70.Mặt dây chuyền hình con rắn ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được điện thoại từ Tiểu Tự , Phạm Hương nhanh chóng có mặt tại nhà . Sự việc bắt nguồn từ Hồ Phi , đã vô tình làm lộ ra bí mật bọn họ bao lâu nay giấu nhẹm . Lan Khuê không hề biết mình mất đi khả năng làm mẹ , đối với nàng hiện tại đó chính là một đả kích rất lớn , so với lúc mất đi Quả Nho Nhỏ thậm chí còn kinh khủng hơn .

" Khuê , mở cửa cho chị đi " - chìa khoá dự phòng căn phòng đó đã mất từ lâu , chưa bao giờ cô hận bản thân mình không làm lại một cái khác như bây giờ. 

" Có vật gì có thể phá cửa không ? " - Hồ Phi ở trong tình huống này bình tĩnh hơn , nhanh chóng cùng Tiểu Tự tìm khắp nơi .

" Đưa đây " - một thanh sắt lớn được bọn họ tìm thấy , dùng tất cả sức lực vốn có của mình liên tục đánh mạnh vào tay nắm cửa .

Khi cánh cửa đó được tháo bỏ , bên trong không nhìn thấy Lan Khuê đâu cả . Tấm màn cửa phảng phất lay động trong gió , chiếc cửa nối ra ngoài ban công hé mở . Nhận thấy có điềm không lành , Phạm Hương ngay lập tức không chậm trễ tiến ra ban công , quả nhiên nhìn thấy một bóng người ngồi trên thành lan can vất vưởng .

"  Chị về rồi , đừng sợ Lan Khuê . Nghe lời chị , bước xuống đi " - mặc dù khi nhìn thấy nàng hiện tại , lồng ngực của cô như muốn vỡ tung . Nhưng vẫn cố gắng kìm nén sự sợ hãi của bản thân , dần dần tiến từng bước đến bên nàng , tránh làm cho Lan Khuê kích động .

" Người ta nói con gái nhờ đức cha , em bị quả báo thật rồi phải không chị ? Ba gây ra vô số tội ác , nên ông trời tuyệt đối không buông tha cho em " - phải , ông ấy ngày hôm đó cũng tương tự chết đi vì một cái lan can ở ban công . Có lẽ số phận của nàng ngày hôm nay ,  rất có thể cũng không sai lệch .

" Ông ấy đã chết rồi , tất cả đều đã kết thúc . Mọi chuyện không liên quan đến em , đừng suy nghĩ lung tung nữa " - cố gắng tiến đến gần hơn một chút ,  cô biết tinh thần của Lan Khuê vốn dĩ chưa hoàn toàn bình phục , một đả kích lúc này hoàn toàn có thể khiến nàng mất đi lý trí .

" Vậy tại sao lại đối xử với em như vậy , bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể mang thai , nhưng không phải là em ? " - mất đi đứa con đầu lòng giống như từ trên người tước đi da thịt của nàng , nhưng Lan Khuê vẫn luôn không ngừng hy vọng , một ngày nào đó có thể một lần nữa được làm mẹ , đích thân mang thai đứa con của họ .

" Chúng ta chẳng phải có con rồi hay sao ? Em nói An Hạ là do Quả Nho Nhỏ quay trở lại , chính em nói như vậy mà " - phải , giờ phút này cô chỉ có thể dùng An Hạ để khuyên giải Lan Khuê , cũng chính đứa trẻ này từng vực dậy tinh thần cho nàng lần trước .

" An Hạ ? " - phải , nàng đã từng nói đây là đứa con trời ban tặng , trước nay đều xem nó như máu mủ ruột thịt của mình .

" Em có từng nghĩ cho con không ? Nếu như nó là Quả Nho Nhỏ , nó đã bị từ chối sinh ra một lần rồi . Ông trời ban cho nó một lần nữa quay lại , nhưng chính em giờ đây lại bỏ rơi nó "  - cô chưa từng tin có chuyện hồi sinh , nhưng nếu như đây là giải pháp duy nhất an ủi tinh thần của Lan Khuê , Phạm Hương cũng không việc gì không thể đem nó ra để làm lý do .

" Đừng nói nữa , em không muốn nghe bất cứ lời nào từ chị nữa  " - từ sâu trong lòng ngực , như hàng vạn mũi kim liên tục châm vào không thương tiếc . Cho đến bây giờ Lan Khuê cũng không biết được , người ở bên cạnh mình rốt cuộc nói lời nào là thật .

" Tiểu Tự , lập tức đem An Hạ đến đây " - Phạm Hương nhìn thấy Tiểu Tự liền ra hiệu cho cô ấy , ngay lập tức đem An Hạ đến bên cạnh Lan Khuê .

Tiếng khóc của trẻ con vang vọng một góc phòng , khiến cho Lan Khuê hiện vẫn ngồi trên ban công chợt bừng tỉnh . Phạm Hương bế An Hạ từ tay Tiểu Tự , nhưng lại có hành động như muốn ném nó đi . Khiến cho Lan Khuê tận cùng sợ hãi , không biết cô đang muốn làm cái gì ?

" Hương , chị muốn làm gì ? " - ở trước mắt nàng là hình ảnh cô muốn đem An Hạ ném xuống dưới , khiến cho Lan Khuê quả thật không dám tin vào mắt mình .

" Chẳng phải em muốn nhảy xuống sao ? Chị đem nó ném xuống dưới cùng em , em không cần nó nữa , chị cũng không cần " - cô biết làm như vậy đối với Lan Khuê rất tàn nhẫn , nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng nó để trấn áp sự kích động của nàng .

" Phạm Hương trả con lại cho em , chị trả con lại cho em " - Lan Khuê vẫn không bước xuống khu vực đó , liên tục kêu gào trong hoảng loạn .

Lúc này Hồ Phi cùng Tiểu Tự từ cửa khác di chuyển gần đến chỗ Lan Khuê , Phạm Hương cố tình đánh lạc hướng nàng để Lan Khuê không phát hiện ra có người phía sau mình . Đợi đến lúc Hồ Phi an toàn đem Lan Khuê kéo từ trên thành lan can xuống , lúc này đây mới có thể đem nhịp thở của mình trở lại bình thường .

Ngay sau khi Lan Khuê bị kéo xuống , bởi vì lúc đó Tiểu Tự cùng Hồ Phi đều cố gắng đem nàng xuống , nhất thời khẩn trương vô tình làm cổ tay của nàng đập vào thành lan can vốn dĩ có một thanh sắt thừa sắc bén . Vết thương chưa lành hẳn , nay lại bị một tác động mạnh , khiến chỗ quấn băng trắng trên cổ tay nàng rỉ máu , trở nên vô cùng đau nhói . Nhưng thời khắc này nàng đã không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa , ngoại trừ đứa nhỏ đang khóc đến khàn cả tiếng trên tay Phạm Hương .

" Trả con lại cho em , trả An Hạ lại cho em " - Lan Khuê rất nhanh đã lao đến giật lấy đứa nhỏ , một bên tay của nàng như bị phế , chỉ có thể dùng tay còn lại cố gắng giành lấy An Hạ .

Đứa nhỏ được Lan Khuê bế dần dần trở nên ngoan ngoãn hơn , cũng không còn trở nên quấy khóc như vừa rồi . Ngược lại người liên tục phủ ướt hai mắt của mình , không ai khác lại chính là Lan Khuê . Đến thời điểm hiện tại cô mới có thể bước đến cạnh nàng , đem cả cơ thể đang run rẩy đó ôm chặt trong vòng tay của mình . Vừa rồi , cảnh tượng vừa rồi cô quả thật không dám tiến lên một bước . Cô sợ hãi khi nhìn thấy Lan Khuê càng muốn nhảy xuống đó , nàng chán ghét cô tiến đến gần mình như vậy . Nhưng bây giờ thì ổn rồi , cuối cùng cũng ổn rồi .

" Em xin chị , đừng lấy An Hạ của em đi . Hương , đừng lấy " - nàng chỉ có một tay để giữ lại con , nàng rất sợ cô sẽ giật nó từ tay của mình . Chỉ có thể sợ hãi cầu xin cô đừng làm vậy , ở trong vòng tay của Phạm Hương không ngừng run rẩy .

" Chị không  lấy con của em đi , ngoan , đừng sợ " - liên tục ôm lấy cả thân thể yếu ớt trong tay mình , cằm đặt lên đỉnh đầu của Lan Khuê nhẹ nhàng an ủi . Không ai biết được ở thời điểm này , nhìn thấy nàng như vậy , ngay cả thở thôi chính bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng đau đớn .

" Chị Khuê có sao không ? " - Tiểu Tự chưa từng nhìn thấy một Lan Khuê như vậy , trong nhất thời cả người đều run rẩy .

" Không sao nữa , không sao rồi " - cô giống như đang trả lời Tiểu Tự , nhưng thật chất chính là đang cố gắng vỗ về người trong lòng mình lúc này .

-------------

Mặc dù Hồ Phi rất muốn hỏi rõ về bệnh tình của Lan Khuê , nhưng hiện tại vẫn cảm thấy có lỗi với Phạm Hương , xém chút nữa vì sự lỡ lời của mình đã làm hại đến Lan Khuê .

" Ngươi không cần tự trách mình , thật ra tất cả đều bắt nguồn từ ta " - nếu như nói Hồ Phi có lỗi , chi bằng nói chính bản thân cô đã gây ra quá nhiều thương tích cho nàng , khiến cho người con gái đó lúc nào cũng có thể trở nên mất kiểm soát .

" Đứa trẻ đó vì sao lại khiến Lan Khuê yêu thương đến vậy ? " - cuối cùng cũng biết được nó là con nuôi của họ , nhưng không biết duyên cớ nào lại dẫn đến điều này .

" Có một vụ tai nạn , đứa trẻ đó là do ta mổ ra từ xác một thai phụ bị cán chết " - chỉ có Lan Khuê mới xem An Hạ là Quả Nho Nhỏ thôi , Phạm Hương đối với sự chuyển kiếp hồi sinh không có chút tin tưởng .

" Tình trạng của em ấy nhìn thế nào cũng là nửa điên nửa tỉnh , không có biện pháp nào sao ? " - trước đây khi Phạm Hương gọi về nói tình hình với mẹ , theo như đó nói bệnh của Lan Khuê có chuyển biến tốt , không ngờ khi đến London lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi .

" Thật ra ta có một người bạn tên Nhất Kiệt , hắn luôn có cách chữa trị cho Lan Khuê . Nhưng mấy hôm trước hắn đã không rõ tung tích ..." - ngay sau khi Lan Khuê bị đánh ngất xỉu , Nhất Kiệt chỉ gọi điện thông báo cho Phạm Hương , ngay sau đó cũng không thấy hắn nữa .

Hắn chỉ nói là Lan Khuê lấy trộm đồ của người ta , nên mới bị người ta ra tay đánh . Nhưng lý nào Phạm Hương cũng không tin , sao lại có chuyện hoang đường như vậy . Kể từ hôm đó đến nay cũng không thấy tên này , quả nhiên càng lúc càng khiến cô tức điên lên .

" Ngươi muốn đi đâu ? " - Hồ Phi nhìn thấy Phạm Hương hai mắt nổi tơ máu , bộ dạng giống như muốn giết người vậy .

" Ta muốn đến đó một lần nữa , không chừng có thể gặp được Nhất Kiệt ở đây " - khi không hắn lại đưa Lan Khuê đến đó làm gì ? Thứ đồ mà bọn họ vu cáo nàng muốn trộm , quả thật Phạm Hương muốn biết nó quý giá đến thế nào .

" Lan Khuê sau khi tỉnh lại không có ngươi phải làm sao ? Đưa hình của hắn , địa chỉ nơi đó , ta giúp ngươi đến đó xem thử " - hiện tại Lan Khuê không biết khi nào lại phát bệnh , nếu như Phạm Hương đi rồi , cho dù là cô ấy có hợp sức cùng với Tiểu Tự cũng cản không nổi .

Không chậm trễ ngay lập tức sử dụng xe của Phạm Hương rời khỏi nhà , bên cạnh ghế lái còn có thêm Tiểu Tự , dù sao đối với Hồ Phi mà nói London không phải là địa phương thân thuộc . Có một người chỉ đường dù sao cũng tốt hơn , chẳng mấy chốc đã có thể đến được vùng thị trấn đó .

" Lan Khuê đến nơi này làm gì chứ ? " - nơi đây có thể nói so với khu ổ chuột không sai lệch lắm , đến mấy nơi này còn bị người ta vu oan trộm cắp , cho dù muốn trộm cũng không biết trộm cái gì ở đây ?

" Căn nhà đó phải không vậy ? " - Tiểu Tự nghe nhớ chỉ định của Phạm Hương , cuối cùng cũng tìm ra được nơi Lan Khuê bị người ta đánh ngất xỉu .

" Cái này là cái nhà sao ? Ở Việt Nam nó được gọi là cái chòi đó " - còn nói Anh Quốc nào là phồn hoa đáng sống , không ngờ cũng có những nơi hoàn cảnh tệ đến vậy .

" Chị có phải chị em với cô chủ không vậy ? Chị ấy không có giống chị kỳ thị người nghèo đến vậy đâu ? " - Loại người gì đây ? Ngạo mạn quá mức cho phép , sinh ra ở vạch đích thì có thể lên mặt hống hách sao ?

Hồ Phi không hơi đâu đi cãi nhau với cô gái lắm lời này , việc quan trọng là phải tìm ra được cái tên Nhất Kiệt gì đấy . Lúc họ bước vào bên trong quả nhiên không nhìn thấy ai , một lượt đem những đồ vật ở đây quan sát , làm gì có thứ gì giá trị đến nổi khiến Lan Khuê nổi lòng tham mà ăn trộm đây ?

" Ta đánh chết ngươi , quân trộm cắp " - lại là cô gái hôm trước , liên tục dùng khúc cây khá lớn muốn nhắm vào Hồ Phi .

" Bà điên này , cô làm cái quái gì vậy ? " - vừa rồi cũng may phản xạ nhanh nên né kịp , nếu không bị ăn khúc cây đó vào đầu chỉ có nước chết oan .

" Xin lỗi , xin lỗi , cô ta đúng là bị điên đó " - Nhất Kiệt cố gắng lao đến kéo cô ấy ra ngoài , liên tục năn nỉ hai người lạ mặt xém một chút lại trở thành nạn nhân .

" Anh hai à , cô ta điên thì nên quản lý cô ta cho tốt đi chứ ? Có án mạng đó ..." - tên vừa rồi là ai sao quen mặt vậy ? Dường như mới gặp ở đâu đó ...

" Chị ba à , khi không chị vào nhà người ta lục lọi khắp nơi . Cô ấy đánh chị cũng không oan đâu " - Tiểu Tự bênh vực người ngoài không nể mặt người nhà , dù sao đối với Hồ Phi cũng cực kỳ chướng mắt .

" Cô đó , lần trước đánh nhầm Bé Khuê đến bất tỉnh . Cũng may Phạm Hương không tìm ra cô , nếu không cô cũng xong rồi . Bây giờ còn muốn ra tay với người khác " - lần đó là Nhất Kiệt nhanh tay giấu đi cô ấy , nếu không cũng không yên ổn sống đến giờ .

" A thì ra cô là người đánh chị Khuê ? " - Tiểu Tự nghe nói đến liền muốn xoăn tay áo tính sổ , rất may được Hồ Phi cản lại .

" Vậy anh chính là Nhất Kiệt , mau lên ngay lập tức về với chúng tôi . Lan Khuê em ấy phát bệnh rồi , xém một chút còn tự vẫn " - khó trách lại cảm thấy anh ta rất quen , chính là người trong bức ảnh mà Phạm Hương đưa họ đi tìm .

" Không phải chứ ? Cô nói xem cô đánh Bé Khuê đến phát điên rồi kìa " - hôm trước chỉ nghĩ là ngất đi thôi , sao gây ra hệ lụy nghiêm trọng vậy ?

" Ai kêu cô ta dám ăn cắp sợi dây chuyền của tôi , đáng đánh , đáng đánh " - cô gái có thần kinh bất bình thường đó đem sợi dây chuyền ra minh chứng , mình không có vu oan cho kẻ ăn cắp vặt kia .

CÔ MỚI LÀ ĐỒ ĂN CẮP ...

Tiểu Tự cũng không hiểu sao đột nhiên Hồ Phi và Nhất Kiệt lại đồng thanh vậy ? Nhưng bộ dạng đó của họ cũng đủ minh chứng , cô gái điên này không phải là chủ nhân của sợi dây chuyền .

" Hèn chi Bé Khuê lại muốn lấy nó về , vốn dĩ nó là đồ của Phạm Hương " - Nhất Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra , khó trách hôm đó Lan Khuê lại làm vậy .

" Cô nói đi cô lấy sợi dây chuyền này ở đâu ? Còn dám nói ngược lại là người ta lấy của cô ? " - Hồ Phi cũng nhận ra được sợi dây chuyền này , nhưng nói đúng hơn là mặt dây chuyền chứ không phải là sợi .

" Tôi nhặt được thôi , tôi không có lấy trộm " - bọn họ rõ ràng vu khống , người ta không phải kẻ trộm .

" Nè ngoan đi , nó vốn dĩ của Phạm Hương , cho dù cô nhặt lại cũng phải đưa trả lại cho họ . Cùng lắm mai tôi mua cho cô sợi khác , đẹp hơn nhiều " - đối với người điên cũng nên giống như trẻ nhỏ , bình thản dỗ dành là quan trọng hơn hết .

" Được , trả cho hai người "

Sau khi Nhất Kiệt đưa thuốc men cho cô gái đó xong , còn cho cô ta ít tiền sinh hoạt đã cùng với họ trở về . Trên đường đi không ngừng hỏi về bệnh tình của Lan Khuê , nhưng Tiểu Tự lại có một thắc mắc khác :

" Sao hai người vừa nhìn đã biết của cô chủ ? " - dây chuyền loại này quý hiếm lắm sao ? Cũng không thấy có gì đặc biệt .

" Dây thì ở đâu mua cũng được , nhưng quan trọng là mặt dây chuyền hình con rắn " - Nhất Kiệt quen biết Phạm Hương lâu năm như vậy , cũng biết đến sự xuất hiện của mặt dây chuyền này .

" Mặt dây chuyền hình con rắn thôi mà , có gì lạ lắm đâu ? " - tuy nhìn vào rất đẹp , nhưng đâu phải sinh vật gì lạ lắm ?

" Nói cô thiếu hiểu biết đúng là thiếu hiểu biết , là con rắn quấn trên cây gậy , biểu tượng của ngành Y biết chưa chị hai " - năm đó lúc Phạm Hương nhận được nó , Hồ Phi cùng mẹ đúng lúc có mặt .

" Phạm Hương thi đầu vào của trường ở vị trí thủ khoa , mặt dây chuyền này là đích thân hiệu trưởng tặng . Hiểu rồi chứ ? " - đối với sinh viên tại trường của họ nhất định hiểu về ý nghĩa của nó , lễ vinh danh khi ấy cũng có Nhất Kiệt tham gia .

" Ra là vậy ? "

To be continued ...

P/s : Hihi , sợi dây chuyền đó có vấn đề , nhưng vấn đề là gì ? Mời quý vị và các bạn đón xem tập tiếp theo 😂

#PhiuPhiu







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro