78. Vậy ta liền chờ nàng tốt nghiệp đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Thanh Phạn nghe xong Giang Tuyết Niên nói, hoàn toàn không thèm để ý, nói: "Ta có nghe về Kiều Á từ Vệ An Nhàn. Kiều Á là người xếp hạng nhất bảng chiến lực ở trường, liên tục hai năm, phi thường lợi hại. Vệ An Nhàn còn riêng nghiên cứu qua Kiều Á, biết nàng thường xuyên ' không coi ai ra gì '. Bất quá nàng ' không coi ai ra gì ' không phải thật sự khinh thường người khác, chỉ là quen đắm chìm trong thế giới của chính mình, thành ra vô ý xem nhẹ người khác. Tổng thể tới nói, nàng hẳn là một người trong hiện thực không quá phản ứng người khác nhưng ở trên mạng lại hoạt bát và thú vị, đúng hay không?"

Giang Tuyết Niên: "...... Đúng."

Cái người Vệ An Nhàn kia sao lại thế này, thân là phó hội trưởng hội đồng minh Omega không phải nên làm Thanh Thanh rời xa Alpha sao, như thế nào còn giới thiệu Alpha cho nàng.

"Thanh Thanh, ta vẫn muốn nói một câu, Kiều Á là Alpha, một Alpha cùng Omega nói chuyện phiếm, khẳng định có ý đồ."

Thời Thanh Phạn đã từng nói qua với Giang Tuyết Niên, đại học muốn chuyên chú học tập, không yêu đương.

Giang Tuyết Niên nói xong, chờ xem thái độ Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn nói: "Ta biết."
Kiều Á luôn là muốn hỏi thăm nàng về chuyện Vệ An Nhàn.

Trong lòng Giang Tuyết Niên trầm xuống.

Biết Kiều Á rắp tâm bất lương còn cùng nàng nói chuyện phiếm, Thanh Thanh có phải đã có hảo cảm tới một mức nhất định với Kiều Á rồi không?

Giang Tuyết Niên còn muốn khuyên Thời Thanh Phạn, nhưng mà các nàng chỉ là bằng hữu, nàng căn bản không có lập trường cùng tư cách khuyên nàng không cần cùng Kiều Á nói chuyện phiếm.

Thậm chí về sau Thời Thanh Phạn cùng Kiều Á ở bên nhau...... Nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

*

Một ngày huấn luyện kết thúc, Đặng Cực lại đây kêu Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn về trường học, đi vào tới thấy sắc mặt Giang Tuyết Niên mà hoảng sợ.

"Tuyết Niên, ngươi đây là mệt hay là làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"

Giang Tuyết Niên tâm đã trầm ở đáy cốc nửa ngày, làm cái gì đều nhấc không nổi tinh thần, nghe Đặng Cực dò hỏi, miễn cưỡng cười nói: "Ta không có việc gì, khả năng hồi lâu không tới đây, có chút không thích ứng huấn luyện nơi này."

Cả ngày nay Thời Thanh Phạn đều ở xử lý công việc của hội đồng minh Omega, vẫn luôn bận rộn dùng tiểu quang não nói chuyện phiếm, Giang Tuyết Niên chỉ có thể ở bên cạnh mắt trông mong mà nhìn, muốn hỏi nàng có phải đang cùng Kiều Á trò chuyện hay không, lời nói đến bên miệng lại nhịn xuống.

Bởi vì không xác định Thời Thanh Phạn đang nói chuyện với ai, Giang Tuyết Niên mỗi lần đều hoài nghi là Kiều Á, điều này làm cho tâm nàng trầm càng thêm trầm.

Đặng Cực nhìn về phía Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn nói: "Niên Niên có lẽ có chút mệt mỏi, về trường học nghỉ ngơi một đêm liền tốt."

Ba người đi đến cửa quân doanh, trả lại vòng tay, Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn trở lại xe buýt từng người.

Người trong xe đều đang đợi nàng trở về, Giang Tuyết Niên vừa lên xe liền thấy Hàn Đạt ngồi ở hàng ghế đầu dùng sức vỗ ghế trống bên cạnh, nói: "Lão đại lão đại, mau tới, ta chiếm vị trí cho ngươi!"

"Cảm ơn." Giang Tuyết Niên hữu khí vô lực mà ngồi xuống.

Cài xong dây an toàn, xe buýt khởi động.

Hàn Đạt nhìn sắc mặt nàng, ở trên tiểu quang não tạch tạch mà đánh chữ tám chuyện, qua một lát, rốt cuộc thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Lão đại, các ngươi huấn luyện có phải hay không đặc biệt mệt a?"

"Là rất mệt." Mệt tâm.
Giang Tuyết Niên uể oải nói.

Hàn Đạt cúi đầu tiếp tục đánh chữ.

Hàn Đạt: Các bạn học, lão đại nói nàng mệt! Nàng thế nhưng nói mệt! Tổ một huấn luyện thật là khủng khiếp, trách không được sắc mặt nàng kém như vậy, may mắn ta ở tổ hai.

Nghiêm Thiên Tung: Ta cảm thấy mệt sẽ không làm sắc mặt lớp trưởng khó coi như vậy, có khi nào còn có nguyên nhân khác?

Hàn Đạt: Còn có thể là nguyên nhân gì?

Mã Dực: Có thể hay không......có liên quan đến Thời Thanh Phạn?

Nghiêm Thiên Tung: Ta cũng tính nói có phải hay không trong lúc huấn luyện Thời Thanh Phạn truy thành tích thật chặt, tạo cho lớp trưởng rất nhiều áp lực, cho nên sắc mặt nàng mới khó coi.

Mã Dực: Ta đoán lớp trưởng rất có thể bại bởi Thời Thanh Phạn, Alpha cấp SSS bại bởi Omega cấp SSS, trong lòng nhất định bị thương tổn nghiêm trọng.

Hàn Đạt: Ta không tin lão đại thua Thời Thanh Phạn, các ngươi căn bản không biết thực lực nàng mạnh đến cỡ nào!

Hàn Đạt:...... Không được, ta nhất định phải hỏi lão đại một chút, xem rốt cuộc là làm sao vậy!

Hàn Đạt buông tay xuống, thử thăm dò kêu Giang Tuyết Niên một tiếng, được đến đáp lại mới hỏi: "Lão đại, rốt cuộc vì cái gì mà sắc mặt ngươi khó coi vậy a? Thật là tại vì mệt sao?"

"Chứ không thì cái gì?" Giang Tuyết Niên lười nhác mà nhấc lên mí mắt nhìn hắn một cái.

Hàn Đạt: "Đã hiểu!"

Hàn Đạt: Hỏi xong, chính là bởi vì mệt!

Mã Dực: Nhưng ta thấy Thời Thanh Phạn lúc lên xe thần thái sáng láng a......

Nghiêm Thiên Tung: Ta cũng thấy......

Cho nên hai người họ mới có phỏng đoán kia.

Hàn Đạt: .....

Hàn Đạt nhỏ giọng nói: "Lão đại, liền tính thua cũng không có gì mất mặt, về sau lại thắng trở về không phải được rồi sao."

Giang Tuyết Niên đem câu nói của Hàn Đạt đảo vài vòng trong đầu, suy nghĩ thông suốt.

Đúng rồi, nàng hiện tại thoạt nhìn như là bại bởi Kiều Á, lúc sau thắng trở về không phải được rồi ư!

Thanh Thanh thích nói chuyện phiếm, mình liền quấn lấy nàng trò chuyện, làm nàng không có thời gian tìm người khác.

Ở phòng ngủ thì tìm thêm việc kêu Kiều Á làm, lại uyển chuyển biểu đạt nói cho Kiều Á biết nàng cùng Thanh Thanh không thích hợp.

Giảm bớt thời gian Thanh Thanh cùng Kiều Á giao lưu, gia tăng thời gian nàng cùng Thanh Thanh nói chuyện phiếm, nàng cũng không tin Kiều Á còn có thể thực hiện được.

Giang Tuyết Niên ngồi dậy, cả người lập tức tràn đầy tinh thần.

Nàng vỗ vỗ bả vai Hàn Đạt, trong mắt đen tràn đầy kiên định, "Ngươi nói có lý, cảm ơn."

Hàn Đạt: "Lão đại, ngươi nhất định có thể làm được!"

Hai người nói căn bản không phải một sự việc, nhưng lại ngoài ý muốn giao lưu thông thuận.

Xe buýt chạy đến ngoài cổng trường quân đội Bắc Sơn, bọn học sinh xuống xe, huấn luyện viên điểm danh xong không phát hiện thiếu ai, cho bọn họ giải tán đi ăn cơm.

Giang Tuyết Niên cách đám người cùng Thời Thanh Phạn liếc nhau, một trước một sau mà hướng nhà ăn đi đến.

Hàn Đạt ba người đuổi theo, "Lão đại, ngươi nhất định phải cố lên, chúng ta xem trọng ngươi!"

Giang Tuyết Niên rất có nắm chắc đối với chuyện trở ngại Thời Thanh Phạn cùng Kiều Á phát triển cảm tình, nàng cười nói: "Cảm ơn, ta sẽ."

Cơm nước xong, Giang Tuyết Niên trở lại phòng ngủ.

Trong ký túc xá ba người bạn cùng phòng đều ở, Tôn Phái Xuân cùng Triệu Ức Hàn không biết hôm nay làm cái gì, đều lười biếng mà gục lên bàn, chỉ có Kiều Á ngồi nghiêm túc làm bài, thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác biệt.

Giang Tuyết Niên con ngươi chợt loé sáng, vừa đi tới Kiều Á vừa hỏi: "Phái Xuân, Ức Hàn, hai người các ngươi làm sao vậy?"

Tôn Phái Xuân chậm rì rì nói: "Lão sư không làm người, chiều nay ta đều bị huấn luyện đến sắp phế đi."

Triệu Ức Hàn nói theo: "Ngày mai nhất định cả người nhức mỏi, ta đã thật lâu không có thể hội loại cảm giác gân mệt kiệt lực này. Nếu không phải mới vừa cơm nước xong không thích hợp ngủ, ta đã sớm bò lên giường ngủ mơ 300 hiệp."

Giang Tuyết Niên đi đến bên cạnh Kiều Á, nói: "Kiều Á thoạt nhìn không có chuyện gì."

Tôn Phái Xuân: "Kiều Á không phải người, ngày đầu tiên ta đã nói rồi."

Triệu Ức Hàn: "Thật sự không phải người."

Giang Tuyết Niên thầm nghĩ: Xác thật tinh lực quá mức dư thừa, Tôn Phái Xuân cùng Triệu Ức Hàn bị huấn luyện thành như vậy, nàng thế nhưng còn có sức lực thời gian nhắn tin cho Thanh Thanh.

"Kiều Á, ta lần trước giới thiệu bằng hữu cho ngươi, các ngươi còn nói chuyện chứ?" Giang Tuyết Niên hỏi.

Kiều Á trong lòng khẽ động: Tới!

Tuyết Niên quả nhiên giống như Thời Thanh Phạn nói, tới tìm nàng "Tâm sự".
Kế tiếp nàng phải hảo hảo "Tiếp chiêu" mới được, chỉ có như vậy mới có thể giúp Thời Thanh Phạn.

Kiều Á đang viết chữ chợt ngừng lại, nói: "Ừ, còn nói chuyện."

"Trừ bỏ làm bài, các ngươi còn nói chuyện gì khác không?"

Kiều Á nói: "Liền nói một ít chuyện bên người." Ví dụ như làm thế nào theo đuổi người mình thích.

Giang Tuyết Niên lồng ngực cứng lại, chia sẻ chuyện xảy ra bên người, này cũng quá thân mật đi.

"Ngươi cảm thấy nàng thế nào? Là dạng người như thế nào?" Giang Tuyết Niên vừa giận liền mất đúng mực, thay vì nói bóng gió lại đi trực tiếp hỏi ra.

Cũng may Kiều Á không thèm để ý, "Kiên nhẫn, dịu dàng, thiện lương, cường đại...... Tuy rằng còn chưa có gặp mặt, nhưng ta cảm thấy nàng khả năng thật xinh đẹp." Kiều Á nói xong, trên mặt lộ ra tươi cười, lỗ tai thậm chí biến đỏ.

Vì làm chính mình diễn chân thật một ít, lúc nói những lời này, trong đầu Kiều Á hiện lên chính là thân ảnh Vệ An Nhàn.

Giang Tuyết Niên: "!!!"

Nàng biết ngay, Kiều Á quả nhiên đối Thanh Thanh lòng mang ý xấu!

"Xinh đẹp thì xinh đẹp, bất quá nàng đã từng nói với ta, ở đại học sẽ không suy xét yêu đương." Giang Tuyết Niên cười không nổi, ỷ vào Kiều Á không thấy nàng, mặt vô biểu tình nói.

Kiều Á xoay chuyển cây bút ở đầu ngón tay, Vệ An Nhàn cũng là nói như thế, nàng nói ở đại học hai người sẽ không sinh ra cảm tình gì khác, cùng nàng nói chuyện phiếm chỉ là vì nghiên cứu con người nàng mà thôi.

Kiều Á nói: "Vậy ta liền chờ nàng tốt nghiệp đại học."

Giang Tuyết Niên bực mình, Kiều Á như thế nào liền nghe không hiểu tiếng người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro