảnh vuốt ve ngón tay, bình tĩnh nhìn Khúc Phi Khanh, sau một lúc lâu mới rũ mắt, nói:

"Trước khi trả lời, ta cũng muốn hỏi bà chủ. Vì sao ngươi nhất định phải chấp nhất hỏi mục đích ta đến Vạn Xuân Lâu? Ai đến Vạn Xuân Lâu cũng là khách, mỗi người đều có chuyện riêng đi, đường đột hỏi như thế có phải không phù hợp?"

Đến phiên Khúc Phi Khanh sững sờ. Nàng cười mà không cười nhìn xem Cố Vân Cảnh, nói:

"Không có gì. Chỉ là thấy công tử có hứng thú, thuận miệng hỏi thôi."

Cố Vân Cảnh cũng cười, "Ta cũng vậy. Ta đến đô thành làm việc, tâm tình phiền muộn, đường tắt đi qua đây, nhất thời tâm huyết dâng trào nên đến."

"Tâm huyết dâng trào?"

Cố Vân Cảnh gật đầu, "Đúng vậy. Bà chủ còn muốn hỏi gì? Ta sẽ trả lời."

"Công tử không cần nghiêm túc như vậy. Chúng ta đang tán gẫu, không phải thẩm vấn phạm nhân."

"Nhưng bà chủ cho ta cảm giác tựa thẩm vấn phạm nhân. Ngươi cũng thường xuyên hỏi những người khác như vậy sao?"

"Công tử nói đùa, có phán quan nào dịu dàng xinh đẹp như ta? Không, ta không hỏi người khác, bởi vì ta không hứng thú, duy chỉ ngươi mà thôi."

"Ta thật thụ sủng nhược kinh. À, phải rồi, gần đây có chuyện rất xôn xao, không biết bà chủ có nghe qua không?"

"Chuyện gì?"

"Trước đó ta đi trên đường nghe được rất nhiều người đang nghị luận việc Lữ Trọng mạo phạm Chiêu vương phi. Lữ Trọng này hình như là Ninh quốc công thiếu gia đi? Hắn lớn mật thật, dám phi lễ hoàng thân quốc thích. Ta thật sự không tin nổi, với hiếu kỳ."

"Việc này thì ta cũng có nghe. Chỉ là đề tài dân chúng trà dư tửu hậu nói chuyện, không có liên quan gì đến ta, ta chỉ nghe, cũng không có đi chú ý."

"Ta cũng không có chú ý, chẳng qua là cảm thấy thú vị. Vì theo luật, mạo phạm hoàng thân quốc thích hết thảy đều chém. Nhưng Lữ Trọng lại gây bất ngờ. Nghe nói hắn bị oan, việc này đã cho người đi tra xét."

"Mọi người đều bàn tán sôi nổi về việc này, rất nhiều người bắt đầu đánh cược. Có người đặt Lữ Trọng bị oan, có người đặt không, tiền đặt cược nay đã lên tới một ăn năm rồi." Cố Vân Cảnh híp mắt nói, "Tiền cược thấy mà thèm. Nghe nói bà chủ ánh mắt độc đáo, ta muốn thỉnh giáo, ta nên đặt bên nào?"

Khúc Phi Khanh cười: "Nếu ta nói cho ngươi đặt bên nào vậy còn thú vị gì? Ánh mắt xem xét thời thế có thể từ từ bồi dưỡng, không bằng hãy chọn đêm nào trăng thanh gió mắt, ta sẽ tự mình dạy bảo dạy bảo ngươi. Tục ngữ nói, đưa người cá không bằng đưa người cần câu cá."

"Ở cùng bà chủ một phòng, nếu để Ngô công tử biết, ta không còn mạng mất. Thôi, nếu bà chủ không chịu đề điểm, vậy ta tùy tiện đặt."

Khúc Phi Khanh còn muốn nói thêm, Liễu Tình đi tới, bên tai nói nhỏ. Sắc mặt Khúc Phi Khanh bỗng nhiên biến đổi, nói:

"Công tử hãy tự nhiên. Ta có chuyện gấp. Đợi làm xong, lại đến bồi công tử uống rượu."

"Bà chủ cứ làm việc của mình." 

Khúc Phi Khanh đi rồi, Cố Vân Cảnh ở thêm một chút, tìm vài cô nương hỏi thăm, nhưng bọn họ đều đề phòng, ngoại trừ uống rượu tán tỉnh, những thứ khác không nguyện ý nói. Thấy vậy, Cố Vân Cảnh gọi Thải Nguyệt trở về, rời khỏi Vạn Xuân Lâu. Trên đường hồi phủ lại không thiếu bị theo dõi, Thải Nguyệt nhanh nhẹn dễ dàng cắt đuôi. Hai người ngồi kiệu, đi đường nhỏ hồi phủ. Không bao lâu, trên đường phố có vẻ ồn ào, Cố Vân Cảnh vén rèm xem xét, thấy người bên Ninh quốc công dán bố cáo tìm người đầy đường. Cố Vân Cảnh tập trung nhìn vào, thấy ngoại trừ người bên Ninh Quốc Công Phủ còn có Vũ Lâm Quân. Tưởng Sĩ Đường cũng ở.

Cố Vân Cảnh xuống kiệu, chào hỏi Tưởng Sĩ Đường:

"Tưởng đại nhân, hưng sư động chúng như vậy là đang tìm ai?"

"Hồi phò mã, chúng ta đang tìm một cô nương tuyệt sắc." Tưởng Sĩ Đường hồi đáp, "Ninh quốc công vào cung nói với bệ hạ, Lữ công tử bị hãm hại, đó là cô nương này."

Tưởng Sĩ Đường lại phiền muộn. Vũ Lâm Quân rõ ràng là lính bảo hộ đô thành, hiện tại toàn bị điều động đi làm những chuyện không liên quan??

Lữ Lâm đã biết Tố Thu rồi à. Cố Vân Cảnh hỏi:

"Có đầu mối chưa?"

Tưởng Sĩ Đường lắc đầu: "Tạm thời thì chưa. Dù sao tin tức quá ít. Ngoại trừ mấy tấm chân dung, căn bản không biết nàng họ gì tên gì, nhà ở đâu."

Cố Vân Cảnh khẽ cười: "Coi bộ phức tạp. E là Tưởng đại nhân vất vả rồi."

"Cũng chỉ vậy. Nhưng mà cô nương này thật đẹp, cảm giác rất hiền lành." Hắn đem chân dung đưa cho Cố Vân Cảnh nhìn, "Ta cảm thấy nàng không giống người tâm địa độc ác, sao êm đẹp hãm hại Lữ công tử?"

Cố Vân Cảnh nhìn trời thán, "Ai biết được? Tưởng đại nhân tranh thủ làm việc nhé, ta không quấy rầy ngươi."

Phò mã trở lại kiệu, lẩm bẩm: "Lúc này phải ủy khuất Tố Thu."

Thải Nguyệt: "Lữ Lâm có bệ hạ, không kiêng nể gì mà điều tra, sớm muộn cũng sẽ tìm được Tố Thu có quan hệ với An vương phi, vậy liên lụy đến An Vương điện hạ rồi."

Cố Vân Cảnh: "Đúng vậy. Không riêng gì An Vương Phủ, Hầu Phủ cũng liên lụy. Lữ Lâm với Tiêu Tông đã đánh nhau, vậy ta sẽ để họ đánh đến không chết không thôi!"

"Thế tử tính làm gì?"

Cố Vân Cảnh cười lạnh: "Tố Thu sẽ xuất hiện tại bên cạnh Chiêu vương phi."

"Đó không phải tự chui đầu vào lưới sao?"

Thải Nguyệt hoảng hốt. Nàng rất thưởng thức Tố Thu, không muốn đối phương có gì sơ xuất.

"Tỷ yên tâm, ta tự nhiên có biện pháp bảo toàn Tố Thu. Đây là trận chiến đập nồi dìm thuyền, tuyệt đối không thể để Lữ Lâm tra ra được."

... . . .

Khúc Phi Khanh cùng Liễu Tình ra Vạn Xuân Lâu, nhận ra có người theo dõi. Khúc Phi Khanh dụng mưu dụ chúng rơi vào trong tay. Dưới Khúc Phi Khanh uy hiếp, chúng khai rằng Lữ Lâm sai khiến.

Khúc Phi Khanh đánh chúng răng rơi đầy đất, và giao cho Liễu Tình xử lý.

"Lữ Lâm lão thất phu không biết tốt xấu, không cho ngươi chút nhan sắc nhìn xem, ta sẽ không gọi Khúc Phi Khanh." Nàng tàn bạo nói.

Mắng xong, Khúc Phi Khanh như bay đi vào Hoàng Phủ Vân trụ sở.

"Sư phụ không sao chứ?" Khúc Phi Khanh sốt ruột hỏi.

Hoàng Phủ Vân mặc áo bào đen thùng thình, bởi vì gầy yếu mà nhìn như bị đóng gói, không khác con dơi. Khóe miệng khô quắt của hắn rịn ra vết máu đen. Hắn vịn tường, tay run rẩy, nói:

"Sư phụ ngươi cát nhân thiên tướng, đương nhiên không có việc gì."

"Nhưng Tình nhi nói. . ."

"Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, sư phụ làm sao có việc."

Rồi hắn bỗng cười ha ha:

"Phi Khanh, vi sư mặc dù chưa luyện ra trường sinh bất lão, nhưng đã có nhận ra môn đạo. Không lâu nữa ta sẽ luyện được."

Sư phụ nàng đam mê luyện đan, trường sinh bất lão là ước mơ đời hắn, nhưng thế nào cũng không nên lấy thân nghiệm thuốc a? Trường sinh bất lão xưa nay có ai luyện ra được? Trên sách cũng chỉ là rải rác mấy lời nói về tung tích của nó. Khúc Phi Khanh không hiểu vì sao Hoàng Phủ Vân chấp nhất truy cầu vật hư vô như vậy? Hắn lại không có ai chỉ đạo, hoàn toàn dựa vào mình mày mò. Dược liệu trường sinh bất lão lại hay xung khắc, mà Khúc Phi Khanh chưa từng nghe ai nói nên đem những dược liệu xung khắc chỉnh hợp lại cả. Ai biết dược hiệu ra sao? Nàng không chỉ một lần thuyết phục Hoàng Phủ Vân đừng thử những dược liệu này, nhưng hắn không nghe, mỗi ngày đều thử, để bây giờ xảy ra chuyện. Hắn trúng độc.

Hoàng Phủ Vân càng cười, càng chảy nhiều máu đen, xa xa nhìn trông như mực. Đương nhiên có mùi tanh hôi hơn mực.

"Ha ha ha, Phi Khanh, sư phụ cảm giác được sắp đại công cáo thành." Hoàng Phủ Vân kích động và ho, phụt, máu đen tuôn như suối.

Khúc Phi Khanh vội đỡ Hoàng Phủ Vân lên giường đá nghỉ ngơi, "Sư phụ thật không sao chứ?"

"Không có việc gì." Hoàng Phủ Vân hữu khí vô lực nói, "Độc tính không phải rất mạnh, vi sư ăn mấy viên giải độc đan là hết."

Khúc Phi Khanh do dự nói: "Sư phụ, ngươi không hiểu rõ những đặc tính hỗn hợp dược liệu này, càng thêm không hiểu rõ như thế nào đi giải độc, tùy tiện ăn đan dược không những không thể giải độc, ngược lại càng không tốt."

Hoàng Phủ Vân ghét người khác nghi vấn hắn, nghiêm nghị nói:

"Nói bậy! Ngươi sao có thể hoài nghi sư phụ y thuật? Không cần nói nữa, ngươi đi về đi!"

Tâm tình xao động, tâm thần Hoàng Phủ Vân không yên, máu ra càng nhiều thẩm thấu áo bào.

Khúc Phi Khanh thuở nhỏ không cha không mẹ, Hoàng Phủ Vân là người thân nhất, nàng nghẹn ngào khẩn cầu:

"Sư phụ, Phi Khanh xin ngươi, đừng luyện nữa, được chứ? Đây không phải là thật, đây chỉ là hư vô, xưa nay chưa có ai luận chứng qua sự chân thật của nó!"

"Im ngay! Ngươi đang nói bậy cái gì? Ai nói trường sinh bất lão là hư vô? Nó có tồn tại! Trên đời này không ai có thể luyện ra, chỉ có vi sư mới làm được. Chỉ có vi sư mới làm được!"

Hoàng Phủ Vân đã bị trường sinh bất lão làm u mê tâm trí, một mực sinh sống ở nơi hắc ám không thấy ánh nắng, cả ngày làm bạn cùng dược liệu hai mươi năm như một ngày, chỉ để luyện trường sinh bất lão. Hoàng Phủ Vân lúc này bất ổn, lại trúng kịch độc, Khúc Phi Khanh không đành lòng kích thích, đành phải hạ giọng nói:

"Vậy sư phụ điều dưỡng trước, nghỉ ngơi thật tốt. Luyện đan còn nhiều thời gian."

Hoàng Phủ Vân gật đầu, xem như miễn cưỡng đồng ý.

"Phi Khanh, Thượng Quan Lan thăm dò thế nào." Hoàng Phủ Vân hỏi, "Ngoại trừ luyện đan dược, ta tâm tâm niệm niệm lo nghĩ chỉ có chuyện này."

Khúc Phi Khanh cụp mắt, buồn bã nói:

"Đồ nhi vô năng, trước mắt không tin gì. Nhưng sư phụ, đồ nhi cảm thấy trước mắt không phải tìm hiểu tung tích Thượng Quan Lan, mà là nghĩ biện pháp để Vạn Xuân Lâu bình an vượt qua nguy cơ."

"Gần đây Vạn Xuân Lâu hay có khách bí ẩn, hơn nửa tới để dò la tin tức, ta cảm thấy họ biết được điều gì đó."

Nhớ tới trên đường bị theo dõi, Khúc Phi Khanh lại nói:

"Vừa rồi trên đường tới đây đồ nhị bị người Lữ Lâm theo dõi."

"Lữ Lâm trước mặt thế này sau lưng lại khác, mặt ngoài cùng ta giao hảo nhưng lại cho người theo dõi ta, giám thị Vạn Xuân Lâu, lão thất phu này thật không phải thứ gì!" Khúc Phi Khanh hiện sát ý, "Ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết!"

"Ngươi xem mà làm, muốn giết muốn để tùy ngươi, chỉ cần không lỡ đại sự."

Hoàng Phủ Vân khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói:

"Vi sư cẩn thận nghĩ lại, ngươi nói không sai, xác thực nên lấy đại cục làm trọng, món nợ của Thượng Quan Lan về sau lại tính. Vạn Xuân Lâu là căn cơ của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho bất kì ai tra ra được. Án này không cần tra thêm nữa, nhất định phải nhanh chóng cho Lữ Trọng chết đi! Hắn chết là hết chuyện!"

Khúc Phi Khanh vốn còn muốn có thể cứu thì cứu, nhưng Lữ Lâm làm nàng phản cảm rồi, nói:

"Đồ nhi hiểu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro