31.Em nhìn thấy chị đang khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nè , nè không được vào bên trong . Bác sĩ Phạm vẫn đang hội chuẩn "

Tình huống gì chứ ? Một nữ nhân ăn vận sang trọng lại không có chút phép tắc , phòng họp của bác sĩ có thể muốn đến liền đến sao ? Một nam điều dưỡng liên tục ngăn cản Lan Khuê , rốt cuộc cũng phải đi đến quyết định phải gọi bảo vệ lên giải quyết .

" Mấy người nghe không rõ sao ? Tôi đã nói tôi là con gái của Tổng giám đốc bệnh viện này đấy "

Bình thường nàng đến đây cũng có nhiều người nhận ra , phòng bác sĩ Phạm nói muốn vô là vô không ai dám ngăn cản . Nhưng không biết mấy người này có phải mới vào BMS làm việc không ? Nhìn không ra nàng thì thôi đi , còn có thể bấm chuông gọi bảo vệ lên đem nàng đi lập kỷ luật là đạo lý gì mới được .

" Nguyên tắc là nguyên tắc , bác sĩ hội chuẩn sao tới phiên cô làm phiền "

Nói không sai , anh chàng bảo vệ này chỉ mới vào làm việc chưa đến một tuần . Dĩ nhiên nhìn không ra hoàng thân quốc thích , chỉ biết theo quy định làm một bản kỷ luật quấy rối bệnh viện bắt Lan Khuê phải ký vào . Thật làm nàng tức chết ...

" Nhã Ân , tôi ở đây ? "

Hay lắm rốt cuộc cũng có người đến bảo lãnh, còn không phải nữ điều dưỡng bình thường vẫn hay đưa nàng vào phòng của bác sĩ Phạm . Rốt cuộc Lan Khuê cũng được thả ra , trước khi đi còn không quên lườm anh chàng kia một trận .

" Sao hôm nay lại đến tìm chị ấy vào giờ này ? " - dọc đường đi Nhã Ân vẫn luôn để ý bộ dạng của Lan Khuê , giống như đang có chuyện gì đó vô cùng gấp gáp .

" Là bị doạ một trận đến sắp thở không thông , chỉ muốn đến tìm chị ấy như một chỗ dựa "

Nói lại không ai tin , vừa rồi nét mặt của mẹ chồng tương lai phản chiếu qua lớp kính . Thật sự ám ảnh đến mức suốt khoảng thời gian đến đây , Lan Khuê vẫn không sao thoát ra được . Nàng biết đến BMS giờ này có thể không gặp được Phạm Hương , nhưng ở một mình lại càng khiến bản thân thật sự không thể bình tĩnh .

" Vào phòng trước đã ... "

Hiện tại Phạm Hương không thể đến đây , Nhã Ân thay cô ổn định tinh thần giúp nàng . Một cốc nước được đưa đến trước mặt Lan Khuê , liên tục ở bên cạnh xoa nhẹ lấy một bên vai của nàng , qua một khoảng thời gian rốt cuộc cũng khiến nàng bình ổn lại .

" Cám ơn "

" Sau khi chị ấy hoàn thành ca phẫu thuật đó , em sẽ nói với chị ấy đến đây tìm chị "

Công việc của Nhã Ân không cho phép ở lại quá lâu với Lan Khuê , vẫn còn nhiều việc phải làm . Lúc cô ấy vừa đi khỏi , nàng rốt cuộc cũng hướng về phía cô ấy hỏi thêm một câu .

" Nhã Ân , xin lỗi trước đây tôi từng không thích em "

Dạo trước thường xuyên vô cớ sinh sự với Phạm Hương , đa phần cũng bởi vì  cô suốt ngày đi cùng với nữ điều dưỡng này . Còn không ít lần nàng tỏ thái độ không tốt với Nhã Ân , nhưng hôm nay người ta lại giúp nàng hết lần này đến lần khác .

" Ai lại thích có nữ nhân khác quấn lấy lão công của mình chứ ? "

Nhã Ân  chẳng những không để tâm , còn hướng về phía Lan Khuê cười thành một hồi hòng muốn trêu nàng . Xem bộ dạng của chị , mới nói vài câu liền mặt mày đỏ ửng . Khó trách bác sĩ Phạm không nhìn trúng ai khác được ,  đối với chị thực lòng sủng ái a ~

" Người ta đúng là có hơi nhỏ mọn một chút , em không biết tên lão công đó háo sắc ra sao đâu ? Chị dĩ nhiên đối với những nữ nhân khác có chút đề phòng " - hai đầu ngón tay của Lan Khuê liên tục chạm vào nhau , bộ dạng này thường nhìn thấy khi nàng gặp phải chuyện gì đó lúng túng .

" Được rồi , em không trách chị đâu mà . Chị nghỉ ngơi đi , lão công của chị xem ra phải mấy tiếng nữa mới tìm đến chị "

Sau khi Nhã Ân đi khỏi , Lan Khuê lại rơi vào một trạng thái lo lắng bất an như lúc đầu . Mẹ chồng này rốt cuộc làm sao vậy ? Hồ Phi nói bà ấy không có gì đáng sợ , nhưng cái cách mà bà ấy nhìn lấy nàng rõ ràng không đơn giản . Thôi đi , dù sao nàng nhất định phải đích thân hỏi lại Phạm Hương . Dù sao lời của lão công nói ra , vẫn đáng tin hơn lời Hồ Phi gấp nhiều lần .

" Lão công , chị làm ơn nhanh một chút , người ta thật sợ đó "

------------

Cuộc phẫu thuật đó từ lúc hội chuẩn đến lúc tiến hành thật sự mất rất nhiều thời gian , nói chính xác hơn phải mất đến 8 tiếng mới có thể chuyển xanh đèn phòng phẫu thuật . Mọi người cũng đã tan ca theo đúng giờ hành chính , lúc Phạm Hương thay xong thường phục cũng đã hơn 7h tối . Không xong rồi , cô thật sự phải nhanh chóng lái xe về nhà . Không khéo tiểu tình nhân nhà cô sẽ lại làm ầm ĩ lên cho xem ...

" Bác sĩ Phạm , có bận gì không ? Đến phòng tôi một chút ... "

Vừa rồi chính là Trưởng khoa Tim Mạch gọi cô lại , ca phẫu thuật đó được tiên lượng cơ hội qua khỏi dưới 30% . Nhưng cô lại cho thấy mình là một bác sĩ thật sự có năng lực , khiến cho vị Trưởng khoa này thật sự hài lòng , gọi cô đến phòng của mình trực tiếp khen ngợi .

" Thời gian qua thật thiệt thòi cho em rồi , bác sĩ Phạm "

Vị Trưởng khoa này chính là người khi trước mời Phạm Hương về từ Anh Quốc , bà ấy hiểu rõ năng lực của cô tại các bệnh viện bên đó có thành tích vượt trội . Nhưng BMS có quy định hẳn hoi , vẫn là phải đi theo từng nấc thang một mới có thể đề bạt lên những vị trí cao hơn .

" Đó là quy định của bệnh viện , ai cũng như ai em không cảm thấy đó là thiệt thòi " - thật lòng mà nói khi đến BMS làm việc , ngoại trừ người đàn ông đó ra , cô đối với mọi người đều thật tình đối xử .

" Ca phẫu thuật ngày hôm nay cũng là bước ngoặt lớn , một tuần nữa khi Tổng giám đốc bệnh viện về đến BMS , tôi đưa em đi gặp ông ấy "

Ngay cả nằm mơ Phạm Hương cũng chờ đến ngày này , không phải cái ngày mà cô được Trưởng khoa đề cử lên một cấp bậc cao hơn . Mà chính là ngày cô được diện kiến vị Tổng giám đốc kia , tên bác sĩ nhiều năm trước biến cô trở thành một cô nhi đúng nghĩa .

Sắc mặt của Phạm Hương càng lúc càng tệ , mồ hôi trên trán cũng vô thức rịn ra thành tầng tầng lớp lớp . Ngón tay của cô phải đồng loạt siết chặt vào thành ghế , chỉ cần nhắc đến người đàn ông đó , trước mắt cô lại hiện lên khung cảnh của một chiếc băng ca đầy máu , cũng là màu nhuộm đỏ bộ quần áo phẫu thuật của ông ta .

" Em không sao chứ ? " - vừa rồi vẫn còn rất bình thường , sao đột nhiên thần sắc lại có chút không ổn .

" Xin lỗi Trưởng khoa , có lẽ cuộc phẫu thuật vừa rồi thật căng thẳng . Làm cho em có chút mệt mỏi ..." - cô thật sự muốn ra ngay lập tức rời khỏi , sợ rằng bản thân không thể bình tĩnh lại lộ ra sơ hở .

" Được rồi , về nghỉ ngơi sớm một chút  "

" Em xin phép "

Kể từ lúc cô từ phòng của người này ra đến bên ngoài , mất vài phút để trấn định lại tinh thần biến động cực điểm đang muốn dần dần nuốt lấy cô . Đã quá nhiều năm rồi , thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều năm rồi .

Từng bước chân nặng nhọc dìu dắt cơ thể cô từng chút một , cố gắng đi đến buồng thang máy nhanh hơn một chút . Nhưng từ phía sau lại có người gọi theo , chất giọng đó thuộc về Nhã Ân . Nhưng hiện tại cô thật sự không có kiên nhẫn nói chuyện với bất cứ ai ...

" Chị Hương "

" Xin lỗi Nhã Ân , nhưng bây giờ chị rất mệt . Chị muốn về nhà ..."

" Nhưng chị Khuê đã ở phòng chờ chị rất lâu , có muốn về cũng phải đưa luôn cả chị ấy về mà phải không ? "

Theo như lời Nhã Ân nói , Lan Khuê đã đến tìm cô vào đầu giờ chiều , đến bây giờ cũng đã được hơn 6 tiếng . Ngay lập tức mang đôi chân nặng trĩu của mình nhanh chóng quay về phòng , cô còn nói với Nhã Ân cứ về trước không cần phải cùng cô đến đó .

" Ưn ...lão công ? Chị xong rồi sao ? "

Lúc bước vào phòng cô nhìn thấy tiểu tình nhân nhà cô đã ngủ đến mê man , đợi lâu đến như vậy rốt cuộc đã vô cùng mệt mỏi đến độ thiếp đi bên một góc sofa . Tuy hiện tại cô không được ổn lắm , nhưng vẫn cố sức bế Lan Khuê ra ngoài . Chưa bước ra khỏi cửa , nàng rốt cuộc cũng cựa mình thức giấc .

" Là chị làm Lan Khuê thức giấc sao ? Xin lỗi , ngủ thêm một chút , rất nhanh chị liền đưa em về nhà "

Phạm Hương đã rất cố gắng điều khiển lại cảm xúc của mình , nhưng những hình ảnh trong quá khứ thật sự không buông tha lấy cô . Tận sâu trong đáy mắt , rốt cuộc cũng cảm nhận được sự nóng rát đã không còn kìm chế nổi .

" Có phải em chưa tỉnh ngủ không ? Lão công , em nhìn thấy chị đang khóc "

To be continued ...

P/s : Nói cho mấy má biết , fic này đừng có ai năn nỉ tui bớt ngược . Có bao nhiêu sự độc ác , tui sẽ dồn hết vào đây ✌️.

#PhiuPhiu



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro