46. Yêu nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên không chỉ là trách nhiệm của một nửa kia, bởi vì ngươi và ta không có một nửa kia cho nên ta mới có thể giúp ngươi thiết kế quần áo. Ngươi mau đi thay, chuẩn bị tốt chúng ta liền xuất phát."

Hạ Chi Ngu cầm quần áo đi đổi, trong lòng lại bởi vì Nguyễn Vụ nói mà có chút mất mát.

Hạ Chi Ngu biết chính mình không quá thích hợp, cũng biết chính mình tại sao lại như vậy, bởi vì nàng không có khống chế tốt lòng mình.

Thời điểm Nguyễn Vụ không hề có cảm giác, nàng cũng đã bất tri bất giác động tình.

Hạ Chi Ngu đổi xong quần áo thấy mình trong gương, còn có bộ quần áo mà Nguyễn Vụ tự thiết kế, nhịn không được thở dài.

Người chính là như vậy, vô luận được đến bao nhiều đều chỉ nghĩ muốn càng nhiều, thời khắc Hạ Chi Ngu xác định tâm ý của mình, chỉ nghĩ muốn trở thành bạn gái thật sự của Nguyễn Vụ.

Nhưng Nguyễn Vụ không muốn yêu đương.

Hạ Chi Ngu đi ra ngoài, thấy Nguyễn Vụ cũng đổi xong quần áo, nhịn không được nói: "Ta cũng có thể thử xem giúp ngươi thiết kế lễ phục cùng trang phục mặc ngày thường."

Nguyễn Vụ nói: "Được a, Hạ Hạ ngươi thiết kế khẳng định rất đẹp."

Hạ Chi Ngu bị Nguyễn Vụ trên mặt tươi cười lây bệnh, "Cũng có thể ta thiết kế đặc biệt xấu, nhưng vô luận ngươi mặc cái gì đều sẽ rất đẹp."

Nguyễn Vụ bởi vì Hạ Chi Ngu khen mà gương mặt ửng đỏ.

Hạ Chi Ngu thấy vậy, trong lòng như là có cọng lông chim đang cào.

Hạ Chi Ngu, ngươi bình tĩnh một chút, Omega đại nữ chủ là không có khả năng yêu đương, càng không thể cùng ngươi yêu đương.

Nhưng mà cảnh cáo không hề có tác dụng, Hạ Chi Ngu đầy đầu óc đều là như thế nào mới có thể được đến con tim Nguyễn Vụ.

Ít nhất nàng có nỗ lực, nếu thật sự không được, nàng sẽ từ bỏ.

Hai người cùng nhau ngồi xe đi đến nhà hàng mà Tạ Ngô Vũ đã đặt, lúc lên xe Hạ Chi Ngu giúp Nguyễn Vụ mở cửa xe, xuống xe cũng kêu Nguyễn Vụ đợi nàng đi qua mở cửa xe, rõ ràng là ngày thường cũng sẽ có săn sóc, Nguyễn Vụ lại cảm thấy có chỗ nào không quá giống nhau.

Hạ Chi Ngu biểu tình tích cực lại chờ mong, hình như là vì được đến cái gì mà đang tận lực lấy lòng nàng.

Phát giác điểm này, Nguyễn Vụ trong lòng giật mình.

Hạ Chi Ngu như thế nào càng ngày càng yêu nàng?

Rốt cuộc phải thế nào thì hai người mới có thể làm bạn bè đơn thuần?

Vào nhà ăn, Tạ Ngô Vũ cùng Tạ Dung Dung đã tới rồi, thấy hai người lập tức đi lên nghênh đón.

"Tạ thúc thúc." Nguyễn Vụ gật đầu với Tạ Ngô Vũ.

Tạ Ngô Vũ nói: "Hôm nay là vì bày tỏ cảm tạ ngươi, không cần quá khách khí, tới nhập tòa đi."

"Nguyễn Vụ tỷ tỷ." Tạ Dung Dung cùng Nguyễn Vụ chào hỏi.

Nguyễn Vụ ôn nhu cười, đối nàng gật gật đầu.

Tiếp theo Tạ Dung Dung liếc mắt nhìn Hạ Chi Ngu, lúng ta lúng túng nói: "Hạ bí thư, ngươi như thế nào cũng tới?"

Hạ Chi Ngu mỉm cười: "Tiểu Tạ không chào đón ta sao?"

"Đương nhiên không phải!" Tạ Dung Dung lập tức phản bác, phản bác xong lại hối hận, ảo não mà trừng mắt Hạ Chi Ngu.

Bởi vì Tạ Dung Dung cùng Hạ Chi Ngu nói chuyện với nhau, Tạ Ngô Vũ rốt cuộc đem ánh mắt dừng ở trên người Hạ Chi Ngu, đợi thấy rõ dung mạo nàng, đôi mắt hơi hơi trợn to, rồi sau đó nhíu mày đem Hạ Chi Ngu tỉ mỉ đánh giá một lần.

Cũng may Tạ Ngô Vũ kịp thời thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng Nguyễn Vụ nói chuyện với nhau, không làm hiện trường quá mức xấu hổ. Hạ Chi Ngu chỉ làm như không chú ý tới ánh mắt Tạ Ngô Vũ.

Ăn xong, Nguyễn Vụ đi toilet, Tạ Dung Dung bồi nàng đi, Hạ Chi Ngu là Alpha không có phương tiện cùng nhau, chỉ có thể lưu lại cùng Tạ Ngô Vũ hai người đơn độc ở chung.

Tạ Ngô Vũ lại bắt đầu đánh giá Hạ Chi Ngu, ánh mắt so vừa rồi còn không thèm che giấu.

Hạ Chi Ngu không có biện pháp lại làm như nhìn không thấy, chỉ có thể lễ phép mỉm cười hỏi: "Tạ tiên sinh có phải hay không có chuyện cùng ta nói?"

Tạ Ngô Vũ nhíu nhíu mày, hỏi: "Mẹ ngươi có phải hay không kêu Lê Chỉ?"

Hạ Chi Ngu: "Tạ tổng nhận thức mẫu thân ta?"

Không phải là cốt truyện cẩu huyết gì đó chứ? Chẳng lẽ mẹ của "Hạ Chi Ngu" là bạch nguyệt quang của Tạ Ngô Vũ?

Tạ Ngô Vũ tiếp tục hỏi: "Mẹ ngươi hiện tại ở đâu?"

Cảm giác càng ngày càng cường liệt, theo nàng biết phu nhân của Tạ Ngô Vũ còn ở nhân thế, đã vậy hai người còn không có ly hôn, hắn như vậy hỏi thăm nữ nhân khác ổn sao?

Hạ Chi Ngu quyết định dùng sự thật chặt đứt dây tình của Tạ Ngô Vũ, "Cha mẹ ta ở ta lúc còn rất nhỏ liền bởi vì ngoài ý muốn qua đời, nàng hiện tại hẳn là ở trên trời, vận khí tốt nói không chừng đã đầu thai."

Tạ Ngô Vũ nghe vậy nhìn Hạ Chi Ngu, "Tính cách ngươi cùng mẹ ngươi rất giống, cũng chỉ có Omega tính cách như nàng mới có thể làm ra loại chuyện đào hôn."

"Không nghĩ tới nàng thế nhưng đã qua đời." Tạ Ngô Vũ cảm khái một câu.

Lúc sau không lại cùng Hạ Chi Ngu nói chuyện, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Hạ Chi Ngu suy đoán Tạ Ngô Vũ chính là vị hôn phu trước kia bị Lê Chỉ - mẹ của "Hạ Chi Ngu" đào hôn, bằng không hai ba mươi năm không gặp, hắn sao có thể nhớ rõ dung mạo Lê Chỉ, còn có thể liếc mắt một cái xác định nàng là con gái Lê Chỉ. Khẳng định là mỗi ngày nhớ mãi không quên, muốn báo thù ( không phải ), cho nên mới sẽ khắc sâu ấn tượng.

Sau khi Nguyễn Vụ cùng Tạ Dung Dung trở về, bốn người tách ra, ai về nhà nấy.

Về đến nhà Nguyễn Vụ đi tắm rửa, Hạ Chi Ngu nghĩ đến Nguyễn Vụ đã từng nói qua Tống Hữu Nhuỵ là chuyên gia tình yêu, có lẽ nàng có thể cố vấn một chút.

Hạ Chi Ngu: Hữu Nhuỵ, nếu ta nói thẳng với ngươi, chuyện trước kia ta nói mình vẫn luôn yêu thầm một người là giả, ngươi có giận không?

Tống Hữu Nhuỵ: ??? Có ý tứ gì??? Ngươi không có yêu thầm Nhuyễn Nhuyễn sao?

Hạ Chi Ngu: ??? Này lại là lời đồn từ đâu ra?

Nàng vừa mới phát hiện nàng thích Nguyễn Vụ, yêu thầm khi nào chứ?

Tống Hữu Nhuỵ: ... Không có gì, không quan trọng ( mỉm cười ), ngươi đột nhiên cùng ta thẳng thắn muốn làm sao?

Hạ Chi Ngu: Ta phát hiện ta thích một người, nhưng ta chưa từng theo đuổi ai, nghe Nhuyễn Nhuyễn nói ngươi là chuyên gia tình yêu, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi.

Tống Hữu Nhuỵ: Chờ một lát.

Lúc này thấy tin nhắn của Hạ Chi Ngu, Tống Hữu Nhuỵ quả thực như đứng đống lửa như ngồi đống than, lỡ như người mà Hạ Chi Ngu thích không phải Nguyễn Vụ thì làm sao? Nguyễn Vụ rõ ràng đã động tâm, hiện tại chỉ là không chải vuốt rõ ràng tình cảm của chính mình, lỡ như trước khi nàng hiểu rõ lòng mình, Hạ Chi Ngu lại hết độc thân, Nguyễn Vụ thật là khóc đều không có chỗ để khóc.

Hạ Chi Ngu cho rằng Tống Hữu Nhuỵ có việc bận, đợi trong chốc lát đột nhiên thu được câu hỏi của Tống Hữu Nhuỵ.

Tống Hữu Nhuỵ: Ta có quen người mà ngươi thích không?

Bạn chung của các nàng trừ bỏ Nguyễn Vụ độc thân, những người khác đều không phải độc thân, nếu Hạ Chi Ngu trả lời vấn đề này, vậy thì chắc chắn xác định.

Hạ Chi Ngu vốn dĩ không muốn gạt Tống Hữu Nhuỵ.

Hạ Chi Ngu: Là Nhuyễn Nhuyễn.

Tống Hữu Nhuỵ thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, quả thực lệ nóng doanh tròng, thật tốt quá, Hạ Chi Ngu cũng thích Nguyễn Vụ.

Tống Hữu Nhuỵ: ok ta đã biết, ngươi hiện tại không cần nói cho ta chuyện gì hết, nghe ta nói là đủ rồi.

Tống Hữu Nhuỵ: Làm bạn Nhuyễn Nhuyễn mười mấy năm, ta thực hiểu biết nàng, có đôi khi thậm chí còn hiểu nàng hơn cả bản thân nàng, cho nên ta ở rất sớm phía trước cũng đã phát hiện Nhuyễn Nhuyễn đối với ngươi có hảo cảm vượt qua tình bạn. Nhưng mà! Ngươi trước đừng kích động, này cũng không đại biểu các ngươi chính là lưỡng tình tương duyệt.

Hạ Chi Ngu: Vì cái gì?

Nguyễn Vụ thật sự thích nàng sao? Hạ Chi Ngu khó có thể tự giữ mà kích động lên.

Chính là Tống Hữu Nhuỵ vì cái gì lại nói các nàng không phải lưỡng tình tương duyệt?

Hạ Chi Ngu làm chính mình bình tĩnh lại, chờ đợi Tống Hữu Nhuỵ trả lời.

Tống Hữu Nhuỵ: Bởi vì Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn cố chấp mà cho rằng nàng đối với ngươi chỉ là hữu nghị, hơn nữa tin tưởng vững chắc ngươi vẫn luôn yêu thầm nàng.

Hạ Chi Ngu: .....

Nàng khi nào yêu thầm Nguyễn Vụ?

Hiện tại thích cũng là yêu thích công khai đường hoàng.

Tống Hữu Nhuỵ: Cho nên về lý luận, các ngươi là lưỡng tình tương duyệt, nhưng trên thực tế là ngươi yêu đơn phương Nhuyễn Nhuyễn. Trước đó ta không ngừng một lần nhắc nhở Nhuyễn Nhuyễn đối với ngươi là tình yêu, nhưng nàng kiên trì không chịu tin tưởng bản thân mình không yêu người khác. Cho nên nếu ngươi muốn cùng Nhuyễn Nhuyễn ở bên nhau, cần thiết phải làm cho nàng ý thức được ý nghĩ chân chính trong lòng nàng.

Tống Hữu Nhuỵ: Nước ấm nấu ếch xanh là vô dụng, cần thiết tiếp theo tiêm thuốc mạnh mới được. Cái này liền yêu cầu xem ngươi thực hành cụ thể như thế nào, ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi một ít ý nghĩ, không biết ngươi có cần hay không?

Hạ Chi Ngu: Đương nhiên cần!

Tống Hữu Nhuỵ: Mấy ngày nay ngươi có thể đối Nhuyễn Nhuyễn đặc biệt đặc biệt tốt, ánh mắt tốt nhất đều đừng rời khỏi nàng, làm nàng cảm nhận được tình yêu toả ra bốn phía của ngươi, dẫn phát lòng áy náy của nàng.

Hạ Chi Ngu: Nhuyễn Nhuyễn vì cái gì sẽ áy náy?

Tống Hữu Nhuỵ: Bởi vì nàng biết ngươi "yêu thầm" nàng, lại ích kỷ mà muốn cùng ngươi tiếp tục làm bằng hữu, kiên quyết không đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, cho nên có thẹn với sự nhiệt tình của ngươi.

Hạ Chi Ngu:...... Tốt, đã hiểu.

Nguyễn Vụ thật đúng là biết suy diễn, bổ não đến mức tự ngược chính mình.

Tống Hữu Nhuỵ: Ở ngay lúc này, ngươi đem Nhuyễn Nhuyễn trở thành nhân vật giống như ta bây giờ, một người có thể chia sẻ tâm sự có thể yên tâm hướng nàng tìm kiếm trợ giúp, nói cho nàng ngươi thích người nào đó, người này tốt nhất là chân thật tồn tại, nói cho nàng ngươi yêu thầm thống khổ, khiến cho Nhuyễn Nhuyễn nổi lòng ghen ghét.

Tống Hữu Nhuỵ: Lúc sau ngươi liền chờ Nhuyễn Nhuyễn phản ứng nhận ra tình cảm chân chính dành cho ngươi, đến lúc đó ngươi không cần sợ hãi, Nhuyễn Nhuyễn không chỉ có tính hiếu thắng mạnh mẽ, còn rất có tính chiếm hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro