56. Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Manh mối

"Hiện tại đương nhiên không biết." Vũ Văn Ngạn cười đắc ý, "Nhưng nó không đại biểu không có cách nào."

"Quốc quân, ngươi có biện pháp nào mau nói a." Tây Lương Vương nhìn thấy Vũ Văn Ngạn thừa nước đục thả câu, lo lắng thúc giục.

Vũ Văn Ngạn không nhanh không chậm nói:

"Tiêu Quốc đang giao chiến với Tây Lương phải không? Tiêu Quan cũng giống như ngươi đều mong muốn ta trợ giúp. Vậy nếu ta giả ý hợp tác với Tiêu Quan, phái binh đánh Tây Lương, hắn nhất định sẽ vui long đi?"

"Đến lúc đó, quân Nam Sở xuất chinh, Tây Lương các ngươi làm bộ bại binh, thí vài thành trì, lui binh trăm dặm. Cứ như vậy, Tiêu Quốc có thể hoàn toàn tin tưởng Nam Sở. Và ta chỉ cần vào được nội bộ Tiêu Quốc, còn không sợ không chiếm được lộ tuyến à?"

"Ý hay! Đúng là diệu kế!" Tây Lương Vương mừng rỡ.

Hoắc Kiêu không kích động như Tây Lương Vương, hắn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm quỷ quyệt nhìn Vũ Văn Ngạn, âm thầm phân tích một hồi, nói:

"Kế này xác thực diệu, nhưng ta còn có chỗ nghi hoặc muốn thỉnh giáo quốc quân. Ngươi hao tâm tổn trí trợ giúp Tây Lương vẻn vẹn chỉ vì tuyết linh thảo?"

Vũ Văn Ngạn có thể giả ý hợp tác với Tiêu Quốc, tự nhiên cũng có thể làm vậy với Tây Lương, đến lúc đó cả Tiêu Quốc cùng Tây Lương đều tổn binh hao tướng, còn Nam Sở chẳng phải ngồi thu tiền trà nước? Đây là chỗ Hoắc Kiêu lo lắng.

"Thế nào, không tin bổn quân? Cho tới nay, Nam Sở cũng muốn độc lập như Tây Lương các ngươi." Vũ Văn Ngạn ghét bỏ nói, "Tiêu Quan gần đây ngày càng quá phận, hàng năm đều gia tăng cống phẩm. Bổn quân đã không thể nhịn được nữa!"

"Lần này ta đi triều cống suýt nữa còn bị cầm tù. Thù này không báo, Vũ Văn Ngạn ta còn có tư cách gì làm quốc quân?"

Vũ Văn Ngạn bất hảo hỏi Hoắc Kiêu:

"Địch nhân chung của chúng ta là Tiêu Quốc, quốc sư đại nhân ngươi nghi kỵ ta như thế, về sau Nam Sở còn hợp tác thế nào với Tây Lương?"

"Quốc quân nói quá lời rồi, quốc sư chỉ là thuận miệng hỏi thôi, có lẽ hắn còn đùa với ngươi, đừng thấy lạ a." Tây Lương Vương dàn xếp.

Vũ Văn Ngạn làm vẻ khó gần, "Ta đã nói kế hoạch là thế rồi, những chuyện nhảm nhí phí thời gian không cần nói làm gì. Mau đưa tuyết linh thảo cho ta, ta còn vội vàng đi cứu người."

Tây Lương Vương: "Quốc quân an tâm chớ nóng vội, ta sai người đi lấy ngay đây."

Lúc này, tại Trấn Viễn Hầu Phủ.

Hoàng hậu có một đoạn thời gian đi chùa ăn chay lễ Phật, không biết công chúa gặp chuyện. Sau khi về đô thành bà mới nghe được việc này - như sét đánh bên tai, còn không có về hoàng cung đã đến Hầu phủ thăm viếng công chúa. Gặp Cố Vân Cảnh, Hoàng hậu vội vàng hỏi:

"Phò mã, ta nghe nói công chúa gặp chuyện, việc này là thật?"

Vị phụ nhân hiền lành không còn bình tĩnh và điềm đạm như thường ngày, thay vào đó là lo âu, sợ hãi. Bà ôm hi vọng vào vận may mong được Cố Vân Cảnh cho hay công chúa bình yên vô sự.

Cố Vân Cảnh rũ mắt, không đành lòng nhìn hoàng hậu. Nàng im lặng một hồi mới ngước mắt, chậm rãi thở dài:

"Mẫu hậu, tin tức là thật."

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, giọng nói trở nên run rẩy: "Tuyết Nhi của ta đang êm đẹp, làm sao gặp chuyện?"

Nhìn hoàng hậu, Cố Vân Cảnh hổ thẹn đến không còn mặt mũi. Nếu không phải bởi vì bảo vệ nàng, công chúa điện hạ đã bình yên vô sự. Ngày thành hôn, nàng còn thề rằng sẽ bảo hộ công chúa trước mặt hoàng hậu, nay lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai mà công chúa cũng gặp chuyện - những hứa hẹn đó thật giống những cái tát tát vào mặt Cố Vân Cảnh.

"Mẫu hậu." Cố Vân Cảnh quỳ xuống, dập đầu liên tục, nức nở nói: "Công chúa bởi vì bảo vệ con mới thụ thương. Vân Cảnh đáng chết, không thể bảo vệ tốt điện hạ, cô phụ mẫu hậu trọng thác."

"Phò mã, mẫu hậu biết con cũng không hi vọng nhìn thấy chuyện thành thế này." Nhìn xem phò mã tiều tụy, hoàng hậu cũng không đành lòng trách cứ. Bà nén nỗi buồn, chậm rãi kéo Cố Vân Cảnh dậy, "Việc này không trách con, dẫn mẫu hậu đi xem Tuyết Nhi đi."

"Dạ." Cố Vân Cảnh ngưng nghẹn ngào, thấp giọng nói.

Đi vào phòng, mắt hoàng hậu tối sầm như muốn té xỉu khi nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết. Đả kích có vẻ kịch liệt hơn so với lúc nghe được Tiêu Trạm vào tù.

"Mẫu hậu, ngài không sao chứ." Cố Vân Cảnh đỡ hoàng hậu.

Hoàng hậu lắc đầu, ra hiệu phò mã không cần nâng, bà dạo bước đến trước giường, trìu mến nói:

"Tuyết Nhi, mẫu hậu tới thăm con đây."

Bà khom người, run rẩy vuốt ve khuôn mặt Tiêu Mộ Tuyết. Bà không cách nào tưởng tượng được đứa con gái đẹp như thiên tiên lại thành bộ dáng này. Mỗi một cái chạm, hoàng hậu đều cảm thấy lòng mình rỉ máu.

Thực tế là đã qua một thời gian điều trị, Tiêu Mộ Tuyết hiện tại tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước.

"Thái y đâu, sao không truyền thái y đến chẩn trị?"

"Truyền rồi." Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhưng Thái Y Viện thúc thủ vô sách."

"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây... Lẽ nào không có cách chữa khỏi công chúa?" Hoàng hậu lẩm bẩm. "Dung phi khi còn sống đã giao phó Tuyết Nhi cho ta, nàng dặn đi dặn lại ta phải chiếu cố tốt Tuyết Nhi a." Hoàng hậu khóc, vừa tự trách vừa đau lòng nói, "Sau này ta lấy mặt mũi nào đối mặt Dung phi đây? Ta thẹn với Dung phi a."

Lục công chúa là hoàng hậu một tay nuôi nấng, tình như mẹ con ruột, Cố Vân Cảnh lý giải tâm tình hoàng hậu. Nàng nói:

"Mẫu hậu! Điện hạ mặc dù tạm thời chưa trừ độc tận gốc nhưng tính mạng không còn đáng lo nữa, gia sư con đã chẩn trị qua rồi."

"Sao? Con nói là Y thánh Thượng Quan Lan đã tới?" Hoàng hậu nghe xong ánh mắt hỗn loạn liền lóe sáng, "Y thánh đích thân tới vậy Tuyết Nhi được cứu rồi! Thượng Quan Lan đang tại Hầu phủ sao? Ta muốn gặp hắn hỏi thăm công chúa thế nào."

Vân Cảnh khó xử; nàng nói sư phụ chẩn trị cho công chúa là hi vọng hoàng hậu có thể đừng bi quan quá, chớ không có ý muốn để hoàng hậu gặp sư phụ.

"Mẫu hậu thứ tội." Cố Vân Cảnh hổ thẹn nói, "Gia sư tính tình nhàn vân dã hạc, không thích giao thiệp cùng quý nhân, nếu lần này không phải chuyện khẩn cấp, liên quan đến tính mệnh công chúa, lão nhân cũng sẽ không rời Vong Ưu Cốc vào đô thành."

Hoàng hậu mặc dù thất vọng nhưng vẫn biết nguyên tắc, "Đã vậy, ta không miễn cưỡng nữa."

"Mẫu hậu yên tâm, sư phụ nói chỉ cần có tuyết linh thảo, ông có thể giải độc ngay."

"Tuyết linh thảo?" Hoàng hậu không biết y lý, càng không biết lai lịch tuyết linh thảo.

"Dạ. Là quốc bảo Tây Lương, tuyết linh thảo."

Hoàng hậu lo lắng: "Nói vậy, tuyết linh thảo sinh trưởng ở Tây Lương, nhưng lúc này chúng ta đang giao chiến với họ thì làm sao lấy được tuyết linh thảo?"

Thế là Cố Vân Cảnh đem chuyện Vũ Văn Ngạn đi Tây Lương nói cho hoàng hậu.

"Vũ Văn Ngạn xem như đường đường chính chính hán tử." Hoàng hậu nghe xong nhẹ giọng cảm thán nói.

"Vũ Văn Ngạn tuy là người man di nhưng vẫn có cốt cách nam nhi." Cố Vân Cảnh nói.

"Phò mã, những ngày này con cũng chịu khổ, xem con còn gầy hơn trước a. Cơ thể con yếu ớt, nên chú ý nghỉ ngơi nhé. Mẫu hậu tin tưởng Tuyết Nhi cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu."

Hoàng hậu coi Cố Vân Cảnh như con ruột, nhìn xem phò mã tiều tụy xơ xác mà lo lắng.

"Nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo." Cố Vân Cảnh ôn nhu nói.

"Có lẽ con cũng đã mệt, đi nghỉ ngơi một chút đi." Hoàng hậu hỏi, "Ngọc Dao đâu rồi, sao không thấy nó tới hầu hạ công chúa?"

"Công chúa vì con mà bị thương nên con muốn tự mình chiếu cố điện hạ, Ngọc Dao con cho lui rồi." Cố Vân Cảnh nói.

Hoàng hậu gật đầu, "Phò mã quả thật có lòng, ta không có nhìn lầm người."

"Như vậy đi, nếu phò mã cảm thấy chiếu cố không được thì ta có thể phái Lạc Mai đến giúp con thay phiên chiếu cố công chúa. Lạc Mai đi theo bên cạnh ta rất nhiều năm, tay chân lanh lẹ lắm." Hoàng hậu nói.

Cố Vân Cảnh hành lễ, "Nhi thần đa tạ mẫu hậu."

"Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương." Lúc này, Thải Nguyệt bưng nước ấm vào phòng. Thấy hoàng hậu, nàng đặt bồn lên bàn, cung kính cúi người nói.

"Miễn lễ." Hoàng hậu tinh tế đánh giá cô gái có dung mạo không quá xuất chúng song lại vô cùng có khí chất.

"Mẫu hậu, đây là Thải Nguyệt, nàng hầu bên cạnh con đã nhiều năm. Lần này công chúa thụ thương, cũng nhờ nàng chiếu cố nhiều." Cố Vân Cảnh kiên nhẫn giới thiệu.

Hoàng hậu khẽ gật đầu, hỏi:

"Ngươi bưng nước đến là vì vệ sinh cho công chúa?"

"Dạ thưa hoàng hậu, công chúa bị kiếm độc gây thương tích cho nên vì phòng ngừa vết thương lây nhiễm cần mỗi ngày đều phải rửa qua vết thương."

Thực ra nghe xong Thải Nguyệt trả lời, hoàng hậu lại buồn bực, vì bà cho rằng những chuyện này là phò mã nên làm. Công chúa vì cứu phò mã mà bị thương, phò mã lại thức khuya dậy sớm ở cạnh bên chiếu cố, đủ thấy tình cảm hai người sâu đậm, thì không có lý do gì mà phò mã không giúp công chúa rửa vết thương a.

"Chuyện này luôn là ngươi làm sao?" Hoàng hậu hỏi.

Thải Nguyệt cũng thông tuệ, có vẻ ra hoàng hậu không vui. Nàng nói:

"Nô tỳ tuy là hạ nhân nhưng tình như là thân nhân của thế tử. Thế tử cảm thấy mình nam, sợ chiếu cố công chúa không tốt, bởi vậy mới sai nô tỳ giúp đỡ. Rửa vết thương xác thực cần chú ý cẩn thận, bởi vì nô tỳ học qua y thuật, tại phương diện dược lý hiểu được tương một hai."

"Rất tốt." Hoàng hậu có vẻ vừa ý Thải Nguyệt, "Vậy ngươi giúp công chúa đi."

Hoàng hậu mới bước được mấy bước bỗng như nhớ lại chuyện gì, cấp tốc đi đến bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết, rồi cẩn thận lấy chuỗi phật châu óng ánh trên tay và đeo cho Tiêu Mộ Tuyết.

"Tuyết Nhi, lần này mẫu hậu đi chùa cầu được chuỗi phật châu bình an. Chuỗi này đã được đại sư khai quang, có thể trừ tà, mang đến bình an. Mẫu hậu tặng cho con, hi vọng phật tổ phù hộ Tuyết Nhi sớm ngày gặp dữ hóa lành." Bà khẽ nói.

Cố Vân Cảnh không hề phát giác có gì không đúng nhưng Thải Nguyệt thì thần sắc rất bối rối, nàng muốn ngăn cản hoàng hậu nhưng đã muộn.

Khoảnh khắc hoàng hậu vén tay áo Tiêu Mộ Tuyết, bà kinh ngạc lại rung động mà nhìn vào điểm đỏ tươi ấy - thủ cung sa minh chứng tấm thân xử nữ của con gái! Hoàng hậu nhìn công chúa, lại vi diệu nhìn phò mã, ánh mắt không ngừng chuyển đổi trên hai người.

Con gái sau khi thành hôn nếu vẫn còn nguyên vẹn vậy cũng chỉ có một điểm, nàng và chồng sinh hoạt không hài hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro