32. Thực tiễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Ngu cầm áo choàng tắm rồi thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi nàng thế nhưng ở trước mặt Nguyễn Vụ làm ra động tác đáng khinh như vậy, hy vọng Nguyễn Vụ đừng có hiểu lầm nàng.

Bởi vì tâm trạng lo lắng không chừng, Hạ Chi Ngu cũng không có chú ý tới áo choàng không thích hợp, nàng mặc xong đi ra, đến trước giường lại phát hiện người vốn cảm thấy mất tự nhiên là nàng mới đúng, Nguyễn Vụ hiện tại lại thoạt nhìn còn mất tự nhiên hơn nàng.

Hạ Chi Ngu thử thăm dò đi hai bước tới gần, Nguyễn Vụ thân thể hơi cương, ngẩng đầu lên vội vàng nhìn Hạ Chi Ngu một cái, nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi nhanh đổi áo ngủ đi."

Hạ Chi Ngu trong lòng kỳ quái, ứng tiếng "Ok", trước cầm lấy di động nhìn lịch sử trò chuyện trong group, sau khi xem xong đáy lòng thoáng buông lỏng, còn tốt còn tốt, Nguyễn Vụ không có hiểu lầm nàng.

Nếu không phải bởi vì hiểu lầm, Nguyễn Vụ rốt cuộc là bởi vì cái gì đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?

Hạ Chi Ngu buông di động đi tủ quần áo lấy ra áo ngủ thay, đổi xong cầm áo choàng tắm đi đến bên cạnh Nguyễn Vụ, nói: "Nhuyễn Nhuyễn, áo choàng tắm của ngươi đâu? Lấy lại đây ta đem bỏ máy giặt giặt một chút."

Nguyễn Vụ đang cầm di động làm bộ đánh chữ nói chuyện phiếm, nghe vậy, tay cũng cứng lại rồi.

"Áo choàng tắm? Ngươi giặt của ngươi được rồi, ta thích giặt riêng." Nguyễn Vụ rũ mắt nhìn màn hình di động nói.

Hạ Chi Ngu kỳ quái nói: "Làm sao vậy? Có phải hay không áo choàng tắm dính thứ gì? Ngươi đưa cho ta nhìn xem."

"Không cần, áo choàng tắm không có bị gì hết, ngươi mau đi giặt đi."

Nguyễn Vụ càng như thế, Hạ Chi Ngu càng hoài nghi, nàng suy đoán Nguyễn Vụ thái độ kỳ quái nguyên nhân nhất định có quan hệ với áo choàng tắm.

Hạ Chi Ngu cầm áo choàng tắm đi vào phòng rửa mặt, vừa muốn ném áo vào máy giặt, bỗng nhiên phát hiện không đúng. Áo choàng tắm của mình cùng Nguyễn Vụ kiểu dáng tuy rằng giống nhau, nhưng cái của Nguyễn Vụ trên cổ áo có thêu tên viết tắt của nàng.

Mà hiện tại chiếc áo trên tay không có thêu tên viết tắt của Nguyễn Vụ.

Hạ Chi Ngu rốt cuộc minh bạch Nguyễn Vụ vì cái gì không chịu giao áo choàng tắm cho nàng cùng mang đi giặt, thì ra là bởi vì nàng căn bản lấy không ra.

Hạ Chi Ngu suy đoán Nguyễn Vụ không cẩn thận lấy áo choàng tắm đã mặc cho nàng mặc, cho nên mới sẽ ngượng ngùng.

Hạ Chi Ngu ngón cái nhịn không được ở trên áo choàng tắm nhẹ nhàng vuốt ve, không biết nghĩ tới cái gì, lỗ tai đột nhiên có chút đỏ.

Chiếc áo phảng phất phỏng tay, lập tức bị ném vào trong máy giặt.

Đang lúc Hạ Chi Ngu tính rời khỏi, Nguyễn Vụ từ bên ngoài đẩy cửa ra, sắc mặt đã khôi phục bình thường, trấn định mà từ phía sau lấy ra một chiếc áo choàng tắm ướt nhẹp đưa cho Hạ Chi Ngu, "Chỗ vết dơ ta đã tự giặt riêng, cùng nhau giặt hai cái áo choàng tắm đi."

Hạ Chi Ngu tiếp nhận, thấy mặt trên có chút cố tình vệt nước, càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình.

Nàng vừa rồi mặc chính là áo choàng tắm mà Nguyễn Vụ đã mặc qua.

Hạ Chi Ngu gương mặt hơi nóng, "Ừ, được, giặt cùng nhau." Xoay người đem chiếc áo nguỵ tạo này ném vào máy giặt.

Nguyễn Vụ nhìn chứng cứ bị đưa vào máy giặt, trong lòng thở ra một hơi.

Vừa rồi Hạ Chi Ngu rời đi rồi, nàng đại não rốt cuộc tỉnh táo lại, ý thức được không đúng, hai người áo choàng tắm có rất nhỏ khác biệt, lỡ như Hạ Chi Ngu lật xem phát hiện chiếc áo kia là của nàng thì quá xấu hổ. Cho nên Nguyễn Vụ lập tức cầm một cái áo choàng tắm của Hạ Chi Ngu, làm ướt xong đưa đến phòng rửa mặt giao cho Hạ Chi Ngu.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, đi ngủ đi." Nguyễn Vụ đi hướng ra phía ngoài.

Hạ Chi Ngu vẫn đứng đấy chờ gương mặt giảm nhiệt độ rồi mới theo sau.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, còn không phải vấn đề do nàng, nàng như thế nào đột nhiên trở nên dễ dàng như vậy khẩn trương.

Hai người đều làm bộ không có bất luận chuyện gì xảy ra, trở lại phòng ngủ cùng nhau nằm lên giường, một trái một phải, ranh giới rõ ràng.

Nguyễn Vụ tâm tình thả lỏng, thực mau liền ngủ rồi, bình thường dễ dàng ngủ ngon Hạ Chi Ngu giờ phút này lại có chút ngủ không được.

Nàng rõ ràng biết Nguyễn Vụ giờ phút này liền ngủ ở phía sau nàng, phía sau lưng kia phiến không khí phảng phất bị ngọn lửa bỏng cháy, cực kỳ nóng, huân đến phía sau lưng Hạ Chi Ngu hơi hơi nóng lên.

Nàng vừa rồi mặc qua áo choàng tắm của Nguyễn Vụ, làn da lây dính hơi ẩm trên người Nguyễn Vụ.

Hạ Chi Ngu hô hấp hơi loạn, nhịn không được khô nóng xoay người, ý đồ giảm bớt cảm giác kỳ quái trên người.

Nhưng mà xoay người rồi, dung nhan ngủ của Nguyễn Vụ ánh vào mi mắt, ánh trăng tựa hồ độc ái một mình nàng, ánh trăng nhạt nhẽo cô đơn dừng ở trên mặt, tinh tế miêu tả mặt mày nàng, mũi nàng cùng môi nàng.

Hạ Chi Ngu ngừng thở, tựa hồ sợ chính mình sẽ dọa đến người đang ngủ say.

Không biết nhìn chằm chằm Nguyễn Vụ trong bao lâu, Hạ Chi Ngu rốt cuộc mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm lúc mở mắt ra, Hạ Chi Ngu còn chưa có tỉnh ngủ.

Nhưng mà đồng hồ sinh học không cho phép nàng lại tiếp tục ngủ.

Lúc này Nguyễn Vụ đã không ở trên giường, Hạ Chi Ngu đầu óc mơ màng mà cầm lấy di động nhìn thời gian, 8 giờ, dựa theo trạng thái hiện tại, tối hôm qua ít nhất 3 giờ sáng mới ngủ, nhiều nhất ngủ năm tiếng đồng hồ.

Hạ Chi Ngu đi rửa mặt, tiến vào phòng rửa mặt bỗng nhiên nhớ tới vụ áo choàng tắm tối hôm qua, đi đến máy giặt tìm bên trong, phát hiện đã không còn nữa.

Phỏng chừng đã bị Nguyễn Vụ thu lên.

Gương mặt Hạ Chi Ngu lại bắt đầu nóng lên.

Không được, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, Nguyễn Vụ cũng không phải cố ý, nàng không thể tiếp tục nghĩ nữa, như vậy đối ai đều không có chỗ tốt.

Nàng nhanh chóng bài trừ tạp niệm, rửa mặt xong thay đổi quần áo đi tìm Nguyễn Vụ.

Đi đến nhà ăn, Hạ Chi Ngu vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến bữa sáng đóng gói, nhưng mà trên bàn bày biện lại là phiên bản mì trứng xa hoa mà nàng đã từng ăn qua một lần liền kinh vi thiên nhân.

Nguyễn Vụ từ trong phòng bếp mang ra tô mì thứ hai, thấy Hạ Chi Ngu, sắc mặt như thường, "Ngươi tỉnh, ta đang định đi kêu ngươi ăn sáng."

Để tiêu trừ cảm xúc áy náy với Hạ Chi Ngu, biện pháp của Nguyễn Vụ chính là làm bữa sáng cho nàng.

Thấy Hạ Chi Ngu trên mặt lộ ra kinh hỉ, Nguyễn Vụ trong lòng vừa lòng, đem chuyện phát sinh ngoài ý muốn tối hôm qua vứt ra sau đầu.

Hạ Chi Ngu ăn mì trứng của nàng, liền không thể lại trách nàng.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Chi Ngu đi theo Nguyễn Vụ đi dạo hai vòng quanh tiểu khu để tiêu thực, về đến nhà đã 9 giờ rưỡi.

Thông thường Nguyễn Vụ thời gian này mặc dù là ngày nghỉ cũng sẽ không nghỉ ngơi, mà là đi thư phòng xử lý công việc.

Nhưng mà ở khi chuẩn bị đi thư phòng, di động của nàng cùng Hạ Chi Ngu đồng thời vang lên.

WeChat tin nhắn chấn động một tiếng tiếp theo một tiếng, hai người liếc nhau, mở ra WeChat vừa thấy, quả nhiên là tin tức trong group 【 trại huấn luyện yêu đương 】.

Tống Hữu Nhuỵ: Thân ái nhóm buổi sáng tốt lành, mọi người đều ăn sáng rồi chứ?

Chu Chương: Lão bà yêu dấu vì ta làm bữa sáng tình yêu, ta quá hạnh phúc ~ hun hun, yêu lão bà ~

Tỉnh Nghiên: Hứa Mịch chính là cao thủ nấu ăn, chúng ta đang khiêu chiến bữa sáng một trăm ngày không trùng lặp.

Hứa Mịch: Có thể vì Nghiên Nghiên làm bữa sáng, nhìn nàng ăn xong, là chuyện mà ta vui vẻ nhất, đừng nói là một trăm ngày, cho dù là cả đời bữa sáng không trùng lặp, ta đều nguyện ý khiêu chiến.

Tỉnh Nghiên: Hứa Mịch ngươi thật tốt ~

Hứa Mịch: Bởi vì ta yêu ngươi a Nghiên Nghiên ~

Bàng Tĩnh Dịch: Ha ha chúng ta đang ăn bánh quẩy tào phớ, Khương Tuyết mua đều là mẹ nàng không thể ăn, hiện tại bị mẹ nàng phạt đứng tường tự kiểm.

Khương Tuyết: Trong đầu chỉ nghĩ Tĩnh Dịch thích ăn cái này thích ăn cái kia, không cẩn thận liền quên mất mấy món này mẹ ta không thể ăn. Tĩnh Dịch, ta là vì ngươi mới bị trừng phạt, ngươi không đau lòng mà còn cười ta.

Bàng Tĩnh Dịch: Ha ha ha ta cũng không muốn cười, chính là ngươi đỉnh đầu một túi bánh quẩy bị phạt đứng tường thật sự quá buồn cười.

Khương tuyết:...... Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a bảo bảo!

Tống Hữu Nhuỵ: @Nguyễn Vụ, @Hạ Chi Ngu, nhanh lên ra tới thực tiễn.

Tỉnh Nghiên: Mau ra đây mau ra đây!

Bàng Tĩnh Dịch: Học tập tình lữ đối thoại rất đơn giản, không cần thẹn thùng.

Hạ Chi Ngu xem xong bọn họ đối thoại, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Vụ một cái, không nghĩ tới Nguyễn Vụ cũng đang nhìn nàng.

"Chúng ta làm sao bây giờ? Phải trả lời sao?" Hạ Chi Ngu hỏi.

Nguyễn Vụ nói: "Không cần trả lời, coi như không nhìn thấy."

"Ta đi làm việc, chính ngươi tùy tiện kiếm gì làm đi." Nguyễn Vụ nói xong vội vàng đi vào thư phòng.

Hạ Chi Ngu còn có chút buồn ngủ, Nguyễn Vụ rời đi rồi nàng nằm ở sô pha phòng khách tính ngủ bù một chút, bất tri bất giác ngủ rồi, tỉnh lại phát hiện di động vẫn đang chấn động không ngừng.

Hạ Chi Ngu trở mình cầm lấy di động mở ra, đáy mắt còn nồng đậm buồn ngủ.

10 giờ, nàng mới ngủ nửa tiếng, trách không được còn thấy buồn ngủ.

Tống Hữu Nhuỵ: Thân ái nhóm như thế nào còn chưa thức dậy sao? Có phải hay không tối hôm qua làm chuyện ngượng ngùng gì, cho nên người không có sức lực không dậy nổi a?

Bàng Tĩnh Dịch: Hì hì, ta cũng đoán vậy.

Tỉnh Nghiên: Mau ra đây bác bỏ tin đồn @Nguyễn Vụ @Hạ Chi Ngu.

Hạ Chi Ngu ngáp một cái, đầu óc còn không nhúc nhích, tay đã động lên, lười biếng đáp lại hai chữ.

Hạ Chi Ngu: Đúng vậy.

Tống Hữu Nhuỵ:???

Bàng Tĩnh Dịch:!!!

Tỉnh Nghiên: Thật vậy chăng???!!!

Hạ Chi Ngu: Đừng nghĩ lệch đi đâu, không cẩn thận cùng Nhuyễn Nhuyễn cùng mặc một cái áo choàng tắm mà thôi.

Tống Hữu Nhuỵ: Ố ồ ~ nàng mặc qua ngươi lại mặc tiếp sao? Các ngươi cũng thật biết.

Tỉnh Nghiên: So với chúng ta chân tình lữ đều biết.

Bàng Tĩnh Dịch: Cam bái hạ phong 【 nắm tay 】.

Hạ Chi Ngu: Không như vậy khoa trương, thật sự chỉ là ngoài ý muốn. Áy náy cũng sẽ mang đến hảo vận không ngờ, hôm nay cơm sáng là Nhuyễn Nhuyễn tự mình làm nha ~

Tống Hữu Nhuỵ: Tự mình làm nha ~

Tỉnh Nghiên: Tự mình nha ~

Bàng Tĩnh Dịch: Nhuyễn Nhuyễn làm đó nha ~

Hạ Chi Ngu lúc này còn không phát hiện có bất luận cái gì không đúng, tiếp tục đắc ý mà khoe ra.

Hạ Chi Ngu: Nhuyễn Nhuyễn nấu ăn là thế giới đệ nhất ăn ngon, ta có thể ăn cả đời.

Tống Hữu Nhuỵ: Chậc chậc chậc, vậy cùng Nhuyễn Nhuyễn ở bên nhau a, ở bên nhau rồi là có thể ăn cả đời ~

Tống Hữu Nhuỵ kích động hỏng rồi, đánh ra lời dụ dỗ chờ xem Hạ Chi Ngu trả lời như thế nào.

Không nghĩ tới Hạ Chi Ngu chưa gửi trả lời, đã bị Nguyễn Vụ phát hiện.

Nguyễn Vụ: Câm miệng.

Nguyễn Vụ ở trong thư phòng làm việc một hồi, cầm lấy di động thấy mấy lời Hạ Chi Ngu nói trong group mà tâm tình vô pháp nói nên lời.

Nàng lập tức rời thư phòng đến phòng khách tìm Hạ Chi Ngu, đoạt lấy di động của nàng, thấy nàng lập tức sắp gửi - "Ta cũng muốn cùng Nhuyễn Nhuyễn cả đời ở bên nhau, chính là Nhuyễn Nhuyễn khẳng định không đồng ý", đem những lời này xóa rớt.

Tuyệt đối không thể nói rõ ra tình cảm của Hạ Chi Ngu dành cho nàng, bằng không đoạn hữu nghị này liền giữ không nổi.

"Nhuyễn Nhuyễn? Sao ngươi lại tới đây?" Hạ Chi Ngu từ trên sô pha dậy, đáy mắt chứa buồn ngủ thủy quang, mí mắt nửa xốc, rõ ràng còn chưa có tỉnh ngủ.

Trách không được đột nhiên kể ra chuyện tối hôm qua.

Nguyễn Vụ nhìn Hạ Chi Ngu, sắc mặt hơi quẫn, hoá ra Hạ Chi Ngu đã phát hiện chuyện nàng lấy sai áo, hơn nữa còn biết nàng làm bữa sáng là bởi vì sự vụ ấy.

"Di động ta trước thế ngươi bảo quản, mệt nhọc liền đi ngủ."

Hạ Chi Ngu ngoan ngoãn gật đầu: "Ta ở phòng khách ngủ một hồi, nhưng là giống như càng mệt nhọc."

Nguyễn Vụ đỡ lấy Hạ Chi Ngu bước chân phù phiếm, "Ta mang ngươi đi phòng ngủ."

"Tối hôm qua 12 giờ hơn liền ngủ, buổi sáng 8 giờ mới tỉnh, ngươi hẳn là ít nhất ngủ bảy tiếng đồng hồ, thấy thế nào còn mệt mỏi hơn người ngủ sáu tiếng là ta."

Hạ Chi Ngu nhẹ nhàng dựa vào trên người nàng: "Bởi vì tối hôm qua mất ngủ."

"Mất ngủ? Vì......" Nguyễn Vụ bỗng nhiên dừng lại, dự cảm nói cho nàng biết đáp án của Hạ Chi Ngu là nàng tuyệt đối không muốn nghe đến.

"Nghĩ tới ngươi ngủ không được." Hạ Chi Ngu vẫn là nói ra.

Nguyễn Vụ đỏ lỗ tai, trên mặt như cũ bình tĩnh: "Ngừng, không cần phải nói, ta biết ngươi mệt nhọc thích nói mê sảng."

Nguyễn Vụ đỡ Hạ Chi Ngu đến trên giường nằm xuống, cho nàng đắp chăn đàng hoàng, thấy Hạ Chi Ngu đã nhắm mắt lại, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Không nghĩ tới lúc đứng lên lại bị Hạ Chi Ngu kéo tay.

Nữ nhân dùng ánh mắt ướt dầm dề, thấp giọng hỏi nàng, "Nhuyễn Nhuyễn, ngươi không bồi ta cùng nhau ngủ sao?"

Nguyễn Vụ rõ ràng mà nghe thấy trái tim mình đập hai cái thật mạnh.

Trực giác nói cho nàng trạng thái hiện tại rất nguy hiểm, nàng cần thiết mau rời khỏi, nhưng mà nhìn cặp mắt kia của Hạ Chi Ngu, môi nàng khẽ nhúc nhích, lại là nói: "Ngươi nhắm mắt lại, ta chờ ngươi ngủ rồi lại rời đi."

Nhìn Hạ Chi Ngu nghe lời nhắm mắt lại, Nguyễn Vụ cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.

Xác nhận Hạ Chi Ngu ngủ rồi, Nguyễn Vụ rút tay về, lấy di động ở bên cạnh Hạ Chi Ngu, xóa bỏ tin nhắn nàng gửi trong group.

Nàng đánh cuộc, đánh cuộc Hạ Chi Ngu trong trạng thái buồn ngủ sẽ nhớ không rõ chính mình làm cái gì.

Hạ Chi Ngu ngủ tới gần một giờ, mở to mắt thế nhưng có loại cảm giác không biết hôm nay là hôm nào, ngày hay đêm, nàng lấy di động đặt ở đầu giường, nhìn thời gian, mới xác định hiện tại không phải buổi tối, mà là buổi trưa.

Hạ Chi Ngu từ trên giường dậy, cả người nhũn ra, đi trước rửa mặt  thanh tỉnh một chút.

Sau khi tỉnh lại, Hạ Chi Ngu bắt đầu hồi tưởng trước khi ngủ đã xảy ra cái gì, nàng thế nhưng một chút đều không nhớ rõ nàng là như thế nào trở lại phòng ngủ, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng một khắc ký ức là nàng nằm ở sô pha phòng khách xem xét tin trong group【 trại huấn luyện yêu đương 】 , chuyện sau đó thì không ấn tượng gì hết.

Hạ Chi Ngu rửa mặt xong đi ra mở WeChat xem chính mình có hay không ở trong group nhắn cái gì, nàng nhớ rõ lúc ấy nàng nhìn đến mọi người phát tin tức bỗng nhiên bị khơi dậy thắng bại dục, cảm thấy cho dù là giả tình lữ, cũng không thể bại bởi bọn họ ba đôi chân tình lữ.

Trong group đối thoại dừng lại ở Tỉnh Nghiên @ nàng cùng Nguyễn Vụ, làm các nàng ra tới bác bỏ tin đồn, mặt sau không có tin gì khác.

Tống Hữu Nhuỵ các nàng ba người là tính cách dễ dàng như vậy từ bỏ sao? @ xong các nàng, không ai trả lời liền thật sự không nói chuyện khác?

Hạ Chi Ngu theo bản năng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không đem trong lòng vài phần khác thường để ở trong lòng.

Nàng cầm di động rời phòng ngủ đi tìm Nguyễn Vụ, đều thời gian này, Nguyễn Vụ hẳn là kêu nàng cùng nhau ăn trưa, như thế nào hôm nay không có kêu nàng?

Chẳng lẽ còn đang làm việc, quên mất xem thời gian?

Phòng ngủ ở gần thư phòng, Hạ Chi Ngu đầu tiên đi thư phòng, thấy bên trong không có ai, mới kinh ngạc mà đi ra phòng khách.

Phòng khách cũng không có người, nhưng phòng bếp bên kia truyền đến tiếng xào rau.

Hạ Chi Ngu bước chân dừng lại, Nguyễn Vụ thế nhưng đang làm cơm trưa?

Từ ngày hôm qua tỉnh lại ngoài ý muốn phát hiện Nguyễn Vụ sau khi ngủ sẽ chủ động ôm nàng, Hạ Chi Ngu bắt đầu hoài nghi nguyên nhân mà Nguyễn Vụ làm bữa sáng cho nàng ngày đầu tiên nàng dọn tới đây, vốn tưởng rằng là kinh hỉ phúc lợi, nhưng thêm chuyện hôm nay (lấy sai áo choàng tắm) Nguyễn Vụ đột nhiên vì nàng làm bữa sáng, Hạ Chi Ngu suy đoán nguyên nhân mà Nguyễn Vụ nấu ăn, rất có thể là bởi vì áy náy.

Bởi vì thẹn trong lòng, cho nên lựa chọn dùng nấu ăn tới bồi thường.

Như vậy Nguyễn Vụ lúc này vì nàng làm cơm trưa, là lại làm cái gì, ngắn ngủn mấy tiếng, nàng có thể làm cái gì khiến bản thân nàng thấy áy náy?

Hạ Chi Ngu lúc này bỗng nhiên nghĩ đến lịch sử trò chuyện im bặt bất thường trong group.

Có thể hay không cùng cái kia có quan hệ?

Nàng đã nói gì đó không nên trong lúc đầu óc mơ hồ, cho nên Nguyễn Vụ tranh thủ nàng ngủ mà xoá đi dấu vết?

Hạ Chi Ngu ấn xuống trong lòng tò mò, đi đến phòng bếp, ngữ khí kinh hỉ nói: "Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay là cái gì ngày lành, ngươi thế nhưng tự mình làm cơm trưa cho ta ăn, tỉnh ngủ liền có mỹ thực, ta cũng quá hạnh phúc rồi."

Nguyễn Vụ nghe thấy thanh âm nàng, thân thể hơi hơi cứng đờ, đợi nghe được Hạ Chi Ngu trong thanh âm không có khác thường, cảm giác nàng hẳn là không nhớ rõ, thân thể chậm rãi thả lỏng lại.

"Vừa vặn trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, để đó cũng là lãng phí." Nàng không có quay đầu lại xem Hạ Chi Ngu, thanh âm bình tĩnh nói, "Ta mới vừa bắt đầu làm, ngươi đi trước phòng khách chờ một lát."

Hạ Chi Ngu nói: "Nhuyễn Nhuyễn, ta thức dậy nhớ ra có chút email công việc quên xử lý, nhưng lại không mang máy tính về nhà, có thể hay không dùng máy tính của ngươi?"

Nguyễn Vụ tùy thân mang laptop đều là một ít tư liệu không quá trọng yếu, không có gì cần thiết gạt Hạ Chi Ngu, bởi vậy Hạ Chi Ngu hỏi xong nàng liền gật đầu đồng ý, "Mật mã máy tính là sinh nhật ta."

"Tốt. Ta đi thư phòng." Hạ Chi Ngu nói xong rời đi, Nguyễn Vụ quay đầu lại nhìn bóng dáng nàng, thầm nghĩ: Hạ Chi Ngu còn không thèm hỏi sinh nhật nàng là ngày mấy tháng mấy, có thể thấy được là đã học thuộc nằm lòng.

Hạ Chi Ngu đi vào thư phòng, mở mật mã máy tính, kết nối di động cùng máy tính, ở trên máy tính thao tác một phen lúc sau, lịch sử trò chuyện bị Nguyễn Vụ xóa bỏ đã nhẹ nhàng khôi phục.

Hạ Chi Ngu nhanh chóng xem xong, gương mặt hơi hơi nóng lên, nàng rốt cuộc làm cái gì, giống đứa nhỏ khoe kẹo, khoe ra chuyện Nguyễn Vụ làm vì nàng, thậm chí còn nói ra cả chuyện Nguyễn Vụ lấy sai áo choàng tắm, trách không được Nguyễn Vụ muốn xóa đi những tin nhắn đó.

Xem xong mấy tin bị xoá, Hạ Chi Ngu loáng thoáng nhớ lại một ít việc.

Sau khi Tống Hữu Nhuỵ kêu nàng cùng Nguyễn Vụ vẫn luôn ở bên nhau, nàng nhớ rõ chính mình có gõ một hàng chữ trả lời.

Hiện tại khôi phục lịch sử trò chuyện bên trong không có, hẳn là nàng còn chưa kịp gửi đi, đã bị Nguyễn Vụ tới kịp ngặn lại xóa bỏ.

Nàng lúc ấy đánh một đoạn chữ là dạng lời nói gì, Hạ Chi Ngu cho dù nhớ không nổi cũng có thể đoán đại khái.

Không gì khác ngoài nói theo Tống Hữu Nhuỵ, nói chính mình xác thật muốn cùng Nguyễn Vụ vẫn luôn ở bên nhau.

Không biết khi thấy những lời ấy, Nguyễn Vụ có biểu cảm thế nào nữa.

Hạ Chi Ngu ngắt kết nối di động cùng máy tính, tiêu trừ dấu vết mình đã sử dụng, tiếp theo đăng nhập hộp thư nhân viên công ty, mở ra một cái email được nàng lưu lại để thứ hai xem xét, rời khỏi đăng nhập, tắt máy tính, về tới phòng khách.

Hạ Chi Ngu suy đoán Nguyễn Vụ đã cùng Tống Hữu Nhuỵ ba người nói qua việc xóa bỏ lịch sử trò chuyện, bằng không quá dễ dàng lòi, bất quá vẫn là muốn thăm dò một chút.

Hạ Chi Ngu vào group chat.

Hạ Chi Ngu: Buổi sáng thật sự quá mệt nhọc, xem xong tin nhắn các ngươi, chưa kịp trả lời đã ngủ mất rồi.

Hạ Chi Ngu: Bất quá ta cùng Nhuyễn Nhuyễn thật sự chỉ là đơn thuần ngủ ở trên một cái giường mà thôi ( thẹn thùng ), ta nhưng thật ra da mặt dày không sao cả, Nhuyễn Nhuyễn khẳng định sẽ ngượng ngùng, ngươi xem lâu như vậy nàng đều không muốn trả lời các ngươi.

Tống Hữu Nhuỵ ba người đột nhiên phát hiện Hạ Chi Ngu ở trong group phát tin tức, hơn nữa nhìn dáng vẻ xác thật như lời Nguyễn Vụ là không nhớ rõ chuyện hồi sáng, vội vàng chạy đến group nhỏ tham thảo các nàng nên như thế nào trả lời mới có thể không bị lòi.

Tống Hữu Nhuỵ: Trong group đột nhiên không ai nói chuyện phiếm rất kỳ quái, chúng ta tốt nhất lấy cớ nào cho hợp lý.

Bàng Tĩnh Dịch: Kỳ thật Hạ Hạ nhắn tin kia cũng không có gì, bạn tốt với nhau như vậy thực bình thường a, nhưng mà Nhuyễn Nhuyễn lén xóa đi mới là không bình thường.

Tỉnh Nghiên: Vô nghĩa, Nhuyễn Nhuyễn đối Chi Ngu vốn dĩ liền không phải hữu nghị. Nàng còn đang lừa mình dối người a.

Tống Hữu Nhuỵ: Hiện tại quan trọng nhất chính là xác định Chi Ngu đối Nhuyễn Nhuyễn rốt cuộc là cái gì tâm tư. Nếu người mà nàng yêu thầm không phải Nhuyễn Nhuyễn, vậy không xong.

Tỉnh Nghiên: Tháng sau lúc đi ra ngoài chơi, tìm cơ hội cùng nàng tâm sự.

Bàng Tĩnh Dịch: Dùng WeChat trò chuyện không phải được rồi, vì cái gì còn muốn mặt đối mặt trò chuyện?

Tống Hữu Nhuỵ: Ở trong group trò chuyện, để Nhuyễn Nhuyễn thấy nàng nhất định sẽ ngăn lại. Trò chuyện riêng hỏi thăm việc riêng tư của nàng cũng có vẻ rất kỳ quái. Chỉ có gặp mặt rồi mượn cơ hội dò hỏi, Nhuyễn Nhuyễn không có cơ hội ngăn cản, cũng sẽ không có vẻ kỳ quái.

Bàng Tĩnh Dịch: ( ngón tay cái ) mấy cái này ta tuyệt đối không thể nghĩ đến, vẫn là ngươi lợi hại.

Nàng đều là có chuyện nói thẳng, có đôi khi quá mức trực tiếp xác thật dễ dàng làm người xấu hổ.

Tống Hữu Nhuỵ như cũ là người đầu tiên giỏi chế chuyện.

Tống Hữu Nhuỵ: Không có việc gì, Nhuyễn Nhuyễn không phải thật sự giận, nàng chỉ là bận việc mới không để ý chúng ta nhàm chán vô nghĩa, chúng ta đều quen rồi.

Tống Hữu Nhuỵ: Lúc sau ta liền cùng lão công đi ra ngoài tản bộ, quên mất trong group đang nói chuyện, không nghĩ tới mọi người đều đột nhiên không nói.

Bàng Tĩnh Dịch: Ha ha ha lúc nói chuyện phiếm là ta và Khương Tuyết đang xem phim kinh dị, ta có chút sợ hãi, vì dời đi lực chú ý mới cùng các ngươi nói chuyện phiếm, sau đó Khương Tuyết trực tiếp ôm lấy ta, ta không sợ nữa nên không tiếp tục nói chuyện cùng các ngươi.

Tỉnh Nghiên: Ta cũng không cẩn thận ngủ rồi. Nhưng cùng Chi Ngu không giống nhau, ta xác thật là bởi vì cùng bạn trai tối hôm qua làm chuyện ngượng ngùng nên mới buồn ngủ. ( mặt đỏ )

Tống Hữu Nhuỵ: Ghê ghê ~ không hổ là tiểu tình lữ sắp kết hôn, hâm mộ hâm mộ.

Bàng Tĩnh Dịch: Hâm mộ hâm mộ.

Ba người phối hợp với nhau, có thể nói thiên y vô phùng, nếu không phải Hạ Chi Ngu xem qua lịch sử trò chuyện hoàn chỉnh, lúc này nàng liền tin.

Hạ Chi Ngu: Ta cái này độc thân cẩu mới hẳn là hâm mộ nhất.

Hạ Chi Ngu: Vạn phần cảm tạ Nhuyễn Nhuyễn cho ta một lần cơ hội giả trang tình lữ, làm ta thể nghiệm một lần luyến ái là cái gì cảm giác.

Tống Hữu Nhuỵ: Nhuyễn Nhuyễn chính là như vậy mềm lòng thiện lương, bằng không cũng sẽ không có nhiều người sùng bái như vậy. Lại nói tiếp Chi Ngu ngươi cũng thực không tồi, ta ngày hôm qua còn nói với lão công ta là, nếu ngươi cùng Nhuyễn Nhuyễn là chân tình lữ thì tốt rồi, giới fan thuật ngữ gọi là gì nhỉ, cắn cp, ngươi cùng Nhuyễn Nhuyễn cp nhất định cắn rất đã.

Sự thật là Nguyễn Vụ chỉ mềm lòng thiện lương với một Alpha duy nhất là Hạ Chi Ngu.

Hạ Chi Ngu: A, trước không cùng các ngươi hàn huyên, Nhuyễn Nhuyễn đang nấu cơm, ta đi xem đã làm xong chưa.

Hạ Chi Ngu có thể cảm giác được Nguyễn Vụ cũng không thích bọn họ ở trong group đàm luận loại này giả thiết sự tình. Cẩn thận ngẫm lại, Hạ Chi Ngu cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Nguyễn Vụ vốn dĩ liền không có tính toán yêu đương, chịu đáp ứng bồi nàng diễn kịch đã thực miễn cưỡng.

Nguyễn Vụ đã đối nàng tốt như vậy, nàng càng hẳn là nắm chắc đúng mực đừng làm Nguyễn Vụ khó xử mới phải.

Hạ Chi Ngu đi vào phòng bếp, Nguyễn Vụ vừa vặn xào xong món cuối cùng.

Hạ Chi Ngu đi qua nói: "Ta tới múc đồ ăn bưng thức ăn, ngươi đi nhà ăn ngồi chờ ta."

Nguyễn Vụ nói: "Cùng nhau, chỉ là bưng đồ ăn mà thôi."

"Tốt, đều nghe ngươi." Hạ Chi Ngu nói.

Nguyễn Vụ thế nhưng từ trong đó nghe ra vài phần sủng nịch, kinh ngạc mà nhìn Hạ Chi Ngu một cái.

Hai người bưng đồ ăn cùng nhau hướng ra phía ngoài, Hạ Chi Ngu nói: "Ta về sau sẽ không ở trong group nói lung tung."

Nguyễn Vụ trong lòng nhảy dựng, đại não có trong nháy mắt trống rỗng.

Nàng cho rằng Hạ Chi Ngu phát hiện chuyện nàng xóa bỏ lịch sử trò chuyện.

Đương khi Nguyễn Vụ hoảng hốt, lại nghe Hạ Chi Ngu nói tiếp: "Hữu Nhuỵ bọn họ đều là tình lữ thật, chúng ta chỉ là tình lữ giả, không thể hoàn toàn thật sự, phải nắm chắc chừng mực, bằng không sẽ tạo thành bối rối cho nhau, ngươi cảm thấy sao?"

Nguyễn Vụ biết Hạ Chi Ngu nói ý tứ là sợ tạo thành bối rối cho nàng, nàng xác thật bối rối, nhưng đó là bối rối do sợ xúc phạm tới Hạ Chi Ngu, cùng Hạ Chi Ngu nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

"Ngươi có phải hay không......" Nguyễn Vụ do dự muốn hay không trực tiếp hỏi nàng.

Hạ Chi Ngu ngồi xuống, đối nàng cười nói, "Ta là thấy ngươi vẫn luôn không trả lời câu nào trong group, mới đột nhiên ý thức được, trước đó ngươi không phải nói là sợ ta thương đến lòng tự trọng đi, kỳ thật không có quan hệ, ta càng để ý chính là cảm xúc của ngươi. Ngươi vui vẻ ta mới có thể vui vẻ, rốt cuộc chúng ta hai người ở trước khi Triệu Thăng bọn họ tiến ngục giam, đã nói là muốn như hình với bóng, cảm xúc là sẽ lây bệnh."

Nguyễn Vụ nghe được Hạ Chi Ngu nói mỗi cái dấu chấm, đều cơ hồ cho rằng nàng ngay sau đó liền phải thổ lộ.

Còn may là cuối cùng cũng không có. Nguyễn Vụ yên tâm đồng thời lại bắt đầu cảm thấy càng thêm áy náy. Những người khác hảo ý nàng đều có thể hồi báo, cho nên sẽ không cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhưng Hạ Chi Ngu không giống nhau, nàng chỉ muốn yên lặng thích nàng, mà nàng duy nhất không có biện pháp làm được chính là đáp lại nàng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro