23. Vi ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Ngu bị Nguyễn Vụ kéo vào phòng ngủ, nghe tin tức tố của nàng, trong lòng xao động.

Nguyễn Vụ cùng nàng giống nhau, còn không có kịp thay ra lễ phục, một bộ váy trắng, ngửa đầu nhìn bộ dáng nàng hồn nhiên lại vũ mị.

Hạ Chi Ngu không tự chủ được bị bờ môi nàng hấp dẫn, trái tim nhảy lên thanh âm phảng phất liền ở bên tai, "Hiện tại liền phải thực hiện hợp đồng?"

Nàng một bên bởi vì Nguyễn Vụ tin tức tố cùng vẻ ngoài nàng rất hợp gu thẩm mỹ của mình mà nội tâm xao động, một bên hồi tưởng nội dung hợp đồng mà hai người đã ký, nàng nhớ rõ Nguyễn Vụ nói qua, muốn giống với hồi lần đầu tiên của hai người.

Gương mặt nóng lên, Hạ Chi Ngu hơi hơi nghiêng đầu, cổ thiên nga bại lộ trước mắt Nguyễn Vụ.

Nguyễn Vụ nhìn chằm chằm làn da trắng tuyết trước mắt, phía dưới là mạch máu xanh nhạt, nàng nỗ lực chống cự dụ hoặc của Hạ Chi Ngu đối với mình, cũng nghiêng mặt đi muốn hít một ngụm không khí không có tin tức tố của Hạ Chi Ngu, nhưng mà lúc này tin tức tố của cả hai đã dây dưa bên nhau, tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa hấp thu càng nhiều tin tức tố, thân thể Nguyễn Vụ đều có chút nhũn ra.

Hạ Chi Ngu đỡ lấy eo nàng, "Ngươi có ổn không?"

"Ta không ổn." Nguyễn Vụ dùng sức trừng nàng, ở Hạ Chi Ngu xem ra càng như là câu dẫn.

Nguyễn Vụ giơ tay liền muốn như lần đầu, đi ấn sau cổ Hạ Chi Ngu làm nàng cắn tuyến thể của mình, nhưng mà tay còn không có đụng tới Hạ Chi Ngu, đã bị Hạ Chi Ngu lăng không bắt lấy cổ tay.

"Nguyễn Vụ, ngươi trước thay ta kéo ra khóa kéo......" Hạ Chi Ngu thanh âm khàn khàn, chống cự lại trong thân thể từng đợt nhiệt triều nói.

Tay Nguyễn Vụ bị Hạ Chi Ngu đặt ở khoá kéo phía sau lễ phục, nàng thậm chí không biết chính mình đang làm cái gì, đã theo bản năng nhón chân giúp Hạ Chi Ngu kéo khóa xuống.

"Nguyễn Vụ, ta muốn bắt đầu rồi, ngươi đừng sợ."

"Ưm......"

*

Này một đêm lửa nóng mà lại dài lâu, sáng sớm Nguyễn Vụ tỉnh lại, lập tức nhận thấy bên cạnh mình nằm một thân thể ấm áp.

Ký ức tối hôm qua nháy mắt dũng mãnh vào trong óc, nàng hồi tưởng tới khúc sau, mặt tức khắc chín đỏ.

Rõ ràng đã tự nói đừng để bị Hạ Chi Ngu câu dẫn, như thế nào kéo cái khóa kéo cho nàng liền nhịn không được.

Kéo xong khoá, có hơn phân nửa sự tình là nàng chủ động, nhưng Hạ Chi Ngu cũng không phải hoàn toàn không có sai lầm, nàng như thế nào có thể ở cái loại thời điểm này làm nàng hỗ trợ kéo khóa?

Hạ Chi Ngu mở to mắt, Nguyễn Vụ rửa mặt xong đang thay quần áo.

"Nguyễn tổng, buổi sáng tốt lành ~" Dù sao cũng là chào hỏi với người mình đã thân mật cả đêm, ngữ khí Hạ Chi Ngu khó tránh khỏi nhộn nhạo.

Nguyễn Vụ ngừng lại động tác.
Rõ ràng nghĩ kỹ muốn cùng Hạ Chi Ngu tính sổ, hiện tại lại đột nhiên có chút nói không nên lời.

"Ừ." Nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, đứng dậy hướng ra phía ngoài.

Hạ Chi Ngu kinh ngạc: "Nguyễn tổng, sớm như vậy ngươi đi đâu? Ta đi cùng ngươi." Nói liền phải dậy mặc quần áo.

"Ngừng." Nguyễn Vụ xoay người, nhíu mày ngăn lại nàng: "Ta đi xử lý chuyện Chu Trọng cùng Tạ Lợi, ngươi không cần đi theo, chờ ta trở lại ta có lời cùng ngươi nói."

Hạ Chi Ngu mới vừa mở miệng muốn nói, Nguyễn Vụ nói tiếp: "Triệu Trạch bọn họ hai người đều ở, còn có cảnh sát cùng nhân viên sơn trang, ta thực an toàn."

Hạ Chi Ngu: "...... Nguyễn tổng đi thong thả." Không biết còn tưởng rằng nàng là Omega, Nguyễn Vụ mới là Alpha.

Nguyễn Vụ rời đi rồi, Hạ Chi Ngu nằm về trên giường ngẩn ngơ một hồi, nhớ tới biểu hiện của mình tối hôm qua, không biết Nguyễn Vụ có vừa lòng không.

Hẳn là vừa lòng đi, rốt cuộc nàng xác thật làm y hệt như lần đầu, Nguyễn Vụ thoạt nhìn cũng thực hưng phấn chủ động.

Không biết Nguyễn Vụ trở về muốn cùng nàng nói chuyện gì, khích lệ nàng? Phát tiền thưởng cho nàng?

Nguyễn Vụ xử lý sự tình phi thường nhanh chóng, không đến nửa giờ liền xử lý tốt, cảnh sát đem người mang đi.

Chuyện kế tiếp thậm chí không cần Hạ Chi Ngu cùng Dụ Thanh Dật ra mặt, chỉ cần theo dõi là được.

Trở lại tiểu viện, Nguyễn Vụ làm hai bảo tiêu đi ăn sáng, sau đó có thể tan tầm.

Ngày hôm nay như cũ là tự do hoạt động, Nguyễn Vụ không muốn đi đâu hết, không muốn rời tiểu viện, tự nhiên cũng không cần bảo tiêu bảo hộ.

Nguyễn Vụ vào tiểu viện, ở bên ngoài đứng một hồi, điều chỉnh tốt tâm lí mới đẩy cửa đi vào phòng.

Phòng khách còn bày giường xếp, nhưng Hạ Chi Ngu chỉ ngủ một đêm.

Ánh mắt Nguyễn Vụ vội vàng đảo qua, xoay người đẩy ra cửa phòng ngủ.

Nguyễn Vụ vốn tưởng rằng Hạ Chi Ngu lúc này đã rửa mặt xong đổi xong quần áo, nhưng mà đi vào mới phát hiện, Hạ Chi Ngu còn nằm ở trên giường, cầm di động không biết đang cùng ai nói chuyện phiếm, ngón tay tung bay, tốc độ đánh chữ phi thường mau.

Nàng thậm chí nhập tâm đến mặt mày mỉm cười không có phát hiện nàng đã trở lại.

"Hạ bí thư." Nguyễn Vụ lạnh mặt kêu nàng một tiếng.

Nàng bổn ý là cho Hạ Chi Ngu cảnh cáo, làm đối phương nhận thức đến sai lầm, nào biết Hạ Chi Ngu tầm mắt từ màn hình di động chuyển dời đến trên mặt nàng lúc sau, trong mắt bỗng nhiên phát ra vẻ kinh hỉ.

"Nguyễn tổng, ngươi đã trở lại!" Hạ Chi Ngu cao hứng nói.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, chăn trên người đột nhiên chảy xuống, Nguyễn Vụ lời đến bên miệng trực tiếp nuốt xuống, lập tức xoay người đưa lưng về phía Hạ Chi Ngu, "Ngươi trước đừng nói gì hết, đem quần áo mặc vào."

Hạ Chi Ngu không dự đoán được Nguyễn Vụ phản ứng lớn như vậy, cười nói: "Nguyễn tổng, chúng ta đều đã nhìn thấy lẫn nhau cả rồi, ngươi không cần ngượng ngùng." Trên giường thích lớn mật sờ soạng, như thế nào xuống giường ngược lại rụt rè.

"Câm miệng, mặc quần áo."

Nguyễn Vụ lỗ tai đỏ lấy máu, trong đầu vẫn luôn tuần hoàn "cảnh sắc" mới thấy vừa rồi.

Hạ Chi Ngu quả nhiên không nói nữa, Nguyễn Vụ nghe được phía sau truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, chờ thanh âm biến mất, lập tức hỏi: "Đổi xong quần áo?"

"Đổi xong."

Thanh âm từ phía sau rất gần truyền đến, Nguyễn Vụ trái tim căng thẳng, nắm chặt tay xoay người.

Nàng băng một gương mặt xinh đẹp, đối diện mặt mỉm cười của Hạ Chi Ngu.

Lời nói mà Nguyễn Vụ đè nén hồi lâu ở trong ánh mắt chờ đợi của đối phương, rốt cuộc không có nói thẳng ra miệng.

Hạ Chi Ngu chỉ là quá yêu nàng, nàng đáp lại không được tình yêu này, còn phải dùng tin tức tố của người ta, không nên trách móc Hạ Chu Ngu quá mức nặng nề.

Nhưng mà chuyện tối hôm qua cần thiết phải nói rõ ràng, lần đầu tiên cùng lần thứ hai đều là ngoài ý muốn, tuyệt đối không thể lại có lần thứ ba.

Nguyễn Vụ mím môi, nói: "Ta muốn cùng ngươi nói một chút chuyện tối hôm qua."

Ánh mắt Hạ Chi Ngu sáng lên, là nàng biểu hiện quá tốt cho nên muốn tăng lương sao?

"Nguyễn tổng ngươi nói."

Nguyễn Vụ đối diện ánh mặt Hạ Chi Ngu, thoáng cảm thấy không được tự nhiên, dời đi tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói: "Tối hôm qua vi ước ta có thể không cùng ngươi so đo, rốt cuộc ta cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng hy vọng tiếp theo ngươi có thể khống chế được chính mình, bằng không ta chỉ có thể dựa theo hợp đồng, hướng ngươi thu tiền vi phạm hợp đồng."

Hạ Chi Ngu: "???"
Ta vi ước sao?

Hạ Chi Ngu hồi lâu không ra tiếng, Nguyễn Vụ đã bắt đầu suy diễn nàng thương tâm khóc thút thít, nhịn không được nhìn về phía Hạ Chi Ngu, lại thấy trên mặt đối phương không có chút nào thương tâm, chỉ có một mảnh thuần nhiên nghi hoặc.

"Nguyễn tổng, ta vừa rồi hồi tưởng chi tiết tối hôm qua......" Hai người đối diện, "Ta không có phát hiện ta có bất luận cái gì vi ước, không biết ngươi nói vi ước là tình huống như thế nào?"

"Ngươi cảm thấy ngươi không có vi ước?" Nguyễn Vụ tức khắc có chút bực bội, "Ngươi cùng ta lên giường thế nhưng nói ngươi không có vi ước?"

Hạ Chi Ngu như cũ nghi hoặc: "Lên giường, ngày hôm qua không phải Nguyễn tổng ngươi sờ ta trước sao? Lúc ký hợp đồng, ngươi nói với ta là về sau muốn giống lần đầu tiên, lần đầu tiên ta cũng cùng ngươi lên giường, hơn nữa trên hợp đồng cũng không có viết không thể lên giường."

Nguyễn Vụ thế mới biết trung gian hiểu lầm lớn như vậy, bởi vì hợp đồng tiết lộ ra ngoài không tốt, cho nên hai người ký hợp đồng có lập danh mục khác, lấy công tác vì từ hạn chế Hạ Chi Ngu yêu đương, lên giường loại chuyện này không có khả năng viết vào đó.

Lại nói tiếp, câu nói lúc đó của nàng tựa hồ là có nghĩa khác.

Chỉ là lần này không chờ Nguyễn Vụ ở trong lòng vì Hạ Chi Ngu giải vây xong, Hạ Chi Ngu liền chủ động lui về phía sau hai bước, cùng Nguyễn Vụ kéo ra khoảng cách, áy náy nói: "Thực xin lỗi Nguyễn tổng, trước đó là ta hiểu lầm ý ngươi, ta thực xin lỗi. Ta bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không lại chủ động chạm vào ngươi một chút."

Hạ Chi Ngu trong lòng nghĩ lại mà sợ, nàng như thế nào có thể phạm loại này sai lầm, cũng may Nguyễn Vụ đối nàng tương đối thiện lương, tha thứ nàng hai lần.

Tối hôm qua làm như phù dung sớm nở tối tàn, hoàng lương một mộng, Hạ Chi Ngu xem nhẹ đáy lòng nhàn nhạt tiếc nuối, chỉ cảm thấy về sau mọi việc cần phải tự hỏi nhiều hơn, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Nguyễn Vụ cùng Hạ Chi Ngu nói chuyện, mục đích chính là nghe nàng bảo đảm cái này, nhưng giờ phút này thật sự nghe được, trong lòng nàng lại một chút không cảm thấy vừa lòng, ngược lại thực buồn.

Nguyễn Vụ đem cảm xúc kỳ quái của mình quy kết thành cảm giác áy náy khi thương tổn một người yêu nàng sâu sắc.

"Ừ, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn làm việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro